TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2240: Huyền Tiên

Hàn Lập vừa nghe qua câu nói này tức thời đồng tử hơi co rút lại, nhưng ngược lại trên mặt hắn lại không thất sắc quá mức giống như Bảo Hoa.

Giải Đạo Nhân vốn luôn trầm mặc không nói tiếng nào bỗng nhiên mở miệng và với những gì gã thốt ra nhất thời khiến cho nội tâm của Hàn Lập khẽ động.

“Chân Cực Chi Khu! Không phải chỉ có Huyền Tiên mới có được Chân Cực Chi Khu sao?” Giải Đạo Nhân bình tĩnh nói ra.

“Ồ, ngươi chỉ là một cỗ Ngụy Tiên Bảo vậy mà cũng biết được Chân Cực Chi Khu của ta, phỏng chừng chủ nhân ban đầu của ngươi hẳn là người trong Tiên giới rồi” Minh Trùng Mẫu vừa nghe câu nói đó hơi bất ngờ liền liếc xéo qua Giải Đạo Nhân mà lên tiếng.

Hàn Lập nhướng mày rồi hỏi thẳng: “Huyền Tiên là gì? Không lẽ là một cấp bậc Tiên nhân của Tiên giới à?”

“Huyền Tiên cũng không chính thức xem như một Tiên nhân cấp cao được, mà đó là một hiện hữu khác biệt trong Tiên giới. Bình thường bọn họ không tu luyện chân nguyên tiên lực, chỉ điên cuồng rèn luyện nhục thân mà thôi, rõ ràng đường lối tu tiên của bọn họ rất khác biệt so với những Tiên nhân bình thường. Mặc khác họ đều bị những Tiên nhân khác gọi là Luyện Tiên, nếu so sánh về thần thông và thực lực với những Tiên nhân đồng cấp thì bọn họ thật sự mạnh hơn rất nhiều. Riêng Chân Cực Chi Khu hầu như là một trong những tiêu chí của Huyền Tiên. Tuy nhiên đối với những người đi theo con đường Huyền Tiên này, rõ ràng lúc còn là Tiên nhân cấp thấp thì hầu như lợi hại vô cùng, nhưng sau này khi tiến vào cảnh giới Tiên nhân trung, cao cấp sẽ gặp khó khăn trong quá trình tu luyện nên rất ít người có thể tu luyện đến cảnh giới cực cao. Vì thế tuy Huyền Tiên có tiếng tăm rất lớn ở Tiên giới, nhưng trên thực tế số người chấp nhận chọn con đường này để tu tiên lại rất hiếm hoi, ngay tại Tiên giới cũng khó gặp được những người này.” Giải Đạo Nhân nghe hỏi bèn trả lời một cách ngây ngô.

“Luyện Tiên à, nghe qua thì dường như hơi giống với Lực sĩ của Nhân tộc chúng ta. Nhưng dù là không phải Tiên nhân cấp cao đi nữa, nhưng đạo hữu có nghĩ rằng chúng ta có thể xuất lực đánh thêm một trận với đối phương hay không? Còn thần thông chính thức của ta thì có lẽ đạo hữu cũng biết được đôi chút mà” Thần sắc của Hàn Lập âm trầm lạ thường, bỗng nhiên lỗ tai hắn nhận được chút dao động, tức khắc trong mắt chợt lóe lên một tia sáng rồi cười cười hỏi lại.

“Nếu có thể khóa được chân nguyên của ả này, lại khiến cho ả không cách nào vận dụng được pháp lực mà chỉ dùng tới nhục thân để đối kháng mà thôi, lúc đó với bản lãnh của đạo hữu có thể có được ba phần cơ hội. Đương nhiên ta phán đoán sự tình chỉ dựa trên Minh Trùng Mẫu vừa mới tu thành Chân Cực Chi Khu không bao lâu mà thôi, vẫn còn chưa chắc chắn lắm.” Tia sáng trong mắt của Giải Đạo Nhân sau một hồi lưu chuyển, rồi trầm mặc thêm một lúc nữa mới hạ giọng nói ra.

