TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 52: Sâu không thể dò

(1): Thâm bất khả trắc: Sâu không thể dò, ý nói: tính tình âm hiểm không nhìn rõ.

Giờ này khắc này, đám người Lê Lâm, Lý Vân, Hàn Phi Vũ hận không thể trực tiếp lột da Diệp Phàm và Bàng Bác, cảm thấy hai người đang nở nụ cười rất đê tiện dâm đãng, bộ dáng hẹp hòi có thù tất báo.

Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của riêng bọn họ mà thôi. Trên thực tế, Diệp Phàm và Bàng Bác hai người cười rất tươi, thư thái đến nỗi lỗ chân lông cũng nở to ra.

“Bàng Bác ngươi đúng là tự tìm đường chết, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Lê Lâm mắng, gương mặt xinh đẹp của nàng lạnh lùng vô cùng, tỏa ra sát khí kinh người.

Lý Vân cũng vô cùng tức giận, đây đúng là tai bay vạ gió, không đâu lại bị 1 con rắn thành tin đuổi giết, hắn quát lên:

“Bàng Bác đúng là ngươi đang bức chúng ta, cho dù là Mầm Tiên nhưng ngươi cũng sẽ phải chết. Còn tên phế vật kia nữa, ngươi chờ đấy, ta sẽ đích thân làm thịt ngươi!”

“Phốc “

Ngũ sắc độc vụ bay tới, bao trùm lên tất cả mọi người, Lê Lâm và Lý Vân lập tức ngậm miệng, nhanh chóng chạy lên phía trước, họ rất sợ bị khí độc này bao phủ.

“A…”

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên, một người trong số bọn họ không tránh kịp, thịt lập tức biến thành nước, xương trắng cũng đổi thành màu đen, trở nên mục rũa.

Trong lòng mọi người rất sợ hãi, con yêu xà này thật kinh khủng, chỉ có 1 làn khói độc thôi cũng đã biến một người thành bộ xương khô.

Điều mà đám người Lê Lâm thống hận chính là việc, Bàng Bác chạy còn nhanh hơn thỏ, cứ nhảy nhót trước mặt bọn họ, sau đó thì bỏ bọn họ lại, coi bọn họ là tấm khiên thịt che chắn cho hắn.

Tên phế vật Diệp Phàm trong mắt bọn họ lại còn nhanh hơn, là người chạy đầu tiên và nhanh nhất so với mọi người, chọc cho bọn Hàn Phi Vũ điên lên.

Ngay cả một tên phế vật cũng chạy trước bọn họ, bảo những đệ tử có tư chất bất phàm như bọn họ làm sao chịu nổi, vừa tức giận lại vừa giận bản thân mình chạy chậm.

“Vù”

Lão Xà ngày càng tới gần, cái sừng ngọc trên đầu bỗng phóng ra một đạo Thần mang, xé tan không gian, như 1 đạo thiểm điện phóng tới, “Xoẹt” một tiếng, đã chặt 1 người thành 2 nửa, máu tươi phun tung tóe lên mấy người bên cạnh, làm cho bọn họ sợ hãi đến vãi cả linh hồn.

“A…”

Có một nữ tu sĩ hoảng hốt kêu lên, máu tươi đúng là rất tàn khốc, làm cho bọn họ có cảm giác mình rất nhỏ bé khi đứng trước con yêu xà này, bọn họ cũng chỉ mới bước chân lên con đường tu luyện, căn bản không thể chịu đựng được một kích.

“Ầm Ầm “

Mặt đất chấn động, Ngọc Giác Xà hai mắt đỏ ngầu, lướt trên mặt đất, đã tới sát mọi người.

Vừa sợ hãi, vừa đau khổ, có người không nhịn được chửi “con mẹ nó”, giọng căm hận nói:

“Con mẹ nó, tên phế vật kia tại sao lại chạy nhanh như vậy, sắp không nhìn thấy bóng dáng của hắn rồi!”

“Phế vật đáng chết, tại sao lại chạy nhanh hơn cả chúng ta?”

