TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2194: Trở mặt

Với thực lực Đại Thừa Kỳ của Hàn Lập như lúc này, thử hỏi trong Nhân tộc còn có phiền toái nào mà hắn không thể giải quyết đây. Cho nên câu hỏi vừa rồi hắn cũng không quá để tâm nhiều.

“Hàn huynh đã có mặt ở đây rồi, vậy để Cốc mỗ nói rõ cho huynh hiểu. Đỗ đạo hữu, nếu Hàn đạo hữu đã trở lại bản thành, lão phu sẽ nói lại việc này một chút, hy vọng đạo hữu không phiền lòng. Dù sao việc này cũng liên quan tới đệ tử của Hàn huynh.” Ông Lão tóc bạc ho nhẹ một tiếng, quay về phía Hàn Lập và thanh niên áo trắng nói.

“Đệ tử của ta?”

“Đương nhiên rồi, không có vấn đề gì cả.”

Hàn Lập nghe ông Lão nói vậy thì ngẩn ra.

Mà trong lòng Đỗ Vũ hơi cân nhắc đôi chút rồi cũng lập tức đồng ý.

“Đúng vậy, việc này đúng là liên quan tới đệ tử của Hàn đạo hữu. Hàn huynh, nghe nói ngươi có một đệ tử nổi danh có linh căn Ẩn Lôi phải không?” Ông Lão tóc trắng không do dự gì nữa, bèn điểm tĩnh quay sang hỏi Hàn Lập.

“Các ngươi nói đúng, đó là đệ tử Hải Nguyệt Thiên của ta. Đúng là hắn có linh căn Ẩn Lôi.

Nhưng hình như chuyện này ta chưa từng để lộ cho người ngoài biết, làm sao các vị đạo hữu lại biết được?” Sắc mặt Hàn Lập hơi động hỏi lại.

“Chuyện này… Hình như là trong một lần tụ họp, người đệ tử của Hàn huynh đã uống say nên sơ ý nói ra.” Kim Việt thiền sư ở một bên khẽ ho nhẹ, không đợi ông lão họ Cốc mà liền lên tiếng đáp thay.

“Thì ra là vậy. Đệ tử của ta có tính nết cẩu thả, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Cốc huynh, ngươi tiếp tục đi.” Hàn Lập thở dài, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Ông lão tóc trắng nghe vậy cười gượng, sau đó lấy lại tinh thần tiếp tục nói:

“Sự kỳ dị của tu sĩ có linh căn Ẩn Lôi chắc hẳn Hàn đạo hữu còn rõ ràng hơn ta. Mà việc này đã tới tai các vị trưởng lão ở Thánh Đảo, cho nên mấy ngày trước đã gửi tới bản thành một lời mời, hy vọng vị đệ tử này của Hàn huynh tới Thánh Đảo một chuyến. Họ muốn mượn năng lực của linh căn Ẩn Lôi để làm giải quyết một việc. Sự tình cụ thể thế nào, lão phu cũng không thể nói tỉ mỉ, hay là Đỗ Vũ đạo hữu giải thích một phen đi.”

Ông Lão tóc bạc chỉ nói một nửa, nửa còn lại lập tức đổ lên người của thanh niên áo trắng.

Ngân Quang tiên tử cùng đám trưởng lão của thành Thiên Uyên thấy thế thì trong lòng thầm kêu lên một tiếng: “Hay…”

Nếu như Ông Lão tóc bạc nói hết ra mọi chuyện thì người của Thánh Đảo cũng không ý kiến gì, nhưng chỉ sợ tình thế phát sinh sau đó sẽ gây thêm bất lợi cho mình mà thôi.

Mà hiện tại đem cái việc giải thích này nhường cho Đỗ Vũ. Như vậy sẽ không sợ vì lời nói của mình làm hư chuyện của Thánh Đảo, khiến cho sau này bọn họ không thể giận cá chém thớt được.

