TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 15: Bồ Đề

“Ngươi làm sao vậy?”

Thanh âm Bàng Bác truyền vào trong tai Diệp Phàm, đang ở dùng sức lay động đầu vai hắn.

Diệp Phàm như vừa mới tỉnh mộng, làm gì có phật âm, làm gì có tụng kinh, cổ miếu vẫn như trước, tích tụ 1 tầng bụi bậm dày, vừa nãy những người khác dường như không nghe thấy.

“Thật là Đại Lôi Âm tự sao?”

Hắn nhẹ giọng tự nói, vừa mới nghe thấy, nhìn thấy được, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng vì sao lại chân thực như vậy? Điều này làm cho hắn xuất thần một lúc, bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn thanh đồng cổ đăng trong tay, thế nhưng lại không còn có bất luận cảm giác gì đặc biệt, mặt trên có chạm trổ hoa văn, cổ phác tự nhiên, bình thường không có gì kỳ lạ, không có một chỗ nào dị thường.

“Bồ đoàn!”

1 người nam bạn học từ một đống tro tàn bên trong tìm ra 1 cái bồ đoàn cổ xưa, năm tháng thời gian vẫn chưa hủy diệt được nó.

Không bao lâu, lại có 1 bạn học nữ từ bên dưới lớp bụi bặm dày đặc tìm ra một viên tràng hạt tử đàn, dưới sự bào mòn của thời gian cũng không tổn hại chút nào, thổi hết bụi bậm, vẫn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Cùng lúc, Cade ở trong đám bụi bặm phía trước bức tượng phật bằng đá tìm được nửa chiếc Mộc Ngư, mặt trên chạm trổ Tam tôn Bồ Tát, hoặc trang nghiêm, hoặc từ bi, trông rất sống động.

Lúc này, suy nghĩ của Diệp Phàm có đến ngàn vạn, nếu như nơi này thực sự là Đại Lôi Âm tự trong truyền thuyết, như vậy đây chính là nơi Thần vứt bỏ, tất cả các đồ vật khai quật được đều bất phàm!

“Đương “

Vương Tử Văn chân như là đá phải cái gì đó, phát ra một tiếng thanh âm kim loại rung động, làm bụi đất trong góc lộ ra, lộ ra một cái Chuông Đồng bị vỡ to bằng bàn tay, thiếu mất một phần vách chuông, hình thức cổ xưa.

“Đương…”

Hắn lắc chiếc chuông đồng, nhất thời có tiếng chuông du dương truyền ra, như tiếng phật âm truyền tới, làm tâm thần người khác cảm thấy yên tĩnh.

Tâm tư Diệp Phàm bị cắt đứt, không khỏi nhìn lại chiếc chuông đồng, mặt trên chạm trổ hình một đám mây đang bay, thiện ý mộc mạc, có lưu phật vận.

Bàng Bác nhẹ giọng lẩm bẩm nói một câu, hắn là người tiến vào cổ miếu đầu tiên, nhưng lại không tìm được cái gì, chỉ có thể nói hắn vận khí không tốt.

Cùng lúc đó, Lý Tiểu Mạn tìm được nửa mảnh Ngọc Như Ý ở dưới chân của bức tượng phật bằng đá, lau bụi đi, tàn ngọc phát ra ánh sáng long lanh.

Cổ miếu nhìn như hoàn toàn trống trơn, nhưng cũng có mấy người ở trong bụi bặm tìm được đồ vật, những người khác cũng nhanh chóng bắt đầu hành động, tới tấp tìm kiếm.

Diệp Phàm đối với những dụng cụ này vẫn chưa để ý, trong cổ miếu chỉ có duy nhất Thanh Đồng Cổ Đăng (Đèn bằng đồng xanh) trong tay không dính một hạt bụi, hoàn chỉnh không tổn hao gì, trường minh bất diệt, những dụng cụ khác rõ ràng không cách nào so sánh được.

“Ta không tin không tìm được cái gì…” Bàng Bác lẩm bẩm.

“Ngươi tìm kiếm kĩ ở đây, bất luận phát hiện đồ vật gì, đều phải thu lấy.”

Diệp Phàm đem cổ đăng đưa cho Bàng Bác, để hắn mượn ánh sáng tìm kiếm, tuy rằng tạm thời nhìn không ra những phật khí tàn tạ này có gì thần bí, thế nhưng hắn biết nếu như thế gian thật sự có Thần, mấy thứ này nhất định bất phàm!

