TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1469: Muốn "Hai đóa hoa"

Lúc này, mọi người đều là nhất loạt ồ lên!

Nhìn một viên đan dược trong suốt tròn vành vạnh, trơn bóng như ngọc thì tất cả mọi người bỗng nhiên nuốt nước bọt. Bọn họ lại ở chỗ này chứng kiến một người Thánh Dược Sư xuất thế, đây chính là mục tiêu bọn họ theo đuổi một đời a!

Hoa Nhân Phượng càng là kích động giật mình la lên

- Thật tốt... Thật tốt quá, lão Tông chủ được cứu rồi, Lăng Cung Chủ, không... Lăng Thánh Sư ngươi là ân nhân của Vạn Hoa Tông chúng ta!.

- Ra mắt Lăng Thánh Sư!

Lúc này, tất cả mọi người tỉnh ngộ lại, đều là có hơi khom mình hành lễ đối với Lăng Tiếu mà tôn kính xưng hô.

Đây là một loại cảm phục tự đáy lòng, là lời chào hỏi đối với Luyện Dược Sư có cảnh giới cấp bậc cao hơn. Tất nhiên trong Trung Vực thì Thánh Dược Sư thật sự là ít đến đáng thương.

Mỗi một vị Thánh Dược Sư xuất thế, tất cả đều kinh động người đời!

Lăng Tiếu phi thường thản nhiên nhận thi lễ của bọn họ, bởi vì hắn đã có tư cách này.

Với thân phận của hắn đủ để ngang vai ngang vế cùng bất cứ Thánh Giả nào. Không kể bất cứ tông môn nào đều sẽ lấy lễ với khách quý để đối đãi hắn.

Phải biết rằng trong Trung Vực số lượng Thánh Dược Sư tuyệt đối sẽ không vượt qua bàn tay, đủ thấy mức độ hiếm có của bậc như hắn.

Lăng Tiếu giao đan dược vào trong tay Hoa Nhân Phượng rồi nói

- Hoa Tông chủ, cầm đi cứu quý trưởng thượng Tông chủ đi. Khẳng định là đan đến độc trừ!.

Đây là một viên Bát Phẩm đan dược đầy đủ, có thể nói là thánh đan. Tuy chỉ là cấp thấp nhất trong số thánh đan, nhưng nếu mà muốn giải trừ độc tính của Bách Độc Ngô Công thì đã quá là dư dả.

Hoa Nhân Phượng trân trọng nhận lấy đan dược, nàng có hơi khom người nói với Lăng Tiếu

- Lăng Thánh Sư, sau này Vạn Hoa Tông chúng ta chính là đồng minh tốt nhất của cung Tiếu Ngạo!.

Lăng Tiếu hoàn lễ đáp

- Có Hoa Tông chủ nói những lời này là đủ rồi. Ta đây bình thường hay gây chuyện, kẻ địch cũng không ít. Hy vọng Hoa Tông chủ đến lúc đó đừng hối hận là được.

- Lăng Thánh Sư ngươi quang minh lỗi lạc, nói chuyện đủ thẳng thắn. Vạn Hoa Tông chúng ta mặc dù đều là nữ nhân, nhưng mà hai chữ 'Ân nghĩa' thì vẫn biết.

Hoa Nhân Phượng nói thập phần nghiêm trang.

- Hoa Tông chủ thật sự là nữ nhân mà không kém bực mày râu, Lăng Tiếu bội phục!

Lăng Tiếu nói đầy khiêm tốn.

Hoa Nhân Phượng cũng không khách khí, lập tức để cho Hoa Phi Tuyết đem đan dược đến cho lão Tông chủ của bọn họ dùng.

- Được rồi, chuyện của Vạn Hoa Tông chúng ta đã giải quyết xong. Nhưng mà có một việc còn chưa giải quyết. Không biết mới rồi ai muốn ra tay đối với Lăng Thánh Sư, tốt nhất chính mình đứng ra. Bằng không đừng trách Vạn Hoa Tông chúng ta lòng dạ độc ác!