Đỗ Vũ nghe thấy vậy thì ánh mắt chợt lóe, dường như đã nhìn thấy ý đồ lấy lòng của Cốc trưởng lão bèn gật gật đầu nói:

“Nếu Cốc huynh đã nói như vậy thì sự tình từ bây giờ hãy để ta nói thay cho. Vị đệ tử này của Hàn huynh có linh căn Ẩn Lôi, đối với Nhân tộc chúng ta hiện tại thì đúng là một chuyện trọng yếu. Ngoài hai vị tiền bối Đại Thừa Kỳ là Mạc Giản Ly và Ngao Khiếu ra thì hai tộc Nhân Yêu chúng ta cũng không còn Đại Thừa Kỳ nào khác. Mà thọ nguyên của hai vị đại nhân cũng không còn dài, căn bản không thể làm chỗ dựa vững chắc cho hai tộc chúng ta nhiều năm nữa.”

Nói tới đây, Đỗ Vũ dừng lại một chút.

Mà đám tu sĩ có mặt trong phòng nghe vậy để trở nên nghiêm nghị hơn.

“Mà một khi hai tộc Nhân Yêu không có tu sĩ Đại Thừa Kỳ bảo vệ thì địa vị của chúng ta ở Linh giới sẽ như thế nào, cái này hoàn toàn có thể nghĩ ra. Cho nên cách đây không lâu, ngoài việc Thánh Đảo khắc phục tổn thất trong ma kiếp ra, thì còn muốn hai tộc có thêm một Đại Thừa Kỳ nữa. Dù là Yêu tộc hay Nhân tộc, chỉ cần có thêm một tu sĩ Đại Thừa thôi, dẫu cho chúng ta vẫn không thể so sánh với các tộc khác, nhưng an nguy mấy vạn năm tới hoàn toàn có thể nắm chắc. Cho nên sau khi chư vị trưởng lão ở Thánh Đảo cùng nhau bàn bạc, cuối cùng mọi người cùng đồng ý sẽ sử dụng mọi loại tài nguyên để cho một vài tu sĩ Hợp Thể Kỳ tiến tới Hậu Kỳ Đại Thành. Sau đó lại trợ giúp họ đánh vào sâu vào chướng ngại Đại Thừa Kỳ. Đối với việc mời đệ tử của Hàn đạo hữu cũng chỉ là việc bất đắc dĩ. Đỗ mỗ hy vọng Hàn đạo hữu có thể lấy đại cục làm trọng, cho đệ tử này theo chúng ta tới Thánh Đảo một lần.”

Đỗ Vũ biết rõ rằng vấn đề khó khăn lúc này chính là quyết định của Hàn Lập, cho nên cũng không hỏi trưởng lão hội của thành Thiên Uyên nữa mà chuyển hẳn sang thuyết phục Hàn Lập.

“Nói như vậy, Thánh Đảo phái ba người Đỗ đạo hữu tới đây chỉ vì tiểu đồ của Hàn mỗ thôi sao?” Khuôn mặt Hàn Lập sa sầm lại, giọng nói tuy trong trẻo nhưng lại pha thêm đôi chút lạnh lẽo.

Dù cho kẻ nào nghe thấy cũng đều khẽ hít vào một hơi lạnh.

“Tại hạ có thể đảm bảo, đệ tử của đạo hữu tuyệt đối sẽ an toàn ở Thánh Đảo. Hơn nữa sau khi hoàn thành mọi chuyện, Thánh Đảo chúng ta cũng sẽ không tiếc mà ban cho hậu lộc.” Đỗ Vũ cũng khẽ rùng mình, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, không hề có ý nhún nhường.

“Có thể cam đoan tính mạng sao? Đệ tử này theo ta cũng chưa lâu, tu vi không quá cao, nếu muốn nhờ linh căn Ẩn Lôi của hắn để đi giúp người khác chống lại Chân Lôi kiếp của Đại Thừa Kỳ, chỉ sợ phải tăng thêm một cảnh giới nữa mới đủ. Mà loại thủ đoạn để đề thăng cảnh giới ta cũng tự tin là biết tới sáu bảy loại, nhưng bất kỳ loại nào cũng làm cho tiềm lực cũng như tuổi thọ của người ta bị rút sạch. Mà cho dù có tăng lên thêm một cảnh giới, đệ tử của ta có may mắn sống sót thì cũng vô phúc hưởng thụ bổng lộc của các ngươi.” Giọng nói của Hàn Lập trầm hẳn xuống, lời nói lạnh như băng, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa thêm ý tứ mỉa mai.

