TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1450: Tình cảnh tuyệt vọng (2)

Quát xong, Âu Dương Hưng lại ra tay một lần nữa. Lão cũng vẫn nhè nhẹ phẩy tay, một Không Gian Chi Lực liền biến thành bàn tay nhằm hướng Lăng Tiếu chộp tới.

Lăng Tiếu sớm đã triển khai toàn bộ chiến lực. Hắn biến hóa trở thành nửa người nửa rồng, tính toán lấy tốc độ nhanh nhất để thoát đi.

Chính là bàn tay của Âu Dương Hưng giống như chỗ nào cũng có. Hắn đã bay ra ngoài tới mấy ngàn thước, nhưng trong nháy mắt liền bị gò bó khiến cho hắn khó có thể chạy thoát.

Lăng Tiếu đã xuất ra bao nhiêu kình lực cũng đều khó có thể tránh thoát, đối diện với chênh lệch lực lượng tuyệt đối thì hắn căn bản chịu bó tay.

- Biến thành hình dáng như quỉ này, ngươi cho là có thể thoát được sao?

Âu Dương Hưng giống như mèo thấy chuột mà cười khẩy một tiếng, động tác tay nhẹ nhàng phẩy một cái.

Lập tức, Lăng Tiếu tựa như viên đạn pháo nhắm hướng một quả núi cao mà nện tới.

- Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!

Lăng Tiếu trực tiếp va đập vào trên quả núi cao, làm phát ra những tràng âm thanh nổ ầm ầm.

Nhìn về phía ngọn núi kia nhạc, Lăng Tiếu đã bị nện vào giữa sườn núi, chui sâu vào trong đó.

Bóng dáng của Âu Dương Hưng liền di động đến trong không trung trên quả núi cao. Lão giơ tay lên rồi lại chụp xuống một chưởng, Không Gian Chi Lực cứ như vậy mà đạp xuống.

Một quả núi cao vài trăm thước tức thì bị chụp đến thành đất bằng phẳng. Mọi thứ ở trên quả núi cao như cây cối, linh thảo, Linh Thú... Tất cả đều biến thành phấn vụn.

Từng đợt bụi mù tràn ngập lan tỏa ra, có vẻ hoàn toàn hỗn độn.

Ở khu vực đã hóa thành vùng đất bằng phẳng này, có một bóng người nằm ở trong đống đá vụn, người đầy vết máu. Chỉ là hắn vẫn đang có khí tức sinh mệnh tồn tại, một đám ánh vàng rực rỡ đang không ngừng nhấp nháy lóe ra, những con Kim Long nhỏ xíu đang không ngừng đung đưa chung quanh hắn.

Một kích của Trung Giai Thánh Giả đỉnh cao, dù chưa dốc hết toàn lực nhưng cũng đã có uy lực bạt núi xẻ đồi, đủ để giết chết bất cứ hạng người Huyền Đế, hoặc là Bán Thánh nào đó. Thậm chí là Đê Giai Thánh Giả cũng phải chịu trọng thương không nhẹ.

Tuy nhiên, Lăng Tiếu lại vẫn đang còn sống, đây đều là nguyên nhân do thân thể hắn rất dũng mãnh.

- Chẳng lẽ lần này Bổn cung phải nằm lại ở chỗ này sao?

Lăng Tiếu lặng lẽ vận dụng Cổ Hoàng Thần Công chữa thương, đồng thời đang tính toán đến tình huống xấu nhất.

Lúc này, vết máu dính vào trước ngực trên người hắn có một chỗ lăn tăn dạt đi, như là đang từ từ kích hoạt kỳ vật nào đó. Nó lập tức tản mát ra một vầng ánh sáng mờ mịt.

Bên trên không, Âu Dương Hưng lộ ra vẻ kinh ngạc mà nói

- Tiểu tử này chẳng lẽ chiếm được kỳ duyên nào đó, như vậy mà cũng không chết. Thật không hổ là đệ tử của Tà Đế, khẳng định là có thứ tốt nào đó dùng để bảo vệ tính mạng.

Âu Dương Hưng nghĩ tới đây liền bắt đầu có hơi thèm thuồng. Có thể chống đỡ một kích của lão mà không chết, khẳng định là món đồ quí hạng Thánh Phẩm.

Lão không chút suy nghĩ liền muốn hạ xuống về hướng tới Lăng Tiếu, chuẩn bị thu hoạch đồ vật của Lăng Tiếu.

Lúc này, âm thanh Xích Cương bất chợt vang lên

- Âu Dương lão thất phu, ngươi đi tìm chết cho ta!.

Cùng với âm thanh của hắn, Xích Cương cùng hơn mười vị huynh đệ của hắn đều xuất hiện. Trong tay của mỗi người đều có một quả Thiên Lôi Tử, tất cả nhằm hướng tới Âu Dương Hưng mà ném.

