– Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.
Ánh trăng trong trẻo treo ở trên cao chiếu rõ vùng đất màu nâu đỏ kéo dài không thấy cuối, làm toát lên ý vị xa xưa.
– Mấy vị muốn làm gì?
Diệp Phàm nhìn mấy người kia, sắc mặt không chút thay đổi, tay nắm chặt Ly Hỏa thần lô cao một tấc.
Diêu Quang Thánh tử vẫn giữ nụ cười, nói:
– Đạo trưởng không nên hiểu nhầm, ta không có ác ý, chỉ muốn thương lượng cùng đạo trưởng mà thôi.
– Thương lượng về việc gì?
– Ta muốn cùng đạo trưởng trao đổi khối Hoàng huyết xích kim kia.
Diêu Quang thánh tử đáp.
– Ngươi lấy cái gì để đổi?
Cả người Diệp Phàm được ánh trăng bao phủ, hắn bình tĩnh hỏi.
– Ta có thể đứng ra làm chủ, mở bảo khố của Diêu Quang Thánh Địa ra, đạo trưởng tùy ý lựa chọn.
Diêu Quang thánh tử nói ra điều kiện như thế thật làm người ta sợ hãi. Diêu Quang Thánh Địa truyền thừa mười mấy vạn năm, từ xưa đến nay vô cùng cường thịnh, thực lực ẩn sâu bên trong cũng như bảo vật được họ tích lũy rất thâm sâu, người ngoài không thể nào tưởng tượng được.
Mười mấy vạn năm tích trữ, thiên tài địa bảo của Thánh Địa này nhiều không biết bao nhiêu mà kể, nhưng lúc này hắn lại nói mặc cho Diệp Phàm tùy ý chọn, việc này thật làm người khác động tâm. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn không thể đáp ứng. Những thiên tài địa bảo kia sao có thể so sánh với Hoàng huyết xích kim, đây chính là thánh vật thuộc về Đại Đế thời cổ.
– Ngươi tự thấy có vật gì có giá trị ngang bằng Hoàng huyết xích kim?
Diệp Phàm hỏi.
– Giá trị Hoàng huyết xích kim thực sự không cách nào so sánh được, nhưng từ trước đến nay ta không muốn làm khó dễ người khác, không biết một quyển cổ kinh có thể đánh động đạo trưởng hay không?
Gió đêm khẽ nổi, cả người Diêu Quang thánh tử phát ra hào quang, quanh thân thể như được khảm lên một viền sáng màu vàng.
– Một quyển cổ kinh?
Sắc mặt Diệp Phàm biến đổi.
Bên cạnh đó, lão Đao Cầm và Dao Trì Thánh nữ cùng giật mình, đến Diêu Hi cũng lộ ra một vẻ kinh sợ, vị Diêu Quang thánh nữ này không ngờ rằng Thánh Tử đồng môn với mình dám nói ra những lời như thế.
– Theo ta thấy, đạo trưởng đang bị vây khốn ở bí cảnh Đạo Cung, ta muốn đổi với ngươi một quyển cổ kinh viết về bí cảnh Tứ Cực, không biết có làm đạo trưởng vừa lòng hay không?
Diêu Quang Thánh tử cười nói.
– Thì ra không phải là một bộ cổ kinh, chỉ là một quyển kinh về bí cảnh nào đó.
Diệp Phàm không tỏ rõ ý kiến.
Diêu Quang Thánh tử khẽ lắc đầu, nói:
– Đạo trưởng quá tham rồi, mặc dù Hoàng huyết xích kim là báu vật vô giá trên đời, nhưng dù sao cũng chỉ có một khối to bằng nắm tay, thực sự quá ít ỏi.
– Là cổ kinh của Diêu Quang Thánh Địa sao?
Diệp Phàm chợt hỏi.
Diêu Hi bên cạnh lo lắng, tuy nàng biết thân phận Diêu Quang thánh tử thân phận rất cao, nhưng còn chưa đến mức có thể đem cổ kinh của Thánh Địa cho người ngoài xem, mấy lão tiền bối trong môn phái chắc chắn không bao giờ đồng ý.
Diêu Quang thánh tử lắc đầu, nói:
– Đây không phải là tâm pháp của Diêu Quang Thánh Địa ta, chỉ là một bộ tàn kinh ta bất ngờ đoạt được trong một lần đi du lịch.
Mấy người này không ai không biến sắc, Diêu Quang thánh tử quả nhiên gặp cơ duyên lớn, vốn bản thân đã tu một trong những cổ kinh thâm ảo nhất Đông Hoang, ra ngoài du lịch một chuyến cũng đoạt được một bộ tàn kinh.
