TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2275: Trận chiến thần niệm

"Đại Thừa kỳ!" Hàn Lập phát lạnh trong lòng, sau khi thu độn quang bên ngoài cơ thể lại liền đứng bất động tại chỗ một lúc.

Lúc này đạo thần niệm kinh khủng nọ sau khi quét qua lại trong phạm vi vạn dặm xung quanh vài lần mới yên tâm thu trở về.

Khoảng thời gian sau đó cũng không hề có bất kỳ điều dị thường gì truyền tới từ sâu trong núi nữa.

"Luồng thần niệm này không đời nào Tu La nhện trưởng thành bình thường phóng ra được. Chẳng lẽ thật sự là ở nơi này có loại Tu La nhện mạnh hơn cả Đại Thừa bình thường sao. Trường hợp này nếu còn tiếp tục tiến đến gần thì bí thuật ẩn nặc bình thường sợ là không thể nào giấu được thần niệm của nó mất. Vả lại nó có thể phóng thần niệm ra xa đến vậy mà không thấy có vẻ yếu đi chút nào thì chắc phải là dựa vào chí bảo nào đó tăng phúc mới đúng." Hàn Lập đứng nguyên tại chỗ không hành động ngay, trong lòng không ngừng suy nghĩ nhưng khuôn mặt hắn tỏ ra nghiêm túc.

Nếu đúng là loại có thể so với đẳng cấp chân linh thì ngay cả hắn cũng không thể khinh thường được.

Hắn trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng có quyết định, bàn tay khẽ lật, một tấm phù lục màu tím hiện ra lơ lửng rồi "Bùm" một tiếng liền hóa thành một đám khí tím bao bọc lấy thân thể hắn, từ tron sương mù đủ loại phù văn ồ ạt tuôn ra rồi hóa thành một màn sương khói màu tím.

Khi màn sương lặng lẽ tản đi thì ở bên trong trở nên trống không. Để không đánh rắn động cỏ, Hàn Lập lại phải vận dụng Thái Nhất Hóa Thanh Phù thêm một lần nữa.

Lúc này thân thể hắn hóa chuyển sang trạng thái hư vô, bay lơ lửng vào sâu trong dãy núi không hề kiêng dè gì.

Mặc dù bởi thân thể hư hóa nên không thể bay với tốc độ cao nhất, nhưng mỗi lần hắn di chuyển cũng phải được tới mười trượng, trong khoảnh khắc hắn đã tiến vào trong dãy núi.

Nhờ vào luồng thần niệm mà hắn đã lưu lại trên người cô gái kia, mặc dù hai người đã cách xa nhau cả ngàn dặm nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng vị trí hiện tại của nàng kia.

Bởi vậy tạm thời Hàn Lập cũng không vội rút ngắn khoảng cách này mà vẫn thong thả đi theo sát nàng kia.

Nhưng khi hắn tiến vào trong dãy núi được chừng hơn vạn dặm đường thì hai chân mày lại nhíu lại theo bản năng.

Vốn hắn cho rằng nếu sào huyệt của Tu La nhện được xây dựng ở nơi này thì dãy núi này chắc hẳn sẽ vắng bóng chim thú vô cùng, chí ít thì sẽ không có loài nào quá mạnh mẽ.

Nhưng khi thần niệm của hắn lặng lẽ quét khắp bốn phía lên khu vực sâu trong dãy núi liền phát hiện chỉ riêng khu vực này đã có mấy chục con dị thú cấp Hóa Thần, Luyện Hư cùng hai con quái cầm cấp Hợp Thể.

Hai con quái cầm này một con cả người đỏ rực như lửa, hình thể khổng lồ như trâu, một con lại có lông cứng màu xám tro khắp mình mẩy, ở trên đầu có một cái bướu thịt xấu xí.

Mỗi con này đang đậu ở trên cành một cây đại thụ cách hắn hơn ngàn dặm, một con ngẩng đầu ưỡn ngực quay trái quay phải không ngừng quan sát, con còn lại thì hai mắt nửa nhắm nửa mở, dường như đang lim dim ngủ.

