TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 153: Làm con rể Cơ gia không dễ

Một bàn tay to như chiếc lưới, vây tỏa một không gian, đây là một bí thuật, năm ngón tay xòe ra, chụm lại, như một nhà tù không gian.

Trên cơ thể Cơ Tử Nguyệt lần thứ hai xuất hiện ánh sáng như ngọn nến, sử dụng bí bảo, ngăn cản cái bàn tay to trên không trung lại.

Nhưng mà vẫn còn 5 người ở ngoài đang vây kín họ lại, dùng đủ các loại vũ khí đánh xuống bọn họ.

“Tiểu mao hài ngươi nghe cho kỹ nhé…”

Cơ Tử Nguyệt truyền âm.

“Đạo là Chí hư cực, thủ tĩnh… (1)”

Khẩu quyết của Đại Hư Không Thuật cũng không tính là dài, đây là một loại vô thượng bí thuật, ghi lại một trong những tinh hoa của Hư không.

Âm thanh của Cơ Tử Nguyệt vô cùng nhẹ nhàng, chậm chạp, giống như một đạo thần tuyền, chảy vào trong nội tâm của hắn, hắn chân thành lắng nghe, cẩn thận nghiền ngẫm, kết hợp đối chiếu với những kinh văn bị thiếu trước kia.

Hư không cổ kinh, là Tiên Điển do thánh nhân trước kia quan sát vạn vật, nắm giữ quy luật của tự nhiên mà sáng tác ra.

Diệp Phàm đối với ý nghĩ của nó cũng không khó hiểu gì mấy, Hãy đạt sự hư không tới cực độ, và giữ sự yên tĩnh rất kiên định, đây là căn bản của Hư Không Cổ Kinh.

Hắn đã sớm biết, Đại Hư Không Thuật, quỷ thần khó lường, cực kỳ huyền ảo, tu luyện tới cực hạn, có thể xuyên qua hư không!

Đương nhiên, chuyện vượt qua hư không, chỉ dùng được trên một phạm vi có hạn, chứ không vượt qua được vô hạn sông núi, như vậy thì có khác gì dùng Vực Môn?

Ngay cả những đại năng tuyệt đỉnh, tu thành hư không cổ kinh, nhưng khoảng cách vượt qua hư không rất có hạn, nhưng trong lúc chiến đấu, nó lại là một đòn sát thủ.

Sau khi Đại Hư Không Thuật tu luyện đến mức tận cùng, thì không thể phân biệt được thân ảnh nữa, đúng với cái tên Xuất quỷ nhập thần, ở dưới tình huống bình thường, thì sẽ chiếm giữ chủ động tuyệt đối.

Dưới cái hoàn cảnh này, Diệp Phàm chiếm giữ được khẩu quyết của Đại Hư Không Thuật, thì coi như có được một loại thu hoạch rất lớn.

Hắn mặc dù có thiên phú, nhưng không phải là loại ngạo thị cổ kim, cũng không có khả năng chỉ nghe, nhìn đã hiểu, dù sao đây cũng là một trong những bộ Cổ Kinh của Đông Hoang, ghi lại những bí thuật thâm ảo.

Những bộ Cổ Kinh của Đông Hoang được gọi là Tiên Điển, đương nhiên là tối nghĩa và thâm ảo, cho dù người nào mới bắt đầu tu luyện cũng không có khả năng chỉ thử đã thành công.

“Không cần nắm giữ, chỉ cần thân hóa khói nhẹ, thuộc về không gian hư vô, lúc đó coi mình là chủ đạo, thì có thể tránh thoát được những uy áp của mấy người này!”

Cơ Tử Nguyệt truyền âm, nói.

Bí bảo của Cơ Tử Nguyệt quả là đáng sợ, có thể chặn lại được mọi uy áp, nhưng mà người mặc áo tang cũng rất đáng sợ, mỗi lần ra tay, đều làm hư không chấn động, gần như có năng lực xé nát hư không, tình thế sắp không ổn.

