Bên trong quần thể kiến trúc cổ dưới núi lửa, có một đạo Thần Hồng phóng lên cao, thần hoa óng ánh, chiếu sáng bầu trời đêm, hướng ngọn núi nơi Diệp Phàm đang đứng bay tới, chuyện này làm cho hắn cả kinh, tưởng có cao thủ đã phát hiện ra hắn, hắn lập tức nín thở, núp sau 1 tảng đã lớn, không dám nhúc nhích.
“Vù”
Đạo Thần Hồng đã tới, đó là Ngô Thanh Phong trưởng lão, lão giấu Bàng Bác vào một chỗ bí ẩn, rồi bay lên cao, phối hợp với những người khác, cùng nhau tiến lên trên ngọn núi lửa.
Diệp Phàm từ sau cự thạch đi tới phía trước. Giờ phút này, Bàng Bác đã bị mấy vị trưởng lão của Linh Khư Động Thiên phong ấn, hai mắt nhắm nghiền, thân thể cứng ngắc, không thể động đậy, trên người có tỏa ra khói xanh, rất không bình thường, dưới lớp da hình như có 1 đạo quang hoa xanh lục đang lưu chuyển chầm chậm.
“Rốt cuộc là thứ gì đã tiến vào trong thân thể hắn?”
Diệp Phàm không dám tùy tiện động vào Bàng Bác, bởi vì mấy vị trưởng lão đã phong ấn, tất nhiên có để lại Thần Lực trong cơ thể hắn.
Lúc này, không khí trên ngọn núi lửa vô cùng khẩn trương, tu sĩ nhân loại đứng đối mặt với yêu tộc, hai bên giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai, không khí hết sức căng thẳng.
Thân thể Lão Giao lóng lánh, quang hoa màu đỏ lưu chuyển, giống như 1 bức Huyết sắc Trường thành đứng cản, lực lượng của hắn làm cho người khác phải chấn động, hắn lớn tiếng quát:
“Mấy người của Linh Khư Động Thiên kia, các ngươi muốn phá hủy sự hòa bình của mấy trăm năm, mà khai chiến cùng với chúng ta sao?”
Chưởng Môn của Linh Khư Động Thiên cũng chẳng chịu lùi 1 bước, nói:
“Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc bọn ta phải lấy lại, chẳng nhẽ lại để trong tay Yêu tộc các ngươi. Còn Tiên điển Đạo Kinh thì lại càng trọng yếu, cũng là lúc để cho nó xuất hiện dưới ánh mặt trời rồi, nó đã biến mất khỏi Đông Hoang hơn vạn năm, cũng nên để nhân loại cất giữ.”
Thiếu nữ yêu tộc có đôi cánh màu vàng, mỹ lệ động lòng người, tiếng nói rất êm tai như lực hút của nam chân, nhưng lại mạnh mẽ, tràn ngập sát ý, nói:
“Đây chính là phần mộ của Yêu tộc đại đế, các ngươi hết lần này tới lần khác nói là trong đó có chí bảo và tiên điển của nhân tộc, rõ ràng chỉ là cái cớ, mục đích của các ngươi là đến cướp lăng tẩm. Nếu như các ngươi không sợ mà muốn đánh một trận, thì cứ việc tiến lên!”
Chưởng môn của Linh Khư Động Thiên cũng chẳng sợ sệt gì cả, nói:
“Việc đó có đúng hay không, chỉ cần cho chúng ta mở Cổ Điện ra là biết liền. Nếu như không có chí bảo của nhân tộc và Đạo Kinh, thì chúng ta sẽ lập tức bó tay chịu chói, mặc cho các ngươi xử trí. Nếu như có 2 vật này, các ngươi chỉ cần cho chúng ta mang đi là được, thế nào? Cách này cũng tránh khỏi một trận đánh, đều được lợi cho cả đôi bên.”
Đại hán đầu mọc sừng, cao gần 3 thước, giọng nói chấn động như chuông, làm cho màng nghĩ người nghe vang lên tiếng ong ong, nói:
“Nếu như thật sự không có Chí bảo và Đạo Kinh, lúc đó các ngươi sẽ “nói loạn, khai dối”, chỉ vào những đồ vật mà Yêu đế lưu lại nói rằng chính là 2 đồ vật kia. Ta rất hiểu rõ các ngươi, sở trường của các ngươi chính là chỉ hươu nói vượn, đổi trắng thay đen. Đây là lăng tẩm của Yêu tộc đại đế không cho các ngươi được phép khinh nhờn!”
