Vừa rồi dẫn mọi người đi lương đình, trên thực tế chính là vì mượn dược hiệu của Bán Nguyệt Trân Châu Hoa dẫn động tâm ma, từ đó làm đám người Việt lão tin phục phán đoán của mình.
Quả nhiên hiệu quả của gốc Bán Nguyệt Trân Châu Hoa này không kém, thời gian không dài nhưng có thể làm tâm ma cổ yên lặng bộc phát.
Bởi vì sớm có chuẩn bị mới dễ dàng áp chế bệnh nhức đầu của Việt lão, nếu không khẳng định phải tốn nhiều công sức lắm.
- Bán Nguyệt Trân Châu Hoa? Làm... Làm sao có thể!
Đổng Hân vốn không tin, nhưng nghĩ đến vừa rồi Việt lão thật xuât hiện không đúng, lời nói nhỏ dần.
- Gốc dược liệu này ta nhận được từ chỗ sư phụ Nam Thiên Y Thánh, chẳng lẽ hắn cũng có thể nhận lầm?
- Sư phụ Nam Thiên Y Thánh?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Lúc trước hắn tựu đoán được buội dược liệu này khẳng định không dễ dàng đạt được, nhưng theo Nam Thiên Y Thánh sư phụ ở đâu đạt được, hãy để cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nam Thiên Y Thánh thành danh đã lâu, chưa từng nghe nói qua sư phụ hắn là ai?
- Đúng thế, ta nghe Nam Thiên Y Thánh xưng hô hắn là sư phụ, rốt cuộc là ai, tên gọi là gì thì ta không biết, chỉ biết là lão giả râu bạc trắng.
Đổng Hân nói.
- Lão giả râu bạc trắn? Có thể dạy ra đệ tử như Nam Thiên Y Thánh phải rất nổi danh chứ? Việt lão có biết là ai hay không?
Nhiếp Vân sinh ra hứng thú.
Dựa theo đạo lý, Bán Nguyệt Trân Châu Hoa và Trân Châu Thảo chênh lệch rất nhỏ, rất khó phân biệt nhưng làm y đạo đại sư nổi danh không nên xuất hiện sai lầm như vậy, chẳng lẽ lại là.. Cố ý?
Thật sự là cố ý, mục đích của sư phụ Nam Thiên Y Thánh phải suy nghĩ kỹ.
- Ta nghe nói qua Nam Thiên Y Thánh, nghe nói từng khiêu chiến qua Huyền Cực Điện, toàn thân trở ra... Sư phụ hắn rốt cuộc là ai thì ta không rõ ràng lắm, nghe nói hắn từng làm môn hạ Nam Hoa lão tiên một thời gian ngắn.
Việt lão suy nghĩ và nói.
Hắn bị bệnh đau nhức tra tấn, tuy nhiều năm không ra khỏi cửa nhưng dù sao sống lâu, địa vị lại không thấp, bao nhiêu cũng nghe được chút tin tức.
- Môn hạ Nam Hoa lão tiên một thời gian ngắn?
Nhiếp Vân cau mày một cái.
Người khác hắn chưa quen thuộc, cũng chưa từng gặp qua Nam Thiên Y Thánh nhưng hắn biết rõ về Nam Hoa lão tiên này.
Chính là gia hỏa bị chủ đan điền chi khí độc chết, hiện tại thi thể còn nằm trong nạp vật thế giới.
Gia hỏa này là sư phụ Nam Thiên Y Thánh?
Nam Thiên Y Thánh, Bán Nguyệt Trân Châu Hoa, Nam Hoa lão tiên... Rất nhiều chuyện liên hệ với nhau nhưng không rõ đầu mối.
- Bỏ đi, chờ nhìn thấy Nam Thiên Y Thánh lại nghĩ tiếp.
Không nghĩ ra, Nhiếp Vân cũng không bắt buộc, lắc đầu.
- Ta đã ngăn chặn chứng đau đầu của Việt lão, chỉ cần mỗi ngày đều đến châm cứu, khi đó sẽ không bao giờ phát tác nữa, đương nhiên, cũng cần Việt lão phối hợp, gần đây không thể vui vẻ buồn phiền, càng không thể xúc động cãi lộn, trọng yếu là...
Nhiếp Vân nói đến đây dừng lại.
- Là cái gì?
