Bầu trời tối như mực, các vì sao cũng biến mất, cả cùng đất như lâm vào trong bóng tối vĩnh hằng, chung quanh mỏ cổ Thái Sơ là không gian cô quạnh yên tĩnh.
Một cảm giác bị đè nén, sợ hãi, hung hăng đáng sợ…thật giống như có nhiều nốt nhạc lớn màu đen đang phủ xuống, chìm vào trong lòng mọi người.
– Chuyện gì xảy ra?
Bốn người giật mình, lòng cũng trầm xuống, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
– Mỏ cổ Thái Sơ xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ chết sao?
Trần Hoài Viễn run giọng hỏi.
Lý Đức Sinh cũng run run, con mắt trái của hắn phóng ra một luồng sáng tối tối, Âm Minh nhãn được mở to ra nhìn về phương hướng mỏ cổ Thái Sơ.
– Ngươi nhìn thấy gì?
Diệp Phàm giục hỏi.
– Mỏ cổ Thái Sơ sao rồi?
Lão Đao Cầm cũng gấp rút hỏi.
– Không thấy được gì hết, nơi đó tối đen như mực, cắn nuốt hết vạn vật. Đôi mắt của ta…
Đột nhiên Lý Đức Sinh ngửa mặt lên trời hét to một tiếng rồi ngã xuống đất, khóe mắt có một vệt máu tràn ra.
Biến cố này làm cho thân thể ba người kia phát rét, nhanh chóng đỡ hắn dậy.
– Ngươi làm sao vậy?
Diệp Phàm hỏi.
Con mắt trái của Lý Đức Sinh nứt toát ra, một làn máu tươi chảy xuống. Âm Minh nhãn trở nên trống trơn, sưng to lên. May mắn là con ngươi không bị tổn thương, chẳng qua tròng mắt bị thương mà thôi.
– Đau chết mất!
Nước mắt hắn chảy dài xuống, vội vàng dùng thần lực điều trị cho Âm Minh nhãn, qua một hồi lâu sau mới phục hồi như cũ.
– Xảy ra chuyện gì?
Lão Đao Cầm hỏi tới.
– Một cái động đen, một cái động đen rất lớn, gần như có thể nuốt cả bầu trời…
Lý Đức Sinh vẫn còn hoảng sợ, mắt trái của hắn suýt chút nữa đã bị hỏng rồi.
“Xoẹt”
Một hồi lâu sau, vầng trăng sáng và các vì sao mới xuất hiện lần nữa, rất đột ngột.
Ánh sáng trăng nhu hòa như làn khói mỏng, vô cùng thánh khiết, làm cho người ta có cảm giác sáng sủa và ấm áp, quét đi mọi khí tức cô quạnh vừa rồi.
Ánh sáng nhàn nhạt ấy bao phủ cả vùng đất màu nâu đỏ, làm cho cát sỏi, tảng đá lớn, các ngọn núi thấp như được bao phủ thêm bởi một tấm vải mỏng, giống như là một bức tranh sơn thủy nhạt nhẽo.
– Làm ta sợ muốn chết, mà khi nãy đã có chuyện gì vậy?
Trần Hoài Viễn vỗ vỗ bộ ngực.
Ánh sáng lại hiện lên, dường như khi nãy không có việc gì xảy ra, ánh sáng sao trên trời hội tụ lại thành một dòng nước, chảy về phía cổ mỏ.
Cái động đen to lớn như muốn cắn nuốt hết thảy đã biết mất, mọi việc lại như lúc đầu.
– Giống như ảo giác vậy.
Diệp Phàm cảm thán.
Nhưng mà, không lâu sau lại có một âm thanh “oong” trầm thấp vang lên, tất cả ánh sáng thánh khiết lại bị hút khô rồi.
Khắp nơi trở nên tối đen như mực, nhìn người đối diện mà không thấy rõ. Nhất là khu vực ở mỏ cổ Thái Sơ, dường như nơi đó đã trở thành một vực sâu, còn tối tăm hơn những chỗ khác.
– Tại sao lại tối nữa rồi?
– Đúng rồi, bây giờ đã đến nửa đêm. Theo truyền thuyết, đây chính là lúc mỏ cổ Thái Sơ cắn nuốt tinh hoa trời đất, thu nạp hết thảy!