“Việc này đúng là có thể lưu lại hậu hoạn không như ý cho đệ tử của đạo hữu, nhưng nó thực sự liên quan tới sự hưng suy của hai tộc. Một bên là sống chết của một người, một bên là sống chết của cả hai tộc, hẳn là Hàn đạo hữu cũng nhìn ra nặng nhẹ, chắc không cần ta nói thêm gì nữa chứ?” Nam tử tóc vàng mắt xanh bên cạnh Đỗ Vũ dường như không thể nhẫn nại thêm liền nói chen vào.

“Nặng nhẹ trong đó ta đương nhiên biết. Nhưng trả lời ta một câu, đệ tử của ta ra tay thì Thánh Đảo sẽ nắm chắc có thêm một gã tu sĩ Đại Thừa không? Nếu ba vị dám dùng tâm ma để thề thì ta lập tức để đệ tử theo các ngươi, không cần suy nghĩ thêm nữa. Nhưng nếu không nắm chắc được bao nhiêu phần thì tại sao ta phải cho đệ tử theo các ngươi đi để hy sinh vô ích? Chẳng lẽ các ngươi người nhà Hàn mỗ dễ bị trêu chọc như vậy sao?” Hàn Lập không khách khí đáp.

Vừa nghe mấy lời của Hàn Lập thì vẻ mặt ba người bên Đỗ Vũ trở nên cực kỳ khó coi.

Mà đám trưởng lão thành Thiên Uyên và Cốc trưởng lão sau khi liếc mắt nhìn nhau thì cũng không ai nói lời nào.

Xem ra hội trưởng lão hoàn toàn không muốn dính vào chuyện này nên mới một mực im lặng.

“Hàn huynh, Đỗ mỗ cho rằng chỉ cần có một tia cơ hội giúp hai tộc Nhân Yêu có khả năng làm xuất hiện thêm một tu sĩ Đại Thừa Kỳ thì việc đệ tử của đạo hữu hi sinh cũng là hữu ích. Chẳng lẽ đạo hữu bỏ qua mệnh lệnh của Thánh Đảo và sự an nguy của hai tộc sao? Nếu cứ thế này, bọn ta cũng không thể quay về Thánh Đảo tay không được.” Người đàn bà chân đất xấu xí nhếch miệng cười, trong lời nói rõ ràng còn có sự đe dọa.

“Sao, chư vị còn định uy hiếp ta sao. Ba vị mở mồm ra là nhắc tới Thánh Đảo. Mà có thực là ba vị đại diện được cho cả hai tộc Nhân Yêu hay không?

Tuy rằng thời gian Hàn mỗ tu luyện không quá dài, nhưng muốn dùng hoa ngôn xảo ngữ để lòe bịp ta, mong ta giao ra đệ tử của mình thì đúng là người si nói mộng. Nếu không, người khác sẽ nói ta là thầy mà không che chở được trò.” Hai mắt Hàn Lập nheo lại, khẩu khí càng lúc càng lạnh lẽo.

Phụ nhân xấu xí sắc mặt đại biến, thẹn quá hóa giận, định mở mồm nói tiếp thì Hàn Lập đã giơ tay ra hiệu rồi lạnh lùng cắt ngang lời ả:

“Hàn mỗ lập tức trả lời ba vị đạo hữu luôn, trừ phi Thánh Đảo có thể nắm chắc mười phần rằng chỉ cần đệ tử của ta hy sinh là có thể giúp hai tộc có thêm một gã tu sĩ Đại Thừa, còn không thì đừng mơ ta để cho môn hạ của mình đi theo các ngươi.”

