TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2352: Huyết Ảnh cùng Xích Lôi

Sau khi đánh tan hoàn toàn tất cả ký hiệu màu bạc, cảnh sắc bốn phía kể cả những lớp khôi lỗi dày đặc, tất cả đều biến mất vô ảnh vô tung.

Hư không phía trước trở nên mơ hồ vặn vẹo, từng dãy nhà liên tiếp nhau liền xuất hiện ở phía trước.

“Phá được rồi, thật tốt quá. Thủ đoạn của Tiêu huynh thật là cao minh.” Vạn Hoa phu nhân thấy vậy mừng rỡ nói.

"Cấm chế nơi này có chút huyền diệu, nói không chừng chưa có ai tới đây. Nếu không phải chúng ta cần đi gấp, không chừng ta cũng muốn ở lại lục soát một chút.” Tiêu Minh thở dài, nói.

"Ha ha, Tiêu huynh không cần cảm thấy đáng tiếc, ở đây chỉ là khu vực ngoại vi, cho dù có chút bảo vật nhưng đối với chúng ta mà nói cũng không phải là vật cần thiết. Đợi đến lúc vào khu vực trung tâm, kiểm soát được cấm chế, lúc này những bảo vật ở trong cung không phải mặc cho chúng ta lấy sao.” Thanh Bình đạo nhân cười, nói.

“Việc này sao ta lại không biết chứ, nhưng mắt thấy bảo vật ở gần trong gang tấc mà không thể lấy, trong lòng vẫn còn có chút tiếc hận thôi.” Tiêu Minh mỉm cười, trả lời.

Ba người độn quang cùng nhau, dọc theo một con đường nhỏ ở bên cạnh những tòa nhà, bay thẳng đến khu vực có quầng sáng ở phía bên kia.

...

Ở bên trong một khu khác bên ngoài Thiên Đỉnh cung, đại hán mặc cẩm y đang lạnh lùng nhìn trừng trừng vào một cự viên hai đầu cao trăm trượng, xung quanh là hàng trăm tên đệ tử đang tạo thành một cái pháp trận huyền diệu, vây quái thú này lại.

Lúc này pháp khí trong tay của các đệ tử được thúc dục nhanh hơn, làm cho uy năng của tòa pháp trận lên tới cực hạn, hơn nữa vòng vây càng lúc càng siết chặt, từng đợt cự lực vô hình liều mạng hướng cự viên hai đầu khổng lồ mà bắn tới, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng nổ lớn chát chúa.

Sau khi cự lực bốn phía ép tới làm cho thân thể cự viên không thể nhúc nhích, tay áo của đại hán mặc cẩm y mới run lên, bắn ra một đạo cầu vồng màu bạc, vây thân thể khổng lồ của cự viên lại, rồi lập tức chém nó làm hai đoạn.

Hư không bốn phía trở nên mờ nhạt, do từng đoạn thân thể của Cự Viên bị chém nát tạo thành.

...

Ở bên trong một khu vực khác na ná một cái đầm lầy, một con rết lớn quanh thân lượn lờ quang điện màu lam, một con bọ cạp lớn cuồn cuộn hắc khí quanh mình, một con cự mãng đầu dẹp hiếm thấy, cả ba đang tung hoành trong một biển thú.

Ở trên đỉnh đầu của ba cự trùng, ba gã có khuôn mặt xấu xí đang ngồi xếp bằng, chính là ba lão giả khô gầy.

Trong đầm lầy chẳng những xuất hiện đầy đủ hổ báo sài lang, còn có một số mãnh thú biến dị kỳ quái với thực lực của yêu thú cấp thấp, tất cả đang vây quanh ba con cự trùng mà liều mạng cắn xé, lớp này chết thì lớp khác trào lên liên miên không dứt.

Tuy nhiên, ba lão giả vẫn ngồi ngay ngắn trên đỉnh đầu ba con cự trùng, không nhúc nhích, coi như không thấy gì ở bốn phía chung quanh.

...