Diệp Phàm kết hợp kinh văn với những điều đã biết còn thiếu về Đại Hư Không Thuật, thân thể mơ hồ hóa thành một làn khói đen, giống như đã dung hợp với không gian hư vô.

“Truyền cho ta một ít thần lực, chúng ta cùng thi triển Đại Hư Không Thuật.”

Cơ Tử Nguyệt nhẹ giọng nói.

Trong phút chốc, hai người nắm tay vào nhau, cùng thi triển Đại Hư Không Thuật, giống như một đám mây mù màu đen, huyền ảo hư vô, nhạt nhòa dần.

“Ta sẽ sử dụng bí bảo, mượn lực lượng của nó để ẩn thân trong hư không, ngươi không được phân tâm, nhất định phải không ngừng vận chuyển bí quyết của Đại Hư Không Thuật, nếu có gì sơ xuất là tan xương nát thịt ngay lập tức đó!”

Cơ Tử Nguyệt dặn dò.

“Ông”

Không gian chao đảo, giống như một làn gió nhẹ thổi qua, hai người lập tức biến mất!

Diệp Phàm chấn động, bí bảo của Cơ Tử Nguyệt quá thần bí, lại có thể giúp thi triển Đại Hư Không Thuật tới cực hạn, ẩn thân vào không trung.

Giờ phút này, hắn cảm thấy những điều kì dị, xung quanh chỉ toàn là màu đen, rộng lớn vô ngần, không có một tiếng động, không có điểm giới hạn, đây tuyệt đối là không gian hư vô.

“Không được phân tâm, nhất định phải vận chuyển bí quyết của Đại Hư Không Thuật, nếu như ở trong này có điều gì ngoài ý muốn, thì Tiên nhân cũng không cách nào cứu được đâu.”

Không cần Cơ Tử Nguyệt nhắc nhở, lúc nãy mới chỉ phân tâm một chút, Diệp Phàm đã cảm nhận được một loại lực lượng như xé rách thân thể, hắn vội vàng tĩnh tâm ngưng thần, yên lặng vận chuyển Đại Hư Không Thuật.

Sau khi hai người biến mất, ngoài người mặc áo tang, thì 5 người còn lại đều giật mình.

“Bọn họ có thể xuyên qua hư không chạy trốn, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

” Đại Hư Không Thuật của Cơ gia quả nhiên thần bí, không hổ là vô thượng bí thuật.”

Ở giữa không trung, người mặc áo tang vô cùng bình tĩnh, nói:

“Không ngại, bọn họ vẫn chưa tu luyện thành, chỉ có dựa vào bí báo tạm thời ẩn trấn trong hư không.”

“Nếu như bọn chúng không đi ra, thì chúng ta phải làm như thế nào?”

Người mặc áo tang lạnh lùng mở miệng, nói:

“Bọn họ kiên trì không được bao nhiêu lâu nữa đâu, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, bây giờ chúng ta tản ra vây chặt bốn phía, Đại Hư Không Thuật xuyên qua không gian rất ngắn, bọn hắn chạy không được xa đâu!”

Trên thực tế, đúng như hắn dự liệu, trong hư không rất nguy hiểm, cho nên không có cách nào vĩnh viễn ở trong đó cả.

“Hiện thân, chỉ cần xuyên qua được mấy người này, sau đó sử dụng vô thượng bí thuật do Lão Phong Tử truyền dạy, thì bọn họ không cách nào đuổi kịp được chúng ta.”

Trong nháy mắt, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt lại xuất hiện trong thế giới đầy ánh sáng, nhưng mà bốn phía đã bị phong tỏa, cho nên bọn họ lại bị bao vậy.

“Phiền toái lớn rồi…”

Cơ Tử Nguyệt nhíu mày, than thở nói:

“Người mặc áo tang này, có hiểu biết nhất định với Đại Hư Không Thuật, khẳng định không phải người thường”.

