- Không cần!
Trung niên nhân khoát khoát tay:
- Ta không vòng vo với ngươi, ta tới xem y thuật của ngươi cũng chỉ có một mục đích, nếu quả thật giống như trong truyền thuyết có thể giải quyết rất nhiều nghi nan tạp chứng mà người khác không giải quyết được, cũng muốn ngươi xem bệnh một người giúp ta.
- Chỉ cần tại hạ làm được tất nhiên không chối từ!
Nhiếp Vân nói.
Đối phương không tìm mình gây phiền toái, ngược lại tìm chính mình hỗ trợ, như vậy với hắn đây là kỳ ngộ.
Kẻ có thực lực mạnh như thế trong thành Vân Châu, địa vị khẳng định không thấp, có thể kết giao thì về sau có thể giải bớt không ít phiền toái.
- Tốt rồi, đây là phí hẹn trước.
Trung niên nhân điểm một cái, một vạn thần thạch bay ra sau đó rơi xuống mặt đất.
Tuy hắn là cường giả Đại Đế nhưng lại không phải người ép mua ép bán, nếu người trước mắt có quy củ, muốn chữa bệnh cần giao một vạn thần thạch thì hắn cũng không ngoại lệ.
Lại nói một vạn thần thạch với hắn mà nói không coi vào đâu, chín trâu mất một sợi lông.
- Đa tạ!
Thấy trung niên nhân giao thần thạch cho hắn, Nhiếp Vân cũng không từ chối, hắn vung tay thu thần thạch vào trong đan điền.
- Ân!
Nhìn cử động của hắn trung niên nhân gật đầu.
Tuy hắn chưa nói thân phận địa vị nhưng thiếu niên trước mắt cũng đón ra một ít, đoán được nhưng ở trước mặt mình không kiêu ngạo không siểm nịnh, không mất bản sắc, cho dù từ điểm nào thì thiếu niên này cũng có tâm trí vượt qua người thường.
Chỉ bằng vào điểm này hắn cũng có lòng tin trị được bệnh cho Dao Sương, tin tưởng cũng tăng nhiều.
- Người bệnh ở đâu? Là mang tới hay ta đi qua?
Sau khi thu thần thạch, Nhiếp Vân hỏi.
- Ở ngay đây!
Trung niên nhân do dự một lúc sau đó vươn tay về phía trước.
Ông!
Nhiếp Vân cảm giác như rời khỏi tiểu viện tiến vào thế giới khác,
Hiện tại hắn có thể nhìn ra mình đang ở tiểu viện, chỉ có điều người khác trong tiểu viện không nhìn thấy hắn, giống như tiến vào không gian song song, hoàn toàn không quan hệ tới nháo sự.
- Cường giả Đại Đế?
Nội tâm Nhiếp Vân rùng mình.
Nếu như trước kia còn có hoài nghi, vị trước mặt mình có phải là Hoàng giả viên mãn hay không, hiện tại không cần nghĩ cũng biết nhất định là Đại Đế.
Cũng chỉ có cường giả Đại Đế mới có loại thủ đoạn này, tiện tay tróc không gian ra ngoài mà không cần tốn nhiều sức.
- Đây là người bệnh, là con gái của ta.
Trung niên nhân không có chú ý tới hắn khiếp sợ, hắn nhìn về phía trước, nhìn theo ánh mắt của hắn, Nhiếp Vân mới phát hiện cách đó không xa đã xuất hiện một quan tài bằng băng, một nữ tử xinh đẹp đang nằm trong đó, yên tĩnh giống như bức tranh tuyệt đẹp.
- Nàng?
Nhiếp Vân không nghĩ nhiều, hắn nhìn vào quan tài băng.
Nữ tử trong quan tài băng không hô hấp, yên tĩnh giống như ngủ.
- Nàng... Đã chết?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Chính mình xem bệnh cũng không phải xem thi thể, đưa thi thể cho mình làm gì?
- Nàng không chết, chỉ bị thương nặng khó có thể sống sót, ta chỉ phong ấn sinh cơ của nàng mà thôi.
Trung niên nhân không kỳ quái, hắn thản nhiên lên tiếng.
- Phong ấn?
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Không hổ là cường giả Đại Đế, thủ đoạn phong ấn cực cao, nếu như không nói là phong ấn, hắn còn cho rằng nữ tử đã chết thật.
- Nếu như có phong ấn... Chỉ sợ ta không có biện pháp nhìn...
Do dự một lúc, Nhiếp Vân lên tiếng.