– Bộ kinh đó có thể sánh ngang với các tiên điển khác sao?
Diệp Phàm hỏi, quả thật hắn có chút động lòng.
– Tuyệt đối không thua kém!
Diêu Quang thánh tử khẳng định.
Diệp Phàm cảm thán trong lòng, đây chính là chênh lệch a! Trong nhà vị Thánh Tử này đã có một bộ cổ kinh, bây giờ lại có thêm một quyển tàn kinh để tham khảo, còn hắn thì sao? Vì các pháp môn tu hành mà mất ăn mất ngủ.
– Kỳ thật ta muốn hai pháp môn tu hành hai đại bí cảnh Đạo Cung và Tứ Cực, không biết Thánh Tử có thể đáp ứng không?
Diệp Phàm cười hỏi.
– Đạo trưởng không thể quá tham lam được! Hơn nữa, bộ kinh này là tàn quyển, cũng không có pháp môn tu bí cảnh Đạo Cung.
Diêu Quang thánh tử đáp.
– Ài, thật sự khó nghĩ a.
Nói tới đây, Diệp Phàm nhìn về phía lão Đao Cầm, cười nói:
– Ta thấy tinh hoa lão trượng súc tích ở bên trong, nhìn qua là biết nhân vật đã thành tinh, lão có vật gì muốn trao đổi cùng ta sao? Dù sao lão cũng không nên động thủ cướp lấy đấy, phải biết rằng mấy vị nhân kiệt Thánh Địa ở đây sẽ không mặc kệ ngồi xem đâu.
Vì Diêu Quang thánh tử không trực tiếp động thủ, nên Diệp Phàm uyển chuyển nói lời thăm dò lão Đao Cầm.
– Ta là một lão già gần đất xa trời rồi, làm sao như thế được, không biết ngươi muốn cái gì đây?
Lão Đao Cầm nhàn nhạt đáp, mang một vẻ cao thâm khó dò.
Diệp Phàm rùng mình một cái, hắn cảm thấy lão nhân này không hề sợ mấy vị truyền nhân Thánh Địa ở đây, dường như ẩn giấu rất sâu.
– Ta vừa mới nói xong, muốn một bộ cổ kinh ghi chép tâm pháp.
– Cả Đông Hoang chỉ có mấy bộ cổ kinh như thế, cái giá này ta không bỏ ra nổi.
Lão Đao Cầm lắc đầu.
Diệp Phàm nhìn về phía Diêu Hi và Dao Trì thánh nữ, cười nói:
– Hai vị tiên tử cũng có ý định với Hoàng huyết xích kim ư?
Diêu Hi nở nụ cười, nói:
– Kỳ lạ nhỉ, sao ta cảm thấy dường như ngươi đang mê hoặc ta?
Mặc dù nàng là Diêu Quang thánh nữ, thánh khiết xuất trần, nhưng khi cười lên lại có chút lả lơi quyến rũ. Cổ thon trắng ngần, dung nhan kiều diễm, thật sự có một mùi vị mê người.
– Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, Diêu Hi tiên tử không có ý gì thì thôi vậy.
Hắn cũng không dám trêu chọc nhiều. Diêu Quang thánh tử đang ở đó, nếu dám đùa giỡn phu nhân Thánh Chủ tương lai, sợ rằng sẽ tạo cho người này một lý do để ra tay.
Dao Trì Thánh nữ hơi trầm ngâm, nói:
– Nếu vậy, Dao Trì ta cũng có thể xuất ra một quyển cổ kinh.
– Tiên tử đang nói thật sao? Có phải là tâm pháp Tây Hoàng kinh của Dao Trì không?
Diệp Phàm chợt động,
Mục đích chủ yếu đến Bắc vực của hắn lần này là tìm kiếm cổ kinh truyền thừa xuống từ Dao Trì Tây Hoàng Mẫu.
– Vậy thì không phải, Tây Hoàng kinh không thể truyền ra bên ngoài, nhưng Dao Trì ta cũng có được nửa bộ tàn kinh khác.
Dao Trì Thánh nữ vội đáp.
Diệp Phàm thật sự giật mình, cả Đông Hoang chỉ có mấy bộ cổ kinh, vậy mà Dao Trì lại có thêm một bộ tàn kinh khác.
Nhưng tâm chí của hắn lại ở Tây Hoàng kinh, đây là quyển kinh có pháp môn tu hành Đạo Cung thâm ảo nhất, chắc chắn mấy cuốn tàn kinh không thể so sánh với nó được.