Mọi người hận đến nghiến răng ken két, trong lòng rất bất bình, cái tên củi mục trong mắt bọn họ lại như đạp lên ngọn cỏ mà bay đi.

“Hai tên khốn kiếp này, đợi khi tìm được cơ hội, nhất định phải cho chúng chịu thiên đao vạn quả (2)!”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Lâm phủ một tầng sương lạnh, vừa tức giận, lại vừa sợ hãi, nhưng lại không kiếm được biện pháp nào khắc phục tình hình cả.

(2): Thiên đao vạn quả: Chịu hình phạt ngàn đeo xẻo thịt, vạn đao róc xương.

Mấy người mặc dù tu vi bất phàm, nhưng làm sao có thể chống lại xà yêu. Lê Lâm và Lý Vân tư chất tuy có xuất chúng, nhưng cũng chỉ mới gia nhập Linh Khư Động Thiên được có 3 năm, mặc dù tu vi tiến triển thần tốc, nhưng vẫn chưa tu luyện được “Thần hồng”, không thể ngự không mà đi, cho nên chỉ có cách chạy trốn trên mặt đất.

Tu vi của bọn họ mặc dù so với Diệp Phàm và Bàng Bác cường đại hơn nhiều, nhưng mà thân thể thì lại kém hơn rất nhiều.

Do Diệp Phàm và Bàng Bác đã từng ăn thánh quả, đã được thoát thai hoán cốt, về thể chất thì tu sĩ bình thường không thể so sánh được, cho nên bỏ bọn họ xa tít tắp.

Đám người Lê Lâm và Lý Vân biết rõ, Ngọc Giác Xà thống hận nhất chính là 2 người Diệp Phàm và Bàng Bác, chắc chắn là bọn họ đã hái đi Linh dược ở bên cạnh lão xà, cho nên mới bị nó đuổi giết.

Mấy người này không ngừng thay đổi phương hướng, không muốn cùng hướng với Diệp Phàm và Bàng Bác, ý định muốn thoát khỏi sự truy đuổi của Lão Xà.

Song làm cho mấy người phát điên lên chính là, Diệp Phàm và Bàng Bác cứ như Cao bôi da chó, hoàn toàn ỷ vào tốc độ cực nhanh, chỉ “Sưu sưu sưu” mấy tiếng đã vòng trở lại, tiếp tục chạy phía trước bọn họ.

Mấy người tức đến nổ phổi, ngay cả Lê Lâm cũng không để ý đến hình tượng mỹ nữ nữa, dẹp mặt mũi qua 1 bên, mở miệng chửi bới, nói:

“Con mẹ nó! Họ Bàng và tên phế vật kia, Lê Lâm ta nhớ kỹ các ngươi.”

Bị Ngọc Giác xà điên cuồng truy đuổi, sinh tử khó dự liệu, bây giờ lại bị đám người Lê Lâm mắng là Phế vật, thì cho dù tượng đất cũng phát hỏa, Diệp Phàm cũng chửi ầm lên:

“Mụ nội nó! Họ Lê kia, ta cũng nhớ ngươi, nhưng không phải có hứng thú với ngươi, mà giống như nhớ cái bàn tọa…”

Bàng Bác cũng đổ thêm dầu vào lửa, nói:

“Họ Lê bàn tọa kia, thời gian mà ngươi mắng chúng ta, không bằng để dành mà đối phó với Lão Xà ở phía sau đi.”

“Tức chết ta rồi!”

Lê Lâm tức đến run rẩy cả người, hận không thể liều mạng phóng tới, nàng cũng không dám quá mức phân tâm bỏ quên Lão Xà.

Lý Vân ở phía sau giận dữ hét:

“Hai tên khốn khiếp các ngươi, đúng là đồ thất đức, ta nguyền rủa các ngươi không được chết tử tế!”

“Con mẹ ngươi, nói ai thất đức? Các ngươi vẫn muốn giết 2 người chúng ta, hôm nay vô tình gặp gỡ, trách các ngươi xui xẻo đi.”

Lê Lâm, Lý Vân, Hàn Phi Vũ bị chọc tức đến nỗi nói không ra lời, gặp gỡ hai tên kia quả thật là vận đen tám đời, bây giờ đúng là lúc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc.

