TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2201: Sứ giả và lễ vật

Sau khi tiếng chúc mừng của mọi người vang lên lần thứ chín, Hàn Lập ngồi trên đài sen màu xanh mới giơ tay lên nói:

“Các vị đạo hữu, xin mời đứng dậy! Mọi người không quản đi cả ngàn dặm đường tới đây để chúc mừng Hàn mỗ, đã vất vả cho mọi người rồi. Tại hạ chưa kịp chuẩn bị gì, chỉ có ít trà thơm để đãi khách, mong chư vị đạo hữu không chê cười.”

Hàn Lập nói xong thì ở dưới chân tòa tháp, Khí Linh Tử vỗ hai bàn tay vào nhau “bốp bốp” hai tiếng.

Ở bên ngoài quảng trường thấp thoáng bóng người, sau đó từ những phương hướng khác nhau, mấy đội thiếu nữ mặc áo trắng, dáng người thon thả, tay bưng khay trà thướt tha đi vào. Họ dâng cho mỗi tu sĩ một ly trà có màu hổ phách.

Loại linh trà này là cực phẩm linh trà, nhưng hiện tại Hàn Lập đã tiến cấp Đại Thừa, lấy ra loại trà này đãi khách cũng là hoàn toàn bình thường.

Làm cho mọi người giật mình lại chính là những thiếu nữ áo trắng kia. Mặc dù ai nấy vẻ mặt thanh tú nhưng sắc mặt đều đờ đẫn, hành động thiếu linh hoạt, quả nhiên chỉ là một đám khôi lỗi có hình người mà thôi.

Khôi lỗi hình người sống động như vậy, hơn nữa còn xuất hiện với số lượng hàng trăm khiến cho phần lớn quan khách đều âm thầm tán thưởng.

Sau khi linh trà được dâng lên, lúc này, một người ngồi ở vị trí gần với tháp cao đột nhiên đứng dậy, hướng về phía Hàn Lập vái một cái thật sâu rồi cao giọng nói:

“Tại hạ là sứ giả của Hoa Thiên Tông. Để chúc mừng Hàn tiền bối tiến cấp Đại Thừa, tệ môn đã đặc biệt chuẩn bị một đôi xác trùng vạn năm tuổi, chúc tiền bối sống mãi cùng trời đất, công pháp thông thiên.”

Người đàn ông nói xong, cổ tay run lên, trong tay liền xuất hiện một hộp gỗ màu vàng nhạt. Y cẩn thận mở nắp hộp ra, bên trong có hai xác trùng nhỏ cỡ nắm tay.

Hai xác trùng có màu đỏ đậm, trong suốt, giống như hai ngọn lửa đang rực cháy rừng rực.

Hàn Lập thấy thế thì mỉm cười:

“Quý tông là một trong ba đại tông môn của Nhân tộc. Ta nghe danh đại trưởng lão của quý tông đã lâu, sau này nếu có cơ hội chắc chắn sẽ tới chào hỏi.”

Trong Nhân tộc, Hoa Thiên Tông có tiếng tăm vô cùng lừng lẫy, chẳng những trực tiếp quản lý hơn mười thành trì của Nhân tộc mà trong tông còn có số lượng tu sĩ Hợp Thể Kỳ nhiều tới kinh người.

Đại trưởng lão của Hoa Thiên Tông mà Hàn Lập vừa nhắc tới cũng là một nhân vật có uy danh lừng lẫy trong nhân tộc. Hắn từng cùng lúc đánh chết hai gã tu sĩ Hợp Thể kỳ của ngoại tộc. Chỉ tiếc là nhiều năm qua, người này đã không ít lần đột phá vào cảnh giới Đại Thừa nhưng vẫn không thể thành công, hiện tại vẫn bị giam chân ở bước chướng ngại.

“Đa tạ tiền bối, đại trưởng lão nếu biết việc này thì chắc chắn sẽ rất vui mừng. Tin tức tiền bối tiến cấp lên Đại Thừa truyền tới đúng lúc đại trưởng lão đang bế quan sinh tử nên mới không thể tự mình tới tham gia lễ mừng. Nhưng đôi xác trùng vạn năm tuổi này chính là quà mừng mà đại trưởng lão đã tự mình chuẩn bị.” Người đàn ông cúi người vui vẻ giải thích.