Hoa Nhân Phượng đột nhiên trầm giọng nói.

Lúc này, mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Ai nấy đều đều lộ ra vẻ giận dữ, nhưng mà ánh mắt đại đa số bọn họ đều là hướng tới ba người Hồi Thiên Tông mà nhìn.

Bởi vì bọn họ cũng đều biết vừa rồi chỉ có ba người Hồi Thiên Tông cùng Lăng Tiếu từng có khúc mắc.

- Đừng nhìn chúng ta như vậy, không phải chúng ta làm!

Lao Chiêm Đức lập tức khó chịu nói.

Công Tôn Thái Nhiên cũng nói

- Không sai, chúng ta vẫn còn không đến mức làm chuyện hạ đẳng như vậy!

Cát Thần cũng nói

- Đúng thế, khẳng định là có người hãm hại chúng ta!.

Mới rồi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lăng Tiếu, căn bản không có ai chú ý tới ám khí kia là ai phát ra. Đại bộ phận mọi người cũng không thể kết luận có phải là do ba người Hồi Thiên Tông này ra tay hay không.

Chỉ là lúc này âm thanh khàn khàn của Bích bà bà kia vang lên

- Không ai hãm hại các ngươi, chính là tiểu tử nhà ngươi này giở trò quỷ!.

Dứt lời, bà xuất ra một bàn tay, bàn tay này chỉ trong nháy mắt trở nên to lớn, bay thẳng đến phía trước Cát Thần bắt lấy hắn.

Bà ra tay rất nhanh, mọi người vẫn còn không thấy rõ thì Cát Thần đã bị túm lấy nện ở giữa sân.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Cát Thần vồn còn không biết là tình huống gì liền bị nện đến bể đầu chảy máu, đau đến hắn phải kêu thảm thiết không thôi.

- Tiền... Tiền bối ngươi làm cái gì vậy?

Công Tôn Thái Nhiên căng thẳng hỏi.

- Làm gì. Hắn có thể lừa gạt được mọi người, nhưng vẫn không thể gạt được ánh mắt của lão thái bà. Hắn ám muội ra tay đối phó Lăng Thánh Sư, đừng tưởng rằng không ai biết. Về điểm này thì thủ đoạn của hắn vẫn còn quá thấp cấp!

Bích bà bà trợn mắt liếc nhìn Công Tôn Thái Nhiên mà nói.

- Tiền bối có thể là phát sinh hiểu lầm hay không?

Lao Chiêm Đức cũng khuyên.

- Hừ, chẳng lẽ những lời của lão thái bà đã nói cũng không còn người nào tin!

Bích bà bà hừ lạnh một tiếng, khí tức Thánh Giả kia trong nháy mắt bùng phát ra, khiến cho mọi người ở chỗ này đều cảm giác phát lạnh.

- Nể mặt các ngươi là khách, hôm nay ta liền phế đi tu vi bản thân của hắn coi như khiển trách. Cũng coi như là cấp cho Lăng đại sư một công đạo!

Bích bà bà lại nói tiếp một tiếng, rồi ngưng tụ thành bàn tay không gian mà chụp về phía đan điền của Cát Thần.

- A!

Cát Thần lại kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp ngất xỉu.

Hắn là thực lực Thiên Tôn đỉnh cao, chính là trước mặt Thánh Giả hắn liền giống như con côn trùng không có bất cứ khả năng gì để đánh lại.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như thế, Công Tôn Thái Nhiên cùng Lao Chiêm Đức sắc mặt như tro tàn, chính là cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh bất mãn nào.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, bọn họ nào dám khiêu khích, trừ phi bọn họ là chán sống.

Huống chi bọn họ cũng đoán được kẻ mới ra tay hẳn là chính là Cát Thần không nghi ngờ. Bọn họ chỉ là không nghĩ tới Cát Thần lại dám mạo hiểm như thế, đây không phải muốn hại chết bọn họ sao?