Ngoại trừ Lê Lâm, Lý Vân, Hàn Phi Vũ, mấy người khác rõ ràng không chịu được nữa rồi, có người còn khóc nức nở, vừa chạy vừa nói:

“Ta nói hai vị tiểu sư đệ…”

“Ai tiểu sư đệ của ngươi!” Diệp Phàm và Bàng Bác bất mãn nói

“Sai rồi, ta nói hai vị đại ca…”

Người kia vừa khóc vừa nói:

“Đặc biệt là phế vật đại ca… ngươi chạy nhanh như vậy… căn bản không cần thiết phải chạy theo chúng ta, lão nhân gia, ta van người, mau chạy ra xa một chút!”

Diệp Phàm đã bị Lão Xà truy đuổi 1 thời gian dài, tính mạng có thể mất bất kỳ lúc nào, bình thường rất văn tĩnh, nhưng giờ phút này nóng giận mà quát:

“con bà ngươi, ngươi nói ai là phế vật…”

Bàng Bác cũng quay đầu quát lớn:

“Mấy người các ngươi không phải muốn diệt trừ 2 người chúng ta hay sao, bây giờ cũng cho các ngươi nếm thử mùi vị nguy cấp tới tính mạng xem nó như thế nào.”

Nói xong, hắn lại liều mạng chạy như điên, nhảy nhót thoăn thoắt, so với thỏ còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã bỏ xa đám người.

“Phù phù “

Tu sĩ ở trong đám người của Lê Lâm hít phải khói độc của Lão Xà, không còn sức để chạy nữa, ngã lăn ra đất. Ngọc Giác Xà xông tới, thân rắn khổng lồ ép hắn thành thịt vụn, máu tươi bắn tung tóe, khung cảnh thật thảm liệt.

“Phè Phè “

Âm thanh thè lưỡi của con rắn truyền tới, một đệ tử trong nhóm bị một cỗ lực lượng vô hình hút lại, cả người bay ngược trở lại, chỉ chớp mắt đã mất hút trong cái miệng to lớn của Lão Xà.

“A “

Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng sợ hãi rồi im bặt, “Phốc” một tiếng, một vòi máu từ những kẽ răng trắng của Lão Xà tuôn ra, rồi thân hình hắn bị nuốt thẳng vào bụng.

Trên thực tế, trong quá trình nuốt này, thân thể kia đã bị nghiền nát. Cảnh tượng kinh khủng này, làm cho mọi người sợ hãi, lạnh từ đầu tới chân.

Khoảng cách ngày 1 gần, Ngọc Giác Xà không phun độc nữa, mà Thần mang của cái sừng ngọc trên đầu không ngừng lóe lên, cái lưỡi từ cái miệng như chậu máu thè ra, một hấp lực cực kỳ đáng sợ, cuốn người vào trong bụng.

“Phốc “

Một vòi máu tuôn ra, lại có người bị nó nuốt sống, máu tươi len qua những kẽ răng nhọn chảy ra ngoài.

Trong nháy mắt, 4, 5 người đã mất đi tính mạng, ngoại trừ Diệp Phàm và Bàng Bác chạy trước, thì chỉ còn lại có Lê Lâm, Lý Vân, Hàn Phi Vũ.

“Bàng Bác, cả tên phế vật kia nữa, các ngươi chờ đấy, Thúc công của ta sẽ làm cho bọn ngươi sống không bằng chết, đem lột da các ngươi!”

Hàn Phi Vũ vừa sợ hãi, vừa tức giận kêu lớn. Giờ phút này, hắn là người chạy sau cùng, chỉ trong chớp mắt cũng sẽ là mục tiêu của Lão Xà.

Cái lưỡi dài 2, 3 mét của Lão Xà thè ra, chảy ra một lượng lớn nọc độc, làm cho mặt đất bị ăn mòn bốc lên những làn khói trắng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Phi Vũ.

“Không!”

