TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 254: Kim Sí Tiểu Bằng Vương

Hành động điên cuồng đánh chết tám tên đệ tử chân truyền của Diêu Quang thánh địa và Cơ gia của Diệp Phàm trước mặt các tu sĩ trẻ tuổi Khúc Châu như được mọc cách bay đi, nhanh chóng truyền ra ngoài, gây nên phong ba không nhỏ. Nó làm cho cả Khúc Châu gió nổi mây phun, người người kinh hãi.

Cơ gia phái nhiều cường giả đi tới ốc đảo này, Thần thể Cơ Hạo Nguyệt cũng tới, còn có người thấy Diêu Quang thánh tử.

Cả người hai người này trước giờ được hào quang bao phủ, dù đi đến đâu cũng được người khác chú ý, chính là nhân vật tuyệt đỉnh trong các tu sĩ trẻ tuổi của Đông Hoang. Nhưng hôm nay, hai người này lại vì một thiếu niên tên Diệp Phàm mà đồng thời giá lâm Khúc Châu, thật khiến người ta phải giật mình.

Lại có tin tức mới được truyền ra, Diêu Quang thánh nữ Diêu Hi cũng xuất hiện ở thành Triêu Dương. Đến giờ phút này, thành Triêu Dương đã thành vùng đất phong vân tế hội, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt mọi người.

Bốn phương tám hướng quanh Khúc Châu rung động, các ốc đảo kế cận cũng nhận được tin tức, mọi người đều nghị luận rối rít, mà trung tâm của các buổi nghị luận ấy tất nhiên là Diệp Phàm.

– Người thiếu niên này không có sư phụ, cũng không có đầu nhập vào đại giáo nào, nhưng có thể một mình từ Nam vực vượt qua hư không tới Bắc vực, quả nhiên có chút thủ đoạn.

– Hắn lấy được Đại Hư Không thuật của Cơ gia, thiêu chết thái thượng trưởng lão của Cơ gia, thật sự không thể tin được!

Những việc làm trong quá khứ của Diệp Phàm nhanh chóng lan truyền ra, sau khi tìm hiểu kỹ thì mọi người càng giật mình, cảm thấy không thể tin được.

– Hắn là Thánh thể Hoang Cổ, con đường tu hành sau này rất khó khăn, cũng không biết sẽ kéo dài được bao lâu.

Khi tin tức này được truyền ra, rất nhiều người cũng thở dài một tiếng. Loại thể chất này cũng giống như ma thú, dù cho ngộ tính của ngươi có thể bằng tiên hoặc yêu, nhưng cuối cùng cũng bị khóa chết trong cái lồng giam xác thịt, con đường sau này thật làm cho người ta tuyệt vọng.

– Nhưng mà thể chất như vậy rất đáng để nghiên cứu, ta nghĩ các đại Thánh Địa cũng có hứng thú đó.

– Hắn có cái đỉnh được tạo thành từ vạn vật mẫu khí, một bảo vật như vậy sẽ làm các đại giáo nhìn ngắm không thôi. Dù cho Cơ gia không xuất thủ, cuộc sống sau này của hắn cũng thật đáng lo.

– Đáng tiếc, Thánh thể Hoang Cổ a, thật khó để phá vỡ lời nguyền kia, kiếp tu hành của hắn ở đời này cũng sớm dừng bước thôi!

Có ít người tiếc hận, cảm thấy con đường tu hành của thiếu niên này đã đoạn tuyệt từ trước, không thể nào bước qua cái “kênh trời” còn sót lại từ thời Hoang Cổ.

– Người dám vung đao với Cơ gia chắc chắn là một nhân vật tuyệt đỉnh sẽ quật khởi trong tương lai, nhưng không ngờ lại gặp phải thể chất này.

– Thời đại Hoang Cổ đã trở thành quá khứ mấy chục vạn năm rồi, nhưng từ đó đến nay không có ai có thể phá vỡ ma chú. Đường đường là Thánh thể Hoang Cổ vô địch thiên hạ a, bây giờ lại lưu lạc thành phế thể, thật không biết đến năm tháng nào lại có kỳ tích phát sinh.