Những quả Thiên Lôi Tử này đều là món đồ bảo vệ tính mạng của lính đánh thuê bọn hắn khi đối mặt Cao Giai Linh Thú.

Hiện tại cũng là xuất phát từ sự không còn nén được, họ hy vọng những quả Thiên Lôi Tử này có thể tạo thành thương tổn đối với Âu Dương Hưng, giải cứu Lăng Tiếu.

- Ánh sáng đom đóm cũng dám đua với ánh mặt trời!

Âu Dương Hưng đối mặt Thiên Lôi Tử ném tới từ mấy phương hướng thì khinh thường nói một tiếng. Ống tay áo vung lên, một sợi xích không gian trong nháy mắt liền hiện ra. Nó lập tức hất ngược trở về những quả Thiên Lôi Tử do bọn họ bắn tới.

Đám người Xích Cương đều là bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng tháo chạy mọi nơi.

Thiên Lôi Tử có uy lực cường đại ra sao. Nó là được luyện chế từ Thú Đan, rất khó lòng mua được, tại rất nhiều phòng đấu giá thì nó đều là thứ tốt để đấu giá then chốt.

Xích Cương cũng là vào năm xưa đã đấu giá được những viên Thất Giai Thiên Lôi Tử này.

Mỗi một viên Thiên Lôi Tử chính là uy lực tương đương với một người cường giả Huyền Đế tự bạo.

Xích Cương vốn định đánh Âu Dương Hưng một đòn không kịp phòng. Không nói để nổ cho lão chết, nhưng mà hy vọng có thể khiến lão bị trọng thương, để cho bọn họ có cơ hội cứu Lăng Tiếu.

Đáng tiếc, hắn đưa ra chủ ý mặc dù tốt, nhưng cũng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Âu Dương Hưng sớm đã phát hiện, lão chỉ là tùy tiện vung tay lên liền bắn ngược tất cả Thiên Lôi Tử trở về.

Điều này làm cho đám người Xích Cương khá thảm!

- Ầm ầm!

Hơn mười người chịu khổ bị Thiên Lôi Tử oanh tạc, ngay cả âm thanh kêu thảm thiết đều chưa kịp phát ra thì đã chết đi hơn phân nửa người. Chỉ có những ai thực lực mạnh hơn một chút thì gượng gạo còn sống. Nhưng cũng đều là chỉ còn lại có một hơi, bị nện đến rơi xuống trong núi non trùng điệp mà bất tỉnh nhân sự.

- Đáng ghét a!

Lăng Tiếu thấy một màn như vậy, nội tâm không cam lòng liền gầm rống.

Hắn móc ra một hơi vài viên đan dược liền uống nhằm tăng tốc trị thương, cần phải để cho chính mình khôi phục trạng thái tốt nhất.

Lúc này, Thi Ma lại lần nữa từ tít xa quay trở về. Thân thể của hắn đều bị đánh cho lồi lõm quá mức. Nếu đổi làm người sống thì đã sớm chết.

Thi Ma nhận được mệnh lệnh Lăng Tiếu liền lại lần nữa nhào về hướng tới Âu Dương Hưng.

- Đồ con rối vô dụng, coi như là đối đầu Đê Giai Thánh Giả cũng không có uy hiếp, huống chi là lão phu!

Âu Dương Hưng thậm chí là khinh thường nhếch mép.

Hắn nhằm đầu Thi Ma ầm ầm đánh tới một quyền, không né không tránh, trực tiếp giơ tay tiếp đón nắm đấm của Thi Ma.

Ngay sau đó, từ trong tay Âu Dương Hưng liền phun kình ra. Cánh tay kia của Thi Ma lập tức bị nện cho bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Âu Dương Hưng kinh ngạc kêu lên một tiếng

- Lại vẫn còn không bị hủy, quả là thân thể cứng rắn!.

Lão cũng không nghĩ tới cánh tay của Thi Ma chỉ là bị mình ép tới vặn vẹo, mà cũng không hề trực tiếp bị hủy diệt.

Thi Ma dùng một tay khác lại vung đến, Âu Dương Hưng né sang một bên rồi lại một lần nữa xuất chiêu. Lần này lão cũng không hề lưu bao nhiêu lực đạo, trực tiếp vỗ một chưởng vào đầu Thi Ma.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Cái đầu của Thi Ma trực tiếp tách rời khỏi thân thể. Cả người hắn mất đi chi phối liền từ trên cao rớt thẳng xuống.

Một khối Thi Ma với lực lượng có thể so với Thánh Giả bình thường cứ như vậy bị hủy diệt.

Lăng Tiếu hiện tại đã lại đứng lên một lần nữa. Vết thương trên người đã khôi phục bảy tám phần. Hắn cầm Kim Long Thương trong tay lẩm bẩm tự động viên mình

Đọc truyện chữ Full