Trong quá khứ không thấy hắn cười qua, lúc này cười cười, trên gương mặt góc cạnh mang theo cảm giác hồn hậu và kiên cường cùng mị lực nam tính.
Khó trách Dao Sương tiểu thư có thể cam tâm chịu chết vì hắn, không nói thực lực, chỉ nói tướng mạo đã làm vô số thiếu nữ trầm mê.
- Nghiêu Huyền huynh, hiện tại Dao Sương tiểu thư bệnh đã chữa tốt rồi, ta cũng nên xem bệnh của ngươi!
Nhiếp Vân nói.
Trước đó hắn đã nhìn ra thân thể Nghiêu Huyền có bệnh, chỉ có điều bởi vì lo lắng cho Dao Sương, hy vọng có thể chữa cho nàng tốt trước.
Hiện tại chuyện của Dao Sương đã xong, cũng đang tu dưỡng, hiện tại tới lượt hắn.
- Phiền toái lão đệ!
Nghiêu Huyền cũng không chối từ.
- Bệnh của Nghiêu Huyền huynh là thương tâm tạo thành, tích lũy tháng ngày lâu dài, không thể chữa trị ngày một ngày hai, ta này có một phương thuốc, có thể luyện chế một loại Tâm Thần Đan, có trợ giúp với thương thế này, hiện tại đưa cho Nghiêu Huyền huynh, sau khi tìm được nguyên liệu và tìm người luyện chế, mỗi ngày ăn một viên, nửa năm sẽ không còn vấn đề.
Ngón tay Nhiếp Vân chấn động, một toa thuốc bay ả.
Đối phương bệnh là cưỡng ép trùng kích Đại Đế và thương tâm tích lũy lâu ngày mà thành, không có khả năng chữa một lần là xong, cần từ từ trị liệu, Tâm Thần Đan là đan dược tốt nhất, kiên trì phục dụng, nửa năm sẽ khỏi hẳn.
- Đa tạ!
Tiện tay tiếp nhận phương thuốc, Nghiêu Huyền gật gật đầu.
Bệnh của hắn đã tìm không ít y đạo đại sư xem qua, thuốc cũng ăn không ít, tất cả đều bất lực, đối phương đã nói có thể khỏi hẳn, chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung, bởi vậy phương thuốc nhìn như tùy ý nhưng cực kỳ trân quý..
- Đi thôi, cũng nên trở về!
Chuyện đã xong xuôi, trung niên nhân Duẫn Duyên quay về chuẩn bị dược liệu chữa trị linh hồn đặt vào quan tài băng.
Nghiêu Huyền biết rõ Dao Sương còn chưa phục sinh, cho dù tương kiến cũng không vội vã, gật gật đầu sau đó cáo từ với hai người.
Hô!
Cảm nhận được không gian vặn vẹo, Nhiếp Vân mở mắt ra lần nữa đã trở lại y quán.
- Lúc này có thể đi chưa?
Cáo từ Duẫn Duyên Đại Đế, Nhiếp Vân vừa định trở lại nơi ở nghỉ ngơi một lúc, chợt nghe có âm thanh oán khí vang lên, ngẩng đầu nhìn sang liền cười khổ, chẳng biết khi nào Diệu Âm tiên tử đã đi tới, đang ngồi trong sân, gương mặt tức giận.
Một lần cũng thôi, gia hỏa này hẹn vào hôm nay, kết quả... Đi vào lại không tìm được người.
Thật sự là đáng giận ah!
- Ân... Ta an bài y quán một chút, chúng ta lại xuất phát...
Biết rõ vì sao đối phương tức giận, Nhiếp Vân xấu hổ cười cười, đang muốn gọi Lưu Trúc an bài một chút sau đó mới rời khỏi y quán, lúc này Lưu Trúc sốt ruột chạy tới.
- Thiếu gia, Diệp Đào thiếu gia đến tìm ngươi...
Tiến vào tiểu viện, Lưu Trúc trực tiếp mở miệng.
- Bảo hắn vào đi!
Biết rõ đối phương gấp gáp tìm mình như vậy nhất định là có chuyện gì, Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Nhiếp huynh!
Rất nhanh, Diệp Đào đi tới, vừa tiến vào tiểu viện đã vội vàng ôm quyền, đang muốn nói chuyện lại nhìn thấy Diệu Âm tiên tử bên cạnh nên sững sờ.
- Vị này chính là...
Tuy là hắn dẫn Nhiếp Vân đi gặp Diệu Âm tiên tử nhưng tiên tử gần đây che mặt cho nên Diệp Đào không biết.
- Vị này chính là Thúy Ngọc Các Diệu Âm tiên tử!
