TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 18: Đối lập

Diệp Phàm tay trái nắm Thanh Đồng cổ đăng, lùi sang bên hai bước, tay phải “chát” một tiếng tóm chặt cổ áo của nam bạn học kia, đem hắn nhấc lên khỏi mặt đất.

Bàng Bác đứng bên cạnh thấy vậy định phản ứng nhưng không kịp, sau đó thì nổi giận, quát:

“Ngươi là đồ lòng lang dạ sói, thực sự là “Bạch nhãn lang” vong ân phụ nghĩa! Ngươi đã quên vừa rồi là ai cùng ngươi dùng chung Đồng Đăng, bảo hộ tính mạng cho ngươi, giúp ngươi an toàn đến được nơi này hay sao?”

Bàng Bác vươn đôi bàn tay to, tóm chặt cổ áo của nam bạn học, trực tiếp muốn đem hắn ném ra bên ngoài Ngũ sắc tế đàn, tình cảnh trước mắt làm hắn thực sự tức giận.

“Khụ…”

Nam bạn học này sắc mặt tái nhợt, một tay bị Diệp Phàm giữ chặt, bắt đầu giãy dụa, nhưng khó có thể thoát khỏi Diệp Phàm. Lúc này lại bị Bàng Bác kẹp cổ, hầu như muốn ngất đi.

Những người khác bên cạnh biểu tình không giống nhau, có mấy người trong lòng từ lâu đã không an phận, thế nhưng không nghĩ đến có người thực sự sẽ động thủ, hơn nữa lại lựa chọn mục tiêu là Diệp Phàm có ân với hắn.

“Đồ bạch nhãn sài lang” ngươi còn có lương tâm hay không? Nếu không phải Diệp Phàm cứu ngươi, thì vừa rồi ngươi đã chết ở bên ngoài rồi!”

Bàng Bác càng nghĩ càng căm giận, lấy tính cách của hắn, cảm thấy đem đối phương ném ra ngoài thì vẫn hết giận, giơ lên tay phải “chát, chát” liên tiếp 4,5 cái bạt tai thật mạnh.

Có 1 người nam bạn học phía sau tiến lên, khuyên bảo nói:

“Mọi người bốn năm học cùng trường, không nên như vậy, Bàng Bác mau buông tay!”

Bàng Bác liếc mắt nhìn hắn, nói:

“Ngươi nói ta buông tay thì ta phải buông tay hay sao? Vừa rồi ngươi không nhìn thấy hắn muốn hại chết Diệp Phàm sao, nếu như không phải Diệp Phàm phản ứng nhanh, sớm bị đẩy ra khỏi Ngũ sắc tế đàn, rơi vào trong bão táp rồi, tên hỗn đản ác độc như vậy còn có thể buông tha sao?”

“Mọi người cùng đến từ một nơi, hôm nay nên đồng tâm hiệp lực, có gì từ từ nói, trước tiên hãy thả hắn ra.”

Lại có 1 nam bạn học tiến lên khuyên bảo.

Bàng Bác đã rõ ràng, người này chính là một trong những người vừa mới cùng Lưu Vân Chí đứng chung một chỗ, lúc nãy bọn họ đã tản ra, thế nhưng hai người khẳng định là có quan hệ cùng tiến thối.

Hơn nữa, nam bạn học bị hắn nắm giữ lúc nãy cũng cùng bọn họ đứng một chỗ, cho dù không có chứng cứ cho thấy bọn họ là kẻ đồng mưu, nhưng Bàng Bác bất chấp tất cả, trong lòng nhận định mặc kệ có chứng cứ hay không, phải nhớ kỹ những người này trong lòng.

“Ngươi nói dễ nghe nhỉ, nếu như có người muốn hại chết ngươi, ngươi còn có thể bình tĩnh hay không, nếu không thì ta đem ngươi đẩy ra khỏi Ngũ sắc tế đàn thử xem!”

Bàng Bác càng nói càng tức, “chát chát” lại lật tay, tát mấy cái thật mạnh.

“Đừng làm việc dẫn tới chết người, có gì từ từ nói, trước tiên cứ thả hắn ra, chúng ta thương lượng xem cách xử lí hắn thế nào.”

1 người bạn học nữ cũng mở miệng bênh vực, nói xong khẽ liếc mắt nhìn Lưu Vân Chí.

Trong tất cả quá trình, Lưu Vân Chí vẫn rất bình tĩnh, cũng không tiến lên khuyên bảo, cũng không mở miệng phát biểu ý kiến, như là sự việc không quan hệ với bản thân, bàng quan nhìn tình thế phát triển.

Diệp Phàm đem biểu tình mọi người thu hết vào trong mắt, thấy không cách nào dẫn Lưu Vân Chí xuất đầu, liền ngăn Bàng Bác lại, nói:

“Thả hắn ra đi.”