Hai người không dám có bất cứ câu oán hận nào đối với xử lý của Bích bà bà, ôm lấy Cát Thần ủ rũ rời đi.

Những người khác chính là không nhịn được lại châm chọc một phen.

Cát Thần ra tay thật sự là chuyện rất bỉ ổi. Đây là việc liên quan đến sinh tử tồn vong của lão Tông chủ Vạn Hoa Tông. Lại ở trước mắt mọi người mà làm chuyện xấu, không bị người ta chụp một chưởng mất mạng đã xem như vô cùng may mắn rồi.

- Lăng Thánh Sư để ngươi bị sợ hãi!

Bích bà bà mang theo áy náy mà nói với Lăng Tiếu.

- Tiền bối khách khí, vừa rồi còn phải đa tạ tiền bối đã giúp bảo vệ!

Lăng Tiếu khiêm tốn nói.

Bích bà bà lộ ra nụ cười tán thưởng khen ngợi mà nói

- Hảo, quả nhiên là hảo tiểu tử, thật sự là giang sơn có đại nhân tài xuất hiện. Lăng Thánh Sư chỉ bằng phần này khí phách của ngươi liền đủ để cho lão bà kính nể!.

Lăng Tiếu lại khách khí nói đôi câu, sau đó Hoa Nhân Phượng mới nói

- Vì an nguy của lão Tông chủ chúng ta, khiến cho các vị đại sư đều khổ cực. Ta đã cho người chuẩn bị bữa tiệc, xin các vị đại sư tận tình dùng để uống một phen, lấy cái đó thể hiện sự cảm kích của Vạn Hoa Tông chúng ta.

Cùng với lời của nàng vừa dứt, mọi người cũng bắt đầu cùng với nàng rời khỏi Luyện Đan Thất.

Chỉ là rời đi lúc, tất cả mọi người đều đi sau ba người Hoa Nhân Phượng, Bích bà bà cùng Lăng Tiếu nửa bước, cái này là bọn họ biểu hiện sự tôn trọng đối với ba người.

Trên tiệc rượu, chỉ thấy vui mừng, mọi người đều là mặc sức ăn uống thoả thích.

Đại bộ phận mọi người đều là liên tiếp mời rượu Lăng Tiếu, tính toán đặt quan hệ kết giao một phen cùng Lăng Tiếu. Hắn trở thành tiêu điểm trên tiệc rượu.

Hoa Nhân Phượng làm chủ nhân cũng không có nửa phần lưu tâm về chuyện này. Nàng càng nhìn người trẻ tuổi này càng cảm giác xứng đáng được tán thưởng khen ngợi, trong lòng thầm than

- Có lẽ Phi Tuyết cùng Phiêu Nguyệt theo hắn cũng không mệt!.

Hai nàng Hoa Phiêu Nguyệt cùng Hoa Phiêu Nguyệt không có tư cách ngồi vào vị trí cùng đám người Lăng Tiếu, nhưng bọn họ cũng là bồi tịch cô nương, chuyên rót rượu cho các vị Luyện Dược Sư.

Vậy cũng là một loại cảm tạ đối với người ở đây.

Bọn họ nhìn Lăng Tiếu từng bước bị chuốc rượu, không biết vì sao tim đập có hơi gia tốc, càng cảm giác Lăng Tiếu có một loại mị lực vượt quá người bình thường khiến cho bọn họ dần dần đắm chìm vào.

Sau khi rượu quá ba tuần, Hoa Nhân Phượng đứng lên nói với Lăng Tiếu

- Lăng Thánh Sư, độc của lão Tông chủ chúng ta đã có khả năng hóa giải, ta thay mặt trên dưới Vạn Hoa Tông lại lần nữa cảm tạ ân tình của ngài. Hiện tại ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần Vạn Hoa Tông chúng ta có thể làm được tuyệt đối sẽ không chối từ!