“Bảo Hoa, đạo hữu đã nghe đấy. Nếu như dốc sức liệu mạng đánh một trận thì chúng ta có ba phần cơ hội chiến thắng, còn không muốn tận lực thì cũng chỉ có thể tách riêng ra chạy trốn mà thôi. Đừng hy vọng rằng con sâu hung ác này lại ban cho chúng ta một con ngựa để tiễn khách, hầu như không có khả năng xảy ra đâu. Tối thiểu một trong hai chúng ta sẽ có một người ngã xuống tại đây. Vừa rồi ta đã dùng bí thuật để dò xét qua một lần, tại đáy vực sâu này dường như đã bị một lực lượng nào đó bao phủ rồi, trên cơ bản hiệu quả của Phượng Linh Bàn kia không cách nào vận dụng được. Thậm chí ta cũng đã âm thầm thử qua vài loại bí thuật, hầu như cũng không có cách nào xé rách hư không để trực tiếp bỏ chạy đi.” Lúc này Hàn Lập thở dài một hơi rồi quay đầu nói với Bảo Hoa.

Minh Trùng Mẫu nghe qua lời trao đổi giữa Hàn Lập và Giải Đạo Nhân chỉ cười khỉnh vài tiếng, rồi đứng nguyên tại chỗ dùng đôi bàn tay hình người chà xát liên tục hai cây Thổ Hoàng Đinh, làm cho vẻ ngoài sáng bóng dần dần bị mờ đi, dường như không hề quan tâm đến cuộc trao đổi giữa bọn hắn mà trước hết chỉ tập trung thu phục cặp Huyền Thiên Chi Bảo trong tay.

“Ta hiểu, nếu đã như vậy cũng chỉ còn cách ra tay đánh cược một lần thôi. Mặc dù ta có cách giúp ngươi một tay, nhưng nhất định phải nhờ tới Giải huynh hỗ trợ thêm mới được, hơn nữa một khi thi triển ra thì hai người chúng ta đều không thể rảnh tay phụ đạo hữu thêm điều gì nữa” Bảo Hoa thoáng do dự chốc lát mới cắn răng bảo.

“Ha ha... như vậy đủ rồi. Thôi đừng nói lời thừa thải nữa, hãy ra tay đi. Chẳng lẽ đợi đến lúc ả thu phục được cặp bảo vật rồi đạo hữu mới động thủ à!” Nét mặt của Hàn Lập hiện ra tia kỳ dị, sau đó thản nhiên nói ra.

“Được, Giải huynh! Đạo hữu cho ta mượn dùng toàn bộ pháp lực một chút đi” Bảo Hoa cũng là người hết sức dứt khoát, lập tức trên mặt thấp thoáng hiện lên một tia đỏ hồng rồi mới hô lớn với Giải Đạo Nhân một tiếng.

Giải Đạo Nhân vốn đã được Hàn Lập truyền âm phân phó trước rồi, vì thế sau khi nghe được liền không chút do dự bấm niệm pháp quyết, tức khắc thân hình khẽ nhoáng lên một phát rồi quỷ dị xuất hiện sau lưng Bảo Hoa.

Sau khi nghe một tiếng sét từ trên người gã, thoáng xuất hiện vô số tia trắng bạc thô kệch lượn lờ xung quanh, đồng đôi bàn tay tựa như mơ hồ di chuyển, cuối cùng đã đặt song song lên bờ vai của Bảo Hoa.

Bất chợt tiếng ầm đùng nổi lên!

Những luồng lôi quang trên người Giải Đạo Nhân bỗng hóa thành từng con rắn bạc nhỏ nhắn tuôn vào bên trong cơ thể của Bảo Hoa.