“Đúng vậy, trước tiên cứ thả hắn ra đã.”

“Đúng, trước hãy thả hắn ra, đã là bạn học thì không có gì không thể hóa giải, không nên làm căng quá.”

Hai gã nam bạn học cùng bạn học nữ kia vừa mới tiến hành khuyên bảo cũng tới tấp nói, những người khác thấy Diệp Phàm đã mở miệng, cũng theo đó mà khuyên giải.

” Đừng làm căng quá… Ngươi cảm thấy bây giờ còn chưa vượt quá giới hạn hay sao?”

Bàng Bác trừng mắt, hướng tới nam bạn học cùng tiến thoái với Lưu Vân Chí, nói:

“Hắn thiếu chút nữa hại chết Diệp Phàm, ngươi lại có thể vì hắn giải vây.”

Nhưng mà Bàng Bác cũng không tiếp tục ầm ĩ, thấy Diệp Phàm ra hiệu, rốt cục buông lỏng tay ra.

Thế nhưng, dù là ai cũng không nghĩ đến, sau khi Bàng Bác buông tay ra, bản thân Diệp Phàm lại không có buông tay, một tay nắm lấy cổ áo đối phương, trực tiếp đem đối phương nhấc bổng lên, đi vài bước tới biên giới Ngũ sắc tế đàn, tựa hồ như muốn đem nam bạn học ném ra.

Toàn bộ mọi người đều ngẩn ngơ, không ai nghĩ đến Diệp Phàm sẽ làm như vậy. Đồng thời, bọn họ vô cùng giật mình với lực tay của Diệp Phàm, không khỏi nhớ lúc còn học ở trường, trên sân cỏ hắn có biệt hiệu là Dã Man nhân.

Diệp Phàm tướng mạo nhìn trông có vẻ như thư sinh, nhưng thể chất lại vô cùng cường tráng, khí lực lớn đến mức kinh người, giống như là đang cầm một con gà con, một cánh tay đã đem nam bạn học kia xách tới biên giới ngũ sắc tế đàn.

“Lúc trước, ta đã cứu tính mạng của ngươi, ngươi vì sao muốn hại ta?”

Diệp Phàm một tay đưa hắn biên giới tế đàn, làm như lúc nào cũng có thể đẩy hắn xuống, chỉ cách lồng ánh sáng mông lung có nửa bước.

Nam bạn học này sợ đến vỡ tim, hét lớn:

“đừng có đẩy ta, là ta lòng lang dạ sói, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, không biết tốt xấu, xin hãy tha cho ta đi, ta không dám… nữa đâu…”

Diệp Phàm cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nói:

“Con người làm gì cũng phải có động cơ, ngươi không nói ra đúng không? Ta thật không muốn nhìn thấy cảnh tượng ngươi bị gió bão cuốn lên trời…”

Dứt lời, hắn một tay dùng sức đẩy tên bạn học này, hướng về phía bên ngoài Ngũ sắc tế đàn du tới.

“Cứu mạng!”

Nam bạn học thực sự rất kinh sợ, hét lớn lên, nói:

“thả ta ra, ta nói, ta nói tất cả…”

Làm người ở một thành phố lớn, đâu có gặp phải tình cảnh này, nam bạn học đầu hàng tại chỗ, đối mặt với bão táp gần trong gang tấc, sắc mặt trắng bệch, sắc mặt không còn chút máu.

“Làm như vậy không tốt đâu, Diệp Phàm thả hắn ra đi, làm như vậy thì quá nguy hiểm.”

“Đúng vậy, mọi việc đều có thể thương lượng, ngươi như vậy là không để ý đến tình nghĩa bạn học, sẽ dọa chết người ta đó.”

Vẫn là mấy bạn học vừa nãy đã lên tiếng khuyên can, bọn họ từ từ đi tới.

“Keng keng “

Bàng Bác cầm tấm biển đồng cao bằng nữa người trong tay, hung hăn đứng chắn phía trước, trừng mắt nhìn bọn họ, nhất thời khiến mấy người này đều dừng chân lại.

Diệp Phàm quay đầu lại ôn hòa cười cười, nói:

“Không có việc gì, hắn đồng ý ý nói cho ta biết nguyên nhân, ta cũng muốn nghe một chút xem mình đã làm gì không tốt, mà đã phát sinh mâu thuẫn với hắn, các ngươi có thể yên tâm được rồi.”

Khi hắn lại quay đầu, đối mặt với nam bạn học đã bị đặt ở ngay sát biên giới tế đàn, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén, nếu như đối phương không nói thì ngay lập tức trực tiếp đẩy hắn ra ngoài, đây chính là ánh mắt của Diệp Phàm nói cho hắn biết.