Ngoài ra những dị thú khác chia ra thành vài đội biến ảo thành hình thái nửa người nửa thú tuần tra tới lui ở mỗi khu vực.

Những dị thú ở tiểu Tu La giới này dường như đều đã bị nhện Tu La thu phục mất rồi.

Hàn Lập hơi giật mình, trong lòng cũng không ngừng tấm tắc xưng kỳ.

Khi đám người Linh Vương nói về Tu La Thù cũng chưa từng nhắc tới chuyện bọn chúng am hiểu chiêu dụ những dị thú khác.

Xem ra nếu không phải là do đám người Linh Vương ngay từ đầu đã coi thường linh trí của Tu La nhện thì chính là do đám quái vật này ở trong tiểu Tu La giới đã xảy ra biến dị nào đó, nếu không thì những điều trước mắt hắn thật là quỷ dị.

Lại liên tưởng một chút đến chuyện con Tu La nhện khi trước vừa gặp chỉ mới ở Luyện Hư kỳ nhưng đã có thể biến ảo thành hình người thì hơn phân nửa là khả năng sau lại càng lớn hơn một chút.

Hàn Lập lặng lẽ cân nhắc trong lòng, không khỏi lại càng thêm cẩn thận với Tu La nhện một phần nhưng vẫn tiếp tục đi theo nàng kia từ xa mà không hề có ý dừng lại chút nào.

Chưa đầy thời gian một bữa cơm, Hàn Lập bay thẳng một mạch trăm vạn dặm dọc theo dãy núi bỗng thấy ở phía xa xa là một bình nguyên và một tòa thạch thành (thành xây bằng đá) màu xanh đâm thẳng lên trời cao.

Toàn bộ thành này được xây từ những tảng đá xanh lớn, tường thành cao tới gần mấy trăm trượng, nhưng phạm vi bao phủ cũng chỉ có hơn mười dặm, từ xa nhìn lại càng thấy nó giống như một tòa cứ điểm quan trọng hơn.

Nhưng điều cổ quái chính là trên những bức tường thành cao vút kia ngoại trừ một số pho tượng dị thú bằng đá xanh đủ loại ra thì trống trải dị thường, thậm chí không hề có bất kỳ bóng người nào ở trên đó.

Quỷ dị hơn nữa là khắp bốn phía của tòa thạch thành này lại không hề có một cánh cổng nào mà hoàn toàn bị tường thành cao lớn bao bọc kín như bưng.

Lam mang trong mắt Hàn Lập lóe lên không ngừng, hắn không vận dụng lực lượng thần niệm mà chỉ thông qua một đôi linh mục đã nhìn rõ ràng hết thảy bên ngoài thạch thành.

Nhưng khi lam mang trong mắt sáng bừng lên muốn xuyên thấu qua tường thành để nhìn trộm bên trong thành liền có vô số phù văn màu trắng hiện lên, từng đóa từng đóa sen trắng xuất hiện ngăn cản ánh mắt của hắn lại.

"Đại Hóa Bạch Liên Cấm chế, chuyện quái gì thế này!"

Hàn Lập khẽ kêu thất thanh thành tiếng, vội vàng thu linh mục lại, một lần nữa khuôn mặt lại tỏ ra khiếp sợ.

Dị tượng của cấm chế mà hắn vừa nhìn thấy rõ ràng là một phương pháp cấm chế độc môn của một đại tộc tiếng tăm lẫy lừng ở Linh giới, thậm chí ngay cả thần niệm của cấp Đại Thừa cũng bị nó che chắn trong một lúc, đám Tu La Thù này sao có thể bố trí ra được.

Nỗi khiếp sợ trong lòng Hàn Lập còn chưa bớt đi, một luồng thần niệm trong thần thức hải của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, tức thì mặt hắn trầm xuống.