– Việc này để ta cân nhắc đã.
Hắn không dám trực tiếp từ chối, vì hắn không muốn những người này mất hết hi vọng ngay lúc này. Nếu không, sợ rằng bọn họ sẽ lập tức ra tay.
Trong mấy người ở đây, hắn yên tâm nhất với Dao Trì thánh nữ. Danh tiếng Thánh địa này vô cùng tốt, người trong phái không màng danh lợi, từ xưa đến nay chưa từng thấy làm qua điều ác.
Nhưng hắn phải hết sức đề phòng với Diêu Quang thánh tử. Tài năng người này ngút trời, tạo cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Diệp Phàm không tin vị Thánh Tử này chịu xuất ra một quyển cổ kinh để trao đổi. Hơn nữa, hắn cũng rất kiêng kỵ lão Đao Cầm, lão già này có một vẻ cao thâm khó dò, làm hắn không thể an tâm.
– Đạo trưởng, dù có được Hoàng huyết xích kim hay không, nhưng chỉ cần dựa vào Nguyên thuật người có được, người đã là khách quý của Dao Trì ta.
Dao Trì thánh nữ mỉm nói.
Nàng nói những lời như vậy, rõ ràng là đang giúp Diệp Phàm, đồng thời tỏ rõ lập trường của mình.
– Chúng ta cùng nhau thoát khỏi cấm địa Thái Sơ, có thể nói là bạn bè cùng chung hoạn nạn, tất nhiên không thể làm tổn thương hòa khí. Dù đạo trưởng có đồng ý trao đổi hay không, chúng ta đều có giao tình.
Diêu Quang thánh tử mỉm cười, từng sợi tóc trên đầu đều tỏa ra kim quang.
– Không xong rồi, bọn nó đã tới!
Lý Đức Sinh run rẩy, lời nói không tự nhiên.
Nãy giờ hắn ở bên để tâm quan sát, cũng không tham dự vào, giờ phút này chợt lên tiếng làm mọi người cả kinh.
Sát ngay bên cấm địa Thái Sơ có hai đạo thân ảnh hiện ra như hai tấm bia mộ, dáng người bọn họ cao to, thoạt nhìn rất mạnh mẽ.
Một sinh vật tóc xám dài chấm đất bao phủ lấy thân thể, phát ra một cỗ khí tức khiến người ta kinh sợ, đây chính là con vật đã từng xuất hiện, đuổi theo bọn hắn tới tận Xích Nguyệt quật rồi mới dừng lại.
Một sinh vật khác, cả người được một bộ lông trắng bệch bao trùm, cả mặt cũng bị phủ lấy. Hình dáng của nó như một người đang đứng thẳng, chăm chú quan sát bọn hắn, cặp mắt xanh thẳm phát một cỗ khí tức mãnh liệt ập tới, giống như một con hung thú thời Hoang Cổ đang đứng đó, làm người ta phát lạnh cả người.
Hai con sinh vật cũng không đuổi tới, bọn nó chỉ dừng lại trước biên giới của cấm địa Thái Sơ, lạnh lùng nhìn bọn họ. Tuy rằng vẫn còn cách rất xa, nhưng cũng làm cho mấy người sợ hết cả hồn.
Ngay lập tức, bọn họ đều trốn đi, không ai nhắc đến Hoàng huyết xích kim nữa. Lỡ như hai sinh vật hình người kia đuổi theo, nói không chừng bọn họ sẽ chết hết ở đây.
Cực khổ lắm mới thoát khỏi cấm địa Thái Sơ, nếu như giờ phút này bị chết ở bên ngoài, thật là chết không nhắm mắt mà.
Đột nhiên phía trước xuất hiện mười mấy đạo thân ảnh, nhanh chóng tiến tới.
– Sư đệ, sư muội, là các người phải không?
Mấy người kia truyền âm từ xa tới.
Diệp Phàm thầm kêu xui xẻo, người Diêu Quang Thánh Địa xuất hiện chặn ở phía trước.
Diêu Quang thánh tử cùng Diêu Hi tiến lên gặp mặt với mấy người kia, nhưng dường như cả hai người đã chặn đường đi của Diệp Phàm lại.
Ở xa xa, một đám tiên tử áo quần phấp phới bay tới, đây là các đệ tử Dao Trì Thánh Địa.
– May mà các ngươi bình yên vô sự!
Những đệ tử trẻ tuổi này đi tới, hỏi thăm bọn họ đã gặp phải chuyện gì.
– Nơi này không phải chỗ nói chuyện, rời khỏi nơi này trước đã.
Diêu Quang thánh tử nói.