Từ việc đàm luận những chuyện về Diệp Phàm đã gây ra, mọi người lại chuyển sang bàn luận chuyện Thánh thể Hoang Cổ. Hầu hết mọi người đều không coi trọng thể chất này, cho rằng Diệp Phàm chỉ là một đóa hoa kỳ lạ tuyệt thế sớm nở chóng tàn, sẽ mau chóng tàn úa đi, loại thể chất này thật không có tương lai ở thời đại bây giờ.

Lúc này, Diệp Phàm và Đồ Phi đã đi đến một nơi khác, không còn ở Khúc Châu nữa.

– Thấy thế nào? Bây giờ ngươi đã trở thành nhân vật phong vân rồi, đi tới đâu cũng thấy người ta đàm luận về ngươi.

Đồ Phi ngồi ở trên một con sư tử có lông màu xanh, cùng với Diệp Phàm phi hành lướt qua vùng đất màu nâu đỏ bao la.

– Đưa thân mình dựng ở ngay đầu sóng không phải là việc tốt gì, nếu như không có thủ đoạn bảo vệ chính mình, kết quả là mạng mình gặp nguy hiểm.

Diệp Phàm cũng không hối hận vì những gì mình đã làm, chính hắn cũng muốn tát vào mặt mũi của Cơ gia một cái.

Lúc này hắn hóa thân thành một người thiếu niên mặc y phục màu tím, hình dáng khác xa với lúc trước. Nhìn kỹ có thể thấy đây là một người thiếu niên thanh tú, mày kiếm mắt sáng, khí khái anh hùng hiện rõ ra. Khí chất bản thân đã biến hóa lớn như vậy, dù cho hắn có gặp phải người quen thì cũng không lo sợ.

Hắn không có cỡi dị thú, cứ thế cất bước phi hành trong hư không, tốc độ rất nhanh.

Hắc Cẩu cũng đi trong không trung, nhưng mà không phải là tự mình phi hành. Sau khi lèo nhèo được cái thuyền ngọc năm màu Diệp Phàm đã thu được, nó liền cải tạo cái thuyền này thành một cái xác rùa màu đen, rồi tự đặt mình lên đó phi hành theo hai người này.

Đồ Phi cười nói:

– Ngươi đã là người nổi tiếng ở khu vực quanh Khúc Châu rồi, ai ai cũng đàm luận tới ngươi. Sau này có làm gì thì phải làm lớn hơn chút nữa đấy, ta nghĩ chuyện sẽ rất thú vị khi truyền tới Thánh thành đó.

– Như vậy có là gì chứ? Năm xưa bổn Hoàng tung hoành khắp thiên hạ, không ai ở Đông Hoang mà không biết bổn Hoàng.

Hắc Hoàng xen miệng vào.

– Rốt cuộc nó là ai? Ta rất muốn có cơ hội làm thịt nó đấy!

Đồ Phi cắn răng, khẽ truyền âm nói với Diệp Phàm.

– Bỏ đi, so đo với một con chó cụt đuôi làm gì?

Diệp Phàm khuyên bảo, rồi hỏi tiếp:

– Rốt cuộc Thanh Giao vương ở nơi nào?

– Rất xa đó, dù chúng ta có dùng hết tốc độ, ta nghĩ cũng phải mất mười mấy ngày.

Đồ Phi đáp.

Bắc vực thật sự quá lớn, diện tích bao la bát ngát, có một vài môn phái ở cách xa đến nỗi phải phi hành mất nửa năm mới tới được. May mà nơi ẩn cư của Thanh Giao vương cũng không xa đến mức như vậy.

– Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Đồ Phi không tin Diệp Phàm đến đó chỉ vì muốn thăm hỏi bạn cũ.

– Đi tị nạn! Bây giờ Cơ gia truy sát ta ở khắp nơi, ở bên ngoài không an toàn.

Diệp Phàm không thể nào nói thật được, hắn sợ rằng việc làm lần này sẽ đắc tội với toàn bộ Yêu tộc.

– Ta phải nhắc nhở ngươi trước, trên người ngươi có vạn vật mẫu khí đỉnh, ta nghĩ khi ngươi tới chỗ Thanh Giao vương sẽ tạo thành sóng gió đó.

– Ngươi muốn nói là mấy người Khổng Tước vương sẽ xuất thủ?

Diệp Phàm nhíu mày.