- Người hạ tâm ma cổ lên Việt lão nhất định có thực lực vượt qua ngươi, ngươi diệt tâm ma cổ của hắn nhất định sẽ bị phát giác, trước khi diệt trừ triệt để, ngàn vạn không thể để hắn biết, bởi vì một khi hắn khống chế tâm ma làm loạn, mặc dù là ta cũng không thể áp chế.
Nhiếp Vân trầm tư và nói.
Người phóng thích tâm ma cổ có thực lực rất mạnh, một khi hắn phát giác mình giải quyết thủ đoạn của hắn, hắn khống chế tâm ma cắn trả, chủ động chống lại, đến lúc đó cho dù muốn giải quyết cũng giải quyết không được.
- Ta đã biết rõ, ta sẽ thỉnh cầu lão gia tử hạ cấm chế lên thức hải của ta chặt đứt liên hệ giữa tâm ma cổ và bên ngoài.
Việt lão là người thông minh, trải qua việc này hắn hiểu ra, ánh mắt mang theo tàn nhẫn.
- Không chỉ như thế, ta còn có thể bảo lão gia tử điều tra kỹ càng, rốt cuộc là ai dám hạ thứ này lên người ta, một khi tra ra, dù biết rõ không phải đối thủ cũng không thể để hắn sống khá giả.
Nói đến đây khí tức trên người Việt lão biến hóa, vừa rồi cảm giác hắn như lão giả hòa ái dễ dàng, không có bất kỳ nguy hiểm nào, mà bây giờ toàn thân đầy sát khí giống như tu la.
Chỉ từ khí chât trên người, Nhiếp Vân đã biết rõ vị Việt lão khẳng định trải quavô số sát phạt, nếu không sẽ không có sát khí nặng như thế.
- Ha ha, không có ý tứ, ta hơi thất thố.
Nhìn thấy sắc mặt đám người Đổng Hân biến sắc thì hắn cười ha ha.
Từ khi phát bệnh nên an ổn trong tộc hơn ngàn năm, rất nhiều người trẻ tuổi không biết thanh danh lúc trước của hắn tự nhiên sẽ bị sát khí của hắn làm sợ hãi.
Trong nội tâm cảm khái trẻ tuổi không bằng những cường giả, trong lúc vô tình nhìn Nhiếp Vân cách đó không xa, vừa nhìn liền sững sờ.
Thiếu niên trước mặt vẫn lạnh nhạt, giống như không quan tâm sát khí của hắn.
- không đơn giản ah!
Nhìn về phía Nhiếp Vân, Việt Lão âm thầm gật đầu một cái.
Khi hắn còn tráng niên, tuy rằng Phổ Thiên hoàng triều đã sớm thành lập nhiều năm. Thế nhưng ì muốn làm cho cục diện vững chắc cho nên vẫn đánh đông dẹp bắc như trước. Mà Diệp gia lại là công tước, cho nên chuyện chiến đấu đương nhiên cũng không có cách nào tránh khỏi. Lúc tuổi còn trẻ, hắn đã từng đi theo lão gia tử chém giết qua vô số cường giả Hoàng Cảnh đỉnh phong, máu tươi ở trên người đã sớm tràn ngập hương vị thiết huyết.
Người khác không biết sát khí ở trên người hắn lợi hại thế nào. Nhưng hắn lại tự mình biết, nếu như toàn lực phóng ra, cho dù là cường giả Hoàng Cảnh trung kỳ cũng bị dọa đến mức đang đứng chân như nhũn ra, sắc mặt tái nhợt. Không đề nổi được một tia ý chí chiến đấu.
Tuy rằng thiếu niên ở trước mắt này chỉ là Vương cảnh viên mãn. Thế nhưng đối mặt với sát khí hùng hồn của hắn lại có thể bình chân như vại, tựa như gió nhẹ quất vào mặt. Xem ra người này không chỉ có y thuật cao minh mà tâm trí kiên định, cũng không phải là tồn tại mà đám người Diệp Đào, Đổng Hân có thể so sánh.
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!
Nhiếp Vân không biết trong lòng của hắn đang khiếp sợ thế nào.Chỉ là, cho dù có biết rõ thì hắn cũng sẽ không cảm thấy sao cả.
Việt Lão tự cảm thấy sát khí ở trong cơ thể của hắn hung mãnh, không người nào bì kịp. Thế nhưng trên thực tế lại không có biện pháp so sánh với người khác, không nói tới Tu La Vương kinh thiên động địa trước đó. Cho dù là so với Huyết Ngục Ma tôn kiếp trước như hắn cũng có chênh lệch rất lớn.