Không khí càng lúc càng khẩn trương, hai bên đều không chịu lùi nửa bước, trận chiến này chắc chắn sẽ không tránh khỏi.
“Mấy tên đại yêu các ngươi thật quá đáng, hôm nay cho dù có như thế nào, chúng ta cũng phải thu hồi Thánh vật của Đông hoang nhân tộc.”
Chưởng môn của Linh Khư Động Thiên thái độ rất kiên quyết, chủ động tiến lên phía trước 1 bước.
“Đây là các ngươi ép chúng ta ra tay!”
Thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp, xòe 2 cánh ra, ngàn vạn đạo kim sắc thần vũ giống như Hoàng Kim thần tiễn bắn về phía của Chưởng Môn Linh Khư Động Thiên.
Chưởng Môn Linh Khư Động Thiên phất 2 tay áo, nhất thời quang hoa màu tím tràn ra, giống như biển giận gầm vang, sóng dữ cuồn cuộn, ngăn cản kim sắc thần vũ vô tận ở phía trước.
“Giết!”
Thanh âm của Thiếu nữ yêu tộc rất lạnh lẽo, thân thể thần quang nở rộ, Kim sắc thần vũ tỏa ra tràn ngập trời đất, dày đặc chi chít, những tia sáng kết thành một tấm lưới, giống như thiên la địa võng che khuất bầu trời, tỏa ra từng đám sương mù màu tím, sau đó bao phủ lên Chưởng Môn của Linh Khư Động Thiên.
Từ trong thân thể của Chưởng môn Linh Khư Động Thiên bay ra 1 cái Lư Đồng, nhất thời tử khí (khí màu tím) trùng thiên, quang hoa rực rỡ, Tử sắc thần mang bắn ra bốn xung quanh, chắt đứt gãy hết kim sắc thần vũ, cuối cùng “ầm” một tiếng, kim quang đầy trời, tạo thành một dòng năng lượng màu vàng sáng chói.
Thiếu nữ tóc vàng thần sắc lạnh như băng, hai cánh giương ra, một đôi hoàng kim thần kiếm bắn ra, toàn thân trong suốt, thần huy xán lạn, kim sang bảo phủ giống như ngọn lửa đang cháy, chém về phía chưởng môn của Linh Khư Động Thiên.
Chưởng môn của Linh Khư Động Thiên đưa tay ra điểm nhẹ 1 cái, Lư Đồng màu tím ở bên cạnh bay vụt lên cao, một ngọn lửa màu tím vô tận bùng lên, bao phủ lấy 2 chiếc hoàng kim thần kiếm, hừng hực thiêu đốt, như muốn luyện hóa nó lại chỗ.
“Oanh “
Hai chiếc thần kiếm giống như là hai tia chớp, quang hoa màu tím chấn động, có cảm giác như bầu trời cũng đang run rẩy.
“Giết!”
“Ngăn bọn họ lại!”
Lúc này, mấy vị đại yêu khác cũng ra tay, yêu khí trùng thiên, sát khí bốc thẳng lên trời cao, yêu lực mạnh mẽ vô cùng, giống như sàng con sóng lớn, quét lên tận trời cao.
Cùng thời gian đó, bốn vị Thái thượng trưởng lão của Linh Khư Động Thiên tất cả đều bước về phía trước, Thần Lực Nguyên Tuyền trong Khổ Hải bùng phát, toàn thân thần quang rục rỡ, chiếu sáng khắp bầu trời, đem yêu khí xung quanh chấn nát, uy lực của tứ đại cường giả đồng thời ra tay thật đúng là không vừa.
Ở nơi đây, yêu khí tung hoành, thần hoa trùng thiên, mấy vị đại yêu tộc và Cường giả nhân tộc đại chiến, hào quang bắn ra bốn phía, các loại vũ khí bay múa đầy trời, làm cho bầu trời đêm sáng như ban ngày.
Thần cổ, Tiên đăng, Lư Đồng, Kim kiếm, Bát Quái kính, Huyết đao, Giao lân đao … các loại, giống như có sinh mệnh, tỏa ra thần quang sáng chói, chen chúc một chỗ, không ngừng va chạm, âm thanh leng keng vang lên không ngớt, mỗi lần thần lực va chạm, lại làm cho bầu trời rung lên nhè nhẹ.