“Đôi xác trùng vạn năm này chính là tài liệu chính để luyện chế An Thần Linh Dịch. Ta vừa mới tiến cấp lên Đại Thừa nên rất cần linh dịch này. Đại trưởng lão của quý tông thật có lòng.” Hàn Lập liếc nhìn hai xác trùng màu hỏa hồng rồi đáp lại với vẻ tươi cười.

Người đàn ông thì vô cùng sung sướng, luôn mồm nói không dám, hai tay cầm hộp gỗ đưa cho một gã người hầu áo trắng sau đó cúi người hành lễ rồi mới ngồi xuống.

“Vệ Vân Thành chúc mừng Hàn tiền bối tiến cấp lên Đại Thừa, đặc biệt dâng tặng ba ngàn cân Kim Tinh, mười vạn cân Huyền Âm Sa làm quà mừng.” Ở giữa quảng trường, một gã thanh niên mặc áo giáp đứng dậy, tay cầm một danh mục quà tặng, kính cẩn nói.

“Đa tạ tâm ý của quý thành!”

Thành Vệ Vân là một thành trì xếp hạng trung bình, nằm giữa ranh giới hai tộc Nhân Yêu, cũng chỉ là miễn cưỡng có tư cách tham dự đại điển lần này. Hàn Lập không nói gì nhiều, chỉ đáp lại một câu hời hợt và khẽ gật đầu một cái.

Nhưng như thế cũng đủ khiến thanh niên mặc áo giáp kia vô cùng vui mừng, cuống quít thi lễ rồi lại kính cẩn ngồi xuống.

“Vãn bối là sứ giả của Thiên Hòa Sơn, phụng mệnh sơn chủ tới chúc mừng Hàn tiền bối. Xin dâng lên ba miếng Cửu Huyền Đồng Mộc, ba khỏa Mị Linh Châu làm quà mừng…” Hai gã yêu tu có làn da màu xanh bích, tóc hồng cũng đứng dậy, dâng lên một cái hộp ngọc, cung kính nói.

Sau khi vài thế lực lớn nhỏ lấy ra quà mừng, những thế lực khác cũng bắt đầu sôi nổi lấy ra lễ vật, hướng về tân lão tổ Đại Thừa Kỳ Hàn Lập kèm theo những lời chúc mừng không ngớt.

Một lúc sau, hơn mười sứ giả của các gia tộc lớn cũng theo thứ tự giới thiệu thân phận.

Tu vi của đám sứ giả này không giống nhau nhưng đều là người của những thế lực hàng đầu hai tộc Nhân Yêu. Tất cả đều đối với Hàn Lập cung kính vạn phần, mà quà mừng xuất ra cũng hoặc vô cùng quý hiếm, hoặc có số lượng kinh người, giá trị xa xỉ. Tất cả đều có chung một mục đích là muốn lấy lòng Hàn Lập.

Mặt khác, một số tán tu tới tham gia lần này lần đầu nhìn thấy những vật chỉ có thể nghe trong lời đồn thì không ngừng bàn tán, đúng là được một phen mở rộng tầm mắt.

Đương nhiên, có vị Đại Thừa Hàn Lập ở đây, chỉ cần không phải là người ngu, chắc chắn là sẽ không dám có chủ ý gì đối với đám quà mừng này.

Hàn Lập đối với đám sứ giả này nếu không phải là mang vẻ mặt tươi cười thì cũng gật đầu vui vẻ nhận quà mừng, hoặc là nói vài câu cảm ơn ngắn ngủi.

Nhưng khi thấy một thiếu nữ áo trắng đứng dậy, Hàn Lập lại chủ động mở miệng trước:

“Thì ra là Hứa tiên tử tới chia vui với Hàn mỗ. Đạo hữu thay mặt Hứa gia tới đây sao?”

Cô gái này chính là Hứa Thiên Vũ.

Mọi người thấy cảnh này thì hầu hết đều tỏ ra kinh ngạc.

