Nhìn thấy vậy, Dương Thạc cười ha hả một tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười đắc thắng, nhìn về phía Phạm Trọng rồi nói.
- Hừ, không biết tìm được đan dược ở đâu. Còn không biết có hiệu quả như vậy hay không, đừng có ở đây đắc ý a!
Vốn hắn muốn bỗng nhiên nổi tiếng, đại sát tứ phương. Thế nhưng không ngờ tới ngay từ đầu đã thảm bại mà về, sắc mặt Phạm Trọng vô cùng khó coi. Hắn hất tay áo rồi hừ lạnh một câu.
- Ha ha! Có công hiệu hay không, tự nhiên Bích Nhi tiểu thư sẽ đưa ra phán đoán. Bất quá không được thì không được, ngươi đừng có tìm những lý do khác a.
Thấy thái độ của đối phương, Dương Thạc nở nụ cười một cái, trên mặt mang theo vẻ ngạo nghễ.
- Được, ta thừa nhận lễ vật của ta có thể không sánh bằng ngươi, bất quá... Ngươi có thể bảo đảm lễ vật của ngươi có thể khiến cho Bích Nhi tiểu thư thích hay sao?
Thấy bộ dáng đắc ý của Dương Thạc, Phạm Trọng muốn phản bác, thế nhưng lại không tìm được lời để nói. Đột nhiên hai mắt hắn xoay chuyển, dường như đã nghĩ tới điều gì đó, khóe miệgn hơi nâng lên, lại cười lạnh nói.
- Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn có lễ vật gì không có lấy ra hay sao? Ngươi vẫn muốn tỷ thí lần nữa với ta?
Nghe thấy hán nói như vậy, Dương Thạc nhìn qua.
- Đương nhiên là ta không có, bất quá... Ta biết một người nhất định đã rất chú tâm chuẩn bị. Lễ vật này so với lòng tốt của ngươi không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần!
Phạm Trọng nói.
- Không biết gấp bao nhiêu lần? Hừ, khoác lác cũng không sợ đầu lưỡi vấp hay sao? Ta cũng muốn nhìn một chút, để xem ai có thể lấy ra lễ vật hơn Trú Nhan đan của ta? Còn làm cho Bích Nhi tiểu thư thích hơn?
Dương Thạc hừ lạnh.
Đối với Trú Nhan đan mà mình lấy ra hắn rất có lòng tin. Mặc dù giá cả của mấy khỏa đan dược này cũng không phải là quá cao. Thế nhưng cũng rất là ít ỏi, rất khó kiếm được. Mọi người đều là thống lĩnh, mỗi người đều biết rõ tài sản của đối phương ra sao. Có thể lấy ra được những đan dược này, có thể nói là đã đạt tới cực hạn của bọn họ. Nếu như lấy ra nhiều hơn nữa, ngay cả hắn cũng cảm thấy là chuyện không thể nào!
Dù sao, dù có tặng quà cho Bích Nhi tiểu thư này, nhiều nhất cũng chỉ lấy lòng một cái, làm cho tướng quân chú ý mà thôi. Nếu như thực sự muốn ôm mỹ nhân về nha, như vậy còn không biết phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian nữa.
Bọn họ đều là người thành tinh, không thể nào đem tất cả trứng gà đều đặt vào trong một cái giỏ được. Nếu không, một khi không có hiệu quả, khi đó có muốn khóc cũng sẽ không kịp.
- Người này... Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, chính là...
Ngón tay của Phạm Trọng quay một vòng, đột nhiên chỉ về một phương hướng, rơi vào trên người Phí Đồng:
- Chính là Phí Đồng thống lĩnh của chúng ta!
- Phí Đồng?
Vốn Dương Thạc thực sự cho rằng sẽ có người chuẩn bị lễ vật tốt hơn so với hắn. Thế nhưng không nghĩ tới Phạm Trọng lại chỉ về phía Phí Đồng, ánh mắt hắn chợt lóe lên, ngay lập tức biết ý của đối phương. Lúc này khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên.
Mọi người đều biết hắn và Phí Đồng không hợp, nói như vậy, rõ ràng đã cho thấy Phạm Trọng cố ý làm cho đối phương mất mặt a!
- Lần này Phí Đồng gặp xui xẻo rồi.
