- Ha ha!
Thấy biểu tình của Lục Siêu, Lục Đào cười ha ha, nhìn về phía hai người Nhiếp Vân:
- Tốt lắm, các ngươi đi theo ta đi, ta mang bọn ngươi đi tìm chỗ ở!
Nói xong đi về phía trước, đi mấy bước, phát hiện không ai theo, không khỏi ngừng lại nhướng mày, nhìn về phía Nhiếp Vân, lúc này mới phát hiện người sau nhìn hắn giống như kẻ ngu ngốc.
- Sao không đi?
Sắc mặt trầm xuống.
- Ha hả, Lục Siêu, dẫn ta đi gặp lão gia tử trong miệng ngươi kia đi!
Không để ý tới hắn nói nhảm, Nhiếp Vân nhìn về phía Lục Siêu.
- Được!
Lục Siêu không nghĩ tới mình thất bại, đối phương còn đi cùng hắn, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi về phía trước, hai huynh đệ Nhiếp Vân theo sát.
- Chớ vội đi!
Bị khinh thị như vậy, sắc mặt của Lục Đào tái xanh, trường kiếm run lên, ngăn cản ở trước mặt mọi người.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng xông qua Kiếm Linh Tháp tầng chín liền cảm thấy mình là thiên tài, nói thiệt cho ngươi biết, ở Kiếm Linh Cốc, hàng năm ít nhất đều có hai ba người có thể thông qua, không tính là cái gì!
Lục Đào nhìn chằm chằm hai huynh đệ, trong mắt lộ ra khinh miệt:
- Ta cho các ngươi thêm một cơ hội, đi theo ta, ta bỏ qua chuyện các ngươi vô lễ, không đi theo ta... Hắc hắc, quản ngươi thiên tài gì, ta sẽ để các ngươi biết, ở Kiếm Linh Cốc, chó má cũng không phải!
- Phải không?
Đối với hắn uy hiếp, Nhiếp Vân cũng không nói nhiều, cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía đối phương.
- Không tin? Không tin ta sẽ để cho ngươi biết cái gì là kiếm pháp chân chính!
Thấy biểu tình của hắn không thèm để ý chút nào, Lục Đào nổi giận, trường kiếm run lên, đâm tới Nhiếp Vân.
Tư lạp!
Kiếm mang bắn phá trường không, không gian chung quanh xuất hiện từng vết rách.
Chiêu kiếm pháp này nhìn bình thường, trên thực tế lại ẩn chứa mấy trăm loại hậu thủ. Vô luận Nhiếp Vân ngăn cản hay phản kích, cũng sẽ lâm vào trong bị động, bị thủ đoạn của đối phương hạn chế.
Mới vừa rồi ở ngoài quan sát, đã cảm thấy kiếm pháp không tệ, giờ phút này đích thân đối chiến, càng cảm thấy bất phàm, cho dù hắn muốn ngăn cản, cũng phải tốn không ít tay chân.
- Cẩn thận!
Lục Siêu ở một bên thấy Lục Đào thẹn quá thành giận, vừa ra tay liền thi triển kiếm chiêu đáng sợ như vậy, không khỏi gấp hô, thân thể thoáng một cái muốn xông lại giúp một tay.
Mới vừa rồi hắn cũng nhìn thấu thực lực của Nhiếp Vân, chỉ có Vương cảnh viên mãn.
Thông qua Kiếm Linh Tháp chỉ chứng minh thiên phú kiếm đạo không kém, thực lực chân chính, chắc là không đở được một kiếm sắc bén như vậy.
Thân thể còn không có động, đã cảm thấy cánh tay căng thẳng, bị người kéo.
Quay đầu nhìn, kéo hắn chính là đồng bạn của Nhiếp Vân, gọi Nhiếp Đồng.
Thời khắc này trên mặt Nhiếp Đồng không có chút lo lắng nào, ngược lại cười lạnh, tựa hồ không lo lắng đồng bạn bị thương.
- Nhìn là tốt rồi!
Bên tai Lục Siêu truyền đến thanh âm của Nhiếp Đồng.
- Ách...
Mặc dù không biết vì sao hắn sẽ bình tĩnh như vậy, bất quá, nếu đồng bạn không nóng nảy, hắn cũng không cần thiết lo lắng, không tự chủ được ngừng lại.
Hô!
Hắn mới vừa dừng lại, liền thấy một màn để cho hắn không giải thích được.
Nhiếp Vân đối mặt một kiếm sắc bén, không tránh né, cũng không nhúc nhích, bất quá, trường kiếm còn chưa tới mi tâm, liền không kiềm hãm được ngừng lại, ngay sau đó, trên mặt Lục Đào lộ ra kinh hoàng, phốc thông... một cái quỳ xuống đất.