“Mười thành nắm chắc? Hàn đạo hữu nghĩ đột phá vào Đại Thừa cảnh giới là trò đùa sao? Nếu có thể dễ dàng đột phát vào cảnh giới Đại Thừa như thế thì Thánh Đảo cũng không bỏ ra nhiều năm làm gì. Mãi cho đến giờ mới bắt đầu tuyển chọn và trợ giúp một số người đánh sâu vào cảnh giới ấy. Xem ra hàn huynh chỉ muốn làm khó dễ chúng ta rồi.” Sắc mặt Đỗ Vũ đã sớm chuyển thành khó coi từ lâu, thở dài một hơi, khẩu khí cũng bắt đầu không giữ được hòa hoãn nữa.

“Vậy các ngươi muốn ta hy sinh đệ tử của mình thì không phải là làm khó dễ hay sao? Ta thấy pháp lực của Đỗ đạo hữu cũng không kém, chắc trong những người được chọn để đánh sâu vào bình cảnh có ngươi phải không?” Sắc mặt Hàn Lập không đổi, thản nhiên cười lạnh, rồi hỏi tên áo trắng ở trước mặt.

“Đúng vậy, Đỗ mỗ nhận được trợ giúp của các trưởng lão trên đảo, đúng là một trong những người được đề cử tiến vào cảnh giới Đại Thừa. Chẳng lẽ Hàn đạo hữu cảm thấy Đỗ mỗ còn chưa xứng sao?” Trong mắt Đỗ Vũ hiện lên một tia lãnh ý.

“Xứng hay không cũng không phải do ta định đoạt. Nếu Đỗ đạo hữu chí công vô tư như thế, thì có phải nếu Hàn mỗ muốn đánh sâu vào bình cảnh Đại Thừa, các hạ cũng sẽ nguyện ý dâng tất cho ta bảo vật, đan dược của bản thân để trợ giúp ta có thêm phần nắm chắc tiến vào Đại Thừa Kỳ không? Nếu đạo hữu nhiệt tình như thế, Hàn mỗ cũng không có ý kiến khác nữa.” Hàn Lập cười lạnh hỏi lại.

“Điều này chỉ sợ ta không thể đáp ứng đạo hữu. Tất cả đan dược và bảo vật của Đỗ mỗ dùng để đánh sâu vào chướng ngại đều do Thánh Đảo ban cho, tại hạ cũng không có quyền hứa hẹn.”

Đỗ Vũ không ngờ Hàn Lập lại nói như thế, hắn hơi sửng sốt, sau đó xấu hổ trả lời.

“Điều này thật đáng tiếc. Nếu Đỗ đạo hữu cũng không thể làm chuyện này thì đừng mong Hàn mỗ hy sinh đệ tử để thành toàn cho các ngươi. Ba vị nếu tới bản thành không có chuyện gì khác nữa thì lúc này có thể trở về Thánh Đảo báo cáo được rồi.” Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên một cách trào phúng rồi khoát tay nói.

Mà ba người Đỗ Vũ nghe vậy thì sắc mặt càng xấu đi một phần nữa.

“Cốc huynh, Kim Việt đại sư, các ngươi cùng Hàn đạo hữu có giao tình sâu sắc, hay là tới khuyên nhủ Hàn đạo hữu đi. Ta không thể trở về Thánh Đảo nếu không có đệ tử của Hàn đạo hữu. Quý thành còn không mau cho Thánh Đảo một câu trả lời đi.” Sắc mặt Đỗ Vũ biến ảo một hồi, bỗng nhiên quay lại nhìn đám người Ông Lão tóc trắng, sau đó lại nhắc nhở một cách thâm ý.

“Chuyện này… chỉ sợ bọn ta cũng không thể nói leo được. Hay là Hàn đạo hữu và ba vị mỗi bên nhường nhịn nhau một chút, thế nào?” Ông Lão tóc trắng thầm than một tiếng, sau đó lại chần chừ thêm một lúc, cuối cùng đành cười khổ nói.

Đọc truyện chữ Full