Có thể làm cho một vị Đại Đế như vậy, tu vi lại bị tổn thương rất lớn. Như vậy cũng đủ chứng minh vị Tình Si Đạo tôn này đủ si tình. Quả thực không biết là vị nữ tử như thế nào mới may mắn được hắn ưu ái và quý trọng như thế a.
– Có thể sinh ra quan hệ tay ba giữa hắn và Hiên Viên Đại Đế, ngươi nói xem, chỉ sợ nữ tử này cũng không đơn giản a!
Nghĩ vậy, Nhiếp Vân nhịn không được hỏi một câu.
– Đương nhiên nữ tử này không đơn giản rồi, ngươi cũng đã gặp rồi a!
Thần Tháp Đế quân gật gật đầu, nói.
– Ta đã gặp?
Nhiếp Vân có chút sững sờ.
Số lượng Đại Đế mà hắn biết cũng không quá nhiều, đã gặp? Sẽ là ai chứ?
Chẳng lẽ…
Sắc mặt hắn thoáng cái trở nên vô cùng cổ quái:
– Sẽ không phải là… Đế Huyền đó chứ?
– Đúng vậy a, đúng là Đế Huyền!
Thần Tháp Đế quân gật đầu nói.
– Đế Huyền? Từng có cảm tình với Tình Si Đạo tôn, Hiên Viên Đại Đế?
Nhiếp Vân trợn mắt hỏi.
Khó trách nàng lại luôn coi trọng Hiên Thần công tử, gả Đạm Đài Lăng Nguyệt ả cho hắn ta. Lại muốn liên minh với Vô Biên Hải… Không phải là vì nguyên nhân này đó chứ?
Phát sinh tình cảm với hai vị Đại Đế của Vô Biên Hải… Khiến cho một trong số đó không gượng dậy nổi! Đế Huyền này quả thực có thủ đoạn a.
– Vậy vị Tâm ma Đại Đế cuối cùng thì sao? Ngươi biết được bao nhiêu về hắn?
Lên tiếng hỏi hai vị Đại Đế này xong, Nhiếp Vân lại hỏi tiếp.
– Tâm Ma Đại Đế dùng Tâm Ma trở thành Đại Đế. Trên phương diện khống chế Tâm Ma có thể nói là đệ nhất trong Thần giới. Chính là Đại Đế thứ hai ở trong Phổ Thiên hoàng triều chúng ta, thực lực gần với bệ hạ…
Nói tới bệ hạ, lúc này Thần Tháp Đế quân mới ý thức được người trước mắt này đã là chưởng khống giả mới của hoàng triều, hắn xấu hổ gãi gãi đầu:
– Ta nói là Phổ Thiên huynh!
– Ta biết!
Nhiếp Vân cười cười.
Hắn làm hoàng đế bệ hạ chẳng qua chỉ là làm chơi, là một loại thân phận có thể tạm thời lợi dụng mà thôi. Cho nên hắn cũng không thèm để ý.
– Tuy rằng hắn ta khống chế Tâm Ma, thế nhưng lại là người hiền lành, quan hệ với các Đại Đế khác cũng không tệ, chúng ta cũng thường xuyên trao đổi với nhau. Tuy nhiên, vài chục năm gần đây dường như đối phương muốn tu luyện công phu gì đó cho nên một mực bế quan không ra. Nếu như cẩn thận tính toán, ngay cả ta cũng đã lâu không gặp hắn.
Thần Tháp Đế quân nói.
– Ồ?
Nghe thấy hắn cẩn thận nói tới ba vị Đại Đế, Nhiếp Vân vẫn không hiểu ra sao như trước.
Nếu nói người có khả năng động thủ nhất ở trong đó, nhất định là Hóa Bi lão nhân. Người này tâm ngoan thủ lạt, bị đuổi tới U Ma cảnh, nhất định sẽ ghi hận trong lòng với người của chín thế lực lớn.
Ngọc Sương tiểu thư là hậu nhân duy nhất, vi báo thù của Nguyên Dương Đế Quân, đối phương ám hại nàng, có lẽ cũng có thể làm được a.
Chỉ có điều… Nếu như hắn ta bị rất nhiều Đại Đế bức cho tiến vào U Ma cảnh. Như vậy nhất cử nhất động nhất định đều bị những Đại Đế khác giám sát, muốn ra taym chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy a!