Trên người Nhan Như Ngọc có Thánh binh Cực Đạo do Đại Đế lưu lại, Khổng Tước vương không chú ý đến thanh vũ khí này. Nhưng sau đó Khổng Tước vương lại ra mặt che chở cho hắn, chẳng lẽ là muốn tài liệu luyện chế vũ khí Cực Đạo của hắn sao?

– Chắc chắn Khổng Tước vương và Thanh Giao vương không phải là người như vậy, nhưng mấy người Yêu tộc khác lại rất khó nói, dù sao loại yêu gì cũng có đủ cả.

Tuy Đồ Phi hay nhiều chuyện, nhưng lời nói lúc này lại rất chân thành. Hắn ta nói:

– Nếu như không phải gia gia ta có vũ khí Cực Đạo, nói không chừng ta cũng động tâm với nguyên căn vạn vật mẫu khí trên người ngươi đấy.

– Cái gì? Gia tộc của ngươi có vũ khí Cực Đạo?

Nghe thấy Đồ Phi nói như vậy, nhất thời hai mắt của Hắc Hoàng trợn tròn lên, nói:

– Huênh hoang khoác lác, cả Đông Hoang cũng chỉ có vài kiện mà thôi, sao gia tộc các ngươi có được?

– Ngươi im miệng lại đi!

Đồ Phi có ác cảm rất lớn với con chó đen này.

Diệp Phàm cau mày, nguyên nhân hắn không tìm Khổng Tước vương sau khi tới Bắc vực, cũng chính là vì sợ Yêu tộc sẽ có ý đồ với bảo vật trên người hắn. Tất cả cũng là vì tin tức hắn có được vạn vật mẫu khí đỉnh đã bị bại lộ khi thiêu chết thái thượng trưởng lão của Cơ gia.

Nhưng mà bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn phải đi tới đó một chuyện, mặc dù chuyến đi này sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn.

Hắn muốn cứu Bàng Bác, nếu còn kéo dài thời gian nữa thì sợ rằng cả đời này cũng không thể gặp lại vị bằng hữu thâm giao này nữa.

Mặc dù người của Yêu tộc có nói rằng rất có thể toàn bộ chỗ tốt và khối thân thể ấy vẫn thuộc về Bàng Bác, còn vị tồn tại thần bí muốn làm chủ thân thể của Bàng Bác sẽ biến thành mây khói. Nhưng Diệp Phàm không tin, hắn tuyệt đối không tin những gì Yêu tộc nói, hắn không muốn để Bàng Bác đi đánh cược tính mạng của mình như vậy, nên hắn nhất định phải cứu Bàng Bác.

Lúc còn ở Nam vực, hắn còn chưa đủ năng lực, bất kỳ Yêu tộc nào cũng có thể chế trụ hắn dễ dàng. Thậm chí thực lực của hắn bây giờ cũng chưa cường đại, nhưng hắn không thể chờ đợi thêm được nữa.

Nhan Như Ngọc từng nói rằng tất cả sẽ có kết quả trong vòng mấy năm này, thời gian đã gấp lắm rồi, nhiều nhất chỉ khoảng nửa năm hay một năm nữa là mọi chuyện sẽ kết thúc. Đến bây giờ, mặc dù thực lực của Diệp Phàm vẫn chưa cường đại, nhưng hắn cũng chỉ còn biết cách liều chết cứu Bàng Bác, hắn thà chết chứ không muốn nuối tiếc cả đời, hắn không muốn mất đi người bằng hữu này.

——————-o0 – 0o——————–

Vân Trạch Châu, tên cũng như địa hình, khắp nơi đây toàn là những con sông lớn, hơi nước bốc lên liên tục, làm cho người ta có cảm giác đã đi tới một vùng đất sông nước.

Sau nửa tháng phi hành, đám người Diệp Phàm đã đến nơi này.

Ốc đảo này rất rộng lớn, chu vi khoảng vạn dặm. Trong số các ốc đảo ở Bắc vực, ốc đảo này có thể được xếp vào mười ốc đảo lớn nhất.

Diệp Phàm cảm thán. Bắc vực này thật sự quá rộng lớn, lớn hơn bất kỳ lục địa nào ở trên Trái Đất, nó lớn đến mức làm cho hắn có chút không tin tưởng được, cứ tưởng là do thần linh tạo thành vậy.

