Thanh âm Diệp Phàm cũng không cao, nhưng cũng làm cho toàn bộ đệ tử tinh phong biến sắc, Trần phong rất có uy vọng trong lòng bọn chúng, vì hắn chính là tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, thường ngày không có ai dám nói lời như vậy.
“To mồm, không sợ bị chém bay đầu hay sao, muốn chém đứt chân Trần sư huynh, thì ngươi hãy tu luyện thêm 100 năm nữa đi!”
Đệ tử Tinh Phong nhiều lần bị áp chế, trong lòng vô cùng ủy khuất, lúc này lại bị Diệp Phàm dùng mấy câu nói kích lửa giận của bọn họ bùng lên, bọn họ rất muốn Diệp Phàm bị trấn áp.
“Trần Phong sư huynh là nhân vật cỡ nào, giết hắn dễ như trở bàn tay, trong mắt Trần Phong sư huynh, hắn chẳng qua chỉ là loại gà đất chó sành mà thôi!”
Trần Phong toàn thân áo trắng, sạch sẽ như tuyết, cả người không dính một hạt bụi, không nhiễm tục khí, trông có vẻ vô cùng xuất trần, giống như đi ra từ một thế ngoại tịnh thổ, rất có phong thái của một đệ tử kiệt xuất.
Hắn càng thêm lạnh lùng, nhưng lại càng tỏ ra ung dung, cười nhạt một tiếng, nói:
“Tuổi trẻ vô tri, thái độ khinh cuồng, không biết tự lượng sức. Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng đáng tiếc ngươi lại không nắm giữ được, đã như vậy, ta sẽ tự tay cắt đứt xương cốt toàn thân của ngươi.”
Diệp Phàm sút một khối cự thạch ngàn cân về phía Trần Phong, nói:
“Ai không giỏi thì có thể chết?” Hắn rất không ưa dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương.
Trần Phong nhẹ nhàng phất tay một cái, bạch y tung bay, ống tay áo đảo qua, khối cự thạch ngàn cân nhất thời hóa thành bột mịn, rơi rụng lả tả.
“Tiểu mao hài cẩn thận một chút.”
Cơ Tử Nguyệt ở trong bóng tối truyền âm, nói:
“Hắn là tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, muốn đánh bại hắn, chỉ có thể dựa vào thân thể cường đại của ngươi, cố gắng áp sát hắn thì mới có cơ hôi”.
So đấu thần lực, đối kháng pháp thuật, phần thắng của Diệp Phàm quá nhỏ, chỉ có cách áp sát, dựa vào thân thể cường đại như siêu việt linh bảo, thì mới có cơ hội đánh trọng thương đối phương.
Phải biết trước đây không lâu, khi đối mặt tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn của Cơ gia là Cơ Hà, hắn cũng dùng cách này để thủ thắng.
Diệp Phàm chuyển động thân thể, nhanh nhẹn như gió, mỗi bước lưu lại một cái tàn ảnh, khiến người ta hoa mắt, trong nháy mắt đã vọt tới.
Nam tử áo trắng nhẹ nhàng lùi về sau, hắn không phải Dương sư huynh, đối với Diệp Phàm sớm có phòng bị, không muốn để cho hắn áp sát, hắn muốn dựa vào thần thuật cường đại, đánh nát bấy Diệp Phàm.
Thế nhưng, hắn đánh quá giá thấp tốc độ Diệp Phàm, không riêng gì hắn, ngay cả Cơ Tử Nguyệt cũng giật mình, cái miệng nhỏ há hốc.
Bởi vì, nàng đã thấy được một loại thân pháp cường đại, hinh như đã từng nghe qua, chứ chưa bao giờ thấy!
“Đây là…”
Cơ Tử Nguyệt miệng nhỏ biến thành hình chữ “0”, nhíu nhíu mũi, Tự nói:
“Chẳng lẽ đây là bộ pháp của Lão phong tử trong truyền thuyết?”
Lúc Diệp Phàm cất bước, làm cho mọi người có cảm giác được đạo pháp tự nhiên lưu chuyển, giống như nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên, như bóng người đi không để lại dấu vết.
