TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Đan Điền
Chương 2854: Tào Văn

- Cái gì?

Hắn không nghĩ tới người trước mắt này có lực lượng kinh khủng như vậy.

Hai người đều là Vương cảnh đỉnh phong, cho dù có chênh lệch, cũng sẽ không chênh lệch quá lớn, trừ khi…

- Ngươi là thân thể đạt tới Vương cảnh đỉnh phong?

Không hổ là đệ tử của thế lực lớn đi ra ngoài, thanh niên chẳng qua là kinh ngạc một chút, sau đó liền rõ, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Thân thể đạt tới Vương cảnh đỉnh phong, so với tu vi đạt tới Vương cảnh đỉnh phong thì khó hơn nhiều, công kích gần người, lực lượng mười phần, người tu luyện bình thường căn bản không thể chiến thắng!

Trừ khi cách xa mấy chục thước, gần người công kích không có hiệu quả, có khi còn có cơ hội thay đổi.

Biết điểm này, tâm thần của thanh niên quần áo xốc xếch động một cái, vội vàng lui về phía sau.

Nếu không thể liều mạng, lui về phía sau mới là vương đạo.

Bất quá, bị Nhiếp Vân dây dưa, còn muốn lui về phía sau, làm sao có thể!

Dưới chân động một cái, trường thương của Nhiếp Vân từ đâm thành quét, hung hăng quất tới.

Rào… mặc dù mặt đất có thảm đỏ cách trở, nhưng vẫn không kiên trì nổi, phát ra tiếng rách.

Thình thịch!

Thanh niên thấy công kích còn cường thế hơn vừa rồi, tránh né đã không kịp, không thể làm gì khác hơn là giơ thuẫn lên đón đỡ. Vừa đụng cán thương, xương tay giống như bị chém bể nát, ngực bực bội, phun ra máu tươi.

Rắc rắc!

Ở dưới lực lượng cường đại, trường thương trong tay Nhiếp Vân cũng không chịu nổi nữa, cắt thành hai khúc.

Chuôi thương này là hắn từ trong tay Kim Huyết Vương lấy được, bất quá Vương cảnh trung kỳ, ở dưới hắn toàn lực công kích, căn bản không chịu nổi.

Một chiêu đánh gãy trường thương Vương cảnh trung kỳ, chỉ sợ cũng chỉ lực lượng thân thể đạt tới Vương cảnh đỉnh phong như hắn mới có thể làm được, đổi thành những người khác, dù Vương cảnh viên mãn cũng không thể!

- Hừ!

Thân thương gảy lìa, dưới chân Nhiếp Vân không ngừng, bước lên một bước, giống như thuấn di, quả đấm siết chặc như thiết chùy.

Ầm!

Quả đấm ẩn chứa toàn bộ lực lượng của hắn lần nữa nện ở trên tấm thuẫn, liên tục gặp phải bị thương nặng, mặc dù cấp bậc của tấm thuẫn này không thấp, nhưng vẫn không chịu nổi xuất hiện vết rách.

- Phốc!

Tấm thuẫn là thanh niên quần áo xốc xếch dùng tâm huyết luyện chế, vừa xuất hiện vết rách, toàn thân như tao ngộ đòn nghiêm trọng, cuồng phun máu tươi.

- Đáng ghét...

Thân thể bị thương nặng, trong lòng vạn phần kinh ngạc, không cách nào tin được.

Thiếu niên trước mắt này đáng sợ đã vượt ra khỏi tưởng tượng, tiếp tục như vậy, hắn khẳng định không kiên trì nổi, sẽ bị tươi sống đánh chết.

- Cứu...

Hít sâu một hơi, hắn chợt hô lên, bất quá, mới kêu lên một chữ, chữ “mạng” còn chưa hô ra, toàn thân liền tê dại, tấm thuẫn bị đánh nát, một quả đấm từ sau tấm thuẫn lao ra, nặng nề đánh ở trên ngực của hắn.

Thình thịch!

Một trận xương cốt giòn vang, tất cả nội tạng bể thành bụi phấn, máu tươi ào ào ra ngoài.

Một quyền này trực tiếp vỡ nát kinh mạch nội tạng toàn thân hắn, cho dù muốn kêu, cũng không kêu được.

- Thế giới nạp vật...

Chấn vỡ nội tạng của thanh niên, tinh thần của Nhiếp Vân chấn động, bàn tay trảo một cái, hai người đồng thời từ tại chỗ biến mất, tiến vào thế giới nạp vật.