Còn nữa, thực lực của hắn chưa hẳn đã mạnh đến mức vượt qua được Nguyên Dương Đế Quân. Trả thù nữ nhi của hắn, một khi bị phát hiện ra. Không cẩn thận sẽ hội dẫn tới Đế Quân nhảy vào U Ma cảnh đồng quy vu tận. Cho nên tính toán như thế nào cũng đều được không bù mất!
Về phần Tình Si Đạo tôn, dựa theo bộ dáng si tình của hắn, cũng không có khả năng ra tay đối với người vô tội. cho dù muốn ra tay cũng chỉ có thể là Đế Huyền, hoặc là người của Thần Nữ phong. Tìm Ngọc Sương làm cái gì chứ?
Tâm Ma Đại Đế…
Nhiếp Vân lại lần nữa lắc đầu.
Đây lại là một thành viên của Phổ Thiên hoàng triều, có lẽ càng không thể nào có lý do động thủ a!
Lại nói, bản thân Tâm Ma Đại Đế đã mạnh hơn so với Nguyên Dương Đế Quân. Nếu như thực sự muốn động thủ thì cũng có thể tìm Nguyên Dương, mà không cần phải đi tìm nữ nhi của hắn ám hại.
– Trước đó Nguyên Dương Đế Quân có làm gì động chạm gì tới Đại Đế am hiểu hay không?
Nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được, cho nên Nhiếp Vân lại hỏi một lần nữa.
– Từng đắc tội qua Đại đế am hiểu Tâm ma? Không có ah! Nguyên Dương giúp mọi người, làm điều tốt, tính cách hào sảng, chưa từng nghe nói hắn có mâu thuẫn với ai!
Thần Tháp Đế quân cũng đoán ra được Nhiếp Vân đang suy nghĩ chuyện về tâm ma, cho nên hắn có chút kỳ quái nhìn qua:
– Ý ngươi nói là Ngọc Sương chất nữ xuất hiện loại tình huống này là do trúng tâm ma?
– Đúng vậy!
Cũng không có gì mà phải giấu diếm, cho nên Nhiếp Vân lập tức gật đầu.
– Ngọc Sương chất nữ là bảo bối của Nguyên Dương. Mà Nguyên Dương và Phổ Thiên, còn có mấy người chúng ta đều có quan hệ tốt như vậy. trong Thần giới này ai dám to gan làm như vậy cơ chứ?
Thần Tháp Đế quân không thể tin được.
– Có lẽ có người muốn ám hại Vân Lang Y tiên, Ngọc Sương chỉ bị ảnh hướng mà thôi!
Nhiếp Vân nói.
Thật sự hắn không nghĩ ra được rốt cuộc là người nào muốn gây phiền toái cho Nguyên Dương Đế Quân, cho nên hắn cũng chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.
Có thể là Vân Lang Y tiên đã đắc tội với một vị tồn tại cường đại nào đó. Mà người này lại không thể xuất thủ, cho nên cố ý lưu lại Tâm Ma lúc hắn luyện chế đan dược, khiến cho hắn đưa đan dược cho người khác, đắc tội với cường giả mà bị người ta chém giết.
Đương nhiên, loại khả năng này cũng rất nhỏ.
Dù sao đều là loại tồn tại cường đại như vậy. Nếu như thực sự có cừu oán, cho dù tự mình ra tay thì cũng sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì. Cần gì phải giá họa cho người khác cơ chứ?
– Một lát nữa ta sẽ sưu hồn Vân Lang Y tiên này. Ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai mà dám động thủ với Ngọc Sương chất nữ.
Thần Tháp Đế quân khẽ nói.
– Được rồi. Một khi Ngọc Sương triệt để tốt hơn, khi đó ta sẽ dẫn nàng trở lại, ngươi tiếp tục liên hệ với đám người Nguyên Dương Đế Quân, nhìn xem rốt cuộc là bọn họ đã đi đâu a?
Chuyện thẩm vấn Vân Lang Y tiên, Nhiếp Vân cũng không xen vào. Hắn cười cười, thân thể nhoáng một cái đã lập tức biến mất tại chỗ, một lần nữa trở lại Bát Phương quán.
Nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại của hắn chính là quang minh chính đại rước Đạm Đài Lăng Nguyệt tiếp trở về, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng.
Ầm ầm!
Hắn vừa tiến vào Bát Phương quán, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã có một cỗ lực lượng to lớn cao ngạo ầm ầm hàng lâm. Lập tức bao phủ gian phòng của hắn.