Bên ngoài phong ấn năm màu, có năm tên thanh niên ăn mặc giống nhau đang ngồi xếp bằng ở giữa không trung, trên mặt không có chút biểu hiện nào, giống như là đang chờ đợi vật gì.

Đột nhiên hư không dao động mạnh, một cái cái huyệt động đen kịt to lớn hiện ra.

Tiếng gió rít lên, một luồng huyết quang từ chính giữa bay ra, sau khi lượn một vòng, liền biến thành một bóng huyết ảnh mờ nhạt, trên gương mặt ẩn hiện hai con mắt màu xanh biếc, trên người đầy sát khí, khiến người ta có cảm giác tà đạo không thể diễn tả bằng lời.

Năm tên thanh niên đang ngồi xếp bằng thấy cảnh này, liền lập tức ra tay, phóng ra mười hai đạo quang kiếm bạch cốt màu bạc, mặt ngoài bao phủ bởi lửa lân tinh xanh biếc chớp động không ngừng.

"Huyết Hợp ngũ tử, các ngươi động thủ với bổn tọa sao?” Huyết ảnh mờ nhạt vừa thấy năm tên thanh niên này ra tay, cảm thấy có chút ngoài dự liệu, hỏi.

"Chúng ta ra đi gấp gáp, nên cũng không mang theo chìa khóa để giải trừ phong ấn, nên chỉ có thể hỏi mượn từ trên người đạo hữu thôi. Bất luận các hạ là ai, đem chìa khóa giao ra đây, chúng ta sẽ để cho các hạ rời đi.” Một gã thanh niên đứng ở giữa, lạnh lùng nói.

"Ha ha, khẩu khí thật lớn. Huyết Ảnh tử ta cũng đang cần máu để bồi bổ thân thể này. Vậy thì lấy máu của các ngươi đi.” Huyết Ảnh nghe vậy cười lớn một tiếng, thân thể trở nên mờ ảo, biến hóa ra năm luồng huyết quang bay thẳng đến Huyết Hợp ngũ tử.

"Huyết Ảnh công pháp tuy rằng bá đạo, nhưng không phải không có cách phá giải.” Gã thanh niên đứng ở giữa cười lạnh một tiếng, nói, đột nhiên bên ngoài thân xuất hiện bạch quang lóe lên, rỏ ràng đã xuất ra bảo vật hóa thành từng vòng sáng cuồn cuộn bảo vệ toàn thân đón lấy luồng huyết quang đang bay tới.

Hình dạng bốn gã thanh niên còn lại cũng trở nên mơ hồ, đồng thời biến vào trong hư không không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, trong hư không nổi lên cuồn cuồn huyết quang, âm thanh gầm rú không dứt, một cuộc chiến ngang tài ngang sức đang diễn ra quyết liệt.

...

Phía bên ngoài cánh cửa lớn, đang tụ tập gần ngàn tu luyện giả cấp cao, đa phần là cấp bậc Luyện Hư và Hợp Thể, cũng có hơn ba mươi người đang thả ra bảo vật kết hợp với vô số lực lôi hỏa, điên cuồng tấn công vào cánh cửa lớn.

Những ký hiệu kim ngân trên cánh cửa chớp động không ngừng, tuy nhiên cánh cửa vẫn không có một chút hư hại nào.

Những người còn lại thì đứng cách đó không xa, lạnh lùng quan sát, giống như không có ý quấy rối hành động của bọn người kia.

"Một đám phế vật, chút ấy bản lĩnh mà cũng muốn tiến vào Thiên Đỉnh cung, tất cả đều cút hết cho ta!”

Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn như sét đánh, làm cho hai lỗ tai những người ở đây rung lên ông ông, những người có tu vi thấp thân mình trở nên mềm nhũn, trực tiếp rơi từ trên cao xuống dưới.

"Oanh" một tiếng.

Một luồng lôi quang đỏ đậm to gần một mẫu xé rách hư không xuất hiện, cũng từ trên cao đánh xuống, trực tiếp đánh lên bên trên cánh cửa lớn.