Quang cảnh ở Vân Trạch Châu không giống như cảnh vật thường thấy ở Bắc vực, đây là một vùng đất cỏ cây xanh tươi tỏa sức sống vô hạn. Có thể nói ngoại trừ cây cối ra, nơi này chỉ toàn là nước, cứ đi trăm bước là một con suối, đi tiếp mười dặm là thấy một con sông.

Ở đây có những ngọn núi cao sừng sững, thác nước từ trên cao rủ xuống hoàn toàn bao trùm cả ngọn núi lại, làm cho những ngọn núi được bao phủ bởi một màu trắng xóa xinh đẹp. Ngoài ra, Vân Trạch Châu còn có một bình nguyên vô tận, thảm thực vật xanh um trải khắp, ngoại trừ các cổ thụ cao chọc trời ra thì còn có các con sông lớn cuồn cuộn chảy mạnh, nhìn từ trên cao xuống cảm giác như có một con thương long phân cách cả vùng đất này ra vậy.

Bên cạnh các con sông lớn ấy, ở đây còn có nhiều hồ lớn, các hồ này nối liền với nhau tạo thành một khu vực nước mênh mông, nhìn mãi vẫn không thấy bờ ở đâu.

Nơi nơi là sông lớn, nơi nơi là hơi nước, nơi này đúng là quê nhà của nước.

– Thanh Giao vương, vừa nghe đã biết là một con giao long đắc đạo. Hắn chọn một đầm nước lớn như vậy để làm nơi ẩn cư cũng không có gì lạ.

Hắc Hoàng thì thầm.

– Đừng nói lung tung!

Diệp Phàm trừng mắt nhìn nó một cái.

Đến Vân Trạch Châu cũng coi như bước tới địa bàn của Thanh Giao vương, lỡ như có Yêu tu nào nghe được thì sợ rằng không hay lắm.

– Thanh Giao vương chính là tiền bối Đại Năng của Yêu tộc, sau khi hóa thành hình người đã sống hơn ngàn năm rồi, tu vi sâu không lường được, ăn nói phải chú ý một chút.

Đồ Phi trầm giọng nói.

Hai ngày sau, bọn họ đã đi tới chỗ ẩn cư của Thanh Giao vương..

Đồ Phi lấy ra một khối ngọc bối, phía trên có khắc một chữ “Đồ”, chữ này do chính thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ bảy – Đồ Thiên khắc lên, trên đó có ấn ký bí mật.

Hắn tế ngọc bội này lên, nhất thời có ánh sáng lấp lánh phát sáng, rồi cảnh vật trước mắt thay đổi hoàn toàn. Bọn họ tiến vào một không gian xa lạ.

Đây là một không gian có thế núi hùng vĩ, rất nhiều đầm nước, cây cối um tùm, hơi nước tràn ngập, có đến tám mươi mốt dòng sông lớn chảy qua nơi này, hồ lớn cũng đến mấy chục cái.

– Đây là không gian do Thánh Hiền thượng cổ tạo nên!

Đôi mắt của Hắc Hoàng lóe sáng.

– Ngươi cũng biết không ít đấy!

Đồ Phi tức giận nhìn nó một cái.

– Người nào?

Có một tiếng quát từ ngọn núi được sương mù lượn lờ bao phủ ở trước truyền đến.

– Người mình, ta tên Đồ Phi, đã từng tới chỗ bọn ngươi rồi.

Đồ Phi đáp.

Có mấy người đáp xuống dưới, nam thì tuấn mỹ, nữ thì kiều diễm, nhưng mỗi người đều có một cỗ yêu khí trên người. Tất cả cùng đi tới phía trước.

– Thì ra là hậu nhân của Đồ Thiên tiền bối.

Bọn họ kiểm tra qua ngọc bội, rồi cho mấy người Đồ Phi đi tới phía trước.

Đây là một phương không gian rộng lớn hoàn toàn tách lập với thế giới bên ngoài, càng đi vào trong quang cảnh càng xinh đẹp tráng lệ.

Chỉ cần đưa mắt nhìn một lượt là có thể thấy thác nước từ trên cao rủ xuống, rồi các cung điện ẩn hiện ở khắp nơi, còn có các đình đài thấp thoáng trong sương mù, kỳ hoa dị thảo có rất nhiều…

– Ra là truyền nhân của Đồ gia, sao lâu rồi ngươi mới tới đây lại?