Lão Đao Cầm kinh hãi, nói:
– Chúng ta mau mau rời đi, nếu không, chỉ sợ không đi được nữa.
– Đi!
Diệp Phàm quát khẽ.
Hắn đã thăm dò đại khái tình huống nơi này, vội vàng dẫn ba người kia thối lui ra bên ngoài.
Dĩ nhiên bọn họ rút đi phải tránh sang phải sang trái, rồi không ngừng biến hóa phương vị, chứ không phải rút hết theo một đường thắng.
Diệp Phàm không ngừng tính toán, dựa theo những gì nhớ được trong “Nguyên Thiên thư” để di chuyển cước bộ, ba người ở phía sau cũng đi theo bàn chân của hắn.
Đây là một đoạn đường đi rất phức tạp, có thể nói là cứ tới được ba bước thì phải lui lại hai bước, rồi chuyển sang trái phải liên tục, vô cùng mơ hồ.
Thỉnh thoảng Diệp Phàm còn dừng lại, diễn toán trên mặt đất một chút. Sau khi cẩn thận tính toán xong, lại nhìn địa thế chung quanh, hắn mới lựa chọn phương hướng đi tiếp.
– Quật gia à, ngài nhất định phải dẫn chúng ta đi ra ngoài đó.
Trần Hoài Viễn vừa đi vừa lẩm bẩm trong tai Diệp Phàm, nói:
– Từ xưa đến nay ta vẫn luôn luôn bội phục mấy kỳ nhân như ngài, ta cũng muốn học hỏi một chút, tiếc là chỉ học được chút xíu.
– Ra chỗ khác mà nói, đừng làm phiền.
Lão Đao Cầm lấy tay kéo hắn sang chỗ khác, sợ quấy rầy Diệp Phàm.
Nửa giờ đồng hồ sau, Diệp Phàm đã dẫn bọn hắn trở về điểm xuất phát, cũng chính là nơi cách mỏ cổ Thái Sơ khoảng tám – chín mươi dặm.
Trong quá trình này, thỉnh thoảng đằng sau có những âm thanh trầm thấp. Cái động đen đó cứ như một con cá kình hút nước, cắn nuốt toàn bộ tinh hoa trời đất, lại phảng phất như một con hung thú đang mở miệng rộng ra để nuốt lấy bầu trời.
Mấy lần Diệp Phàm cũng bị ảnh hưởng. Mỗi khi trời đất không còn ánh sáng, hoàn toàn tối đen thì hắn không thể không dừng lại, tĩnh tâm thôi diễn đường đi.
Cứ đi một chút rồi lại ngừng một chút, việc này gây cho bốn người cảm giác đã đi được hơn ngàn dặm đường. Rốt cuộc bọn họ cũng thoát khỏi khu vực cổ quái ấy, tới được một nơi cách mỏ cổ Thái Sơ khoảng một trăm năm mươi dặm.
– Cuối cùng cũng ra được!
Bốn người thở dài một cái. Nhất là Diệp Phàm, trông hắn như bị mất hết sức lực vậy, vội vàng đặt mông ngồi xuống đất. Việc không ngừng tính toán đường đi làm cho hắn kiệt sức.
Hắn lấy Ngọc Tịnh bình ra, cố gắng nuốt lấy số thần tuyền ít ỏi còn trong bình, một lúc sau cũng phục hồi lại.
Nếu như không phải đã tìm hiểu Nguyên Thiên thư, Diệp Phàm cảm thấy cả bọn sẽ bị vây chết ở trong đó, không thể nào thoát ra được.
– Quật gia, lúc trở về ta sẽ dựng bàn thờ cầu an cho ngươi. Ta nói được là làm được.
Trần Hoài Viễn tỏ vẻ rất biết ơn.
– Đừng có đứng đó nằm mơ, chúng ta còn chưa rời xa thần mỏ, vẫn còn đang ở trong cấm địa Thái Sơ đó. Ở đây còn rất nhiều địa thế hung hiểm như “chân long thổ máu”, nếu không cẩn thận thì mất mạng ngay.
Lão Đao Cầm giội cho hắn một gáo nước lạnh.
Diệp Phàm cũng thở dài một hơi.
