- Tốt!
Nhiếp Vân gật đầu.
Tuy mười hai phủ công tước không uy phong như trước, dù sao cũng là quái vật khổng lồ, đồng cấp phải cẩn thận, đối mặt những người khác vẫn có vốn liếng và ngạo khí.
- Được rồi, Nhiếp huynh hảo hảo ở lại đây nghỉ ngơi, ta sẽ báo cáo với gia chủ, nếu như có thể cho ngươi vị trí cung phụng trưởng lão ăn uống không lo, về sau có bùa hộ mạng đi lại trong thành Vân Châu, mười hai phủ công tước không có lực ảnh hưởng lớn như trước nhưng không phải ai cũng dám chọc vào.
Diệp Đào cười nói.
- Cung phụng trưởng lão?
Ánh mắt Nhiếp Vân lóe lên.
Nếu như hắn thực sự có thân phận này, về hắn sẽ thuận tiện hơn trong thành Vân Châu.
- Đúng vậy, dùng năng lực của Nhiếp huynh, ta cảm thấy đạt được thân phận này rất nhẹ nhàng, ta sẽ đi trình báo ngay bây giờ.
Diệp Đào tươi cười gật đầu.
Nhiếp huynh trước mặt có y thuật kinh người, nếu như có thể trở thành cung phụng trưởng lão, Diệp gia sẽ đạt được chỗ tốt to lớn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể thuyết phục gia chủ, dù sao địa vị hắn cao cũng là thiếu gia, xác lập cung phụng trưởng lão cần gia chủ quyết định.
- Đào ca? Ngươi ở đâu?
Diệp Đào đang muốn nói tiếp, đột nhiên tiếng nói nũng nịu vang lên, nghe giọng nói này, sắc mặt Diệp Đào biến thành cổ quái.
- Vân Nhu...
Bờ môi run rẩy một lúc, Diệp Đào tìm bốn phía.
- Nhiếp huynh, nơi này có nơi ẩn nấp không? Ta muốn nấp trước, ai tìm cứ nói ta không có ở đây.
- Khục khục!
Nhìn thấy Diệp Đào vừa rồi còn tự tin, vẻ mặt hào khí lại biến thành chuột gặp mèo, Nhiếp Vân ngạc nhiên không nhỏ.
- Nàng đã có thể tìm tới nơi này, có lẽ sớm biết ngươi ở đây, có nấp cũng vô dụng.
Đối phương có thể tìm tới nơi này khẳng định đã sớm nghe ngóng tốt, gây chuyện không tốt chính là Diệp phu nhân nói, đi tới nơi này còn muốn nấp, nấp ở đâu?
Cho dù lần này có thể ẩn nấp, đối phương là hôn thê của ngươi, ngươi không có khả năng không gặp.
- Ta...
Diệp Đào dùng sức vò đầu.
Hắn biết rõ Nhiếp Vân nói thật, lúc này có trốn cũng muộn rồi.
- Đào ca, ngươi quả nhiên ở chỗ này, nghe nói ngươi bị thương, như thế nào? Có nghiêm trọng hay không, cho ta xem.
Vào lúc hắn đang xoắn xuýt, một bóng người từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy Diệp Đào liền cao hứng, lập tức lo lăng lao tới.
- Ta đã tốt rồi, tạm thời không có gì trở ngại...
Diệp Đào ho khan một tiếng, vội nói.
Nhiếp Vân nhìn sang Vân Nhu làm hắn kiêng kị không thôi, trên thực tế là cô gái rất xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt đen nhánh động lòng người, có thể làm cho người ta đau lòng.
- Không có gì đáng ngại? Không có đáng ngại tại sao chữa thương? Đào ca ngươi không cần gạt ta ta, ta biết rõ ngươi không nói tốt với ta nhưng yên tâm đi, ta rất kiên cường... Nhanh cho ta xem, rốt cuộc bị thương thế nào?
Nàng đi tới trước mặt, Vân Nhu không ngừng dò xét trên người Diệp Đào, dường như tìm vị trí vết thương.
- Ta...
Da đầu Diệp Đào run lên, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn nói có thương tích là vì tránh né nàng, lúc này nàng tới có giấu cũng không giấu được, cũng không thể trực tiếp nói với nàng thương thế của mình là giả.
- Được rồi Vân Nhu, đừng làm rộn, có người ngoài ở đây, đây là Nhiếp huynh đã cứu ta.