“Chúng ta ẩn thân vào không gian hư vô, cần tốn một công sức rất lớn, giờ đã hiện thân, khẳng định tốn không ít thần lực, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, cuối cùng chúng ta vẫn bị nhốt trong một cái hũ”

Nàng nhẹ giọng nói thầm.

Nếu như đổi lại là những tu sĩ khác, cứ thi triển Đại Hư Không Thuật liên tục như vậy, thì thần lực đã sớm khô cạn, chỉ có loại thể chất như Diệp Phàm mới không có việc gì, thân thể hắn như một cái động không đáy, thì Thần Lực Nguyên Tuyền cũng dâng lên không bao giờ ngừng.

“Tại sao lại không tiếp tục xuyên qua hư không nữa đi?”

Người mặc áo tang lạnh lùng nói, cho dù hắn đang cười nhạo, nhưng người khác vẫn cảm nhận được sự uy hiếp, hắn nói:

“Nếu như không chạy được nữa, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi lên trời.”

“Oanh”

Tòa tháp làm chấn động thiên địa, một loại khí tức cổ xưa từ bên trong tỏa ra, trong nó cũng có nhiều khí tức của Huyền Hoàng.

Lần này đã không còn giống như lần trước nữa, vì nó đã có Vạn Vật Mẫu Khí xuất động.

Cơ Tử Nguyệt cả kinh nói: “Kính thị nhất tông trọng bảo!”

Diệp Phàm biến sắc, người có thể tế luyện Huyền Hoàng với vũ khí, khẳng định không phải là người bình thường.

Cổ tháp màu bạc, giống như một ngọn núi lớn phủ xuống, không trung bị phong tỏa, mặt đất bị chấn tan. Một lực lượng cường đại lưu chuyển, hút Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt vào trong tháp.

Cơ Tử Nguyệt vội vàng truyền âm, nói:

“Trong cơ thể ngươi có một lượng lớn “Nguyên căn” của Vạn Vật Mẫu Khí, ngươi có thể dùng nó, quấy rối số lượng Huyền Hoàng trong tháp của người này, có lẽ đấy là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

“Được!” Diệp Phàm đáp ứng, yên lặng vận vận chuyển tâm pháp của Đạo Kinh.

Hắn không thể điều động được Vạn Vật Mẫu Khí, nhưng có thể làm cho nó chấn động trong cơ thể.

Hắn từng đưa cho Cơ Tử Nguyệt một chút Vạn Vật Mẫu Khí, nhưng số lượng lớn còn lại vẫn bao quanh lấy khối Lục Đồng, nó sinh sản không ngừng, giống như có thể sống lại, căn bản chẳng hao hụt chút nào.

Trong Luân Hải, cái Đỉnh vẫn chưa hoàn thành, Vạn Vật Mẫu Khí vẫn đang quấn quanh khối Lục Đồng.

” Oanh “

Diệp Phàm phải sử dụng hết khả năng, mới có thể làm cho Vạn Vật Mẫu Khí chấn động, một loại khí tức như khai thiên tích địa tỏa ra, làm cho không gian chấn động.

“Đông “

Trên bầu trời ngân tháp quả nhiên bị chấn động, nó giống như bị rơi vào trong vũng bùn, trong nháy mắt đã bị kiềm chế.

“Đi!”

Đôi mắt đẹp của Cơ Tử Nguyệt có quang hoa lưu chuyển, nàng thúc giục bí bảo, hóa thành một đạo hào quang lao ra ngoài, hoàn toàn thoát khỏi sự phong tỏa của người mặc áo tang, sự giam cầm của ngân tháp.

Vũ khí của 5 người khác cũng bị vây hãm, trở tay không kịp, để bọn họ chạy mất.

“Đuổi theo, đừng cho chúng thoát, trên người chúng có báu vật mà tu sĩ chúng ta suốt đời mơ ước!”