Lăng Tiếu đáp

- Hoa Tông chủ quá khách khí, có thể giúp được quý trưởng thượng Tông chủ là vinh hạnh của Lăng Tiếu.

Nói tới đây, tất cả mọi người cho là Lăng Tiếu không quá quan tâm thù lao, đều là lại cảm khái một phen đối với sự hào phóng của hắn.

Ai biết Lăng Tiếu dừng một lát rồi lại nói

- Về phần phương diện thù lao, Hoa Tông chủ chỉ cần cho ta hai đóa hoa là coi như xong!.

Cái này làm mọi người lại đều là nở nụ cười ám muội. Bọn họ đều là đã rõ ràng Lăng Tiếu nói "Hai đóa hoa" là chỉ cái gì, trong lòng cũng là đã có chủ ý với "Tuyết Nguyệt" song hoa, thật không hổ là đệ tử của Tà Đế.

Bọn họ hiện tại cũng không cảm thấy hành vi của Lăng Tiếu là muốn ức hiếp, ngược lại cảm giác đó là đương nhiên, nên đồng ý cách nói của Lăng Tiếu.

Hoa Phi Tuyết cùng Hoa Phiêu Nguyệt thần sắc đều là có hơi hồng lên. Không biết vì sao bọn họ nghe được Lăng Tiếu nói ra lời này lại cũng không tức giận, ngược lại trong nội tâm có một ít mừng thầm.

Hoa Nhân Phượng cũng nhìn ra Lăng Tiếu có tiềm lực vô biên vô tận. Không chỉ có là kiêu hùng một chốn, hiện nay lại tấn chức là Thánh Dược Sư, nhân vật như vậy nhìn khắp thiên hạ đều là phi thường khó lường.

Nếu như có thể bỏ qua hai đồ đệ bảo bối của nàng, mà đổi lấy kết minh cùng Lăng Tiếu thì có lẽ nói không chừng cũng là phúc của Vạn Hoa Tông bọn họ.

- Nếu Lăng Thánh Sư mở miệng, ta đây cũng không có ý kiến gì. Dù sao hai nha đầu kia cũng sớm nói ra chuyện đó. Nếu ai có thể cứu lão Tông chủ liền nguyện ý làm nô làm tỳ cho người ta người sử dụng, cái này có thể cũng là mệnh của bọn họ. Nhưng mà bọn họ có thể theo nhân vật danh tiếng như Lăng Thánh Sư, xác thật cũng không có bôi nhọ bọn họ.

Hoa Nhân Phượng đáp.

Cùng với lời Hoa Nhân Phượng đã nói ra, Hoa Phi Tuyết cùng Hoa Phiêu Nguyệt càng là đỏ bừng mặt cúi đầu, không dám nhìn mọi người ở đây.

Từ phản ứng của bọn họ mà xét, tựa hồ cũng thấy hợp mắt đối với Lăng Tiếu. Đây ngược lại thành một chuyện tốt.

Chỉ là Lăng Tiếu cũng là xua tay mà nói

- Hoa Tông chủ, ta nghĩ ngài phát sinh hiểu lầm!.

Lúc này, tất cả mọi người là sửng sốt, đều không hiểu Lăng Tiếu nói lời này là có ý ra sao

- Chẳng lẽ Lăng Thánh Sư vừa rồi là nói đùa?

Hoa Nhân Phượng vẻ mặt có hơi không vui mà hỏi.

- Đương nhiên không phải nói đùa. Chỉ là ta nói hai đóa hoa không phải là chỉ hai vị cô nương. Mà là Tuyết Thiên Liên Hoa cùng với Phổ Đà Kim Hoa do Vạn Hoa Tông bồi dưỡng.

Lăng Tiếu lên tiếng giải thích.