Đúng như lời lão Đao Cầm nói, cấm địa Thái Sơ là một khu vực hết sức nguy hiểm. Chắc chắn những địa thế như “Hỏa long phần” hay “Long điệp huyết” không chỉ có ở một nơi, nếu như không chuẩn bị tốt, bọn họ rất dễ rơi vào trong tuyệt địa khác.
Ánh trăng tường hòa chiếu sáng đường đi, mấy người đi rất chậm, cẩn thận từng bước đi, sợ mình sẽ rơi vào trong tuyệt địa.
– Những thi thể ngươi thấy được ở mỏ cổ Thái Sơ có hình dạng như thế nào?
Diệp Phàm hỏi Lý Đức Sinh.
– Là Nhân tộc sao?
Lão Đao Cầm cũng hỏi tới.
– Tất cả đều có hình dáng con ngươi, nhưng có phải là người hay không thì rất khó nói, dù sao cũng quá xa. Âm Minh nhãn của ta chỉ thấy được vài đường nét, nữ có nam có, y phục rất cổ xưa.
Lý Đức Sinh vẫn còn sợ hãi.
– Có lẽ bên trong còn có thi thể của Thánh Chủ hoặc Hoàng Chủ, dĩ nhiên, rất có thể đấy là những tồn tại sống trong mỏ cổ Thái Sơ…
Lão Đao Cầm tự nói.
– May mà còn chưa thấy sinh vật nào còn sống…
Diệp Phàm cảm thấy rất may mắn. Có rất nhiều truyền thuyết nói về mỏ cổ Thái Sơ, một lời đáng sợ hơn một lời.
– Sinh vật còn sống ư? Từ xưa tới nay có mấy người thấy được…
Lão Đao Cầm nói nhỏ.
– Không biết ba tồn tại như thần linh khi nãy còn ở gần đây không?
Lý Đức Sinh nhỏ giọng nói.
Nếu như suy xét lại, cũng vì có ba sinh vật được ánh hào quang xuất hiện nên mới làm cho bọn họ phải chạy như bay, suýt nữa đã bị vây khốn trong mỏ cổ Thái Sơ.
– Hi vọng đừng có gặp lại bọn họ!
Trần Hoài Viễn nói thầm.
– Hai cái miệng quạ đen của các ngươi có thể ngậm lại cho ta không?
Lão Đao Cầm trợn mắt lên, lão ta rất sợ khi nói đến những vấn đề này.
– Hừ!
Diệp Phàm nhìn về chân trời xa xôi, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Hai cái miệng quạ đen này nói đúng thật rồi!
Mặc dù là nửa đêm, nhưng cảnh vật chung quanh lại không tối, bởi vì vầng trăng sáng đang ở trên cao, ánh sáng trăng chiếu rọi bao phủ cả vùng đất.
Ngay ở đường chân trời Diệp Phàm nhìn, có ba thân ảnh xuất hiện. Bọn họ cũng đang nhìn về phía này, cả người họ được ánh sáng bao phủ, giống như ba vị thần linh.
Người ở ngay giữa mộc mạc và hư ảo, làm cho người ta có cảm giác rất mơ hồ.
Người ở bên trái được thánh quang che thể, trông rất chói mắt, cứ như một mặt trời đang chiếu sáng vậy.
Người ở bên phải, mái tóc đen và y phục màu trắng của người này đang cùng nhau bay theo gió, như Quảng Hàn tiên tử không dính bụi trần, trong suốt lấp lánh.
– Ba thần linh…
– Họ muốn ép chúng ta phải tiến vào mỏ cổ Thái Sơ thật sao?
Trần Hoài Viễn và Lý Đức Sinh mới trầm tĩnh không được bao lâu, lúc này lại bắt đầu run rẩy rồi. Hai người muốn nhanh chân bỏ chạy, nhưng động tác lại rất cứng ngắc, cứ đứng đó mà run rẩy, không thể nào di chuyển được.
Diệp Phàm và lão Đao Cầm cũng muốn chạy trốn, nhưng phía sau chính là mỏ cổ Thái Sơ, thật sự không nên đi chút nào.
