TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2192: Sứ giả của Thánh Đảo

Người mà bọn họ đang nhắc tới chính là Hàn Lập.

Vừa nghe mấy lời của Kim Việt thiền sư, sắc mặt của mấy người có chủ ý giao đệ tử của Hàn Lập ra đều trở nên vô cùng khó coi.

Đối với thanh danh của hai Đại Thừa kỳ là Ngao Khiếu và Mạc Giản Ly đang chống đỡ cho cả tộc thì Thánh Đảo không cách nào so sánh cùng được.

Chỉ là theo quy định từ thượng cổ, hễ là tu sĩ Đại Thừa Kỳ đều không được nhúng tay vào sự việc hàng ngày của Thánh Đảo. Nếu không thì Mạc Giản Ly và Ngao Khiếu hoàn toàn có thể khống chế Thánh Đảo nếu họ muốn.

Mà việc trước mắt lại liên quan tới hai tu sĩ Đại Thừa Kỳ này làm cho những người đang có ý định đồng tình cũng không dám ho he gì nữa.

Cứ như thế, cả tòa điện lớn bỗng nhiên rơi vào trạng thái yên lặng.

“Ừm, đúng là ta đã gặp được người tận mắt chứng kiến việc này. Nghe nói, hai vị đại nhân cho rằng Hàn đạo hữu chính là người duy nhất của hai tộc chúng ta có khả năng tiến vào Đại thừa kỳ nên vô cùng coi trọng hắn. Hơn nữa, ta còn nghe nói hậu bối của Ngao Khiếu tiền bối là Linh Lung tiên tử, không hiểu tại sao lại đi cùng với Hàn đạo hữu, hiện tại cũng đang bế quan. Nếu thật sự chúng ta chọc giận Hàn đạo hữu, chỉ sợ hậu quả so với đắc tội Thánh Đảo còn kinh khủng hơn nhiều.” Kim Việt thiền sư trầm tư, chậm rãi nói.

Mọi người nghe xong lời của Kim Việt thiền sư thì sắc mặt biến hóa kịch liệt, tuy nhiên ý tưởng vẫn còn bất đồng nên chưa thể dễ dàng thống nhất được.

“Cái này cũng không chắc chắn được. Lúc này Thánh Đảo muốn thành Thiên Uyên chúng ta giao ra đệ tử của Hàn Lập, chắc cũng là vì tương lai của hai tộc mà thôi. Có lẽ Đỗ Vũ đạo hữu vốn đã bế quan nhiều năm ở Thánh Đảo và trùng kích vào Hợp Thể Hậu Kỳ thành công, lúc này đã xuất quan. Thậm chí hắn còn tu luyện tới cảnh giới cao nhất của môn thần thông tuyệt đỉnh trong Nho gia là Hạo Nhiên Đãng Tà Công. Với Thánh công của Nho gia mà Đỗ đạo hữu tu luyện, thêm vào những đan dược và pháp khí phụ trợ mà Thánh Đảo chuẩn bị là có hai thành nắm chắc phá tan chướng ngại Đại Thừa Kỳ. Chỉ là không thể tìm ra được cách nào đối phó với lôi kiếp. Không hiểu tại sao Thánh Đảo lại biết Hàn đạo hữu có một tên đệ tử có linh căn Ẩn Lôi, có thể trợ giúp việc ngăn cản lôi kiếp nên mới một mực muốn đưa người này lên đảo hỗ trợ Vũ đạo hữu vượt qua lôi kiếp. Nếu người này có thể giúp cho hai tộc Nhân và Yêu tăng thêm một gã Đại Thừa kỳ, cho dù Mạc Giản Ly hai vị tiền bối có gặp cảnh này cũng sẽ phải đồng tình. Khi đó Hàn đạo hữu dù có biết cũng sẽ không trách chúng ta được.” Một gã mặc áo đen nãy giờ luôn im lặng bỗng đột nhiên lên tiếng.

