TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Đan Điền
Chương 2846: Không thể ra sức

- Ta...

Bích Nhi tiểu thư mặt đỏ bừng, do dự một chút, không thể làm gì khác hơn là lẩm bẩm nói:

- Ta cao hứng...

- Cao hứng có thể khóc thành như vậy?

Bích Lạc tiên tử lắc đầu một cái.

Đối với đệ tử nói, nàng cũng không nghi ngờ, Hỏa Độc triền thân, thời khắc đối mặt tử vong, trong nháy mắt giải trừ, bất kỳ người nào sợ rằng cũng sẽ khó có thể khống chế cảm xúc, ngay cả loại tu vi như nàng, cũng khó miễn hỗn loạn, huống chi người khác!

- Sư phụ... Nhiếp Vân có thể trị liệu giúp ta, cũng có thể trị liệu giúp ngươi...

Biết sư phụ đang ở đây, mới vừa rồi nhục nhã chỉ có thể để ở một bên, Bích Nhi tiểu thư chợt nhớ tới một chuyện, hưng phấn nhìn về phía sư phụ.

- Giúp ta trị liệu?

Trong lòng Bích Lạc tiên tử động một cái, nhìn thiếu niên ở trước mắt.

- Có thể giải trừ Hỏa Độc trong cơ thể Bích Nhi tiểu thư chỉ là may mắn, nếu như Hỏa Độc trong cơ thể tiên tử cường đại hơn nhiều mà nói, ta sợ rằng tạm thời không thể ra sức...

Thấy ánh mắt của hai người toàn bộ tập trung tới, Nhiếp Vân cười khổ nói.

Hắn cũng không có từ chối, nói là nói thật, Hỏa Độc trong cơ thể Bích Nhi, nếu như không phải chủ đan điền đột nhiên bị động phát lực, làm không tốt hiện tại hắn bất tử cũng bị thương nặng!

Về phần chủ đan điền vì sao sẽ động, như thế nào biến Hỏa Độc thành chất lỏng màu vàng, ngay cả hắn cũng không biết, tự nhiên sẽ không dám thử!

Vạn nhất Hỏa Độc trong cơ thể vị Bích Lạc tiên tử này vô cùng cường đại, chủ đan điền cũng không áp chế được, hoặc căn bản không động thì sao?

Chẳng phải trực tiếp dẫn hỏa, đùa chơi mình chết?

- Nhiếp Vân, mới vừa rồi là ta không đúng, cầu ngươi mau cứu sư phụ ta...

Nghe thiếu niên nói như vậy, Bích Nhi còn tưởng rằng hắn không muốn cứu, vội vàng nói, vừa nói vừa muốn quỳ xuống đất.

Sư phụ đối với nàng ân trọng như núi, ân tình vô luận báo đáp như thế nào cũng báo đáp không được, nếu bởi vì nàng, sư phụ bỏ lỡ cơ hội được cứu, cho dù mình chết cũng không thể tha thứ.

- Mau dậy đi...

Không nghĩ tới nha đầu này sẽ làm như vậy, Nhiếp Vân sợ hết hồn, vội vàng đở dậy.

- Van cầu ngươi... Chỉ cần có thể cứu sư phụ, muốn ta làm gì cũng được. Ngươi có thê tử đúng không, ta có thể làm thị thiếp hoặc tình nhân của ngươi cũng được...

Thấy hắn không có đáp ứng đở dậy, Bích Nhi lần nữa nói.

- ...

Nhiếp Vân đầu đầy hắc tuyến, nhìn nữ hài trước mắt khao khát, cũng không biết trách như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cười khổ:

- Ta sợ ngươi rồi, cầu ngươi đừng nói những thứ này nữa...

Mặc dù Bích Nhi có lúc thiếu cân nhắc, lại thật là một người tôn sư trọng đạo. Có thể thấy được, vì sư phụ, nàng cái gì cũng có thể làm.

- Bích Nhi, ngươi...

Bích Lạc tiên tử cũng có chút buồn cười.

Tên đồ đệ trước mắt này, chân thực quá ngốc, nữ hài coi trinh tiết của mình còn nặng hơn sinh mạng, nàng lại lấy làm giao dịch, thật là...

Mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng vô cùng cảm động, tên đệ tử này, vì có thể để cho người khác cứu mình, ngay cả những thứ này cũng buông xuống, tình nghĩa nặng, cho dù nàng không hề bận tâm tâm cảnh cũng động dung.

Cảm động, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái thiếu niên trước mắt.