Tu vi của người mặc áo tang không những đáng sợ, mà kiến thức rất uyên bác, đoán ngay ra chỉ có Vạn Vật Mẫu Khí mới có thể chấn động được Ngân tháp.

Hơn nữa, số lượng không ít, bằng không thì không cách nào tạo ra sự chấn động đáng sợ tới như vậy, làm cho hắn tạm thời mấy khống chế với ngân tháp.

Đương nhiên, hắn cũng không đoán ra đấy là Nguyên căn của Vạn Vật Mẫu Khí, nếu như hắn biết được, nhất định sẽ điên cuồng vô cùng.

Nhưng mà chỉ cần như vậy thôi, thì hắn cũng khiếp sợ vô cùng, Vạn Vật Mẫu Khí là báu vật mà mọi tu sĩ đều mơi ước, mà hai người phía trước lại có một lượng lớn tới như vậy!

Sau khi phá vây, Diệp Phàm thi triển bộ pháp, giống như một cái cầu vồng vọt qua ngang trời, chỉ trong nháy mắt đã đi xa. Một khi cho Diệp Phàm cơ hội, thì rất khó có thể bắt lại hắn được.

Đây chính là một loại vô thượng bí thuật do Lão Phong Tử truyền thụ, nếu như có thể tu luyện tới cực hạn, thì núi sông sau trước chỉ còn ở phía sau.

Ước chừng chạy khoảng nửa giờ, hai người mới dừng lại, nghỉ ngơi một chút.

“Rốt cuộc những người kia là ai, hắn có thể sử dụng Huyền Hoàng Mẫu Khí để tế luyện ngân tháp, thì đương nhiên phải là người có lai lịch.”

(1) Tham khảo: Đạo Đức Kinh – Thiên 1 – Vũ Trụ Thiên Địa Kinh:

Trích dẫn:

Chí hư cực, thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan kỳ phục. Phù vật vân vân, các qui kỳ căn. Qui căn viết tĩnh. Tĩnh viết phục mạng. Phục mạng viết thường. Tri thường viết minh. Bất tri thường, vọng tác, hung. Tri thường dung, Dung nãi công, Công nãi vương, Vương nãi thiên. Thiên nãi Đạo. Đạo nãi cửu. Một thân bất đãi. [Đạo Đức Kinh, chương 16]

【Dịch】

Hãy đạt sự hư không tới cực độ, và giữ sự yên tĩnh rất kiên định. Vạn vật cùng sinh, ta nhân đó xem chúng trở về. Vạn vật trùng trùng đều trở về cội. Trở về cội là tĩnh; tĩnh là phục mệnh; phục mệnh tức là thường hằng. Biết thường hằng mới là sáng suốt. Không biết thường hằng sẽ làm càn và gây hung họa. Biết thường hằng sẽ bao dung; bao dung thì công chính không tư vị; công chính không tư vị là vua; vua tức là Trời; Trời là Đạo; [hợp với] Đạo thì trường cửu, thân dù mất đi cũng chẳng nguy hại gì.

“Ta đâu có biết, hiện tại ai cũng khả nghi hết, thậm chí cả Diêu Quang thánh địa cũng có thể ra tay, trước mắt, bất kỳ môn phái nào cũng không thể tin tưởng.” Cơ Tử Nguyệt nhẹ giọng nói thầm, mắt to đảo lia lịa, không ngừng suy tư.

Diệp Phàm trầm giọng nói: “Người áo gai rất khó đối phó, rất khó mà triệt để thoát khỏi hắn, ta đoán chắc bọn hắn khẳng định là có bí quyết truy tung.”

“Ta lo lắng nhất cũng là cái người mặc áo gai kia, hắn như là một cái mộc đầu nhân lạnh như băng vậy, ta hoài nghi hắn là một cái khôi lỗi, bị người ký thác một đám ấn ký.” Cơ Tử Nguyệt nhíu mày, nói: “Về phần tòa ngân tháp này, chẳng qua là có chút ít Huyền Hoàng mà thôi, có thể là bị người tạm thời tế thành.” Truyện Già Thiên – 遮天 copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới

“Vậy chẳng phải là nói, có một người phi phàm đang chủ đạo mọi chuyện?”