Nam tử áo trắng di chuyển rất nhanh, giống như là một ngôi sao chổi, nhanh tới cực điểm, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, thế nhưng Diệp Phàm lại theo sát như hình với bóng, đuổi tới!
Hắn nhất định phải bám dính lấy đối phương, tiến hành áp sát đối phương, nếu không như vậy, thì tình thế sẽ vô cùng bất lợi với hắn, dù sao hai người cũng cách biệt một cảnh giới.
Hắn không ngừng áp sát vào nam tử ảo trắng cũng chính là muốn sáng tạo cơ hội cho mình. Trước mắt, hắn không thể nào từ bỏ mục tiêu này được, đạo vận dưới chân lưu chuyển, trực tiếp đuổi theo!
Tất cả mọi người ở xung quanh đều giật mình, Trần Phong cường đại thế nào cơ chứ, tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn hành động nhanh như điện, nhưng lại bị Diệp Phàm đuổi theo sát nút, không cách nào chạy thoát, điều đó đã nói rõ cái loại bộ pháp này vô cùng thần bí.
“Ngươi cho rằng ta sợ ngươi hay sao?”
Trần Phong bị Diệp Phàm quấn lấy, hắn cũng có cảm giác bất ngờ, động tác đối phương quá nhanh, nhanh đến mức hắn không thể nào thoát khỏi sự đeo bám này được.
Hắn đã tu luyện tới cảnh giới này, có thể nói là lật tay thành mây, ngược tay thành mưa, có thần thông không thể tưởng tượng, trong mắt có tinh quang lưu chuyển, vô vô hạn ngôi sao đang tỏa sáng.
“Xoạt xoạt “
Trong mắt Trần Phong có tinh quang lưu động, hai đạo quang huy bắn ra, còn sắc bén hơn so với lợi kiếm, lấp lánh chói mắt, đâm thẳng tới Diệp Phàm.
Cho dù là vàng đá mà đối mặt với hai đạo quang huy này cũng bị vỡ nát, chứ đừng nói gì tới thân thể bằng huyết nhục, thế nhưng thần sắc Diệp Phàm rất bình thản, tay trái như đao, trong nháy mắt nhẹ nhàng vung lên.
“Leng keng” hai âm thanh chấn động vang lên, hai đạo tinh quang lập tức nổ tung, sau đó tan biến trên không trung.
“Ông “
Hư không đang run rẩy, nắm tay màu vàng của Diệp Phàm trực tiếp đấm về phía trước, giống như cơn giận của Lôi thần, làm cho người xung quanh cảm giác nghẹt thở.
Trần Phong bạch y tung bay, tinh quang bao bọc thân thể, đôi mắt thâm thúy vô cùng, trước người của hắn có một đạo ánh sáng ngưng tụ, ngăn cách hắn cùng Diệp Phàm.
“Phụp “
Nhưng mà, nắm tay màu vàng của Diệp Phàm quá bá đạo, lực lượng quá mạnh mẽ, giống như một ngọn núi đập xuống, ba động khủng bố làm cho người ở xung quanh đều không đứng thẳng được.
“Răng rắc” màn ánh sáng vỡ vụn tại chỗ, không thể nào ngăn trở được, hóa thành từng đạo từng đạo lưu quang, biến mất ở không trung.
“Đông “
Nắm tay màu vàng của Diệp Phàm như có Hoàng Kim thần hỏa đang bao phủ, làm cho hư không cũng phải chấn động.
Trần Phong rốt cục cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của thân thể Diệp Phàm, không khỏi biến sắc, thân ảnh tựa như ảo mộng, không ngừng né tránh, bên trong Khổ Hải có một đạo lưu quang bắn ra.
Đây là một cái Ngọc Bàn (1) vô cùng thần dị, nhanh chóng phồng to lên, giống như một mặt trời, trên mặt có khảm rất nhiều viên ngọc châu kì dị, giống như trăng sao, nhật nguyệt đang lấp lánh, treo lơ lửng giữa không trung, gắn vào phía dưới Diệp Phàm.
(1) Ngọc Bàn: miếng ngọc hình tròn, như một cái bồ đoàn của đạo sĩ, tăng ni ngồi.
“Xoạt xoạt xoạt “
Kiếm khí xung thiên, mây sao tràn ngập!