Khí chất, dung mạo của đệ tử, nàng biết rất rõ, mặc dù hơi không bằng nàng, nhưng cũng là mỹ nhân tuyệt thế ngàn dặm mới tìm được một, không nói ai thấy cũng thích, nhưng nam tử theo đuổi nàng cũng ít nhất có thể từ đỉnh núi xếp đến chân núi.

Loại nữ hài dung mạo này, cam tâm lấy thân thể làm giao dịch, chịu làm tình nhân, thiếu niên này lại không động tâm chút nào, ngược lại cười khổ, tựa như bị uy hiếp bức bách, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Bằng vào nhãn lực cùng thực lực của nàng, đối phương là thật tâm hay giả ý, hoàn toàn có thể thấy được, tuyệt không phải lấy lệ, dục cầm cố túng, mà là thật bất đắc dĩ...

Nữ hài như Bích Nhi, chủ động hiến thân, lại để cho hắn bất đắc dĩ...

Bích Lạc tiên tử đối với thiếu niên trước mắt này cũng có chút ngạc nhiên.

- Ngươi không muốn ta cũng được, ngươi muốn cái gì... Chỉ cần có thể cứu sư phụ, ta vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng...

Bích Nhi lần nữa nói.

- Bích Nhi!

Thấy đệ tử càng nói càng hoang đường, sắc mặt của thiếu niên càng ngày càng quấn quít, Bích Lạc tiên tử vội vàng quát.

- Sư phụ...

Nghe được quát tháo, Bích Nhi quay đầu nhìn về phía sư phụ.

- Không cần nói, nếu Nhiếp Vân công tử nói không thể trị liệu, ngươi cần gì phải làm người khác khó chịu, ngay cả an nguy của hắn cũng không để ý?

Bích Lạc tiên tử quát một câu, mặt đầy nhu tình xoa xoa tóc của Bích Nhi:

- Lòng của ngươi, sư phụ biết, bất quá qua nhiều năm như vậy đã quen, chỉ cần giải quyết tai họa ngầm trên người ngươi, cho dù sư phụ chết, cũng vui vẻ yên tâm!

- Sư phụ...

Vành mắt của Bích Nhi đỏ lên.

- Nhiếp Vân công tử chớ trách, đệ tử của ta luôn luôn như vậy, còn hy vọng không có mang đến phiền toái cho ngươi...

Nhẹ nhàng cười một tiếng, Bích Lạc tiên tử không có chút mất mác cùng khổ sở nào, mà nhìn về phía Nhiếp Vân, vẻ mặt áy náy.

Nàng nhìn thấu thiếu niên lúng túng, cũng biết đối phương là thật không muốn cùng đệ tử sinh ra quan hệ gì.

- Tiên tử khách khí...

Bích Lạc tiên tử này, đối mặt tuổi thọ chỉ còn ba tháng, lại không ngần ngại chút nào, ngược lại mang ý lạnh nhạt, Nhiếp Vân không tự chủ được trong lòng sinh ra bội phục.

Một nữ hài có thể lạnh nhạt đối mặt sinh tử như vậy, chân thực hiếm thấy.

Cho dù hắn, biết tuổi thọ không dài, trước mắt có người có thể cứu, chắc chắn sẽ không buông tha!

- Không sao, ta nói rồi, ngươi trị liệu tốt Hỏa Độc của Bích Nhi, ta sẽ xuất thủ giúp ngươi cứu bằng hữu về, hiện tại xuất phát đi!

Bích Lạc tiên tử cười nhạt.

Trước nàng đã đáp ứng thiếu niên trước mắt này, thiếu niên đã cứu được Bích Nhi, bây giờ cũng nên là lúc nàng thực hiện cam kết.

- Vậy thì phiền toái tiên tử...

Bích Lạc tiên tử đáp ứng giúp một tay, Nhiếp Vân đối với cứu đệ đệ ra nắm chặc càng lớn, cảm kích gật đầu một cái, do dự một chút mới nói:

- Thật ra thì... Bằng thực lực của ta bây giờ, đúng là không cách nào trị liệu Hỏa Độc trên người tiên tử, nhưng mà, tạm thời để cho Hỏa Độc không phát tác, giúp ngươi gia tăng mấy năm tuổi thọ lại có thể làm được!

- Cái gì?

Thân thể mềm mại của Bích Lạc tiên tử nhoáng một cái.

Cho dù nàng tâm kiên như sắt, cũng không nhịn được có chút động tâm.

Đọc truyện chữ Full