Nhiếp Vân nói.
- Diệu Âm tiên tử?
Diệp Đào đã giật mình.
Nghe nói ngày đó sau khi tìm được người tri âm, tiên tử đã mất tích, nằm mơ đều không nghĩ đã bị Nhiếp huynh kim ốc tàng kiều... Khó trách vội vã chuyển ra như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này.
Nếu Nhiếp Vân biết rõ suy nghĩ của hắn khẳng định trực tiếp chóng mặt, sức tưởng tượng của gia hỏa này quá phong phú.
Cho dù không biết nhưng nhìn vẻ mặt của hắn cũng đoán ra vài phần, lúc này mở miệng hỏi:
- Diệp huynh mới sáng sớm tới tìm ta, cần làm chuyện gì?
- Ah...
Lúc này Diệp Đào mới kịp phản ứng, sắc mặt trầm xuống:
- Lão gia tử... Gặp chuyện không may!
- Lão gia tử gặp chuyện không may?
Nhiếp Vân nhướng mày:
- Nhanh như vậy?
- Cái gì nhanh như vậy? Chẳng lẽ ngươi biết lão gia tử xảy ra chuyện gì?
Nghe được hắn nói thế, Diệp Đào kỳ quái nhìn qua.
- Có phải đã hôn mê, thương thế trên người còn nặng hơn trước, bệnh tình càng nghiêm trọng?
Không có trả lời hắn, Nhiếp Vân hỏi lại.
- Đúng, buổi sáng nay lão gia tử vô duyên vô cớ té xỉu, hơn nữa toàn thân run rẩy, đau đớn khó nhịn!
- Bệnh tình còn nghiêm trọng hơn lúc trước gấp đôi.
Nghe được hắn đã sớm biết trước bệnh tình, ánh mắt Diệp Đào càng chờ mong.
- Ý của ngươi là muốn ta tới xem bệnh cho hắn?
Nhiếp Vân nói.
- Ta có ý này... Chỉ có điều, lão gia tử có thành kêến với ta, ta hiện tại cũng không gặp được hắn!
- Ngay cả Việt lão cũng không có biện pháp nào, nghe nói Nam Thiên Y Thánh vẫn trị liệu cho hắn, ngăn chặn tất cả tới thăm.
Diệp Đào lắc đầu, thở dài một tiếng.
Từ khi Nam Thiên Y Thánh tiến vào Diệp phủ, địa vị của Diệp Tân không ngừng củng cố, hắn càng ngày càng khó sống, đến bây giờ muốn gặp lão gia tử cũng không được.
- Đã như thế ta không có biện pháp trị liệu cho hắn... Lại nói cho dù hắn muốn ta trị liệu, tại sao ta phải trị?
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, trên người mang theo tự tin cường đại.
Nhận ra đan dược cảu đối phương, biết rõ mục đích của đối phương, lão gia tử xuất hiện loại tình huống này thì sớm nằm trong dự liệu.
Lúc trước đối phương không chào đón chính mình, hiện tại cho dù muốn mình trị liệu cũng chưa chắc sẽ đi.
- Ai... Ta biết rõ!
Tuy hắn không tham gia chuyện ngày đó nhưng cũng biết, y đạo đại sư cũng có kiêu ngạo của đại sư, lúc trước lão gia tử không tin hắn và cự tuyệt, vị Nhiếp huynh không đi cũng rất bình thường.
- Diệp huynh không cần phải gấp, lão gia tử không có vấn đề trong thời gian ngắn đâu, ngươi cũng không nên hành động gì, ổn định bước chân là được, ngàn vạn không nên xung đột chính diện với Diệp Tân làm gì.
Thấy bộ dạng Diệp Đào như thế, Nhiếp Vân an ủi.
- Được rồi...
Diệp Đào gật đầu.
Hai người lại trò chuyện một hồi, Diệp Đào biết rõ hiện tại cũng không có biện pháp tốt, đành phải quay người rời đi.
Trên thực tế Nhiếp Vân không có cảm tình gì với lão gia tử Diệp gia.
Tốn hao công phu muốn trị liệu cho hắn, gia hỏa này lại tin tưởng Nam Thiên Y Thánh, xuất hiện loại tình huống này xem như gieo gió gặt bão.
Đường đường cường giả Hoàng cảnh viên mãn nhưng không biết nhìn người, chỉ có tự mình ăn quả đắng.
- Đi thôi!
Diệp Đào rời đi, Nhiếp Vân cũng an bài chuyện trong y quán, lại bảo Lưu Trúc gần đây không tiếp trị liệu, toàn bộ bàn giao hoàn tất, ngay sau đó nhìn sang Diệu Âm tiên tử.