Lúc này, Thiểm Điện Điều lôi điện đầy mình, toàn thân kim quang rực rỡ, giống như bạc trắng đúc thành, còn có Ngân Ngô Công và những siêu cấp hung cầm man thú đều tiến đến.
Đồng thời, mấy vị trưởng lão của Linh Khư Động Thiên như Ngô Thanh Phong, cũng từ phía đối diện chạy tới, đứng cản trước mặt siêu cấp hung cầm, man thú. Đại chiến của bọn họ cũng sắp khai cuộc.
Đứng ở phía xa xa, trong lòng Diệp Phàm giờ không thể nào bình tĩnh được, đưa mắt nhìn xa xa, trận đại chiến trên đỉnh ngọn núi lửa đã làm cho hắn váng đầu hoa mắt, âm thanh vang lên không ngớt.
Nếu nói Diệp Phàm không có suy tính đối với phần mộ Yêu đế này thì không phải, chỉ là hắn có tâm nhưng không có sức mà thôi.
Hắn vô cùng muốn có được quyển Đạo Kinh, tiên điển danh chấn Đông hoang.
Cuốn thư tịch vô cùng trọng yếu này, đã được Đại đế yêu tộc xem trọng, tất nhiên không phải loại tầm thường, nhu cầu khẩn cấp trước mắt của hắn, chính là thiếu hụt pháp môn tu luyện.
Về phần chí bảo của Đông hoang nhân tộc, Diệp Phàm cũng không hiểu rõ, do hắn chẳng hiểu gì về nó cả, cho nên hắn không động lòng, trong lòng hắn giờ chỉ vô cùng khao khát có được quyển Đạo Kinh.
Hắn mặc dù ở trong chiếc Quan tài đồng cổ có được 1 ít Kinh văn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy trăm chữ cổ đó không giống một bộ pháp quyết tu luyện, mà như một bộ quy tắc chung, bây giờ hắn vẫn chưa tìm hiểu được ý nghĩa..
Đạo Kinh danh chấn thiên hạ, là Tên điển trong truyền thuyết. Mấy vạn năm qua, trên mảnh đất Đông Hoang mênh mông vô ngần, chỉ có mấy bộ là có thể sánh ngang vói nó, nhưng lại không thể vượt qua được nó.
Nó ghi lại pháp môn tu luyện bí ẩn và từ xa xưa, từ cách tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân để mở ra Khổ Hải, cho tới việc Thần Kiều nối liền trời đất, đạt tới cõi Niết bàn, đưa một cái bí cảnh tu luyện vào trong thân thể, tất cả đều có ghi chép lại, đây chính là 1 Tiên Điển vô cùng cần thiết cho Diệp Phàm.
“Bùm”, “Bùm”, “Bùm”…
Lúc này, thanh âm trầm thấp lại vang lên, giống như tiếng trái tim đập kịch liệt, núi lửa tỏa ra ánh sáng ngũ sắc rợp trời, đánh toan toàn bộ yêu khí và thần lực mênh mông trên không trung.
Nham thạch đỏ ngầu đang phun trào, không ngừng dọc theo ngọn núi lửa bắn ra ngoài, đem cả một góc trời đốt cho cháy đổ.
Tòa Cổ Điện kia, lúc chìm lúc nổi, khi dòng nham thạch chấn động, nó sáng lấp lánh, toàn thân trong suốt, toát ra cổ hơi thở của thời gian.
“Oanh “
Một tiếng chấn động vô cùng lớn, Cổ Điện bắt đầu dâng lên trong miệng ngọn núi lửa, yêu văn huyền ảo phức tạp lúc ẩn lúc hiện, như muốn giam cần Cổ Điện, nhưng không thể được nữa rồi.
“Ầm ầm ầm “
Núi lửa chấn động, Cổ Điện lao ra khỏi miệng ngọn núi lửa, quang mang chói mắt chiếu sáng cả khu cổ địa này, giống như mặt trời chính ngọ, các ngôi sao lập tức lu mờ, thần quang ngũ sắc tràn ngập.
Mấy ví đại yêu và cường giả của Linh Khư Động Thiên lập tức dừng tranh đấu, tất cả đều hướng về Cổ điện phóng đến, muốn mình là người đầu tiên mở được Cổ Điện, bước vào bên trong nhận được truyền thừa và bảo tàng của Yêu tộc đại đế.