Bảo Hoa cảm nhận được hai đầu vai dần nóng lên, tức thời hai luồng linh lực như tràng giang đại hải cuồn cuộn tuôn vào cơ thể, lúc này pháp lực bên trong cơ thể vốn đã bị khô kiệt thoáng chốc đã dồi dào trở lại.

Thậm chí khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng trong nháy mắt trở nên hồng hào tươi tắn như trước.

Đương nhiên Bảo Hoa hiểu rõ một điều, loại pháp lực được rót từ bên ngoài vào thế này chắc chắn sẽ không thể nào ở lại bên trong cơ thể được lâu, chỉ một lát nữa thôi nó sẽ trực tiếp tỏa ra ngoài cơ thể rồi tiêu tan trong hư không.

Tuy nhiên dù chỉ có hiệu quả trong chốc lát, cũng đủ cho nàng thi triển một đòn sát thủ, mà đáng lý ra nàng cũng không muốn dùng tới nó.

Khi nàng dùng đến pháp thuật này sẽ phải trả một giá rất lớn, chẳng những cảnh giới hiện tại tiếp tục trở nên bất ổn, mà rất có khả năng tu vị sẽ tụt xuống dưới mức Đại Thừa, chưa kể còn đắc tội với vị chủ nhân chân chính của Thổ Hoàng Đinh kia nữa.

Năm xưa nàng thật vất vả mới kết giao được với người đó, nói không chừng do lần này mà mối giao tình đó sẽ tan tành mây khói.

Bảo Hoa vừa nghĩ tới đây thì trong thâm tâm lại không dằn được mà thở dài một hơi.

Có ai nghĩ tới Minh Trùng Mẫu thật sự đáng sợ đến như thế, lại tu luyện thành thần thông của Tiên nhân nữa chứ.

Mà không?! Phải xem kỹ Minh Trùng Mẫu này mới được, rốt cuộc đối phương có phải vẫn là hung thủ hủy diệt mấy giới diện hay không? Dường như sự tình có điều gì đó còn mơ hồ lắm.

Dù sao thì nàng và Hàn Lập cũng đều chẳng phải kẻ ngốc, nên đã sớm nhìn ra chỗ khả nghi của Minh Trùng Mẫu này rồi.

Nhưng tính tới thời điểm hiện tại, cho dù bọn họ có biết gì đi nữa nhưng cũng hơi sức đâu mà đi thắc mắc mấy chuyện này.

Dù sao bây giờ đối phương đang ở trước mặt bọn họ đây cũng không ngại ngùng mà tiết lộ ra nhiều bí mật, đương nhiên ả tuyệt đối sẽ không thả cho bọn họ bình yên rời khỏi nơi này, cho nên chỉ còn cách gắng sức đánh một trận liều mạng vậy.

Việc này xem như gặp phải Trung Phó Xa (*), cung tên đã kéo lên nên không thể không bắn.

Bảo Hoa nghĩ như thế bèn nhếch miệng cười khổ, đồng thời động tác trên tay cũng không chậm chạp chút nào.

Một tay nàng chạm nhẹ nhàng vào một pháp ấn cổ xưa nào đó, lập tức bên ngoài rực rỡ hẳn lên, có vô số phạn văn năm màu từ bên trong pháp ấn đó tuôn ra, rồi từng vòng ánh sáng lập lòe đan vào nhau, trong thoáng chốc đã biến ảo thành mười ba tầng vòng ánh sáng xinh đẹp.

Lúc này bản thân Bảo Hoa đang đứng giữa những vòng ánh sáng này, bộ dáng nàng đang cúi đầu tựa như rất phục tùng, làm hơi thở đượm mùi đàn hương khẽ lan ra từ miệng nàng, nhất thời nghe được rõ ràng từng đợt phạn âm lạ thường, giai điệu âm nhạc này tựa như đến từ trời cao bỗng chốc dần dần truyền ra xung quanh, đồng thời xuất hiện một sợi dây dài phủ từ trên đầu xuống hông cách đó ba thước, thoáng chốc từ dưới gốc kéo lên trên bị gãy ra từng đoạn một, luồng ngân quang trên hai chân mày chợt lóe lên, tức thời từ dưới da nhô ra một quả màu bạc mờ nhạt.