“Ta… Ta ở trong cổ miếu không tìm được gì, không có Thần vật, có cảm thấy có cảm giác bất an, cho nên… liền nảy lòng tham, thực sự là lòng lang dạ sói!”

Nói xong, hắn bắt đầu tự vả miệng mình.

Diệp Phàm không nói gì, trực tiếp đẩy hắn ra phía ngoài, nữa người hắn đã chạm phải tấm lồng sáng mông lung.

“Đừng… Cứu mạng!” Nam bạn học kinh hoàng kêu lớn, nói:

“Là Lý Trường Thanh… là hắn bảo ta làm!”

Diệp Phàm kéo hắn lại, đối với cốt khí “ mềm yếu” này, không để trong lòng mình, người như thế này căn bản là không làm được cái gì cả, không thể tạo thành uy hiếp cho mình.

Nếu thật sự trước mặt mọi người đẩy hắn ra bên ngoài Ngũ sắc tế đàn, sợ rằng các bạn học khác sẽ có cái nhìn không tốt về mình, dù sao cũng đã từng là bạn học, làm như vậy cái được sẽ không bù đắp đủ cái mất.

Diệp Phàm cầm lấy chai nước khoáng của hắn, sau đó vỗ vỗ vai hắn, nói:

“Chúng ta bốn năm học cùng trường, cùng gặp phải biến cố này, phải đồng tâm hiệp lực, nên giúp đỡ lẫn nhau.”

“Nhất định… Nhất định!”

Nam bạn học sau khi khôi phục tự do, thân thể vẫn đang run run, run run rẩy rẩy lui về phía sau.

Vào lúc này, Bàng Bác đã nổi giận từ lâu, mang theo tấm Biển Đồng liền xông tới phía trước, đập về phía Lý Trường Thanh.

“Chát “

Bàng Bác thân thể cao lớn, khí lực vô cùng mạnh, giơ tấm biển đồng, đập người kia ngã tại chỗ.

“Trách không được ngươi lại không ngừng khuyên can, nguyên lai là ngươi đứng sau lưng sai khiến!”

Bàng Bác lấy tấm Biển Đồng còn ở trên người đối phương lại, nói:

“Học cùng với nhau 4 năm mà ngươi còn tính kế, ngươi có còn nhân tính không?”

Hắn vô cùng căm tức, lúc nãy Lý Trường Thanh cùng Lưu Vân Chí đứng một chỗ, cũng là người không ngừng khuyên can hắn.

Diệp Phàm bước tới, vô cùng tự nhiên lấy đi bình nước của Lý Trường Thanh, kín đáo đưa cho Bàng Bác.

Nhìn thấy hắn lấy đi bình nước thứ 2, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc phức tạp, nếu như không thể nhanh chóng rời khỏi sao Hoả, sợ rằng phải chịu thêm mấy giờ, nước là thứ quý giá nhất đối với mọi người.

Diệp Phàm cảm thấy thật đáng tiếc, không thể đem Lưu Vân Chí lôi ra, cho dù biết quá nửa là do hắn chủ mưu, thế nhưng không có chứng cứ gì, sẽ không tốt nếu như cùng hắn trở mặt trước mắt mọi người.

Lý Trường Thanh rất cứng miệng, mặc cho Bàng Bác hung hăng thu thập một trận, hắn cũng không thừa nhận gì cả, chỉ nói là mình bốc đồng, nói lung tung, làm cho bạn học kia sinh lòng tham, xuất thủ với Diệp Phàm.

Bàng Bác rất muốn trực tiếp ném hắn ra khỏi Ngũ sắc tế đàn, thế nhưng lo lắng đến cảm giác của các bạn học khác, chỉ có thể nén cơn giận.

Nhưng hắn cũng cảm thấy cái quan hệ bình thường sẽ không duy trì lâu nữa, nếu như lại phát sinh thời khắc sinh tử, sợ rằng tình nghĩa ngày xưa và mặt mũi bạn bè cũng bị bỏ qua, bởi vì hiện tại cũng đã có mấy người không chịu an phận.

Diệp Phàm cũng không tức giận, rất hiền hoà cười cười với Lý Trường Thanh, nói:

“Con người đôi khi rất phức tạp, có một số việc không có khả năng làm chủ, nhưng tốt nhất là nên có chính kiến một chút, đừng để bị người lợi dụng.”

Nói đến đây hắn ngồi xổm xuống, từ từ vươn tay về phía Lý Trường Thanh chộp tới, mục tiêu là 1 cái Ngư Cổ tàn tạ, chính là món đồ cổ mà Lý Trường Thanh tìm được ở bên trong Đại Lôi Âm tự.

“Ngươi muốn làm gì?”