Trên đường đi, có rất nhiều cường giả già lão của Yêu tộc chào hỏi, Đồ Phi đều cung kính đáp lại.

– Ha ha…Đồ huynh tới rồi, huynh đi lâu như vậy mà không quay lại, ta rất nhớ huynh đó.

Một nam tử Yêu tộc mang theo mấy người nữa đáp xuống.

Đây là một người thanh niên dáng người khôi ngô, thân mặc một bộ quần áo màu xanh bằng thiết, thân thể tráng kiện ẩn chứa lực lượng cuồng dã. Đôi ngươi của hắn sáng như ngôi sao, lấp lánh phát sáng, kỳ lạ nhất là trong mái tóc màu xanh còn có một cặp sừng rồng trong suốt.

Đây là một con giao long!

Ở Đông Hoang không có chân long, nên giao long luôn được coi là vương tộc trong Yêu tộc.

Diệp Phàm biết người thanh niên này có thân phận phi phàm.

– Thanh Y huynh, phong thái huynh còn hơn xưa a.

Đồ Phi cười tiên lên.

Quả nhiên đây chính là đời sau của Thanh Giao vương, tên Thanh Y, được mọi người gọi là Thanh Y Tiểu Giao vương.

– Vị này là…

– Đây là Diệp Phàm, Khổng Tước vương đại nhân vẫn hay khen hắn.

Đồ Phi giới thiệu.

Ánh mắt Thanh Y Tiểu Giao vương hơi lóe lên, rồi cười to nói:

– Ta biết rồi, đã từng sớm nghe đại danh của Diệp Phàm tiểu huynh đệ. Có thể thiêu chết thái thượng trưởng lão Cơ gia, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a.

Mấy người bên cạnh Thanh Y cũng là Yêu tộc, tất cả cùng quay đầu nhìn Diệp Phàm, trong mắt có ánh sáng khác lạ.

– Mời vào bên trong, đây không phải là nơi nói chuyện.

Thanh Y Tiểu Giao vương cười nói.

Sau đó hắn phất tay một cái, lập tức có một con tiên hạc khổng lồ bay tới, hai cánh của tiên hạc này dài đến ba mươi mấy thước. Sau khi đám người bước lên người, tiên hạc bay đi khoảng hai mươi máy dặm rồi mới dừng lại, đáp xuống một dãy tiên sơn xinh đẹp.

Trên mỗi ngọn núi nơi này đều có một tòa cung điện hùng vĩ, Thanh Y Tiểu Giao vương dẫn họ tới hành cung của mình.

Sau khi đi qua mấy thềm đá khổng lồ, đám người đã vào bên trong cung điện. Bỗng ngay lúc này Thanh Y Tiểu Giao vương cất tiếng:

– Ở đây còn một vị khách quý của ta.

– Là ai?

Đồ Phi hỏi.

– Chính là một cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi của Yêu tộc ta – Kim Sí Tiểu Bằng vương!

Nghe thấy câu này, nhất thời Đồ Phi cả kinh, nói:

– Hắn là hậu nhân của Bằng vương?

– Không sai, chính là hậu nhân của Đại Năng Bằng vương của Yêu tộc ở trung bộ Đông Hoang, tu vi người này thâm bất khả trắc. Lần này hắn tới Bắc vực là muốn tham dự Dao Trì thịnh hội, đồng thời cũng muốn gặp lại Diêu Quang thánh tử.

Thanh Y Tiểu Giao vương nói.

Diệp Phàm giật mình trong lòng. Có thể nói Diêu Quang thánh tử gần như là người mạnh nhất trong những người trẻ tuổi, nhưng Kim Sí Tiểu Bằng vương lại dám khiêu chiến hắn, chắc chắn tu vi người này rất đáng sợ.

– Đã sớm nghe nói đại danh của Kim Sí Tiểu Bằng vương, thât không ngờ hắn lại tới Bắc vực.

Đồ Phi nói.

Bên trong cung điện nguy nga này có những cột trụ to lớn được chạm trổ tinh tế, xanh vàng rực rỡ. Trên mặt đất có những đám mây lượn lờ, các mỹ nữ Yêu tộc đứng ở hai bên đón tiếp, nhìn qua gây cho người ta có cảm giác đang bước chân vào cổ thiên đình của Yêu tộc.

