- Khó như vậy?
Nhiếp Vân nhướng mày.
Nghe hắn nói Nhiếp Vân không hoài nghi.
Nơi này kiếm ý nồng đậm, lại có kiếm mễ phụ trợ, số lượng thiên tài kiếm đạo nhiều vô số kể, nếu hắn và Nhiếp Đồng đã có thể ngưng tụ kiếm giới, nơi này xuất hiện thiên tài như thế cũng không có gì lạ.
Mấy ngàn thiên tài ngưng tụ kiếm giới nhưng không đạt được truyền thừa, như vậy có thể thấy truyền thừa khó bao nhiêu?
- Đúng thế!
Nói đến đây đại tế tự ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Đại Đế truyền thừa làm sao có thể dễ dàng!
- Cơ hội tiến vào nội cốc chỉ có một lần, ta muốn cho các ngươi một lựa chọn, thứ nhất, tiến vào nội cốc, có cơ hội đạt được Lục Hi Đại Đế truyền thừa nhưng khả năng rất lớn là thất bại và không đạt được gì!
- Thứ hai, Kiếm Linh cốc ta cho các ngươi hai ngàn cân kiếm mễ cùng với mười bộ kiếm thuật, cam đoan các ngươi thành công đột phá đến Hoàng cảnh viên mãn, điều kiện là... Buông tha cơ hội vào cốc.
- Cả hai lựa chọn một, ta hi vọng các ngươi suy nghĩ thật kỹ mới trả lời.
- Không cần suy nghĩ!
Nhiếp Vân cười, nói thẳng:
- Ta lựa chọn loại thứ nhất, tiến vào nội cốc!
Đối phương cho ra điều kiện tuy loại thứ nhất nhìn như không có khả năng, nói rằng hắn không có hi vọng qá lớn, còn không bằng lui mà cầu tiếp theo.
Hai huynh đệ bọn họ lần này tới đây là vì tìm truyền thừa của Lục Hi Đại Đế, nếu thật vì một ít thứ tốt, ở đâu tìm không thấy, cần gì phiền toái như vậy.
Lại nói đại tế tự đã có thể xuất ra nhiều chỗ tốt trao đổi như thế, rất rõ ràng không muốn cơ hội tiến vào nội cốc rơi vào trong tay bọn họ, đã như thế làm sao buông tha chứ.
- Không nên trả lời ta nhanh như thế, có thể cẩn thận cân nhắc một chút.
Đại tế tự cau mày nói ra.
- Không có ý định sửa đổi!
Nhiếp Vân nói.
- Tiến vào nội cốc chẳng những nguy hiểm, gây chuyện không tốt cũng không chiếm được cái gì.
Đại tế tự có chút không cam lòng lên tiếng.
- Ta biết rõ, không chiếm được thì không được, chúng ta tìm kiếm là kiếm thuật đại đạo, cho dù chết ở bên trong cũng không tiếc!
Cắt lời đối phương, Nhiếp Vân nói ra.
- Nếu ngươi đã lựa chọn, ba ngày sau nội cốc sẽ mở ra, ngươi cứ chờ đợi tin tức xấu đi.
Thấy hắn xác nhận, đại tế tự khoát khoát tay, không nói thêm lời nào.
- Đa tạ đại tế tự chỉ điểm, huynh đệ chúng ta sẽ chờ nội cốc mở ra.
Thấy đối phương không muốn nhiều lời, Nhiếp Vân chẳng muốn tiếp tục chờ ở chỗ này, hắn và Nhiếp Đồng liền ôm quyền đi ra ngoài.
Bọn họ vừa rời đi, bóng người xuất hiện, một thanh niên xuất hiện sau lưng đại tế tự.
- Gia gia, ta thấy hai người này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Thanh niên nhìn về phía bóng lưng đám người Nhiếp Vân rời đi, ánh mắt bắn ra hàn quang.
- Nội cốc là nơi tổ tiên Lục gia chúng ta truyền thừa, ngoại nhân muốn đi vào nào có dễ dàng như vậy, mấy ngày nay ngươi có thể gây phiền toái cho bọn họ, làm cho bọn họ biết nguy hiểm mà lùi bước.
- Đừng có giết chết, bằng không sẽ tổn hại danh dự Kiếm Linh cốc rất lớn.
Đại tế tự chắp tay sau lưng và nói ra.
- Yên tâm đi gia gia, ta có chừng mực!