Mà gần như cùng lúc đó, trong thạch thành thoạt nhìn tưởng như yên tĩnh bỗng có một tiếng nổ "Oành" vang trời vang lên, hư ảnh một con nhện màu đỏ như máu lớn tựa như một ngọn núi bỗng chốc hiện ra.

Trên pháp tướng này, hai con mắt lập lòe hàn quang lạnh lẽo chỉ hơi khẽ quét một chút, một luồng thần niệm kinh khủng trước đó đã từng xuất hiện dọc theo dãy núi lại một lần nữa phủ xuống cả vùng trời đất này, cũng trong phút chốc quét qua mọi khu vực trong phạm vi ngàn dặm.

Tiếc là mặc dù luồng thần niệm này tuy mạnh nhưng khi quét qua thân thể đã hư hóa của Hàn Lập thì không hề phát hiện điểm nào khác thường nên đành lui về trong thân thể pháp tướng khổng lồ.

Bởi không phát hiện có gì khác thường nên pháp tướng mơ hồ có chút tức giận, sau khi hừ lạnh một tiếng băng hàn thấu xương, có thanh âm một nữ tử truyền từ trong thạch thành ra:

"Là vị đạo hữu nào tới Thiên Chu thành của thiếp thân vậy! Bất kể đạo hữu lưu một tia thần niệm trên người hậu bối ta với mục đích gì đi nữa thì hiện giờ tới đây đã là khách, thiếp thân xin hoan nghênh đạo hữu vào thành nói đôi lời."

Lời nói này không ngừng vang vọng vài lần trong trời đất, gần như hơn nửa sinh vật trong dãy núi đều có thể nghe được rõ ràng.

Ngoại trừ những dị thú vốn đã đi theo Tu La nhện lúc này run rẩy nằm sấp trên mặt đất ra thì xung quanh thạch thành im lìm như chết, nào có bóng người nào hiện thân ra.

"Được, được lắm. Xem ra đạo hữu tự cho mình có thuật ẩn nặc cao minh nên muốn đối đầu với thiếp thân phỏng. Đã vậy, ta liền ở trong thành sẵn sàng đợi đạo hữu giá lâm đi." Tiếng nói của nữ tử lập tức trở nên sắc bén, có vẻ tức giận cực kỳ, tiếp đó bầu trời nổi lên dao động kịch liệt, pháp tướng con nhện khổng lồ tản ra biến mất.

Trong thạch thành lại một lần nữa trở nên vô cùng yên tĩnh.

Lúc này Hàn Lập đứng ở cách đó vài trăm dặm, nhìn về phía thạch thành, hai mắt híp lại, bỗng khóe miệng hắn khẽ động, lực lượng thần niệm khổng lồ lúc này cuồn cuộn phóng ra không hề che giấu đè xuống thạch thành.

Bầu trời thạch thành lúc này bừng sáng bạch quang, hư ảnh một đóa sen trắng lúc này bất thình lình hiện ra, cũng trực tiếp va chạm với thần niệm mạnh mẽ của Hàn Lập.

Một tiếng "Ầm" trầm đục vang lên trên bầu trời rồi tiếp đó là những tiếng nổ vang lên không dứt.

Đóa sen trắng dưới áp lực từ thần niệm liền lập tức vặn vẹo biến hình, rồi cũng nổ vang một tiếng vỡ ra tan tác.

Lực lượng thần niệm mà Hàn Lập phóng ra gần như đã là bảy phần mà hắn có, ngay cả ba, bốn Đại Thừa bình thường cộng lại cũng cùng lắm được đến thế mà thôi.

Cấm chế Đại Hóa Bạch Liên kia mặc dù có tiếng tăm lẫy lừng ở Linh giới thật đấy, nhưng sao lại có thể ngăn cản được khi bị thần niệm cường đại như vậy mạnh mẽ nghiền ép.