Bọn họ vừa biến mất, mấy bóng người liền xuất hiện ở địa phương chiến đấu mới vừa rồi, nhìn chung quanh một vòng, cái gì cũng không phát hiện, tràn đầy vẻ kỳ quái.

- Chuyện gì xảy ra?

- Mới vừa rồi có năng lượng kịch liệt ba động, người nào động thủ ở chỗ này?

Mấy người tìm kiếm khắp nơi.

Từ khi Nhiếp Vân xuất thủ đến thu thanh niên vào thế giới nạp vật, tổng cộng bất quá hai ba tức, mặc dù thời gian rất ngắn, vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn có lực lượng tiết lộ ra.

Mọi người Đội chấp pháp không có ai thực lực yếu, chiến đấu mãnh liệt như vậy, sao có thể không phát hiện được.

- Đội trưởng, đội phó đều không ở đây, chúng ta phải cẩn thận, đừng xuất hiện phiền toái gì, tìm khắp nơi, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra... Có phải tiểu tử Tào Văn kia lại làm chuyện thiêu thân gì hay không!

Một thanh niên hừ nói.

- Ân!

Mấy người còn lại đồng thời gật đầu, ngay sau đó đều đưa ánh mắt chuyển tới căn phòng.

- Người này thật đúng là sắc tâm không thay đổi... ân, nhìn dáng dấp nên mới vừa xong chuyện không bao lâu, hắn chạy đi đâu rồi?

Ánh mắt mọi người rơi vào trên người nữ hài trong căn phòng, nhìn thấu một vài vấn đề.

Tiểu tử Tào Văn kia, nên mới vừa xong chuyện, sao đã không thấy tăm hơi?

- Người này cùng Lương Tấn đều là một loại, sẽ không bởi vì vấn đề tranh đoạt nữ nhân, mà đánh nhau chứ?

- Hai người bọn họ có thể đánh nhau? Chớ có nói đùa, hai cái này ở chung tốt như vậy, mỗi lần chơi nữ nhân đều cùng tiến lên, nếu nói bọn họ bởi vì chuyện khác cải vả, ta còn tin tưởng, bởi vì nữ nhân... Căn bản không thể!

- Cho dù cải vả, sao hai người này đều không thấy? Hơn nữa mới vừa rồi năng lượng ba động kịch liệt, tuyệt không phải tùy tiện so tài đơn giản như vậy, ta hoài nghi... có người xông vào!

- Trước bất kể thế nào, khởi động trận pháp lại nói, nếu quả thật có người đi tới nơi này, lần này sẽ để cho hắn chỉ có tới mà không có về...

Mọi người là thanh niên tài tuấn của các đại tông môn, mặc dù nơi đây không có lưu lại dấu vết nào, nhưng vẫn để cho bọn họ đoán được chút gì, từng cái thần sắc ngưng trọng, mang ý ác liệt.

Thế giới nạp vật.

Thanh niên quần áo xốc xếch quỳ dưới đất, mặt đầy oán độc.

- Đây là địa phương nào? Ngươi rốt cuộc là ai? Bắt ta là muốn làm gì?

Nhiếp Vân không ra tay, hắn đã tỉnh lại, mặc dù thương thế rất nặng, nhưng ít nhất đã có thể nói chuyện.

- Ngươi tên là gì!

Không trả lời câu hỏi của hắn, Nhiếp Vân trôi lơ lửng ở cách đó không xa, nhàn nhạt hỏi.

- Ngươi nói cho ta biết trước ngươi là ai, ta mới có thể nói...

Thanh niên quần áo xốc xếch tràn đầy dử tợn, giống như một con sói lâm vào khốn cảnh.

- Ha hả!

Nghe được lời của hắn, Nhiếp Vân cũng không tức giận, ngược lại cười nhạt, xem ra người này còn không biết lâm vào khốn cảnh gì, càng không biết ở thế giới nạp vật, mình chính là chưởng khống giả duy nhất, hắn căn bản không có quyền lợi trả giá!

Ngón tay giơ lên, nhẹ nhàng điểm một cái.

Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!

Con ngươi của thanh niên quần áo xốc xếch co rụt lại, tất cả xương cốt vỡ vụn, đau đớn đâm vào não hải, trước mắt một trận choáng váng.

Xương vỡ vụn là đau đớn nhất, nếu như là một cái vỡ vụn, còn có thể chịu đựng, bây giờ là từ trên xuống dưới tấc tấc vỡ vụn, thậm chí ánh mắt có thể thấy, lỗ tai có thể nghe được xương ở trong người không ngừng bể tan tành, thanh âm không ngừng vang lên... Loại đau đớn này là khó có thể chịu đựng!

Đọc truyện chữ Full