Nhưng chuyện làm cho ba người giật mình và không hiểu được lại xảy ra, ba thần linh ở cuối đường chân trời đột nhiên xoay người chạy nhanh, giống như người thường gặp rắn độc, hoặc giống tu sĩ gặp lệ quỷ vậy. Bọn họ chạy rất nhanh, nhanh đến mức không thể tin được.
Lão Đao cầm trợn mắt hốc mồm, không thể nào hiểu được.
Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn cũng chỉ biết trố mắt ra nhìn, miệng cà lăm nói chuyện.
– Tồn tại cấm kỵ…sợ chúng ta…đây là…chuyện…gì…vậy?
– Thần linh…đang lẩn trốn, ta…không nhìn lầm chứ?
Mặc dù khoảng cách rất xa xôi, chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng mơ hồ, nhưng Diệp Phàm lại cảm thấy ba người kia có chút quen thuộc. Trong phút chốc, lòng hắn bỗng hiểu rõ.
– Ông bà ngươi!
Hắn bước đi như bay, nhanh chân đuổi theo.
– Hắn dám mắng tồn tại còn sống ở cấm địa Thái Sơ?
Trần Hoài Viễn giật mình.
– Điên rồi, thật là điên rồi. Quật ông trúng tà rồi, lại dám đuổi theo ba thần linh!
Lý Đức Sinh cũng sợ hãi kêu lên.
Lão Đao Cầm ban đầu cũng ngẩn người, nhưng sau đó lại đột nhiên nhảy lên, nói:
– Đuổi theo, bọn họ không phải là thần linh mỏ cổ Thái Sơ gì, người đó!
– Cái gì, bọn họ là người?
Trần Hoài Viễn thoáng cái can đảm lên, chửi ầm ầm:
– Bọn họ…chính ba người bọn hại chúng ta chạy loạn, thiếu chút nữa đã chết trong mỏ cổ Thái Sơ. Thật không ngờ đó là Nhân tộc!
Lý Đức Sinh cũng nguyền rủa, nói:
– Ông bà nhà mày, bọn họ cũng là Nhân tộc, nhưng suýt nữa đã hại chết chúng ta. @#¥¥…
Bọn họ nhanh chóng nghĩ lại.
Vào lần đầu tiên gặp nhau, bốn người đang đứng trên bãi đất, sau đó thối lui đến chỗ trũng, nên cũng không thấy được ba người kia sau đó bắt đầu chạy trốn. Chắc lúc đó ba người này cũng lựa chọn phương án bỏ chạy, chẳng qua có bãi đất ngăn cản, nên bốn người bên Diệp Phàm không thể nhìn thấy được.
Diệp Phàm là người đầu tiên xông lên phía trước, lão Đao Cầm thứ hai, Trần Hoài Viễn và Lý Đức Sinh kế cuối, đuổi theo rất sát.
Tâm tình bốn người Diệp Phàm rất bình thản, không có ai la hoặc kêu réo, tất cả đều im lặng đuổi theo.
Mặc dù tốc độ ba người ở trước rất nhanh, nhưng cũng không thể thoát khỏi hoàn toàn. Thật ra ba người này cũng không dám chạy nhanh hết mức, vì bọn họ sợ không cẩn thận sẽ ngộ nhập tuyệt địa, nên không thể thoát khỏi bốn người ở sau được.
Về phần Diệp Phàm, tuy chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể xác nhận đó là ba người Dao Trì Thánh nữ, Diêu Quang Thánh tử, Diêu Hi.
Hắn đã sớm biết được ba vị truyền nhân Thánh Địa này có đến mỏ cổ Thái Sơ để vận chuyển một số khối đá, nhưng thật không thể ngờ rằng bọn họ cũng lạc đến nơi này.
– Ba người này thiếu chút nữa hại chúng ta chết trong mỏ cổ Thái Sơ, không hù dọa bọn họ sợ chết một lần thì thật xin lỗi chính mình!
Cả Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn đều nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Phàm càng thực tế hơn, đuổi theo sát ba vị truyền nhân Thánh Địa, không hề dừng lại.
Còn ba người kia thì sao? Đường đường là Thánh nữ, Thánh tử, từ trước tới nay luôn có phong thái bình tĩnh thong thả, nhưng lúc này lại vô cùng chật vật. Cả ba người đều coi những người ở phía sau là các tồn tại cấm kỵ trong cổ mỏ.