Thực lực của hắn có hạn, không có khả năng xuyên thấu qua phong ấn của cường giả Đại Đế xem bệnh cho nữ nhi của hắn, ngay cả sinh cơ và sinh tử cũng nhìn không ra thì làm sao khám và chữa bệnh?
- Sinh cơ của Dao Sương vốn không nhiều, phá vỡ phong ấn không thể trị liệu, sinh cơ sẽ lan đi, sẽ không có khả năng vãn hồi, cho nên nên ta không thể giải trừ phong ấn.
Trung niên nhân thản nhiên nói.
- Không giải trừ phong ấn...
Sắc mặt Nhiếp Vân cổ quái.
Ngươi không giải trừ phong ấn, ta cũng không thể xem bệnh ah.
- Lênh phù này có chứa ấn ký linh hồn của ta, ngươi cầm là có thể bỏ qua phong ấn và xem bệnh.
Dường như nhìn ra hắn nghĩ gì, bàn tay trung niên nhân hơi chấn động, một lệnh phù nhỏ như lòng bàn tay rơi vào trong tay Nhiếp Vân..
Lệnh phù có màu vàng, phía trên có tiêu chí đặc thù, Nhiếp Vân liếc mắt nhìn không nhận ra.
Không biết không sao cả, đối phương đã nói không thể phá vỡ phong ấn thì hắn không thể nói gì.
Cầm lệnh phù trong tay, Nhiếp Vân lại nhìn nữ nhân trong quan tài băng.
Quả nhiên lần này nhìn thấy đã khác với lúc trước.
Tuy nữ hài không nhúc nhích nhưng dường như còn mang theo hô hấp yếu ớt, tim đập cũng rất chậm chạp, nếu như không phải thủ đoạn của cường giả Đại Đế cường đại, chỉ sợ với hô hấp và tim đập yếu ớt như vậy đã chết rồi.
- Ta có thể bắt mạch cho nàng không?
Xem một hồi không nhìn ra cái gì, Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang trung niên nhân.
Từ bề ngoài nữ hài chỉ là thân thể suy yếu, nhìn không ra cái gì, muốn xác định chứng bệnh, hơn nữa trị liệu thì hắn phải hiểu rõ hơn mới được.
- Tim mạch của nàng suy yếu, như có như không, cho dù ngươi xem mạch cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Trung niên nhân do dự lên tiếng.
Hắn nói cũng không phải lời nói dối, nữ nhân trước mặt giống như người chết, cho dù bắt mạch cũng không điều tra được cái gì.
- Bắt mạch nhìn không ra, sợ rằng không thể dò xét mạch tức trong người của nàng.
Nhiếp Vân cũng hiểu ý cho nên lắc đầu.
Tình huống bây giờ, nữ hài bị phong ấn trùng trùng điệp điệp trong quan tài băng, hoàn toàn không khác gì người chét, không cách nào bắt mạch, tự nhiên cũng không có khả năng dò xét mạch tức và dò xét kỹ càng.
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân có quyết định.
Nếu vị trước mắt là cường giả Đại Đế, hắn muốn giao hảo với đối phương, lại nói người bệnh nằm ngay trước mặt, hắn làm như một thầy thuốc, cho dù vì nguyên nhân gì cũng phải trị liệu cho được.
- Ta muốn thi triển phương pháp độc môn, cũng tra ra nguyên nhân chứng bệnh của nàng, thực lực của ta còn có chút thấp, không cách nào kiên trì quá lâu, còn hi vọng tiền bối có thể trợ giúp!
Nghĩ vậy Nhiếp Vân xoay người nói.
- Phương pháp độc môn?
Trung niên nhân sững sờ sau đó gật đầu.
- Tốt!
- Đa tạ!
Nhiếp Vân không nói thêm lời nào, tinh thần khẽ động, hai mắt của hắn tỏa sáng như ngôi sao, chỉ trong nháy mắt một có một quyển sách dày đặc hiện ra trước mặt hắn, lúc này hào quang bao phủ nữ nhân Dao Sương trong qua tài băng.
Y Đạo Vọng Khí Pháp!
Tuy trước kia hắn có thi triển nhưng chỉ nhắm vào người sống khí huyết tràn đầy, lực lượng tràn đầy, hắn vừa nhìn đã nhìn ra, không cần tốn hao quá nhiều công phụ, mà bây giờ nhằm vào người chẳng khác gì thi thể, cần càng nhiều thời gian và lực lượng!