Luyện hóa Lăng Thiên tiêu phổ, hắn đã vượt xa Diệu Âm tiên tử ở phương diện tiên âm đại đạo, có thể nói đã nắm được bản câất của âm nhạc, nghe ra âấn đề của đối phương.
- Thật có tích tụ chi khí!
Trước kia chỉ nghe âm nhạc của nàng có chút không đụng, dựa vào y thuật đại đạo Vọng Khí Pháp, lúc này chỉ bằng vào lý giải tiên âm đại đạo là có thể nhìn ra điểm thiếu hụt trên người đối phương.
Khó trách nàng dụng công nhưng không thể đột phá chính mình, Lạc Á thể chất tu luyện cầm đạo đã thành tâm ma của nàng, tâm ma chưa trừ thì không thể đột phá.
Leng keng!
Thời điểm nội tâm suy tư, Diệu Âm tiên tử đã đánh xong khúc nhạc, cửa đá trước mặt như nghe được nhạc khúc, hào quang cấm chế tỏa sáng và phát ra tiếng vang, cửa đá mở ra.
- Vào đi thôi!
Diệu Âm tiên tử đi vào bên trong, Nhiếp Vân theo sát bên cạnh.
Tuy cung điện dưới mặt đất không mở ra quá nhiều năm nhưng lại không có bất kỳ khí tức mục nát nào, ngược lại mang theo mùi thơm nhàn nhạt làm cho ai ngửi cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Đây là nhạc hương do tổ sư khai phái lưu lại.
Diệu Âm tiên tử giải thích.
- Nhạc hương?
Nhiếp Vân sững sờ.
Hắn lần đầu tiên nghe được cái tên này.
- Vạn vật đều có hương vị, âm nhạc cũng giống như vậy!
- Không đạt tới cảnh giới nhất định sẽ không làm được.
- Cảnh giới của ngươi hiện tại có thể diễn tấu âm nhạc làm cho cây khô như gặp mùa xuân, vạn vật sống lại, bách điểu triều bái!
- Cảnh giới cầm đạo của ta là tiếng đàn ảo cảnh... Mà tổ tiên khai phái đạt tới cảnh giới rất cao, diễn tấu âm nhạc có thể vạn vật sinh hương!
Diệu Âm tiên tử giải thích nói:
- Căn cứ vào sách vở ghi lại, lúc trước tổ tiên diễn tấu âm nhạc phương viên trăm dặm sẽ sinh ra hương khí, chỉ cần ngửi được cảm thấy toàn thân thư thái và lâm vào ảo cảnh.
- Sau khi kiến tạo cung điện, tổ tiên từng diễn tấu một khúc tại nơi này, cho nên hương khí tới bây giờ chưa tan, mặc dù chúng ta têến vào cũng có thể ngửi thấy.
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Tiên âm đại đạo diễn tấu lại có năng lực như vậy, hắn lần đầu tiên nghe nói tới.
Hơn nữa nghe khẩu khí của đối phương, tiên âm còn phân chia đẳng cấp rõ ràng, mỗi cảnh giới đều không giống nhau.
Nghĩ vậy không nhịn được hỏi:
- Tiên âm đại đạo, có phải các ngươi phân ra rất nhiều đẳng cấp? Có cái nào?
Hắn thật sự không biết những việc này, trên sách vở không có ghi lại.
- Những phân âấp này là Lạc Á tiền bối và tổ sư khai phái của chúng ta liên hợp định a, chỉ vì phân chia lý giải về tiên âm đại đạo, không có tác dụng quá lớn, ngươi không biết cũng bình thường.
Diệu Âm tiên tử biết rõ hắn muốn hỏi cái gì, tươi cười giải thích:
- Tổng cộng chia làm sáu cảnh giới!
- Tiếng đàn hòa minh, tiền đàn không dứt, tiếng đàn ảo cảnh, vạn vật sống lại, bách điểu triều bái, vạn vật sinh hương, đại đạo hòa minh!
- Cái gọi là tiếng đàn hòa minh là chỉ diễn tấu âm nhạc, có thể làm cho tiến đàn khác không tự chủ động tình và dẫn phát cộng minh!
- Đây là điểm nâận biết người đánh đàn đã đạt tới cảnh giới đại sư!
- Tiến đàn không dứt, ngươi rất quen thuộc, lúc diễn tấu ấm nhạc làn trước ngươi đã nghe qua, say mê trong đó, vẫn đắm chìm trong đó.
- Tiếng đàn ảo cảnh là cảnh giới của ta hiện tại!