“Yên huynh nói có lý, Thánh Đảo chỉ muốn mời vị đệ tử này của Hàn đạo hữu đi hỗ trợ Đỗ Vũ đạo hữu vượt qua lôi kiếp, cũng không thể chắc chắn là sẽ xảy ra nguy hiểm gì. Mà biết đâu lại đem tới cho hắn một cơ duyên lớn.” Tên to cao mặt vàng bệch tỏ ý tán thành.

“Hừ, các ngươi nói hay quá đấy. Tu vi hiện tại của tên đệ tử là Hóa Thần Kỳ. Cho dù có ẩn lôi linh căn nhưng làm sao có thể ngăn cản lôi kiếp được chứ, quá nửa là bọn họ sẽ dùng phương pháp tiêu cực để kích phát tiềm lực, tiêu hao thọ nguyên để làm tu vi hắn tăng lên. Đến lúc ấy, cho dù hắn có thể may mắn sống sót sau lôi kiếp thì cũng sẽ hoàn toàn trở thành phế nhân. Khi đó Hàn đạo hữu sẽ nhắm mắt bỏ qua sao?” Ngân Quang tiên tử có lẽ đã tức giận, trực tiếp hừ lạnh.

“Vì tương lai của hai tộc, phế đi một tên Hóa thần kỳ để đổi lấy một tu sĩ Đại Thừa Kỳ, nghĩ kiểu gì thì cũng thấy là một vốn bốn lời. Vì sao lại không thể!” Gã áo đen nheo mắt phản đối không chút lưu tình nào.

“Hắc hắc, nếu Hàn đạo hữu thật sự không phá tan bình cảnh được, hết thảy đều như dự đoán, chỉ cần Thánh Đảo có thể mạnh mẽ chấn áp Hàn đạo hữu là xong. Nhưng nếu như Hàn đạo hữu may mắn đột phá vào cấp bậc Đại Thừa, ta hỏi các ngươi sẽ đối mặt thế nào? Hay là lúc đó để Thánh Đảo trực tiếp hứng chịu cơn tức giận của Hàn đạo hữu? Dùng vài tên Hợp thể kỳ tới để đối phó với sự nổi giận của một Đại thừa tu sĩ, tổn thất đó có lợi với hai tộc Nhân Yêu chúng ta sao? Dù sao trước khi rời đi Hàn đạo hữu đã phó thác cho hội đồng trưởng lão chúng ta. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải bảo hộ cho môn nhân đệ tử của hắn. Chẳng lẽ lúc này thực sự xảy ra chuyện, chúng ta lại nhắm mắt làm ngơ được hay sao?” Thiếu nữ tóc tím tức giận đến trợn mắt quát lớn.

Tên mặc áo đen vừa nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, chỉ khẽ lắc đầu mà không có lời phản đối nào nữa.

Mọi người trong tòa điện lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người trong lòng nhanh chóng tính toán lợi hại của chuyện này.

“Cốc huynh, huynh có ý kiến gì không?” Kim Việt thiền sư thở dài một hơi rồi quay qua hỏi ông lão tóc trắng.

“Ý kiến của ta lúc này có ý nghĩa gì sao? Việc này nếu xử lý không ổn thỏa, chỉ bằng mấy người chúng ta, thật sự không thể chịu trách nhiệm được.” Ông lão tóc trắng cười khổ.

“Khó cũng phải xử lý, chúng ta phải nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường. Mệnh lệnh của Thánh Đảo chúng ta không thể trực tiếp làm trái. Sự lợi hại của Hàn đạo hữu, cả ta và ngươi đều biết rõ, trong hai tộc Nhân Yêu chính là tu sĩ Hợp Thể Kỳ mạnh nhất, bản thân ta cũng không muốn trêu chọc vào. Mà Hàn đạo hữu cũng không phải là người chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ là có thể đối phó được. Lão nạp không muốn vì chuyện này mà tạo hiểu lầm, giống như Thanh Long đạo hữu năm đó, không hiểu vì sao đột nhiên gặp đại kiếp nạn.” Giọng của Kim Việt thiền sư hơi run rẩy, trên mặt hiện lên một tia sầu khổ, khẽ nói.