Dù sao nàng cũng có tu vi không cao, vậy mà Hàn Lập lại chủ động bắt chuyện trước, thái độ vô cùng tốt khiến cho không ít người cảm thấy ngoài ý muốn.

“Khiến cho Hàn tiền bối chê cười rồi! Vãn bối đúng là đại diện cho Hứa gia tới chúc mừng tiền bối tiến cấp Đại Thừa. Xin dâng tặng tiền bối một cây Hải Tử Diễm Trúc, ba miếng Vô Lượng Linh Quả, một tòa Hư Thiên Bảo Đỉnh. Chúc tiền bối sẽ tiến xa hơn nữa, sống mãi với trời xanh!”

Bộ dạng của Hứa Thiên Vũ hơi căng thẳng, nhưng khi nghe Hàn Lập hỏi thì sắc mặt mới buông lỏng một chút, kính cẩn trả lời.

“Hư Thiên Bảo Đỉnh…, tốt, ta biết rồi. Đa tạ thành ý của Hứa gia. Đạo hữu và ta cũng là chỗ quen biết cũ, hay là ở lại thăm thú núi non một phen, biết đâu lại có thu hoạch không ngờ.” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe rồi nhìn về phía nàng.

“Đa tạ tiền bối ban ân!” Hứa Thiên Vũ vui sướng đáp ứng rồi sau khi đem danh mục quà tặng dâng lên thì lại ngồi trở xuống.

Một số tu sĩ nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ không thôi.

Lời Hàn Lập vừa nói đúng là đã cấp cho sứ giả Hứa gia một chỗ tốt vô cùng lớn, khiến cho không ít người thầm ghen tị với nàng.

Sau đó, mấy sứ giả của các Chân Linh Thế Gia khác cũng lần lượt xuất hiện, trong đó Cốc gia có Hiểu Phong tiên tử đích thân tới, mà sứ giả của Diệp gia chính là Diệp Dĩnh.

Hai cô gái này cũng là người quen cũ của Hàn Lập, nhưng vừa rồi thấy cảnh hàng vạn tu sĩ bái lạy Hàn Lập thì trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc.

Nếu không phải tận mắt thấy Hàn Lập phát ra tu vi sâu không lường được thì có lẽ hai cô gái này vẫn không chịu tin thanh niên từng quen biết trước kia đã thực sự trở thành một tu sĩ Đại Thừa, được cả hai tộc kính trọng.

Khi hai cô gái đưa lên quà mừng thì Hàn Lập cũng tươi cười nói với các nàng mấy câu.

Điều này lại làm những người khác thêm một lần nữa âm thầm ngưỡng mộ.

Câu chuyện không dài, nhưng cũng đã lọt vào mắt tất cả mọi người ở đây, còn ai là không biết hai cô gái này quen biết với Hàn Lập. Ngày sau ai có ý đồ đánh hai nhà này, chắc chắn không thể không lo lắng tới cái bóng uy hiếp của vị tu sĩ Đại Thừa này.

Lũng gia cũng phái người tới đây, hơn nữa còn là tân Đại trưởng lão đích thân tới.

Vị tu sĩ Hợp Thể kỳ được Lũng gia giấu kín ngay từ đầu này vừa thấy Hàn Lập thì vô cùng cung kính, cũng không ngừng cảm tạ Hàn Lập đã cung cấp cho tin tức lão tổ của Lũng gia đã vẫn lạc.

Ngày đó, khi Hàn Lập còn ở Mộc tộc đã nhờ người đem tin tức của đám người Lũng gia lão tổ báo lại cho hai nhà họ Diệp và Lũng.

Lúc ấy không rõ phản ứng của hai nhà thế nào, nhưng hiện tại Hàn Lập đã tiến cấp Đại Thừa kỳ, hai nhà đối với việc lão tổ nhà mình qua đời còn không ít nghi ngờ, nhưng lúc này thì còn có gan mở miệng hỏi to vặn nhỏ điều gì sao.

Khiến cho Hàn Lập hơi bất ngờ chính là sứ giả của Hắc Phượng tộc lại không phải là đưa nhỏ Đại Nhi kia mà lại là một vị trưởng lão có tu vi Hợp Thể kỳ khác.