Trong khoảng khắc, từng đạo lôi hồ đỏ đậm thô to bằng miệng chén đang quấn lấy cánh cửa lớn, tiếp theo một làn sóng điện kinh người hướng bốn phương tám hướng tràn tới.

Có mười mấy tu luyện giả ở gần, ngay lập tức sắc mặt đại biến, tất cả đều bay nhanh về phía sau để tránh.

Có vài tên tránh né không kịp, liền bị sóng điện cuốn tới, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng ngay lập tức ngừng lại, có lẽ đã chết ở trong đó.

Những tia lôi hồ đỏ đậm cũng nhanh chóng tán loạn, một lần nữa co rút lại thành một đoàn bắn thẳng vào bên trong cánh cửa lớn, tức thì không thấy bóng dáng.

Cánh cửa lớn nổ vang lên một tiếng, sau đó từ từ đóng lại.

"Xích Lôi lão tổ, người vừa rồi chắc chắn là Xích Lôi lão tổ!”

Không biết là ai hoảng sợ thốt lên.

Những tu luyện giả cấp cao đứng ngoài quan sát nghe vậy, chỉ biết bất lực nhìn nhau.

So với lần trước Thiên Đỉnh cung mở ra, số người tiến vào bên trong đa phần là Hợp Thể kỳ, nhưng lần này thì rõ ràng số lão tổ Đại Thừa kỳ tới đây đã nhiều hơn rồi.

Xem ra chìa khóa Thiên Đỉnh cung đã lưu lạc ra ngoài, thu hút các lão quái vật chạy tới đây.

...

Ba ngày sau. Bên trong Thiên Đỉnh cung, Hàn Lập đang ở đầu của một hành lang dài, nhưng trước mắt rõ ràng có hai con khôi lỗi kim cương một vàng, một bạc chắn ngang đường.

Hai khôi lỗi này cao chừng bảy tám trượng, trong tay cầm hai thanh cự chùy to lớn, trên người vết thương chồng chất, giống như nhiều năm trước đây đã từng cùng người chiến đấu kịch liệt.

Hàn Lập thản nhiên liếc mắt nhìn hai khôi lỗi một cái, liền hướng ánh mắt về cánh cửa gỗ màu đỏ đậm ở phía sau hai con khôi lỗi, sau đó từng bước đi tới.

"Oanh” “Oanh” hai tiếng nổ mạnh, ngay khi Hàn Lập vừa tới gần, kim ngân khôi lỗi cùng lúc ra tay, bốn thanh cự chùy liền đập mạnh tới mang theo âm thanh vù vù.

Thanh quang chợt lóe, vô số thanh ti (tơ màu xanh) từ trên người Hàn Lập bay ra, hai khôi lỗi bao gồm cả bốn thanh cự chùy trong chớp mắt bị cắt thành các mảnh nhỏ rớt xuống.

Bóng Hàn Lập lóe lên liền xuất hiện ở phía trước cánh cửa gỗ màu đỏ, tay áo nhẹ nhàng run lên, một cỗ lực vô hình ẩn chứa ở bên trong bay ra mở bung cánh cửa ra.

Bên trong đại sảnh rõ ràng là từng dãy đá hình chữ nhật, mặt trên bao phủ đầy đủ các loại pháp khí, có cái hào quang chói mắt, có cái ảm đạm tà khí, ước chừng tất cả có hơn ngàn kiện pháp khí.

Hàn Lập mỉm cười, đi nhanh vào bên trong.

...

Cùng một thời gian, trên một cái mặt biển xanh thẳm mênh mông vô bờ bến, Vạn Hoa phu nhân cùng với Thanh Bình đạo nhân sắc mặt cực kỳ khó coi đang trôi nổi ở giữa không trung.

Cách hai người một khoảng không xa, Tiêu Minh đang ngồi xếp bằng hai mắt nhắm nghiền lại, một tay nâng trận bàn, một tay thì các ngón tay đang nhè nhẹ rung, giống như là đang chuẩn bị làm một cái gì đó.