Mà những người khác vừa nghe tới tên Thanh Long thì đột nhiên cả người lạnh toát.

Ngày đó Thanh Huyết Nhân ngã xuống, mặc dù không ai tận mắt thấy nhưng trong lòng thì đều biết tới tám chín phần là do Hàn Lập làm.

Lúc trước Hàn Lập, chỉ vì một vị sư muội trên danh nghĩa mà không do dự giết chiết một vị trưởng lão Hợp thể kỳ của Cửu Tinh tông là Thanh Long thượng nhân. Nếu lúc này phải thực sự trở mặt thì sau này có bị người này nổi giận sử dụng thủ đoạn độc ác để đối phó hay không cũng là một điều không ai dám chắc chắn.

Ai bảo trước đây bọn họ đã hứa hẹn với Hàn Lập sẽ chiếu cố tới môn nhân đệ tử của hắn.

Sự tình đi tới bước này, trước việc phải đối mặt với một gã có thể dễ dàng lấy đi mạng nhỏ của mình, cho dù đứng trước khả năng Thánh Đảo có thể có một Đại Thừa tu sĩ, nhưng kể cả tên mặt vàng và gã áo đen cũng bắt đầu do dự.

“Bỏ đi, việc này liên quan tới toàn bộ trưởng lão hội, chỉ bằng mấy người chúng ta chắc chắn là không thể quyết định được. Sứ giả của Thánh Đảo còn một thời gian nữa mới tới đây, không bằng chờ các trưởng lão khác tới tề tựu rồi chúng ta tiếp tục thương lượng tìm ra một biện pháp ổn thỏa hơn. Đương nhiên, lúc này không thể để đệ tử của Hàn đạo hữu rời khỏi thành Thiên Uyên. Đồng thời Ngân Quang đạo hữu nên thử xem có thể liên hệ được với hai vị đại nhân Ngao Khiếu xem. Chỉ cần hai vị đại nhân trực tiếp lên tiếng, chúng ta chắc chắn không phải lo lắng gì. Yên đạo hữu, ngươi phụ trách việc liên hệ với Thánh Đảo, thử xem sứ giả tới lần này là ai, xem có khả năng thay đổi mệnh lệnh hay không? Chỉ cần Thánh Đảo buông tha cho đệ tử của Hàn đạo hữu, thành Thiên Uyên chúng ta sẵn sàng đáp ứng một vài điều kiện.” Ánh mắt của ông lão tóc trắng chuyển động hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định tạm thời.

“Từ sau khi cùng Ma tộc kí kết ước định ngưng chiến thì không biết hai vị đại nhân Ngao Khiếu và Mạc Giản Ly đã đi đâu, cho dù là đệ tử thân cận của hai vị cũng không thể liên hệ được. Tiểu muội chỉ có thể đáp ứng sẽ cố gắng mà thôi.” Ngân Quang tiên tử trả lời, rõ ràng ý tứ là không thể có quá nhiều hy vọng vào việc này.

“Yên mỗ có một vài tri kỷ ở Thánh Đảo, việc tìm hiểu tin tức cũng không quá khó khăn. Nhưng muốn cho Thánh Đảo bỏ qua mệnh lệnh của mình, chỉ sợ là không có khả năng.” Tên mặc áo đen than thở một tiếng.

“Hừ, tất nhiên là ta biết chuyện này rất khó với các ngươi, nhưng các ngươi cũng nên cố gắng một chút. Nếu thật sự việc này có thể giải quyết, chẳng phải chúng ta sẽ rút chân ra được khỏi một đại họa hay sao?” Ông lão tóc trắng mặt không thay đổi dằn giọng.

Nghe lời ấy, tên áo đen và Ngân Quang tiên tử cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý mà thôi.