Trong nháy mắt khí tức trên người nàng biến hóa cực lớn, tức thời xuất hiện một hóa thân nữ tu sĩ trẻ tuổi xinh xắn nhưng có khí tức lạnh lùng, từ trên người nàng phát ra một luồng khí tức thần thánh mà không thể xâm phạm được.

Phạm âm từ trên người nữ tu sĩ này phát ra càng ngày càng lớn, khi nàng ngẩng đầu làm tôn lên dáng vẻ thanh nhã, từ trong thân hình nàng bỗng nghe “Phốc...” một tiếng lập tức tỏa ra mùi hương hoa nồng nàn, sau đó từ trong cơ thể chộn rộn sinh trưởng ra một cành cây dài tua tủa những đóa hoa hồng phấn.

Hiện tại nàng đang đứng bên trong những vòng ánh sáng, còn hóa thân biến thành một cây hoa thụ trông rất sống động, từ xa nhìn lại thật sự thấy vô cùng quỷ dị.

Bỗng nhiên Bảo Hoa nâng lên một cành cây chứa đầy hoa, rồi hời hợt điểm về phía Minh Trùng Mẫu một phát, sau khi trên mặt hiện ra một tia cười nhẹ thì tức khắc toàn bộ những đóa hoa to trên người đều bị héo khô tàn úa.

Mà hóa thân của Bảo Hoa chợt phát ra tiếng “Ừng ực...”, cả người như bức tượng gỗ điêu khắc thoáng chốc rơi xuống phía dưới, rồi trực tiếp rớt vào nơi sâu thẳm nào đó trong vực sâu này mà không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Mười ba tầng vòng sáng xung quanh Bảo Hoa dường như không chờ thêm được nữa, rốt cuộc chúng mãn nguyện hóa thành một đoàn ánh sáng lưu ly rồi vỡ vụn ra từng mảnh.

Còn xung quanh Giải Đạo Nhân lúc này nghe một tiếng nổ vang, tức thì quầng điện quang trên người không còn lại chút nào, riêng bản thân nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại bắt đầu điều tức.

Lúc này mới có thể phát hiện ra, vừa rồi tựa như trong khoảng thời gian cực ngắn nhưng khiến cho Giải Đạo Nhân vốn là Ngụy Tiên Bảo lại hầu như tiêu hao hết toàn bộ năng lượng có sẵn, trong chốc lát khí tức trên người trở nên lúc có lúc không, bất cứ khi nào cũng có nguy cơ bị tiêu tan hết sạch.

Bảo Hoa sau khi dùng toàn lực điểm ra một ngón tay, kẻ đối diện chính là Minh Trùng Mẫu vốn đang cố gắp áp chế Thổ Hoành Đinh trong tay bỗng nhiên giật mình cảnh giác, lúc này hai cây Thổ Hoàng Đinh đang bị ả kềm chế dữ dội trong tay đột nhiên bừng lên ánh hào quang chói mắt, kế tiếp vô số phù văn bảy màu phóng ra ngoài, rồi có hai sợi xích lửa tuần tự bắn ra.

Hai sợi xích lửa này vừa lúc cuốn phăng đôi bàn tay của ả, trong thoáng chốc đã biến thành tro tàn.

Hai cây Thổ Hoàng Đinh vừa được tự do tức khắc rít lên một âm thanh bén nhọn, rồi đồng thời biến thành hai con rắn dài bảy màu, chúng xông thẳng đến thân hình Minh Trùng Mẫu nhanh tựa tia chớp.