– Sao ta cảm thấy mấy người ở sau là Nhân tộc thì phải, không phải là sinh vật đâu.
– Đúng, tay áo bọn họ bồng bềnh. Nhất là người giống đạo sĩ ở trước, trông hắn rất quen.
– Chắc chắn là Nhân tộc, nếu như là sinh vật kinh khủng, bọn họ đã đuổi kịp chúng ta òồi.
Cả ba người Dao Trì Thánh nữ, Diêu Hi và Diêu Quang Thánh tử đều là người bất phàm, dù thân đang bị vây khốn ở mỏ cổ Thái Sơ, bọn họ cũng không bối rối lắm. Ba người nhanh chóng quyết định rồi dừng lại, đợi bốn người kia.
– Vô lượng thiên tôn, đằng trước có phải là mấy vị cố nhân?
Diệp Phàm thấy bọn họ dừng lại, vội vàng xông về phía trước, miệng khẽ nói để tránh hai bên hiểu lầm.
Qua một lúc sau, hai bên đã gặp mặt nhau.
Vầng trăng sáng treo ở trên cao, ánh sáng trăng ôn hòa chiếu xuống, giúp hai bên có thể thấy rõ mặt nhau.
Từng sợi lông tơ lẫn mái tóc của Diêu Quang Thánh tử đang phát ánh sáng vàng kim lóng lánh, toàn thân trở nên chói rọi. Mặc dù hắn không tức giận, nhưng nụ cười bình thản đã không còn xuất hiện nữa, đôi lông mày khẽ cau lại.
Diêu Hi mặc một bộ đồ trắng như tuyết, giống như tiên tử không nhiễm bụi trần.
Nàng ta khẽ nhăn mặt lại, nói:
– Đạo trưởng, không ngờ gặp lại ở chỗ này, ngươi không hổ danh là sư thúc của Đoàn đạo trưởng.
Đoạn Đức thường bị người khác gọi là đạo nhân vô lương, hoặc đạo sĩ thất đức. Diêu Hi nói rất uyển chuyển, trong lời nói có ẩn ý rõ ràng. Dù là ai đi nữa, nhưng bị người khác đuổi theo trong mỏ cổ Thái Sơ này thì cũng không cao hứng được. Nhưng nàng lại kiềm chế được, không phát tác ra ngoài.
– Vô lượng thiên tôn.
Diệp Phàm niệm tụng đạo hiệu, giải thích:
– Đây hoàn toàn là hiểu lầm.
Dao Trì Thánh Nữ im lặng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói:
– Đạo trưởng, sao ngươi đến nơi này?
– Một lời khó nói hết…
Ngay lúc này, Trần Hoài Viễn và Lý Đức Sinh chạy tới, nói:
– Các ngươi là ai? Làm hại chúng ta thiếu chút nữa đã chết trong mỏ cổ Thái Sơ.
Hai người này không để ý gì, cứ mắng mỏ oán trách một trận. Nhất thời làm cho ba người Diêu Quang Thánh tử, Diêu Hi, Dao Trì Thánh nữ không thể tức giận được.
Sau khi nghe hai người này nói xong, ba người mới phát hiện hai bên đã dọa lẫn nhau một trận, đúng là “hiểu lầm”.
Khi đã hiểu hết mọi chuyện, Diêu Hi mới làm bộ oán giận, nói:
– Đạo trưởng, ta thấy ngươi rất giống với tên đạo sĩ vô lương kia đó. Rõ ràng đã nhận ra chúng ta, nhưng cứ đuổi theo phía sau mà không nói lời nào.
Diêu Quang Thánh tử cũng nói:
– Đạo huynh, lần trêu chọc này hơi quá đáng rồi.
Dao Trì Thánh nữ mở miệng nói, âm thanh rất tự nhiên:
– Đạo trưởng, suýt nữa là ngươi hại chúng ta đi vào tuyệt địa đấy.
– Toàn bộ đều là hiểu lầm!
Diệp Phàm nói sang chuyện khác, hỏi:
– Mà sao các ngươi cũng bị lạc ở cấm địa Thái Sơ này?