Xem ra con bé này thực sự vẫn còn đang bế quan chưa ra ngoài, nếu không Hắc Phượng Vương đã biết quan hệ của hắn và Đại Nhi, chắc chắn sẽ để nàng làm sứ giả để mong có chút giao tình với vị tân tu sĩ Đại Thừa kỳ này.

“Bôn Nguyệt, sứ giả của Linh tộc, thay mặt Thánh Vương của Linh tộc, đặc biệt dâng tặng một quả Ngũ Hành Linh Hạch, ba đoàn Thiên Quang Linh Diễm, mười kiện pháp bảo đỉnh cấp, trăm khối Thanh Tác Bích, ngàn cân Tử Tinh Thiết lấy từ đáy biển sâu làm quà chúc mừng Hàn tiền bối tiến cấp lên Đại Thừa.” Một người thân hình xung quanh tỏa ra màn ánh sáng màu tím hướng Hàn Lập thi lễ nói.

Thanh âm vô cùng trầm thấp, người này đúng là sứ giả của Linh tộc!

“Thì ra chính là vị khách quý tới từ Linh tộc! Đại danh của Thánh Vương quý tộc, Hàn mỗ ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay lại phái sứ giả tới tặng cho hậu lễ như vậy, thật là vinh dự cho kẻ hèn này.” Hàn Lập đang ngồi trong đài sen màu xanh lập tức đứng dậy, nghiêm túc đáp lễ lại vị sứ giả nhất tộc này.

“Không dám. Đại nhân Thánh Vương phái vãn bối tới đây, ngoài việc chúc mừng tiền bối ra, kỳ thực còn có một chuyện khác muốn hỏi thăm tiền bối một chút.” Sứ giả Linh tộc trong màn sáng màu tím không dám nhận lễ của Hàn Lập, thân hình hơi cúi xuống, sau khi đem danh mục quà tặng dâng lên lại trầm giọng hỏi một câu.

Vừa nghe thấy lời này của sứ giả Linh tộc, đám tu sỹ trên quảng trường cũng lập tức ngẩn ra.

“Có chuyện gì, xin mời sứ giả cứ nói ra.” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, nhưng hắn vẫn nói với thái độ cũng không mấy bất ngờ.

Dường như hắn đã đoán được điều mà sứ giả Linh tộc này sẽ hỏi.

“Đại nhân Thánh Vương đã phân phó, muốn vãn bối gặp tiền bối hỏi thăm hai vẫn đề. Tiền bối có trả lời hay không cũng không sao.” Sứ giả của Linh tộc ở trong làn sáng màu tím lại giải thích thêm một câu, dáng vẻ vô cùng cẩn trọng.

“Nếu Thánh Vương đạo hữu đã phái người tới hỏi, tất nhiên là vấn đề quan trọng. Nhưng ta chỉ cho phép ngươi hỏi đúng hai vấn đề, tuyệt đối không được nhiều hơn. Ngươi hiểu chứ?” Hàn Lập nghe thấy vậy thì cũng không biểu hiện vẻ kỳ quái nào, ngược lại hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người trong làn sáng tím nhẹ nhàng đáp.

“Vãn bối hiểu, tuyệt đối sẽ không hỏi hơn, gây phiền cho tiền bối.” Sứ giả của Linh tộc khẽ rùng mình vội vàng đáp ứng.

“Được rồi, hỏi đi!” Hàn Lập gật đầu.

“Chuyện thứ nhất, Thánh vương đại nhân muốn biết Thiên Thu Thánh nữ của tệ tộc còn sống hay không?” Trong màn sáng màu tím, sứ giả của Linh tộc kính cẩn hỏi.

“Đã chết.”

Hàn Lập trả lời không do dự.

“Vì sao người chết?”

Linh tộc sứ giả hình như không cảm thấy kỳ quái, chỉ ngưng trọng hỏi câu thứ hai.

“Thủy Tổ của Ma tộc.”

Hai mắt Hàn Lập hơi nheo lại, ngay lập tức trả lời.

Đọc truyện chữ Full