Sau đó, chuyện tình Thánh Đảo và Hàn Lập lại được tạm gác sang một bên. Đám người ông lão tóc trắng lại bắt đầu bàn luận tới việc ở xung quanh thành Thiên Uyên vẫn còn tàn dư của Ma tộc, cần phải tiêu diệt.

Ba tháng sau, ở chỗ cửa thành cao gần trăm trượng của thành Thiên Uyên, hơn trăm giáp sĩ đứng xếp hàng chỉnh tề hai bên cổng, mặt khác, không ít người mặc trang phục đủ màu đang đứng ở trước cổng thành, mặt hướng lên thiên không mà ngóng chờ.

Trong số đó, có một ông lão tóc trắng, một người mặc áo cà sa màu vàng, chính là Cốc trưởng lão và Kim Việt thiền sư.

Mấy người khác đứng bên cạnh còn có đám người Ngân Quang tiên tử, cũng đang sốt ruột chờ đợi.

Mọi người đều im lặng, không ai nói gì, có lẽ đều đang cùng chờ một ai đó tới.

Qua thời gian chừng một bữa cơm, bầu trời xa xa vẫn chẳng có chút dấu hiệu gì. Ông lão tóc trắng vẫn ngẩng đầu nhìn trời cao, rốt cục không nhịn được chau mày quay qua gã áo đen gần đó hỏi:

“Yên đạo hữu, có đúng là linh thuyền của Thánh Đảo trưa hôm nay sẽ tới không? Sao lúc này vẫn chưa thấy gì?”

“Cốc huynh, điều này làm sao ta có thể sơ sót được. Khả năng là sứ giả của Thánh Đảo trên đường tới đây có chút sự tình cần giải quyết nên mới tới muộn.” tên áo đen nghĩ một chút, sau đó trả lời.

“Có chuyện giữa đường ư? Lần này Thánh Đảo sai tới ba gã sứ giả, hơn nữa lại không thể tìm hiểu được thân phận của mấy người này, xem ra Thánh Đảo lần này thật sự là quyết không bỏ qua rồi.” Ông lão tóc trắng hơi lắc lắc đầu nói.

Ánh mắt của tên áo đen hơi chớp động, nhưng cũng không nói gì thêm.

Mà Kim Việt thiền sư ở bên cạnh lại lạnh nhạt nói:

“Trưởng lão hội đã thương thảo qua vài lần nhưng vẫn không thể xuất ra biện pháp gì thỏa đáng. Lúc này cũng chỉ có thể thuận thế mà hành sự, xem tình hình rồi quyết định tiếp mà thôi.”

Mà mấy người Hợp thể kỳ ở xung quanh nghe xong lời này cũng chỉ biết nhìn nhau cười khổ.

“Bọn họ đến rồi!” Ngân Quang tiên tử mang theo mặt nạ nên không rõ sắc mặt thế nào, chỉ nghe thấy nàng thấp giọng nói một câu.

Mọi người rùng mình, ngẩng đầu hướng thiên không phía xa mà nhìn.

Chỉ thấy tia sáng màu xanh chợt lóe ở trời xa, một đạo cầu vồng phá không bay tới, tốc độ vô cùng mau lẹ, sau vài cái chớp động đã tới gần cửa thành.

Hào quang tắt đi, một con thuyền ngọc lớn hiện ra trong tầm mắt mọi người.

Đứng trên mũi thuyền là một gã thanh niên mặc mặc áo bào xanh đang đứng sừng sững ở đó, vừa thấy mọi người phía dưới thì trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lập tức chắp tay, mỉm cười nói:

“Cốc huynh, Kim đại sư, sao các ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ các ngươi đoán được là hôm nay Hàn mỗ trở lại thành Thiên Uyên hay sao?”

Phần lớn trưởng lão đang đứng ở dưới cổng thành vừa nhận ra khuôn mặt của thanh niên này thì tất cả đều lập tức trợn mắt há mồm.

Đọc truyện chữ Full