“Đây là phỏng đoán xấu nhất, nếu đúng là như vậy, người này mà chính thức xuất hiện, chúng ta sẽ không có một cơ hội.”

Cho dù Cơ gia thế đại, là ông vua không ngai của phiến địa vực này, nhưng là hiện tại, Cơ Tử Nguyệt không thể tin được bất kỳ môn phái nào, chỉ có thể dựa vào chính mình, hướng phương hướng Cơ gia mà trốn đến.

“Tiểu thí hài, ngươi có phải hay không muốn bỏ lại ta, một mình đào tẩu?”

“Ta sẽ đưa ngươi đến địa phương an toàn, sau đó rời đi.”

“Đi cùng gia tộc bọn ta đi, sẽ không ai làm khó ngươi đâu, ta ngay cả Đại Hư Không Thuật cũng đều truyền cho ngươi rồi, ngươi nếu mà lặng lẽ chuồn mất…, ngươi sẽ biết tay ta.” Nàng nghiến nghiến tiểu hổ nha của mình, nói.

Nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài, đợi khôi phục tinh lực, Diệp Phàm đứng dậy, nói: “Cơ gia của ngươi không phải là một trong những thế lực cường đại nhất Đông Hoang ư, những người kia sao mà còn không tìm đến?”

“Nam vực khôn cùng bao la bát ngát, riêng phiến địa vực đã có vài chục nước, Cơ gia ta mặc dù thế đại, cũng không thể tìm ở mỗi một tấc đất trên các quốc gia được, huống hồ, có ai biết ta trốn về đâu.

Trong hai ngày tiếp, Diệp Phàm mang theo Cơ Tử Nguyệt thương thế chưa hồi phục, một đường tiềm hành, liền đếm rõ số lượng nước, trốn trốn tránh tránh, quanh co vòng vèo đi về phía trước, đều ít lần bị người đuổi theo, hiểm tử nhưng vẫn còn sống.

Rất hiển nhiên, âm thầm có một cỗ lực lượng rất mạnh, muốn chém giết Cơ Tử Nguyệt, bằng không thì không có khả năng vận dụng nhiều người như vậy, một đường đuổi giết xuống. Ven đường không ngừng bị tập sát, những người kia tổng có thể tìm được bọn hắn.

“Tiểu thí hài, mình ngươi đào tẩu đi thôi, không cần phải mang theo ta rồi…” Nhìn thấy Diệp Phàm cũng bản thân bị trọng thương, Cơ Tử Nguyệt khuyên nhủ.

“Ngươi truyền cho ta Đại Hư Không Thuật, cứ như vậy mà đi…, ta, lương tâm khó có thể bình an được…

“Ngươi đã dùng thần tuyền cứu ta một mạng, hai ta đều không thiếu nợ nhau rồi, đi nhanh lên đi thôi. Cơ Tử Nguyệt thúc giục, nói: “Ta hoài nghi, có người trong gia tộc cùng người bên ngoài cấu kết, bằng không thì Túc lão đã tìm được ta rồi.

Ngày thứ ba, Diệp Phàm mang theo Cơ Tử Nguyệt trằn trọc vạn dặm, mặc dù Diệp Phàm thể chất cực độ cường hoành, cũng sắp duy trì không được rồi, bọn hắn lại đã tao ngộ lần đuổi giết thứ nhất. Truyện Già Thiên – 遮天

“Có một cỗ thế lực phi thường chủ đạo, người truy giết chúng ta tu vi nói cao thì không cao, nói thấp cũng không thấp, bị gạt bỏ cũng không cảm thấy quá mức đáng tiếc.” Cơ Tử Nguyệt phỏng đoán. Truyện Già Thiên – 遮天

“Thế này cũng quá hung ác rồi.”