Hàn Phi Vũ hoảng sợ kêu lớn, hắn cảm giác thân thể nhẹ bẫng, dường như bị một cỗ lực lượng vô hình nhấc bổng lên khỏi mặt đất, bay về phía miệng của Lão Xà.

Trong lúc nguy cấp, Hàn Phi Vũ xuất ra Thanh Mộc ấn, hơn vạn đạo lục quang phóng ra, xung quanh còn bao trùm màu xanh nhạt, đập mạnh xuống.

“Chát “

Thanh Mộc ấn vô cùng mạnh mẽ đánh vào đầu của Lão Xà, chỉ làm cho nó lắc lư một chút, chứ không bị thương chút nào, cái sừng ngọc phóng ra một đạo Thần mang, lập tức đánh bay Thanh Mộc ấn ra ngoài, ầm một tiếng rơi ở ngoài xa, đem một táng đá nghiền thành bột phấn.

Thanh Mộc bảo ấn cũng không bị hủy diệt, dù sao đây cũng là vũ khí mà Thúc công hắn tế luyện cho hắn, trong Thanh Mộc ấn có không ít đạo văn, bày ra một số loại “Thế”, rất khó bị phá hủy. Hàn Phi Vũ tu vi không đủ, vẫn chưa thể phát huy được uy lực chân chính của bảo ấn, hiện tại chưa thể gây thương tích cho Lão Xà.

“Thúc công… Cứu mạng!”

Hàn Phi Vũ bị Lão Xà hút lên hoảng sợ kêu lớn, lúc này chiếc ngọc bội đeo trên ngực của hắn lấp lánh quang hoa, tạo thành một quầng sáng, đem hắn dừng lơ lửng trên không ngay trước miệng của Lão Xà.

Hàn Phi Vũ bỗng dưng nhớ tới, đây chính là Ngọc bội mà Thúc Công hắn đã dặn dò lúc nào cũng phải mang theo người, trong lúc nguy cấp này lại bảo vệ tính mạng cho hắn.

Ở trên một vách núi xa xôi, đột nhiên bắn lên một đạo lục mang, một thân ảnh đang khống chế Thần Hồng lướt tới, chỉ trong chớp mắt đã tới gần. Lão Xà dường như rất kiêng kị, nhanh chóng lui về phía sau, bỏ qua Hàn Phi Vũ đang lơ lửng trên không trung.

Lê Lâm, Lý Vân nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, Hàn Phi Vũ kêu lớn:

“Thúc công nhanh cứu cháu!”

Thần hồng bay đến, lục quang lấp loé, một lão nhân lưng còng, tóc tai bù xù, một tay túm lấy Hàn Phi Vũ, mang theo hắn hạ xuống mặt đất. Lê Lâm và Lý Vân tiến tới hành lễ.

Ở xa, Diệp Phàm và Bàng Bác cũng dừng lại, đối mặt nhìn nhau, cảm giác có chút bất an, muốn lập tức trốn xa, nhưng lại bị ánh mắt lão nhân quét tới họ mấy lần, thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cường giả có thể khống chế Thần Hồng, nếu muốn bắt họ, thì muốn chạy cũng không được, cho nên hai người chỉ đứng im đưa mắt nhìn lại.

Lão nhân này dáng người cũng không cao, gầy trơ cả xương, hơn nữa lưng đã còng, chỉ cao tầm 1m50. Tóc tai bù xù, dài trắng như tuyết, khuôn mặt hồng hào, không thấy rõ dung mạo, nhưng hai tay khô héo, chỉ còn da bọc xương, đen nhanh giống như móng vuốt chim ưng.

“Cũng may có Hàn trưởng lão tới kịp, nếu không chúng đệ tử chắc chắn chết ở nơi này rồi…”

Lê Lâm và Lý Vân sau khi tiến lên làm lễ nói, đồng thời trợn mắt nhìn Diệp Phàm và Bàng Bác:

“Lần này các ngươi chết chắc!”

Mà Hàn Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi, đang nói cho Hàn trưởng lão gì đó, từ thần sắc hắn có thể thấy rõ, hắn muốn gây bất lợi cho Diệp Phàm và Bàng Bác, ánh mắt nhìn lại phía này đầy hận ý và lãnh khốc.