Diệp Phàm đem Đồng Đăng tạm thời giao cho Bàng Bác, bản thân thì lại bước ra khỏi cổ điện, hướng về cây Bồ Đề trước miếu thờ đi đến.

Lúc này, hắn đã thoát khỏi cách thức tư duy thông thường, tạm thời tin tưởng Thần thực sự tồn tại.

Nếu cổ miếu này Đại Lôi Âm tự, thì Cây Bồ Đề làm sao có thể bỏ qua, nếu như trên đời có Phật Đà, thì cổ mộc khô héo này nhất định không tầm thường!

Cây Bồ Đề chính là Thánh thụ của Phật giáo, dựa theo ghi chép bên trong Đại Đường Tây Vực ký, Phật Đà từng nói với A Nan: Thế gian có ba loại đồ vật nên lễ bái —Phật cốt xá lợi, Tượng Phật cùng Cây Bồ Đề.

Bởi vì, Phật Đà ở dưới cây Bồ Đề thành Đạo, gặp cây Bồ Đề như gặp Phật.

Trước mắt cây cổ thụ khô héo cứng cáp như Cầu Long, 6,7 người cùng ôm cũng không hết, thân cây trụi lủi, chỉ có 1 cành buông xuống đến cách mặt đất hai ba thước, trên cành khô có sáu phiến lá xanh, long lanh chập chờn, tựa như Mã Não xanh (Một loại ngọc)..

Không cần biết Cổ Mộc khô héo này có quan hệ với Phật Đà hay không, chỉ dựa vào 6 phiến là xanh như lục ngọc, vậy là đủ để biểu hiện ra sự bất phàm của nó.

Diệp Phàm đi tới dưới tán cây tỉ mỉ quan sát Bồ Đề cổ thụ, những cành cây cực lớn hầu như hoàn toàn sinh trưởng ở phía trên Cổ miếu, nếu như có đầy cành lá, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng che kín bầu trời.

Đúng lúc này, Diệp Phàm trong lòng hơi động, hắn phát hiện sáu phiến lá xanh sáng lấp lánh có những Lục Hà nhỏ đến mức rất khó nhìn thấy đang di chuyện, một bộ phận nhỏ hướng về phương hướng của Ngũ sắc tế đàn bay tới, đại bộ phận thì lại nhập vào vị trí rễ cây.

Lục Hà điểm điểm, hình dạng như tơ, không ngừng từ bên trong Sáu phiến lá xanh (Lục Diệp) tràn ra, khiến người ta cảm giác được khí tức của sự sống, có vô tận sinh cơ mạnh mẽ đang lưu chuyển.

Diệp Phàm ngồi xổm xuống, bới bùn đất ở vị trí rễ cây ra, muốn nhìn xem một chút phía dưới rốt cuộc có vật gì, có thể hút được Lục Hà từ lá cây tràn ra.

Ở dưới bùn đất, hắn cũng không có thấy dị vật thần bí, vẻn vẹn phát hiện một Hạt Bồ Đề, không ánh sáng lóe ra, tự nhiên hội tụ, vô hà lượn lờ, nhan sắc u ám phổ thông, không chú ý nói sẽ bị ngộ nhận là cục đất.

Chỗ đặc biệt duy nhất là độ lớn của nó, bình thường Hạt Bồ Đề to nhỏ cũng chỉ bằng móng tay, mà cái Hạt Bồ Đề u ám này lại lớn bằng cái Hạch Đào vậy.

Diệp Phàm kinh dị một lúc, lẽ nào nó hấp thu không được Lục Hà từ lá Bồ Đề tràn ra hay sao? Quan sát một lát, chỉ thấy Lục Hà như làn khói xanh di chuyển xuống, cách Hạt Bồ Đề khoảng ba tấc liền biến mất.

Tuy rằng không thấy nó hấp thu tinh khí của lá Bồ Đề, thế nhưng hầu như có thể xác nhận là nó tạo thành.

Diệp Phàm đem Hạt Bồ Đề để ở trong lòng bàn tay, sau khi tỉ mỉ quan sát lộ ra vẻ kinh sợ, hoa văn thiên nhiên trên Hạt Bồ Đề u ám phổ thông này cũng giống như ở trên bức Phật Đà từ bi!

Phật Đà thiên thành, hoa văn là hoàn toàn do tự nhiên tụ hợp mà sinh ra, nhưng cũng giống như tỉ mỉ điêu khắc, thật không bình thường.

U ám Phật đồ, cổ phác mà tự nhiên, mơ hồ có một cỗ thiện vận tràn ra.