Lý Trường Thanh phản ứng rất kịch liệt, hắn bị Bàng Bác đánh cũng không biến sắc, nhưng bây giờ lại hoảng loạn, dùng sức che cái Ngư Cổ bên hông, thế nhưng nửa trên vẫn đang bị Bàng Bác lấy biển đồng đè xuống, không thể dùng sức, nên không thể ngăn cản.

“Choang”

Đột nhiên, Ngư cổ trên người Lý Trường Thanh phát ra một âm thanh trầm ổn, thanh sắc quang mang bắn ra, giống như thiểm điện đang nhảy múa.

Giống như lôi công của Cổ Thần, ầm ầm chấn động, sau đó âm thanh sấm sét cực lớn, quang mang màu tím quấn quanh, nhất thời đem Lý Trường Thanh bảo hộ ở bên trong.

Quang hoa óng ánh, tạo thành một cái kén lớn màu tím, toả ra ra thần huy loá mắt, làm sáng rực cả một góc của Ngũ Sắc Tế Đàn.

Người chung quanh thất kinh, cảm thấy hai tai chấn động, có mấy người thậm chí không đứng thẳng được, suýt nữa ngã lăn trên mặt đất.

Cùng lúc, tấm biển đông trong tay Bàng Bác bộc phát ra ngàn vạn đạo quang mang, ù ù như tiếng sấm, bốn chữ “Đại Lôi Âm tự” quang hoa trùng thiên, những tiếng tụng kinh mờ ảo vang lên.

Phật âm thuyết pháp, âm thanh như sấm nổ!

Tấm biển đồng Đại Lôi Âm tự toả ra quang mang sáng lạn nhất thời áp chế cái kén lớn màu tím, âm thanh Ngư Cổ phát ra gần như biến mất.

Cùng lúc đó, Thanh Đồng cổ đăng trong tay Diệp Phàm tỏa ra quang huy nhu hòa, trong nháy mắt đem toàn thân hắn bao phủ ở bên trong, 1 tầng thần quang đều thánh khiết bao bọc dày đặc bên ngoài thân thể hắn, hắn như đang mặc một cái Thần Thánh Chiến Y.

Quang mang không chói mắt, vô cùng huyền ảo và nhu hòa, thế nhưng trong lòng mọi người lại phát sinh sự kính nể, phảng phất như một vị Thần đang đứng ở nơi này, quang mang thánh khiết giống như Thần y của Thần (Áo của thần), trông Diệp Phàm có vẻ siêu trần thoát tục.

Ngay lập tức Ngư cổ bị áp chế, tử sắc quang hoa thu lại, kén lớn biến mất, tàn Ngư Cổ tàn tạ không phát ra ánh sáng nữa, trở lại bình thường.

Diệp Phàm ung dung tự nhiên, đưa tay xuống, không gặp bất cứ gì ngăn trở, hắn hiện tại giống như một vị Thần, Thanh Đồng cổ đăng phát ra thần huy, càng tôn lên vẻ xuất trần của hắn.

Đúng lúc này, Lưu Vân Chí đứng cách đó không xa cùng với bạn nữ đã từng khuyên can Diệp Phàm và Bàng Bác, cầm trong tay 1 cái chuông đồng tổn hại tiến lên, nói:

“Diệp Phàm ngươi làm như vậy có chút quá đáng rồi đó!”

Ngay sau đó, một nam bạn học khác cũng tiến lên, nói:

“Trong lúc này chúng ta nên hòa thuận, không nên đối lập như vậy, sự tình đã qua rồi thì thôi, không nên quá tuyệt tình.”

Hai người từ khi bắt đầu đã nói giúp cho Lưu Vân Chí cùng Lý Trường Thanh bên, lập trường từ lâu đã rõ ràng, lúc này đứng ra, rõ ràng là không muốn cho Diệp Phàm có thêm một kiện đồ vật của Thần.

Lúc này, Lưu Vân Chí cầm trong tay Kim Cương Xử không thèm để ý đến nữa, tiến lên, nói:

“Diệp Phàm, chuyện đã qua rồi thì thôi, ngay cả vừa rồi là hắn không đúng, cũng không thể trừng phạt hắn như vậy, làm như vậy thì coi như cướp đoạt hắn sinh mệnh.”

Ngoài dự liệu của Diệp Phàm, Chu Nghị trước giờ không chịu tỏ thái độ, dường như mọi sự việc không liên quan đến bản thân hắn, một tay cũng nâng Tử Kim Bình Bát đi tới, khuyên nhủ:

“Diệp Phàm ngươi không nên lấy đi Ngư Cổ của hắn, ngươi đã có Đồng Đăng, nhiều hơn nữa một kiện đồ vật cũng vô dụng, mà hắn nếu như mất đi Ngư Cổ, rất có khả năng sẽ bị quái vật đáng sợ trong bóng tối giết chết.”

Đọc truyện chữ Full