Cái Ngọc Bàn này vô cùng thần dị, trong phút chốc làm cho bầu trời đen kịt, màn đêm buông xuống, mỗi một viên trân châu đều toả ra ánh sáng, hóa thành từng đạo lợi kiếm đâm xuống.
Đây chính là một màn mưa kiếm, trong bầu trời đen kịt, trân châu chói mắt, Ngọc Bàn bóng loán, làm cho bầu trời chấn động, giết tới Diệp Phàm.
“Đông “
Giống như hoàng chuông đại lữ đang chấn động, những tiếng ong ong vang ra tận xa xăm, làm cho tai của mọi người ông ông không ngớt.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay Diệp Phàm có thêm một tấm biển đồng to lớn, trêm mặt có khắc bốn chữ cổ Đại Lôi Âm tự, giơ lên trên trời, ngăn cản toàn bộ cơn mưa kiếm. Tấm Biển Đồng như núi, trầm trọng vô cùng, đập thẳng vào Ngọc Bàn!
“Ầm ầm ầm “
Giống như Thất Sắc Lưu Ly bị đánh tan, từng khối từng khối ngọc thạch vỡ vụn rơi xuống, từng viên trân châu kỳ dị đang nhảy nhót, cái linh bảo này đã hoàn toàn tan vỡ.
Bạch y Trần Phong nhanh như gió cuốn, nhưng vẫn không thể kéo dài khoảng cách.
Ở phía sau có một cỗ năng lượng cường đại đang chấn động, giống như một cái hỏa lò thật lớn đang không ngừng thiêu đốt ở phía sau lưng, hoàn toàn bao phủ lên người hắn.
“Ngươi cho rằng thân thể của ngươi mạnh mẽ tới vậy ư?”
Trần Phong bị Diệp Phàm đuổi sát, nhất thời lửa giận bốc lên, đường đường là một tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, mà lại bị đuổi đánh tới như vậy.
“Tinh hà thập nhị kiếm!”
Hắn khẽ quát một tiếng, toàn thân có mười hai đạo kiếm quang vọt lên, như đâm thủng bầu trời, phá nát địa ngục.
Mười hai đạo tinh hà chạy rít lên, từng đạo đều hóa thành một thanh cự kiếm, chém thẳng xuống thân thể của Diệp Phàm.
Tu sĩ Tinh phong lấy ánh sao luyện thể, vô cùng coi trọng việc tu luyện thân thể, khi đạt đến cảnh giới Thần kiều, thì thể chất của bọn họ sẽ bắt đầu lột xác, vô cùng mạnh mẽ.
Cảnh giới Bỉ Ngạn, lại càng mạnh mẽ hơn, có thể dẫn động thần quang của tinh hà nhập thể, mỗi ngày đều tích tụ lực lượng, trong cơ thể sẽ xuất hiện vô tận tinh quang, có thể ngưng tụ thành kiếm, không gì không phá được.
“Leng keng leng keng” kiếm quang chấn động, mười hai đạo tinh hà, do một lượng lớn tinh quang ngưng tụ thành, làm chấn động không gian bốn phía!
“Ầm…Ầm…”
Chuyện khiến người ta khiếp đã sợ xảy ra, Diệp Phàm thu hồi tấm biển đồng Đại Lôi Âm tự, huy động nắm tay màu vàng kim, đấm liên tiếp mấy quyền ra ngoài.
Hư không vặn vẹo, giống như là một không gian không ổn định, mà cái nắm tay màu vàng kim, chính là nguồn gốc của sự náo động, lực lượng khủng bố khiến người ta hoảng sợ.
Tinh hà cuồn cuộn bị đánh tan! Ba quyền của Diệp Phàm đã đập nát vô số tinh hà, ánh sao rơi rụng đầy trời.
“Ầm” ● “Ầm” ● “Ầm”,
Lại liên tiếp chín quyền tiếp theo, nắm tay màu vàng kim như một siêu việt linh bảo, thân thể chính là vũ khí mạnh mẽ nhất, không gì cản nổi.
Chín quyền qua đi, mười hai đạo tinh hà hoàn toàn tan biến, hóa thành điểm điểm lưu quang, nhanh chóng biến mất ở giữa không trung.