Hắn là người có uy vọng cao, mặc dù trong những người ở đây có không ít sư huynh của hắn, nhưng tất cả lại kính cẩn làm theo, dù sao hắn cũng là Thánh Chủ tương lai.
– Đạo trưởng đi cùng chúng ta đi.
Diêu Quang thánh tử mỉm cười mời.
– Ta nghĩ chắc không cần đâu, bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, chúng ta ai đi đường nấy thôi.
Diệp Phàm đáp.
– Như vậy sao được, đạo trưởng dẫn đường lúc ở trong cấm địa Thái Sơ, có ơn với ta. Ít ra đạo trưởng phải cho chúng ta tiễn đạo trưởng một đoạn đường chứ.
Diêu Quang thánh tử mỉm cười.
Diệp Phàm vuốt vuốt cằm, cảm thấy không ổn. Nếu như đi cùng một chỗ với người Diêu Quang Thánh Địa, sợ rằng đến lúc cuối cũng không còn mạng giữ lại.
– Lão trượng sẽ đi đường nào?
Diệp Phàm hỏi lão Đao Cầm.
– Ta sẽ đi một mình, hay là ngươi đi cùng với ta?
Lão Đao Cầm đáp.
– Thôi quên đi, con đường lão đi quá vắng vẻ, vậy ta sẽ cùng đi với Dao Trì tiên tử vậy.
Diệp Phàm trực tiếp đi về phía đệ tử Dao Trì.
Diêu Hi mỉm cười ngọt ngào, nói:
– Đạo trưởng làm sao vậy? Sợ rằng Diêu Quang Thánh Địa bọn ta ăn thịt ngươi à?
Dao Trì thánh nữ đi tới, cười nhẹ nói:
– Nếu đạo trưởng muốn đi cùng bọn ta vậy thì cùng đi thôi, chúng ta đang muốn mời ngươi tới Dao Trì một chuyến, đại hội đổ thạch cũng sắp bắt đầu rồi.
– Cầu còn không được!
Diệp Phàm nhanh chóng gật đầu.
Nét mặt Diêu Hi tươi như hoa, nói:
– Diêu Quang cùng Dao Trì từ trước đến giờ cùng tiến cùng lùi, cần gì phân biệt tách ra, chúng ta cùng nhau đi đi.
Cuối cùng mọi người cũng đi chung một nhóm, cả Lão Đao Cầm cũng không đi một mình.
Cách đó hơn ngàn dặm có khu mỏ quặng của Thánh địa, có rất nhiều nhân thủ.
Sau khi đi tới mỏ quặng, bọn hắn cũng không dừng lại lâu, trực tiếp đi lên một cái đài bằng ngọc đen có khắc hạ đạo văn.
Xem ra bọn họ muốn mở ra Vực Môn, vượt qua hư không đi tới Nguyên thành.
– Cấm địa Thái Sơ phát ra một cơn gió xoáy đen kịt khác thường, tạm thời nên rút khỏi nơi đây, để khỏi phát sinh việc gì ngoài ý muốn.
Một vị trưởng lão Dao Trì giải thích.
Xung quanh Nguyên thành là những mỏ quặng nối dài nhau, tòa thành này chỉ cách mỏ cổ Thái Sơ khoảng ba vạn dặm. Sau khi tiến vào hư không đen nhánh, chỉ không lâu sau mấy người này đã vượt qua hư không xong.
Lúc tiến vào Nguyên thành, mặt trời đã dần mọc lên ở hướng đông, sắc trời dần sáng tỏ.
Thật ra Diệp Phàm rất muốn một mình rời đi, nhưng trước mắt không thể làm được, hắn phát hiện người của Diêu Quang Thánh Địa thỉnh thoảng quan sát hắn. Không còn cách nào khác, hắn đành đi theo phía sau mấy người Dao Trì Thánh Địa, chứ không muốn ở cùng với mấy người Diêu Quang Thánh Địa.
Sau đó Diệp Phàm được mấy vị nữ tử Dao Trì sắp xếp chỗ nghỉ trong một tiểu viện.
– Hoàng huyết xích kim à, lực hấp dẫn của ngươi quá lớn rồi!
Diệp Phàm thầm quyết định, lần này tiến vào Dao Trì Thánh Địa nhất định phải tìm cách lấy được phần tâm pháp Đạo Cung của Tây Hoàng kinh.
– Tâm chí các ngươi tại thánh vật dành riêng Đại Đế thời cổ – Hoàng huyết xích kim, nhưng ta chỉ muốn xem cổ kinh của các ngươi mà thôi…