Đang xoắn xuýt, đột nhiên nhìn thấy Nhiếp Vân đứng cách đó không xa, Diệp Đào lập tức nói sang chuyện khác, dẫn đầu mâu rời đi.
- Ta...
Nhiếp Vân im lặng.
Gia hỏa này đang bán huynh đệ.
- Ngươi chính là Nhiếp Vân đại sư, ta vừa nghe nói qua.
- Đa tạ ngươi cứu Đào ca của ta, Vân Nhu hữu lễ!
Vân Nhu hành lễ và dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang.
Nghe được y đạo đại sư, đại bộ phận mọi tư duy đó là lão giả râu bạc tóc trắng, một trẻ tuổi như vậy đã là đại sư... Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được sẽ không tin tưởng.
- Tại hạ Nhiếp Vân, bái kiến Vân Nhu cô nương, cứu người chính là bản phận của y sư, không nên nói khách khí như vậy.
Nhiếp Vân khom người ôm quyền.
Hắn lúc này cũng coi nhìn ra vì sao Diệp Đào sợ hãi vị hôn thê như vậy, thật sự quá... Dính người, hắn vừa dứt lời, ánh mắt nàng lại nhìn Diệp Đào, ánh mắt hàm tình mạch mạch giống như không muốn rời đi.
- Đào ca, thương thế của ngươi thế thật không sao chứ?
- Không có việc gì, thân thể của ta rất tốt, tại sao có thể có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng.
- Vậy là tốt rồi, vừa vặn ngày hôm nay ta vừa ý một bộ y phục da thanh vĩ hồ, đặc biệt xinh đẹp, ngươi đi theo ta đi... Còn nữa, ta còn vừa ý một tay vòng tay cũng rất đẹp xứng với y phục, cuối cùng đều mua... Ta cho ngươi xem kiện khôi giáp này.
- ...
- Hôm nay Xuân Thu Các đưa tin cho ta, nói đã làm xong ủng da, ngươi cũng nên đi lấy giúp ta, như vậy ta không cần lúng túng không nhận...
- ...
- Ngày mai ta còn muốn đi suối chơi, nghe nói chỗ đó nước suối ấm áp, nếu tắm sẽ tốt cho làn da, ngươi xem ta mấy ngày qua lo lắng cho ngươi làn da cũng bắt đầu ố vàng, đã hơi tái nơợt, ngươi cũng không thể bỏ qua...
- ...
- Nghe nói Hồi Âm Phường có đàn cổ âm sắc đặc biệt dễ nghe, ngày mai ngươi cũng nên đi mua cho ta, đến lúc đó chúng ta kết hôn, ta sẽ mời Phó Ngọc muội muội khảy đàn, nhất định có thể kỹ kinh bốn tòa, lưu lại giai thoại...
- ...
- Còn nữa...
Nhiếp Vân vỗ trán.
Rốt cuộc hắn hiểu vì sao Diệp Đào muốn chạy trốn, cho dù hắn có hôn thê như thế cũng sẽ chạy trốn!
Quá hiếm thấy!
Đệ tử đại gia tộc có nhiều quyền mưu, trọng yếu nhất chính là lực lượng, lực lượng có thể nghiền áp tất cả, như Diệp Đào hiện tại tranh đấu với Diệp Minh Thành, Diệp Tân không phân trên dưới, không ai có biện pháp.
Nếu như thực lực của hắn hiện tại đột phá Đại Đế, không cần hắn nói, cả gia tộc sẽ lấy hắn làm đầu.
Nhưng có hôn thê như thế hắn lại bất đắc dĩ.
Thời gian của ngươi đều bị nàng chiếm, làm sao tu luyện đây?
- Ah... Nhiếp Vân đại sư, không tốt, độc trên người ta lại phát tác rồi.
Vân Nhu không ngừng vươn ngón tay nói những chuyện phải làm mấy ngày nay, chỉ thấy sắc mặt Diệp Đào trắng bệch và càng ngày càng khó coi, sau đó hắn ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, khóe miệng không ngừng sùi bọt mép.
- Độc? Đào ca, ngươi không phải bị thương sao? Tại sao lại trúng độc? Là độc gì, đừng dọa ta...
Nàng nhào tới trước, vành mắt Vân Nhu đỏ lên, sắc mặt tái nhợt và bờ môi run rẩy.