Mà với sức mạnh của luồng thần niệm này của hắn, nếu thật sự hạ xuống thạch thành thì trừ phi là đến gần cấp Đại Thừa chứ những sinh linh khác sẽ bị ép đến nổ tan nát tinh hồn mà diệt vong thôi.

"Thật to gan!"

Giọng khàn khàn nổi giận của nữ tử khi trước một lần nữa vang lên trong thạch thành, đồng thời thần niệm của nó cũng lập tức phóng lên cao, sau một khắc cũng va chạm mạnh với thần niệm của Hàn Lập.

Trong khoảnh khắc, một âm thanh như tiếng sét giữa trời quang vang lên trên bầu trời thạch thành đến đinh tai nhức óc!

Từng đợt dao động kịch liệt dường như muốn đánh vỡ nát cả vùng hư không ra vậy.

Thần niệm của nữ tử giọng khàn kia cũng không phải Đại Thừa bình thường có thể so được, nhưng sao có thể sánh được với lực lượng thần niệm của Hàn Lập đã trải qua Luyện Thần thuật tăng phúc được, bởi vậy nên chỉ sau vài lần va chạm đã lập tức rơi xuống hạ phong.

"Lão quỷ, ngươi còn không ra tay sao, còn muốn đợi đến khi nào nữa?" Nữ tử giọng khàn thấy vậy hiển nhiên kinh sợ dị thường, nhưng lập tức rú lên một tiếng chói tai.

Hàn Lập vừa nghe thấy vậy liền co rụt con ngươi lại.

Mà gần như cùng một lúc đó, tiếng hừ lạnh của một nam tử truyền từ trong thạch thành ra, tiếp đó một luồng lực lượng thần niệm xa lạ hùng hậu cũng phóng từ một góc thành lên cao rồi sau đó giao hòa cùng thần niệm của nữ tử, cùng nhau đối kháng với thần niệm của Hàn Lập.

"Cũng không phải Đại Thừa bình thường." Sau khi thần niệm của Hàn Lập giao thủ với thần niệm của người mới xuất hiện này một chút, trên mặt rốt cục hiện ra một chút kinh ngạc.

Có điều một khắc sau đó, khi Hàn Lập phát hiện hai người đối phương toàn lực thi triển cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản được thần niệm của hắn thì một tia sáng lạnh hiện lên trong mắt hắn.

Một tay hắn bỗng bấm niệm pháp quyết, lực lượng thần niệm phóng ra lại tăng thêm hai thành, đã đạt đến tổng cộng là chín thành của hắn.

Trên bầu trời lại tiếp tục có một trận nổ lớn như trời long đất lở.

Nữ tử giọng khàn cùng một gã Đại Thừa xa lạ trong thạch thành lúc này đã quá sợ hãi rồi.

Lực lượng thần niệm của hai người cộng lại vậy mà sau khi Hàn Lập cưỡng chế tăng cường thần niệm lại rõ ràng dần rơi vào thế hạ phong.

"Sao lại có thể như vậy được, thế gian này sao lại có thần niệm mạnh mẽ đến vậy, rốt cục kẻ này có lai lịch thế nào?" Nữ tử giọng khàn cùng một nam tử Đại Thừa bất giác có thêm hai phần sợ hãi nghĩ bụng.

Hàn Lập thấy vậy nhưng không hề tỏ vẻ gì, mặc dù vậy ánh mắt hắn lóe sáng, không khỏi cân nhắc xem có đưa thêm một thành dư lực vào đó luôn để đánh cho hai người trong thạch thành bị thương nặng hay không.

Bởi dù sao tranh đấu bằng thần niệm cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm, gần như ngang với việc trực tiếp dùng Nguyên Anh đánh nhau sống chết.

Nhưng chỉ một khắc sau đó, ba động trong thạch thành nổi lên, lại có vài luồng thần niệm tương đương với Đại Thừa bình thường phóng lên, hung hãn lao thẳng tới thần niệm của Hàn Lập.

Lần này, sắc mặt Hàn Lập không khỏi biến đổi.

Đọc truyện chữ Full