“Tính toán cái gì…” Cơ Tử Nguyệt hếch lên, cũng không có nhiều lời.

Buổi trưa thứ ba, Diệp Phàm cùng cơ Tử Nguyệt lại tao ngộ lần đuổi giết thứ nhất, bọn hắn dùng Đại Hư Không Thuật, bộ pháp của lão già điên, còn có bí bảo trên người, gian nan chạy trối chết.

“Đại Hư Không Thuật…” Xa xa, bóng người thoáng hiện, có người kêu lên sợ hãi.

Người Cơ gia rốt cục xuất hiện rồi, tuy không phải người nào có tiếng, chỉ là một đám người trẻ tuổi, nhưng mà đã chấn trụ người truy tung, để cho bọn hắn lòng có kiêng kị, mau lui lại.

“Thiếu niên cùng Tử Nguyệt tiểu thư một chỗ là ai, hắn như thế nào biết Đại Hư Không Thuật, loại Vô Thượng bí thuật này, ngay cả chúng ta cũng không thể học mà.”

“Khoan để ý, nhanh đi cứu Tử Nguyệt tiểu thư đã!”

Hơn mười người người trẻ tuổi này nhanh chóng lao đến, đem Cơ Tử Nguyệt lúc này sắc mặt tái nhợt hộ ở chính giữa.

“Bái kiến Tử Nguyệt tiểu thư!” Những người này cùng một chỗ thi lễ.

Cơ Tử Nguyệt rốt cục lộ ra nét mặt tươi cười, nàng biết là rốt cuộc đã được an toàn rồi, không cần phải liều chết mà chạy trốn nữa.

“Ngươi là ai, tại sao lại biết Đại Hư Không Thuật?” Bên cạnh, có vài người trẻ tuổi nhìn thẳng Diệp Phàm, thần sắc bất thiện, đây là Cơ gia tối cao tuyệt mật truyền thừa, ngay cả bọn hắn là tinh anh đệ tử đều không có cơ hội học được.

Cơ Tử Nguyệt đôi mắt dễ thương khẽ chuyển động, mặt lộ vẻ không vui, nói: “Không được vô lễ, hắn trằn trọc vạn dặm hộ tống ta trở về, nếu như không có hắn, ta đã chết ở bên ngoài rồi.”

“Hắn…” Những người này không dám nói thêm cái gì.

“Các ngươi không có chứng kiến hắn máu nhuộm quần áo ấy ư, nhanh cầm dược đến.” Cơ Tử Nguyệt hai con ngươi bắn ra hào quang.

Lúc này, Diệp Phàm xác thực đang bị tổn thương vô cùng nặng, hộ tống Cơ Tử Nguyệt hơn vạn dặm, không ngừng tao ngộ đuổi giết, trên người vết máu loang lổ, nửa người đều bị nhuộm hồng cả. Truyện Già Thiên – 遮天 copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới Truyện Già Thiên – 遮天 copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới

“Ta không có việc gì, không cần cầm dược, hộ tống ngươi đến nơi đây, như vậy cáo biệt a.” Diệp Phàm quay người đã muốn ly khai.

“Không phải đi!” Cơ Tử Nguyệt vội ngăn lại. Bên cạnh, những người tuổi trẻ kia lập tức tiến lên, chặn đường Diệp Phàm.

Cơ Tử Nguyệt lộ ra vẻ giận dữ, nói: “Các ngươi đang làm cái gì?!” Nàng quét mắt nhìn những người kia, rồi sau đó tiến lên, khẽ nói với Diệp Phàm: “Bản thân ngươi bị trọng thương, cứ như vậy mà rời đi sẽ rất nguy hiểm, những người kia đã ở chung quanh, cùng đi với ta thôi.” Truyện Già Thiên – 遮天

Diệp Phàm lâm vào tiến thoái lưỡng nan, tuyệt đối không thể đi Cơ gia, nhưng hiện tại tự mình rời đi, quả thật có chút nguy hiểm, chỉ có thể bây giờ gật đầu, điều trị tốt thương thế rồi đi.