- Dát?
Thấy Lục Đào ngã quỵ, con ngươi của Lục Siêu sắp rơi trên mặt đất.
Thiệt hay giả?
Lục Đào luôn luôn trong mắt không người, mới vừa rồi còn khí thế hung hăng muốn giết người, thời gian nháy con mắt đã quỳ xuống... Cái này là chuyện gì xảy ra?
Bất quá, hắn ngạc nhiên còn không có kết thúc, liền nghe được Lục Đào nói, nghe nói như vậy, hắn thiếu chút nữa không có tươi sống chết ngộp.
- Gia gia... Tại sao là ngươi?
Lục Đào quỳ xuống đất, mặt sợ hãi.
- Gia gia?
Ánh mắt Lục Siêu nhìn về phía Nhiếp Vân.
Khi nào người ngoại lai này biến thành gia gia hắn?
Gia gia của Lục Đào không phải Đại Tế Ty sao?
- Tiểu Nhu, sao ngươi lại tới đây...
Đang thời điểm Lục Siêu cảm thấy lẫn lộn, ánh mắt của Lục Đào quỳ dưới đất lần nữa mê ly, một lát sau, chợt sáng lên, hưng phấn đứng dậy, đi tới một cây đại thụ ven đường.
- Cái này...
Lục Siêu nháy ánh mắt, nhìn chằm chằm Lục Đào, muốn nhìn một chút người này rốt cuộc làm gì, nhìn một cái, thiếu chút nữa không có phun ra một ngụm lão huyết.
Chỉ thấy Lục Đào mới vừa rồi còn vô cùng phách lối, đi tới bên cạnh đại thụ, nhanh chóng lột sạch y phục trên người, ôm chặc lấy cây già, trên mặt sảng khoái không nói ra được.
- Ta dựa vào!
Nhìn người này trần truồng mặt chìm đắm, Lục Siêu thiếu chút nữa bất tỉnh.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không tin tưởng, người này là Lục Đào mới vừa rồi cùng hắn chiến đấu!
Phải biết Lục Đào này luôn kiêu ngạo, tự cho là đúng, trần truồng ôm một cây đại thụ lại hôn lại cắn, trong miệng gọi “bảo bối”... con mẹ nó!
Hắn cảm thấy toàn bộ thế giới sắp sụp đổ.
- Nhất định là thủ đoạn của người kia...
Lục Siêu ngu nữa cũng biết chắc là thủ đoạn của Nhiếp Vân, trong lòng không tự chủ được sinh ra cảnh giác.
Nếu như đối phương xuất thủ, một cái tát đánh cho Lục Đào trọng thương, hắn không sợ, cũng không khủng hoảng... Nhưng như bây giờ, chỉ nhìn đối phương một cái, đối phương chẳng những quỳ xuống kêu gia gia, còn biến thái như vậy...
Chuyện quỷ dị như vậy, hắn cũng không muốn trải qua.
Quá kinh khủng.
- Đi thôi!
Tựa hồ nhìn thấu hắn sợ, Nhiếp Vân cười một tiếng nói.
- Ân, đi!
Lục Siêu vội vàng gật đầu, không đi quản Lục Đào nổi điên nữa, vội vả đi về phía trước.
- Ca ca, ngươi dùng là thủ đoạn ảo giới?
Đi theo sau lưng Lục Siêu, Nhiếp Đồng truyền âm hỏi.
Lúc trên đường, Nhiếp Vân đã nói với hắn chuyện Huyễn Giới Châu, hắn biết rất lợi hại, nhưng một mực không có thấy qua.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Mới vừa rồi hắn dùng chính là năng lực huyễn giới.
Mặc dù Kiếm thuật của đối phương cao minh, nhưng chỉ sống ở Kiếm Linh Cốc, thiếu kinh nghiệm ngoại giới, cẩn thận nhắc tới, tâm tư vẫn có sơ hở rất lớn, cùng hắn so đấu kiếm thuật, còn không bằng trực tiếp vận dụng ảo cảnh.
Quả nhiên, vừa thi triển ra năng lực huyễn giới, lập tức để cho Lục Đào bị thua thiệt nhiều, mới đầu cho rằng Nhiếp Vân là Đại Tế Ty, ngay sau đó ảo cảnh biến hóa, để cho hắn lâm vào cảnh cùng mỹ nữ triền miên.
Lục Đào là tinh thần lâm vào ảo cảnh, thân thể vẫn còn ở trên thực tế, lúc này mới lộ ra cử chỉ quái dị như vậy.
- Lợi hại!
Xác nhận là thủ đoạn của ca ca, Nhiếp Đồng không khỏi khen ngợi.