– Vốn chúng ta còn đang ở biên giới cấm địa Thái Sơ…
Ba người kể lại, mà tình huống của họ cũng gần giống với bọn người Diệp Phàm. Khi đó, bỗng nhiên bên ngoài cấm địa xuất hiện một cơn lốc màu đen kỳ lạ, giết chết nhiều người, còn ba người thì bị cuốn vào bên trong cấm địa Thái Sơ.
Lúc biết được ba người là truyền nhân Thánh Địa, Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn không dám gào to nữa, lão Đao Cầm vẫn giữ được bình tĩnh ngay từ đầu.
Sau khi giải thích cho nhau nghe nguyên nhân đi vào trong đây, bảy người cùng cảm thán, không ngờ tất cả việc này cũng là vì cơn gió lốc màu đen kỳ quá kia.
– Đạo trưởng, ngươi đúng là…vì muốn đánh giá mỏ cổ Thái Sơ nên chạy tới nơi này sao?
Diêu Quang Thánh tử lắc đầu.
Hai bên liền ngồi chung xuống, rồi kể cho nhau nghe những việc đã xảy ra khi ở đây. Cả ba người Dao Trì Thánh nữ đều giật mình, không ngờ Diệp Phàm lại có thể phá được những sát cục trong lúc đi tới đây.
– Ta cảm thấy chỉ cần chúng ta vượt qua được bình nguyên máu ở đằng trước, chúng ta có thể thoát khỏi cấm địa này rồi.
Lão Đao Cầm nói như vậy.
Diệp Phàm và ba vị truyền nhân Thánh Địa đều gật đầu, bọn họ cũng có cảm giác như vậy.
Bảy người đi về phía trước sáu mươi dặm, bỗng nhiên thấy được một khu rừng Tùng ở ngay phía trước.
Ánh sáng trăng chiếu rọi xuống khu rừng Tùng này, ở đây còn có một dòng suối mát chảy qua các tảng đá, đây là một cảnh vật có thật.
Rừng tùng chập chờn, nước suối chảy róc rách, ánh sáng trăng phản chiếu xuống, cảnh tượng thanh nhã trầm tĩnh và thanh khiết.
Mỏ cổ Thái Sơ chính là cấm địa Sinh Mệnh, vốn là một nơi không có một ngọn cỏ, tại sao lại có địa phương như thế?
Mọi người không thể nào hiểu được, cảm thấy ngoài ý muốn và rất giật mình.
– Có cái gì sáng lên kìa…
Đôi mắt của Diêu Quang Thánh tử thâm sâu như đại dương, giống như có thể nhìn rõ toàn bộ khu rừng.
Bảy người đi vào trong rừng, quả nhiên nhìn thấy có một vật thể đang phát sáng.
– Đây là…một bộ hài cốt!
Mọi người cả kinh.
Ở ngay dưới một cây tùng có một bộ xương cốt trắng noãn, toàn thân trong suốt lấp lánh, phát sáng dưới ánh sáng trăng.
– Chắc chắn người này lúc còn sống có tu vi kinh thế, đã chết nhiều năm mà cốt chất vẫn còn trơn bóng như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.
– Nơi này có một khối ngọc bội.
Diêu Hi phát hiện ở ngay dưới khe nước có một khối ngọc, trên đó có khắc hình một con rồng. Khối ngọc lóng lánh, vừa nhìn đã biết là bảo ngọc.
– Đây là một vị Hoàng Chủ nước Đại Hạ!
Dao Trì Thánh nữ kinh ngạc.
Loại ngọc bội này chỉ có Đại Hạ Hoàng Chủ mới có thể nắm giữ, chính là vật tượng trưng cho thân phận.
Mọi người đều thấy kinh hãi. Đại Hạ là hoàng triều bất hủ đã truyền thừa được mấy chục vạn năm, một vị Hoàng Chủ tu vi chấn thế của họ lại vẫn lạc ở nơi này.
– Quả đúng như lời đồn, mỏ cổ Thái Sơ có thể chôn vùi cả Thánh Chủ và Hoàng Chủ.
Diêu Quang Thánh tử cảm thán, hắn không biết trong tương lai mình có đi vào nơi này lại hay không.
– Hắn không tiến vào mỏ cổ Thái Sơ mà lại chết ở đây, chắc chắn ở đây có nguy hiểm khó lường, chúng ta mau rời đi!