“Trời sinh là đồ của Phật Đà, lẽ nào nói từ 2500 năm trước, Thích Ca Mầu Ni thực sự là bởi vì Cây Bồ Đề mà ngộ Đạo thành công?”

Cây Bồ Đề, còn có tên khác, gọi là Trí Tuệ thụ, Giác Ngộ thụ, Tư Duy thụ, truyền thuyết có thể mở ra thần tính của con người, giác ngộ cho bản thân.

Diệp Phàm đem Hạt Bồ Đề giơ lên trên đỉnh đầu, đón hướng mặt trên của sáu phiến lá xanh, tốc độ phóng xuất Lục Hà nhất thời nhanh hơn rất nhiều, khí tức của sự sống ngày càng dày đặc, toàn bộ tập trung hướng đến Hạt Bồ Đề, đương nhiên quang hoa vẫn như cũ, biến mất ở bên ngoài ba tấc.

“Ba “

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, một chiếc lá Bồ Đề long lanh lưu chuyển phóng xuất ra một đạo Lục Hà, sau đó nát bấy, hóa thành tro bụi, lả tả rơi xuống.

Đến lúc này, Diệp Phàm rốt cục vững tin, Hạt Bồ Đề nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng cũng phi thường bất phàm, đem cẩn thận thu hồi.

Vào lúc này hắn mới chú ý tới, trên mặt đất có rất nhiều bột phấn, giống như tro bụi mà lá Bồ Đề vừa rơi xuống giống nhau, lẽ nào nói tất cả lá Bồ Đề đều biến mất như vậy? Điều này làm cho Diệp Phàm tương đối giật mình.

Trời sinh Hạt Bồ Đề là đồ của Phật Đà, để hắn cảm giác không phải chuyện đùa, hắn lờ mờ hiểu rằng: so với Thanh Đồng Cổ Đăng trên bức tượng phật bằng đá càng trọng yếu hơn!

Trên Bồ Đề cổ thụ chỉ còn có 5 phiến lá xanh, nhưng mà không còn long lanh như trước, ảm đạm không ít, Diệp Phàm không có hái xuống, thu hoạch được một Hạt Bồ Đề là đủ, hắn không muốn làm người khác chú ý.

Lúc này còn chưa có ai từ bên trong Đại Lôi Âm tự đi ra, Diệp Phàm rời khỏi cây Bồ Đề, trở lại trong cổ miếu.

Lúc này, lại có 7,8 người tìm được đồ vật của Phật giáo, tất cả đều không giống nhau.

Lưu Vân Chí càng từ phía sau tượng phật bằng đá tìm được nửa đoạn Kim Xử, tuy rằng chôn dấu trong bụi bặm không biết đã bao nhiêu năm, nhưng hôm nay một lần nữa được đào lên, vẫn lóa mắt như cũ, khiến người có cảm giác trầm trọng, nếu không phải bị tổn hại một nửa, có thể gọi nó là một kiết tác hoàn mỹ được đúc ra, tràn đầy lực lượng.

Loại này giống như Quyền Trượng xử của Phật giáo, nó cũng có uy danh rất lớn, gọi là Kim Cương Xử, ngụ ý “Phá hủy địch giả”(2), ý nghĩa gián tiếp, tượng trưng cho Sở Hướng Vô Địch, không gì không phá được, giống như Trí tuệ và Phật tính, là khí trượng của Chư Tôn Thánh Giả nắm giữ.

(2) Phá hủy địch giả: Tàn phá kẻ địch.

Nếu như thế gian có Phật Đà tồn tại, cái Kim Cương Xử này không thể nghi ngờ là một kiện Thánh vật, sẽ có dị tượng phi phàm hiển lộ, có sức mạnh to lớn, có thể dời non lấp bể cũng không có gì lạ, nhưng mà bây giờ cũng chưa thể nhìn ra chỗ thần diệu.

Lưu Vân Chí dùng sức huy động một chút, nửa đoạn Kim Cương Xử như kim sắc thiểm điện xẹt qua, quang mang tán phát, đúng là vô cùng có khí thế.

“Các ngươi nói, nếu như những đồ vật này đều là vật của Thần, nếu như cách sử dụng bị chúng ta phát hiện, sẽ có tình cảnh kinh thiên động địa như thế nào…”

Nghe được Lưu Vân Chí nói lời này, tất cả những người tìm được Phật Khí đều ngơ ngẩn một lúc.

Đọc truyện chữ Full