Trần Phong thân thể nhất thời chấn động, hắn đối với thân thể Diệp Phàm càng thêm kiêng kỵ, Luân Hải chấn động, hắn liên tiếp tế xuất ra ba cái vũ khí cường đại.
Vân Liên, là do ngọc tủy tế luyện thành, tinh quang xán lạn, giống như bạch ngọc, phiêu phù trên không trung, giống như một đóa mây hoa thần thành tinh khiết.
Tinh Thuẫn, giống như một bầu trời được khắc đầy trăng sao, giống như một bức tường ngọc thạch đang áp xuống.
Nguyệt Nhận, nhu hòa như ánh trăng, huyền ảo như đêm rằm, vầng trăng trảm xuống, sát khí trùng thiên.
Toàn bộ đệ tử Tinh Phong ở phía sau đều hít một hơi khí lạnh, đây chính là những chiêu sát thủ của Trần Phong, ba loại vũ khí khủng bố phối hợp, rất ít người người có thể chống đối.
Vân Liên vắt ngang trên bầu trời, như muốn đem Diệp Phàm vây kín!
Tinh Thuẫn cùng Nguyệt Nhận, giống như những ngôi sao, vầng trăng đang rụng xuống, bầu trời cũng chấn động vô cùng, bao phủ Diệp Phàm ở bên trong, đây đúng là một trong những sát thuật cường đại!
Diệp Phàm rốt cục cũng bị ngăn cản, bị vô tận tinh quang và ánh trăng bao trùm, Vân Liên thánh khiết khóa ngang lưng.
Trần Phong dù sao cũng là cường giả có cảnh giới Bỉ Ngạn, thực lực của hắn thì không ai có thể nghi ngờ, sau khi thoát khỏi đeo bám, thì vọt lên trời cao.
Tất cả đệ tử Tinh Phong ở phía sau đều cười cười sung sướng, bọn họ vô cùng tin tưởng vào Trần Phong.
“Dù cho thân thể của hắn có mạnh mẽ hơn nữa, thì có thể mạnh mẽ hơn linh bảo hay sao, để ta xem hắn làm sao tránh thoát được kiếp này”.
“Ta đã nói từ sớm, Trần Phong sư huynh giết hắn, như nghiền nát một con gà đất chó sành mà thôi”!
“Lấy trứng chọi đá, không biết trời cao đất rộng, kết cục này đã được dự đoán từ lâu rồi”.
Đột nhiên, có âm thanh trầm nặng phát sinh.
“Ầm ầm ầm “
Ánh sáng trăng sao đột nhiên sụp đổ.
“Ầm “
Vô tận tinh quang vọt lên, cái Tinh Thuẫn bị Diệp Phàm một quyền đánh xuyên qua, mái tóc hắn đang bay múa, thần quang trấn áp người khác.
“Coong”
Lại là một quyền tung ra, nguyệt nhận bị bẻ gẫy, ánh trăng tan hết, một trong những mảnh vỡ chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ rơi xuống dưới đất.
“Răng rắc “
Diệp Phàm hai tay vẫy vẫy, Vân Liên đứt đoạn thành từng khúc, hào quang thánh khiết biến mất, đám mây thần thánh này bị diệt vong.
Tinh phong đệ tử trừng mắt cứng lưỡi, Lý Tiểu Mạn cũng lộ ra vẻ khó mà tin nổi, ba tầng pháp bảo cường đại đều không thể trấn áp được Diệp Phàm, mà lại bị đánh nát, thân thể như vậy khiến người khác không thể nào tin nổi.
Trần Phong ở giữa bầu trời, vô cùng đau lòng, ba pháp bảo này hắn đã tế luyện nhiều năm sớm có linh tính, nhưng mà chỉ trong một ngày hôm nay lại hoàn toàn biến mất.
“Đây quả thực là man thú hình người trong truyền thuyết!”
“Đây là thân thể hay sao, quả thực chính là một thứ báu vật…”
Rất nhiều người đều hít một hơi khí lạnh.
“Tất cả cũng nên kết thúc”
Trần Phong lạnh lùng như băng, đứng ở trên trời cao, toàn thân phóng ra vô số ánh sao, giống như một bạch y tinh quân.