- Vạn vật sống lại, bách điểu triều bái là cảnh giới của ngươi hiện tại, vạn vật sinh hương, đây là cảnh giới của tổ sư khai phái năm xưa, đại đạo hòa minh, Thần giới truyền thừa nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình Lạc Á tiền bối đạt tới.
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Không hổ là siêu cấp cường giả tu luyện tiến đàn tới cảnh giới tối cao, tiếng đàn có thể bị chia thành sáu đẳng cấp cũng trực quan hơn nhiều, cũng làm người ta dễ hiểu và cân nhắc.
- Ngươi có phát hiện hay không, những hương khí này có chỗ tốt rất lớn với tu luyện giả tu hành tiên âm đại đạo?
Sau khi giải thích sáu cảnh giới, Diệu Âm tiên tử hỏi.
- Ah...
Nghe nàng nhắc nhở như thế, hắn thật cảm giác được, ở trong hương khí của cung điện dưới mặt đất lâu liền cảm giác toàn thân thư thái, lại làm hắn xúc động muốn sinh ra cảm giác muốn diễn tấu ở nơi đây.
- Ngươi lĩnh ngộ tiên âm đại đạo cấp bậc cao cho nên tác dụng với ngươi không rõ ràng, cho nên mới có thể phát hiện chậm như vậy, nếu người cảnh giới thấp thì hiệu quả càng tốt, nếu như mang những sư muội kia của ta tới đây luyện cầm, bọn họ lý giải về tiên âm sẽ đột nhiên tăng mạnh.
- Chỉ có điều... Nhạc hương cũng sẽ tiêu hao rất lớn, càng ngày càng mỏng manh, cho đến biến mất!
Diệu Âm tiên tử nói:
- Nếu như tổ sư Tiên Âm Tông chúng ta còn sống, thường xuyên khảy đàn cho đệ tử nghe, thực lực chỉnh thể của đệ tử sẽ tăng lên rất lớn.
- Đây cũng là nguyên nhân ta muốn tìm người tri âm, đột phá mình một mực!
- Ân!
Lúc ban đầu hắn không hiểu hành động của Diệu Âm tiên tử là gì, hiện tại cũng bội phục nàng trả giá.
Tìm người cầm tiêu hợp tấu có thể sẽ làm cho nàng mất đi rất nhiều, một khi thực lực tiến bộ có thể đối kháng Ám Tinh tông, có thể làm cho cả Tiên Âm Tông phát triển rất mạnh, vì hai điều này nàng nguyện ý trả giá thật nhiều.
Tinh thần trả giá vì tông môn như vậy đáng giá khâm phục.
- Được rồi, đi thôi, phía trước là nơi tế tự, có ba cái, một lớn hơn một, người đi tới đây phải đến nơi tế tự diễn tấu, đạt được ý niệm của các tổ tiên trong cung điện tán thành, không làm được sẽ không thể tiến lên phía trước.
- Muốn tìm được Tiên Đạo Ngâm cũng bêến thành si tâm vọng tưởng.
Diệu Âm tiên tử chỉ về phía trước.
- Ba cái? Chẳng lẽ giống như vượt qua kiểm tra, chỉ có thông qua nơi đầu tiên mới có thể đi tới nơi tiếp theo?
Nhiếp Vân hỏi thăm.
- Không sai!
Diệu Âm tiên tử gật gật đầu:
- Cung điện dưới mặt đất chia làm tiền, trung, hậu ba điện, mỗi cung điện có nơi tế tự riêng mình, không có ý niệm tiền bối đồng ý, Tiên Đạo Ngâm vẫn nằm ở hậu điện, chỉ có thông qua hai điện trước mới có thể đi tới đó lấy nhạc phổ.
- Nếu không, không có nhạc phổ, chúng ta không cách nào cầm tiêu hợp tấu.
- Phiền toái như vậy...
Nhiếp Vân cau mày.
Vốn hắn cho rằng tiến vào cung điện dưới mặt đất là có thể tìm được Tiên Đạo Ngâm, bắt đầu học tập, không nghĩ tới lại phiền toái như thế.
- Đây cũng là chuyện không có biện pháp!
- Cẩn thận tính toán, nhạc phổ Tiên Đạo Ngâm này còn trân quý hơn cả Lăng Thiên tiêu phổ nhiều, thứ giúp tiếng đàn của Tiên Âm Tông kết hơp hoàn mỹ với tiếng tiêu của Lạc Á tiền bối.