Tuyết Thiên Liên Hoa cùng với Phổ Đà Kim Hoa là hai loại Bát Giai linh thảo. Một loại là Đê Giai, một loại chính là Trung Giai, là hai chủng loại Hoa vương do Vạn Hoa Tông bồi dưỡng vạn năm, đều có được công hiệu thần kỳ.

Người Trung Vực cũng biết sự tồn tại của hai chủng loại Hoa vương Vạn Hoa Tông này. Người muốn có cũng không ít, nhưng mà hai loại Hoa vương này chính là có giá mà không bán. Không có kỳ vật cấp bậc ngang nhau thì khó có thể trao đổi lại được.

Lăng Tiếu thay Vạn Hoa Tông luyện chế Bát Phẩm đan dược, đồng dạng là đan dược nghịch thiên có giá không mua bán, có khả năng cứu tính mạng một người Thánh Giả. Yêu cầu thù lao này tuyệt đối là không quá phận.

Cái này khiến cho Hoa Nhân Phượng cùng với Tuyết Nguyệt song tỷ muội đều kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ nơi nào nghĩ Lăng Tiếu lại là có chủ ý đối với "Hai đóa hoa" này. Mà cũng không có chủ ý đối với "Hai đóa hoa" các nàng. Điều này làm cho bọn họ cũng có hơi không kịp phản ứng.

Các Luyện Dược Sư khác cũng là đều kinh ngạc một hồi, sau đó tất cả cũng hiểu ra.

Lăng Tiếu là dung nhan tuyệt vời ngút trời, hắn muốn nữ nhân bộ dáng nào mà không được. Người ta còn cần phải mượn việc này đem uy hiếp Vạn Hoa Tông để có nữ đệ tử của bọn họ sao? Chỉ sợ nếu cấp cho nhà người ta, người ta có lẽ đều phải suy nghĩ nên thu hay không thu ý chứ?

- Thế nào. Hoa Tông chủ chẳng lẽ không nỡ?

Lăng Tiếu thấy Hoa Nhân Phượng không có phản ứng lại hỏi một lần nữa.

- Ha hả, như thế nào lại không. Hai đóa Hoa vương mặc dù là trấn tông chi bảo của Vạn Hoa Tông chúng ta. Nhưng nếu so với đan dược của Lăng Thánh Sư ngươi thì vẫn kém xa. Vạn Hoa Tông chúng ta tự nhiên sẽ tịnh không nỡ. Chỉ là ngươi chỉ cần hai đóa Hoa vương như vậy là đủ rồi sao?

Hoa Nhân Phượng cười nhạt đáp.

Không biết vì sao trong lòng nàng đối với câu trả lời này của Lăng Tiếu thì có hơi bất mãn. Nàng nói thầm

- Chẳng lẽ xem thường hai đồ nhi của ta?.

Đừng nói nàng, trong lòng đương sự "Tuyết Nguyệt" song hoa càng là rất khó chịu.

Tất cả bọn họ cho là Lăng Tiếu sẽ lựa chọn bọn họ. Ai biết chỉ là muốn hai đóa Bát Giai Hoa vương mà cũng không phải bọn họ, khiến cho bọn họ ở trước mặt nhiều người như vậymà thể hiện sai tình cảm, cái này thực khó chịu a!

- Hoa tông chủ có cho nhiều hơn cái gì, Bổn cung là sẽ không hơi để ý, ha hả!

Lăng Tiếu pha trò đáp.

Vào lúc Hoa Nhân Phượng còn muốn nói gì nữa, thì một đạo âm thanh mềm mại từ bên kia truyền đến

- Vậy để cho Tuyết Nguyệt hai nha đầu này làm bầu bạn với Lăng Thánh Sư thì thế nào?.

Cùng với âm thanh này kết thúc, có hai bóng người xuất hiện ở cửa đại điện.

Trong đó một người rõ ràng là Bích bà bà, mà đi ở phía trước bà chính là một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi.

Đọc truyện chữ Full