- Hai người từ ngoài tới cũng muốn mưu toan nhắm vào truyền thừa Lục gia, nằm mơ!
Thanh niên khẽ nói.
- Còn nữa, bảo Huyền Nhi hảo hảo chuẩn bị, lần này hắn cũng đi vào nội cốc, tranh thủ nhiều thu hoạch kiếm ý phù, cho dù không cách nào đạt được tổ tiên truyền thừa cũng phải đạt được vị trí tế tự, như vậy nhất mạch chúng ta vĩnh viễn sinh ra thiên tài, vĩnh viễn bảo trụ đại vị.
Sắc mặt đại tế tự thận trọng bàn giao.
- Gia gia yên tâm, Huyền ca gần đây ổn trọng, hắn đã chuẩn bị thời gian dài như thế, không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí tế tự khẳng định có thể có được, ta sợ đám người Lục Vân Tử sẽ ra tay quấy rối, thực tế Lục Bắc Hoang thành công mở kiếm giới, thực lực không dưới Huyền ca, hai người cạnh tranh công bằng ai thắng ai thua còn chưa biết!
Thanh niên hơi lo lắng lên tiếng.
- Lục Vân Tử... Hừ, hắn năm đó cạnh tranh đại vị với ta thất bại, nhiều năm như vậy còn chưa từ bỏ ý đồ... Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, chỉ cần hai người nòoài không tiến vào nội cốc, như vậy tới lúc đó bổ sung ngươi và Hiền nhi.
- Bằng vào thiên phú và thực lực của các ngươi, đánh bại một Lục Bắc Hoang dễ dàng.
Đại tế tự nói.
- Nếu như có Hiền ca đi, Lục Bắc Hoang không xem vào đâu.
- Xem ra mấu chốt phải giải quyết hai người ngoài này.
Thanh niên gật đầu.
- Ân, đi thôi, thời gian ba ngày đủ làm không ít chuyện, ngàn vạn không nên làm ta thất vọng!
Đại tế tự khoát khoát tay, không nói thêm gì nữa.
- Gia gia yên tâm đi!
Thanh niên cười hắc hắc, thân thể hắn biến mất trong phủ đệ.
- Ca ca, ngươi có cảm thấy thái độ của đại tế tự cổ quái hay không? Hình như không muốn chúng ta tiến vào nội cốc.
Đi ra khỏi phủ đại tế tự, Nhiếp Đồng lặng lẽ truyền âm.
- Có lẽ trong nội cốc có cổ quái.
- Càng không cho chúng ta tiến vào, chúng ta phải tiến vào.
Nhiếp Vân nói.
Hắn cũng nhìn ra đại tế tự cổ quái, từ mới vừa bắt đầu đã luận đạo muốn phá đạo tâm của bọn họ, hắn đã cảm thấy người này không có hảo ý.
Cũng không có gì ngoài binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, bọn họ càng không cho mình tiến vào, mình càng phải tiến vào.
- Hại vị là người Thần giới có thể thông qua chín tầng kiếm linh tháp tới đây sao?
Đang muốn nói chuyện, đột nhiên cách đó không xa có tiếng cười vang lên.
Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nói chuyện là một hai chục nhiều tuổi thanh niên, vẻ mặt ấm áp vui vẻ, lộ ra nho nhã lễ độ.
- Đúng là chúng ta!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Lão gia tử nhà ta cho mờ!
Thấy hắn gật đầu thừa nhận, thanh niên cười nói.
- Lão gia tử nhà các ngươi? Không biết là ai? Tìm chúng ta chuyện gì?
Đám người bọn họ vừa tới Kiếm Linh cốc, cũng không quen biết ai, tại sao có thể có người tới mời?
- Hai vị gặp được sẽ biết, ta chỉ phụ trách mời mà thôi.
Thanh niên nói.
- Ca ca, vô duyên vô cớ mời chúng ta, ta cảm thấy không có hảo ý, chi bằng không đi?
Nhiếp Đồng nhìn qua.
Vô sự mà ân cần không gian sảo cũng là đạo chích, chính mình cũng không quen đối phương, đối phương chuyên môn phái người tới mời, khẳng định không có hảo ý, đã như thế chi bằng không đi.
- Chúng ta...
Nghe được đệ đệ nói thế, Nhiếp Vân trầm tư, đang muốn trả lời, chợt một thanh niên bước ra từ phủ đại tế tự lên tiếng.