Từ trong miệng Minh Trùng Mẫu phát ra một tiếng kêu nhẹ “Ồ...”, lập tức đôi bàn tay vốn đã bị hóa thành đám tro tàn bỗng chốc chớp động một cái liền biến ảo nằm ngay ngắn trở lại trên cánh tay. Rồi không thể ngờ tới, bất chợt cánh tay đó vung trảo xuống bên dưới mà không chút chậm trễ, mục đích muốn cướp lại hai cây Thổ Hoàng Đinh kia.

Chợt vang lên hai tiếng... “Phốc phốc”, bỗng nhiên hai cây Thổ Hoàng Đinh mơ hồ nhoáng lên tựa như đôi bàn tay ngăn cản nọ không ảnh hưởng gì tới chúng, mà hư ảnh tựa như trực tiếp xuyên thủng qua, chỉ thấy chớp lóe lên đã chui thẳng vào trong thân hình của Minh Trùng Mẫu.

Trên mặt Minh Trùng Mẫu lộ vẻ cả kinh, ả vội vàng khoát tay qua một lượt ngay chỗ mới vừa bị xuyên thấu, thế nhưng bên ngoài vẫn không phát hiện chút thương tổn nào cả, sau đó sắc mặt trở nên thâm trầm rồi thám tra qua hình hình bên trong cơ thể, nhất thời trên khuôn mặt ả thoáng hiện lên nét dữ tợn.

Bởi vì lúc này trong cơ thể ả xuất hiện khối tinh hạch đen như mực, thì ra hai cây Thổ Hoàng Đinh đã bất ngờ biến thành hai khối óng ánh dài gần một tấc, chúng bám chặt lên mặt trên, hơn nữa còn có từng tầng sợi tơ màu vàng chằng chịt bao bọc xung quanh, khiến cho không thể điều động được chút pháp lực nào.

“Được, được lắm. Ta thật không ngờ tới, các ngươi lại có bản lĩnh trực tiếp thúc giục lực bổn nguyên của hai kiện Huyền Thiên Chi Bảo này. Nếu làm như thế, tuy rằng có thể trong nhất thời làm tăng uy lực lên rất nhiều, nhưng sau này muốn khôi phục trở lại tình trạng ban đầu thì ít nhất phải cần tới mười mấy vạn năm, thật xa vời! Dù gì các ngươi đã dám làm ra chuyện này thì lại càng chọc giận bổn tọa. Kế tiếp ta sẽ xé nát từng tấc một toàn bộ bọn ngươi, rồi luyện hóa nguyên thần các ngươi thành đám khôi lỗi để sai bảo, trọn kiếp không được siêu sinh.” Trên khuôn mặt của ả Minh Trùng Mẫu hiện ra vẻ tàn khốc, ả hét lớn một tiếng rồi đột nhiên nhấc chân trước vẽ lên hư không ở phía trước mặt.

Chợt vang lên một đạo phá không!

Tức thời một đạo sương mù quét đến nhanh hơn cả tiếng hét, sau một khắc chớp động lập tức xuất hiện ngay trước mặt Giải Đạo Nhân, có lẽ ả muốn chém gã đang ngồi xếp bằng kia ra thành hai mảnh thì phải.

(*) Ngộ trung phó xa

Nghĩa đen là đánh lầm phải xe phụ.

Đây là câu chuyện về Trương Lương thời Tần - Hán. Trương Lương vốn người nước Hàn thời chiến quốc, cả cha và ông đều làm chức tướng quốc. Sau khi Tần Thủy Hoàng gồm thâu lục quốc, Trương Lương liền đi tìm thích khách hạ sát Tần Thủy Hoàng. Một lần khi Tần Thủy Hoàng đông du, Trương Lương thuê lực sỹ dùng chùy đánh lén nhưng đáng nhầm vào xe tùy tùng (phó xa) nên không giết được.

Đọc truyện chữ Full