Lão quỷ Hàn trưởng lão gầy gò cũng không để ý tới 3 người trước mặt, mà nhìn về phía Ngọc Giác Xà không ngừng gật đầu, thanh âm trầm thấp lại khàn giọng, giống như bất cứ lúc nào cũng tắt hơi thở, nói:

“Không tệ, à không, rất tốt, sừng ngọc của xà tinh là nguyên liệu làm thuốc rất tốt…”

Ngọc Giác xà đã sớm thông linh, cảm ứng được nguy hiểm, cấp tốc lui về phía sau, lưỡi rắn không ngừng phun ra, ý muốn bỏ chạy đi.

Lúc này, lão nhân tóc tai bù xù, bóng người như quỷ mị, đã chắn phía trước, không muốn cho nó rời đi.

Lão xà há mồm phun ra một làn khói độc, trong nháy mắt đem hắn bao phủ lại, nhưng bên người Hàn trưởng lão lục quang nhấp nháy, quang mang thần bí đã bao bọc quanh người, độc khí của độc xà bị chặn lại ở phía ngoài.

“Vù”

Sừng ngọc trên đầu Lão Xà Thần mang sáng rực, mấy đạo thần mang tỏa ra trước sau lao ra, hướng tới Hàn trưởng lão phá không bay tới.

“Coong coong coong “

Thanh âm như thần binh lợi khí va chạm vào nhau, Hàn trưởng lão tay cần Thanh Mộc Xích,đánh tan toàn bộ thần mang, làm cho Ngọc Giác Xà cảm thấy được nguy hiểm, nhanh chóng xoay người bỏ chạy, ý muốn rời xa nơi này.

Nhưng mà Hàn trưởng lão cũng không cho nó cơ hội nữa, trong thân thể gầy yếu, bắn ra 12 đạo lục mang, tạo thành 12 cái mộc kiếm, chia ra cắm trên mặt đất, tạo thành một cái Ngục tù, đem Ngọc Giác Xà vây vào bên trong.

“Tự tách cái sừng ra, nếu như ngươi muốn phá hủy nó, thì ta sẽ lột da ngươi!”

Lời nói của Hàn trưởng lão tràn ngập âm khí, nhìn về phía Ngọc Giác Xà.

Lão xà dường như cực kỳ tức giận, quang mang trong đôi mắt đại thịnh, chiếc sừng ngọc thì lại càng sáng lộng lẫy, ý muốn tập hợp tất cả thần lực, đánh một kích cuối cùng.

Đương nhiên, Hàn trưởng lão không bao giờ cho nó thực hiện một kích kia. Mười hai thanh Mộc kiếm phát ra quang mang xanh thẫm, trên thân có khắc hoa văn như xà trùng đang ngọ nguậy, sau đó mười hai thanh Mộc kiếm lục quang đại thịnh, sát khí nống đậm, cùng chém về vị trí trung ương

“Phốc phốc phốc…”

Máu tươi bắn tung tóe, 12 thanh Mộc kiếm chém Lão Xà thành mấy đoạn, máu tươi từ thân rắn khổng lồ chảy ra giống một con suối nhỏ, mùi tanh hôi nhức mũi, huyết vụ biến mất tại chỗ, để lại những làn khói độc đang bốc lên.

Ở xa, Diệp Phàm và Bàng Bác hít vào một ngụm khí lạnh, Thúc công của Hàn Phi Vũ thật đáng sợ, chỉ cần giơ tay đã giết 1 con rắn thành tinh, điều này làm cho 2 người sợ hãi vô cùng.

Phải biết rằng, thân thể Lão Xà cực kỳ rắn chắc, có thể đè nát cổ mộc, đập tan núi đá khổng lồ, rắn chắc như Kim cương thần thiết, thế nhưng lại không ngăn cản được 12 thanh Lục Mộc kiếm này, chỉ trong nháy mắt đã bị chém chết, máu tươi chảy như sông. Hàn trưởng lão lưng còng, tóc tai bù xù này, thật khiến người khác phải kinh sợ.

Đọc truyện chữ Full