Dung nhan xinh đẹp của Diêu Hi khẽ biến sắc, đôi mắt đẹp nhìn vào sâu trong rừng Tùng.
Mọi người hơi kinh hãi. Hoàng Chủ hoàng triều bất hủ có tu vi công sâm tạo hóa, nhưng lại vẫn lạc ở đây, chắc chắn đây không phải là nơi tường hòa như dáng vẻ bên ngoài.
– Đi mau!
Diệp Phàm nhớ ra gì đó, vội vàng rút đi.
Bây giờ sáu người kia đều coi hắn là “quật gia”, nay thấy hắn như thế, sáu người càng bất an hơn. Tất cả đều vội vàng rút lui.
– Đạo trưởng, nơi này có gì không ổn, ngươi nhìn thấy điều gì sao?
Dao Trì Thánh nữ nhẹ giọng hỏi, một mùi thơm từ trên ngọc thể truyền đến.
– Đáng ra nơi này không có rừng tùng và suối mát, nó phải là nơi trống trải mới đúng. Vật cực tất phản (1)…
Diệp Phàm cảm thấy bất an.
Trong Nguyên Thiên thư đã có ghi lại như sau: “Vật cực tất phản, thấy được mau lui”.
Câu này viết ra không phải dành cho người thường, mà chính là căn dặn Nguyên Thiên sư!
Một phần sau của Nguyên Thiên thư ghi rằng có một số địa thế sông núi tồn tại không phù hợp với lẽ thường, đó là địa thế không được tồn tại, chắc chắn dưới đất các địa thế đó có đồ vật không thể ngờ được, Nguyên Thiên sư cũng phải tránh lui!
Tim Diệp Phàm đập thình thịch, đây chính là vùng đất ma quỷ chém giết Nguyên Thiên sư, cần phải tránh xa ra. Dựa vào trình độ bây giờ, hắn không thể đoán được dưới đất có đồ vật gì.
“Thật sự thấy được địa thế “vật cực tất phản” sao? Những gì được ghi lại ở sau Nguyên Thiên thư đều là những điều chính xác cả…” – Hắn tự nói trong lòng, hiện tại hắn còn chưa phá được địa thế này.
Cho dù vị tổ tông đầu tiên của Trương gia – vị Nguyên Thiên sư kia có sống lại, cũng chưa chắc phá vỡ được!
Mồ hôi lạnh Diệp Phàm chảy dài, từng bước từng bước lui về phía sau, y phục cũng bị mồ hôi thấm ướt. Mọi người đều cảm nhận được hắn rất khẩn trương, tất cả đều nín thở rồi lui về phía sau.
Khi rời khỏi rừng tùng rồi, mọi người cũng không thấy có chuyện gì xảy ra. Tiếng nước suối vẫn chảy róc rách, êm tai dễ nghe, ánh sáng trăng chiếu xuống rất tường hòa.
Hoàng Chủ kinh thế cũng chết ở nơi này, làm sao lại không có hung hiểm đây? Nơi này tuyệt đối là một vùng đất ma quỷ nhuốm máu!
Nhưng mà, khi mọi người đã lui ra xa hơn mấy trăm trượng, vẫn không nhìn thấy được gì.
“Vèo”
Diệp Phàm chạy nhanh đi, lưu lại một đạo tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt đã xông ra ngoài. Hắn nghĩ rất thực tế: từ từ rút đi không phải là biện pháp.
– Chư vị, chúng ta dựa vào vận may đi. Nếu như không chết, gặp lại ngoài năm mươi dặm!
Thật không ngờ “quật gia” có thể từ “sát cục phải chết” ở mỏ cổ Thái Sơ đi ra lại làm như vậy, sáu người còn lại rất kinh hãi. Liên tiếp có những tiếng động phá không truyền đi, bọn họ dùng hết sức lực để bỏ chạy.
Diệp Phàm bỏ chạy thục mạng, sống lưng cảm thấy lạnh lẽo.
Cấm địa Thái Sơ thật quá kinh khủng, nơi nơi là tuyệt địa. Hắn cảm thấy chỗ này cũng không kém nguy hiểm hơn cổ mỏ kia bao nhiêu cả!
——————————————–
(1) vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.