“Tử Nguyệt tiểu thư, Cơ Huệ lão tổ ở phía trước.” Một người trẻ tuổi bẩm báo.

“Tốt, ta đi gặp lão nhân gia.” Cơ Tử Nguyệt cùng Diệp Phàm song song mà đi, thẳng về phía trước.

Ngay ở ngoài mười dặm, có một tòa tiểu thành, Cơ gia Cơ Huệ, một vị phi thường cường đại danh túc, lúc này đang mang theo không ít người tìm đến nơi đây, sau đó bao toàn bộ một tòa khách sạn.

Cơ Huệ nhận được tin tức, tự mình ra đón, đây là một bà lão xanh xao, ánh mắt lăng lệ ác liệt, có chút bức nhân, nhìn thấy Cơ Tử Nguyệt bình yên vô sự, bà ta lộ ra vui vẻ, cưng chiều lôi kéo nàng, trái xem phải xem.

“Tốt, tốt, tốt, có thể trở về là tốt rồi.” Dứt lời, nàng lôi kéo Cơ Tử Nguyệt, hướng bên trong khách sạn mà đi, không thèm để mắt đến Diệp Phàm ở bên cạnh.

“Cô tổ, là hắn đã cứu ta.” Cơ Tử Nguyệt cười ngọt ngào, sau đó ý bảo Diệp Phàm tiến lên.

“Bái kiến tiền bối.” Diệp Phàm thi lễ một cái.

Cơ Huệ nhẹ gật đầu, thu hồi bộ dạng hiền hoà tươi cười, nói: “Đa tạ ngươi đã hộ tống Tử Nguyệt trở về, ta sẽ không để cho ngươi chảy máu vô ích, sẽ đền bù đầy đủ tổn thất cho ngươi.”

Diệp Phàm cảm thấy, bà lão này nhìn thì như là cảm tạ, nhưng nghe thì lại như là giải quyết việc chung, không có bất kỳ cảm giác. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, hơn phân nửa là đám đệ tử tuổi trẻ kia đưa việc hắn thi triển Đại Hư Không thuật bẩm báo lên. Truyện Già Thiên – 遮天 copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới

“Cô tổ, đừng xụ mặt được không, hắn trằn trọc vạn dặm, hộ tống ta trở về. Ngài xem, hắn đầy người vết máu, bị trọng thương…” Cơ Tử Nguyệt phi thường tinh linh, tự nhiên nhìn ra Cơ Huệ qua loa.

“Thật là không dễ dàng, vị thiếu niên anh hùng này mời tiến đến.” Cơ Huệ làm ra vẻ vui vẻ, thản nhiên nói.

Cơ Tử Nguyệt hướng phía Diệp Phàm truyền âm, nói: “Bỏ qua đi, ta đem Đại Hư Không Thuật truyền cho ngươi, đúng thật là việc rất nghiêm trọng, chờ ta giải thích cho bà, chắc là bà sẽ hiểu thôi.”

Diệp Phàm nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Cơ Tử Nguyệt tự mình tiến lên, giữ chặt tay Diệp Phàm, mang theo hắn đi vào trong khách sạn.

Ngay lúc này, Diệp Phàm cảm giác được bà lão Cơ Huệ sắc mặt đã trầm xuống, sau đó nghe được truyền âm: “Người trẻ tuổi, không nên cùng Tử Nguyệt đi gần như vậy, ngươi phải hiểu được, Cơ gia nữ nhi giống như Thần Nguyệt, treo cao trên trời vậy. Ngươi cứu được nàng, ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi, cho ngươi hậu báo. Còn mặt khác… Ngươi nên biết phải làm như thế nào!”.

Đọc truyện chữ Full