"Không nghĩ tới mới đến nơi thứ hai lại có ảo cảnh lợi hại như vậy, chúng ta bị vây ở chỗ này chắc cũng đã hai ngày rồi.” Vạn Hoa phu nhân bỗng nhiên hướng Thanh Bình đạo nhân nói một câu.

"Chính xác, bần đạo cũng không nghĩ tới khu vực này lại có ảo thuật cấm chế lợi hại như vậy, ngay cả Tiêu huynh trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bài trừ được. Nhưng cũng không có gì kỳ quái. Mặc dù đối với chúng ta chỉ là phân cung thứ hai, nhưng bởi vì tuyến đường chúng ta đã lựa chọn, nên ở đây cũng có thể coi là ở sâu trong Thiên Đỉnh cung rồi, chỉ cần bài trừ được cấm chế ở đây, thì khoảng cách tới khu vực trung tâm cũng không xa.” Thanh Bình đạo nhân nhướng mày, nói.

"Mong rằng như thế.” Sắc mặt Vạn Hoa phu nhân có chút không quá tin tưởng.

Lúc này đây Tiêu Minh vẫn đang ngồi xếp bằng không có nhúc nhích, giống như đối với ngoại vật hết thảy đều không biết đến.

Bảy ngày sau.

Ở cửa chính của một tòa nhà tại một khu vực nào đó trong Thiên Đỉnh cung, Huyết Phách đang ở bên trong từ từ đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ suy tư, trông như là không có thu hoạch gì đáng kể.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một luồng lôi quang đỏ đậm bay thẳng tới, như một ngọn lửa lập lòe sáng chói, sau đó liền biến ảo thành một gã cao lớn, mặc trường bào màu đỏ đậm, trên mặt ẩn hiện lôi văn màu vàng kỳ dị.

Huyết Phách nhất thời cả kinh, gần như không lưỡng lự tay áo run lên, hai luồng thanh quang từ trong bay ra, đồng thời hóa thành hai gã giáp sĩ khôi lỗi chắn ngang ở phía trước.

Một gã khôi lỗi mặc chiến giáp màu xanh, trong tay cầm một cái cự cung để ngang người. Một gã khôi lỗi mặc một bộ chiến giáp màu xám, hai tay đang nắm một thanh trường thương sắc lạnh.

“Di, Hợp Thể khôi lỗi, rất là hiếm thấy. Tiểu nha đầu, mau nói tên ra, ngươi vào đây đi chung với ai?” Lão giả cao lớn ánh mắt đảo qua hai khôi lỗi, trên mặt lộ ra thần sắc ngoài dự liệu, nhưng lập tức lớn tiếng quát hỏi.

"Vãn bối là Huyết Phách, đích thực tiến vào đây cùng với một vị tiền bối họ Hàn, tiền bối có phải cũng…” Huyết Phách liếc thấy đối phương có thể là một gã Đại Thừa lão tổ, trong lòng liền run sợ, không có chút nào quanh co.

"Họ Hàn? Chưa nghe nói qua có Đại Thừa nào họ này, chẳng lẽ là đạo hữu gần đây tiến giai hay sao? Quên đi, mặc kệ là ai thì cũng giống nhau, ngươi giao chìa khóa cũng như tất cả những thứ thu hoạch được trong kia ra đây đi. Đừng dùng lời nói khoa trương lừa gạt lão phu, nếu không lão phu dùng sưu hồn thuật tra ra sẽ biết ngay." Lão giả cao lớn hiện lên vẻ dữ tợn trên mặt màu vàng, không có chút khách khí nào nói với Huyết Phách.

"Vãn bối thực sự không tìm được gì ở bên trong. Còn chìa khóa lại ở trên người của tiền bối đã mang ta vào đây. Tiền bối làm như thế, chẳng phải có phần thái quá sao.” Huyết Phách vừa nghe đối phương thật sự muốn làm cứng, tự nhiên trong lòng sợ hãi, trên mặt miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, nói.

"Ngươi không giao ra thì lão phu đành phải tự mình đến lấy vậy.” Lão giả cao lớn nghe vậy cười lên sặc sụa, lập tức từng bước một tiến về phía trước.

Đọc truyện chữ Full