- Phí Đồng và Phạm Trọng không hợp, tất cả mọi người đều biết tới chuyện này. Phạm Trọng vừa chỉ về phía hắn, chẳng những sẽ khiến cho đối phương khó coi, mà còn tự tìm bậc thang cho mình đi xuống, nhất cử lưỡng tiện a.
- Đúng vậy, nếu như Phí Đồng không cầm ra được bảo bối thích hợp. Như vậy ánh mắt của mọi người đều sẽ tập trung ở trên người hắn, chuyện Phạm Trọng mất mặt vừa rồi sẽ không còn ai để tâm nữa.
- Vừa có thể đánh kích đối thủ cũ, lại vừa có thể giải vây cho mình, chiêu này của Phạm Trọng thật là ác độc...
- Phân đội thứ chín cái gì cũng không có, Phí Đồng lại luôn luôn nghèo. Vì vậy có lẽ lần này sẽ mất mặt a.
Dương Thạc vừa nhìn đã biết ý tứ của Phạm Trọng. Những người khác cũng lập tức nhìn ra. Mỗi một người đều mang theo vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía Phí Đồng.
- Ngươi...
Phí Đồng không nghĩ tới mình nằm cũng trúng tên, sắc mặt bởi vì tức giận mà trở nên xanh mét.
Thấy hai người kia lấy ra lễ vật, hắn cũng biết mình đã không còn hy vọng. Hắn chỉ hy vọng thừa dịp người ta tặng quà loạn mình sẽ đưa lễ vật ra. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới Phạm Trọng lại hèn hạ như vậy, lại đem mũi thương chỉ về phía hắn.
- Thế nào? Phí Đồng thống lĩnh, lần trước ta nhìn thấy ngươi, không phải ngươi không cho là đúng, muốn tự bằng vào bản lĩnh của mình sao? Nếu đã dám nói như vậy, tất nhiên đã sớm chuẩn bị xong lễ vật, định bỗng nhiên nổi tiếng đúng không?
Thấy vẻ mặt quẫn bách của Phí Đồng Phạm Trọng cười hắc hắc không thôi.
- Ngươi bớt ở đây nói bậy đi.
Phí Đồng quát lên.
- Ta nói bậy? Không dám thừa nhận sao? Ồ, ta hiểu rồi. Có phải ngươi cảm thấy vật quá quý trọng, cho nên không bỏ được đưa cho Bích Nhi tiểu thư hay không? Ài, như vậy sẽ không được a, cũng đã chuẩn bị xong lễ vật, nhưng lại không bỏ được, như vậy cũng quá keo kiệt nha.
Phạm Trọng giả bộ như bừng tỉnh, lại nói tiếp.
Sắc mặt Phí Đồng khó coi, muốn giải thích, thế nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Không chuẩn bị lễ vật, lễ vật chuẩn bị không nặng cùng với chuẩn bị xong mà không đưa hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Nếu như thực sự bị áp danh hiệu này lên trên ngời, quả thực sẽ mất mặt lớn a.
- Đừng có quan tâm tới hắn, đưa lễ vật qua đi.
Thấy Phí Đồng bị người này ép như vậy, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái, lại truyền âm qua cho hắn.
Dù sao đã có mâu thuẫn với đối phương có, đã như vậy, còn cần nhiều lời như vậy làm gì chứ? Nói càng nhiều thì sẽ bị đối phương nắm đằng chuôi càng nhiều. Còn không bằng đưa lễ vật qua, vả vào miệng của đối phương một phen a.
Biết ý của Hoàng tử điện hạ, Phí Đồng do dự một chút. Cũng không thể làm gì khác hơn là lấy ra hộp ngọc ở trong ngực, sau đó nhắm mắt đi tới.
Bị buộc đến mức này, quả thực hắn không có biện pháp nào khác. Không đưa, nhất định đối phương sẽ còn có nhiều cớ hơn. Cho dù phần lễ vật này kém quý trọng hơn của đối phương, thì hắn cũng chỉ có thể lấy ra mà thôi.
Mấy người này mâu thuẫn, Bích Nhi tiểu thư đều nhìn vào trong mắt. Bất quá nàng cũng không thèm để ý, trên mặt không có chút quan tâm nào. Nàng nhận lấy hộp ngọc, tiện tay mở ra. Còn đang muốn nói đôi câu thì đột nhiên hai con ngươi co rụt lại, cả người không ngừng run rẩy.
Phanh!
Hộp ngọc bị nàng vội vàng đậy lại.