Có mấy người Yêu tộc trẻ tuổi đang ở bên trong, trong đó có một người ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhưng sắc mặt hơi tái nhợt một chút. Hắn ta có mái tóc màu vàng, giống y như mặt trời chói chan, dung mạo rất tuấn tú.

– Vị này chính là Kim Sí Tiểu Bằng vương.

Thanh Y Tiểu Giao vương giới thiệu.

Nam tử có mái tóc vàng đứng dậy, gật đầu với bọn họ.

Sau đó Thanh Y Tiểu Giao vương lại giới thiệu Đồ Phi và Diệp Phàm.

Khi nghe tới tên Diệp Phàm, nhất thời đôi mắt của Kim Sí Tiểu Bằng vương bắn ra hai đạo thần quang chói mắt, làm tâm hồn người khác phả khiếp sợ.

– Chính là Diệp Phàm bị thế gia Hoang Cổ Cơ gia truy nã?

Diệp Phàm gật đầu. Việc bị thế gia Hoang Cổ truy nã quả nhiên ảnh hưởng quá lớn, ngay cả Kim Sí Tiểu Bằng vương vừa tới Bắc vực cũng chưa chắc có danh tiếng lớn như thế.

“Xoẹt”

Một đôi vuốt nhọn hoắc màu vàng phát sáng chói mắt chộp tới Diệp Phàm, khí thế cực kỳ khủng bố, đây là đại bàng chi trảo!

Đôi vuốt này do móng vuốt của Kim Sí Tiểu Bằng vương hiển hóa ra, nó bao trùm cả đại điện, giống như có thể xé rách cả hư không, bao phủ Diệp Phàm ở dưới lại.

“Phịch”

Một thân ảnh màu xanh lóe lên, Thanh Y Tiểu Giao vương xuất thủ chặn ưng trảo khổng lồ. Hắn ta nói:

– Bằng huynh, huynh làm vậy là sao?

Đồ Phi cũng phản ứng, tức giận nói:

– Kim Sí Tiểu Bằng vương, ngươi có ý gì?

Thần thức cường đại trong mi tâm của Diệp Phàm cũng chuẩn bị sẵn sàng phát ra bất cứ lúc nào. Khi nãy hắn cảm nhận được tử vong thật sự, rõ ràng một trảo khi nãy của Kim Sí Tiểu Bằng vương đã muốn lấy mạng hắn.

Mái tóc màu vàng của Kim Sí Tiểu Bằng vương bay múa, lời nói hờ hững, nói:

– Ta muốn mượn hắn một đồ vật.

– Mượn đồ có thể nói, nhưng sao lại xuất chiêu muốn lấy mạng người khác?

Đồ Phi chất vấn.

– Ngươi muốn mượn cái gì?

Diệp Phàm bình tĩnh hỏi lại.

– Mượn nguyên căn vạn vật mẫu khí dùng một chút!

Kim Sí Tiểu Bằng vương chắp tay ở sau lưng, mắt nhìn Diệp Phàm, lời nói của hắn rất bá đạo, tựa như không cho người khác phản bác.

– Nếu như ta không muốn cho mượn thì sao?

Diệp Phàm không ngờ rằng vừa mới tới đây thì đã có người muốn lấy vạn vật mẫu khí đỉnh.

– Ta sẽ tự mình tới lấy!

Kim Sí Tiểu Bằng vương nói, lúc nói không hề đưa mắt nhìn Diệp Phàm, bộ dáng mình hắn độc tôn khắp thiên hạ này.

– Bằng huynh, huynh cũng quá phận rồi, dù sao Diệp huynh cũng là khách nhân của ta.

Thanh Y Tiểu Giao vương cau mày.

– Khách nhân nào? Không phải tộc ta, ắt có dị tâm.

Kim Sí Tiểu Bằng vương nhìn Diệp Phàm giống như đang nhìn một người chết.

– Ngươi có ý gì?

Đồ Phi quát hỏi.

– Tất nhiên là không tính ngươi!

Kim Sí Tiểu Bằng vương chắp hai tay sau lưng, nhìn lướt qua Diệp Phàm, nói:

– Một phế thể từ thời Hoang Cổ mà thôi, giết thì cứ giết, lưu lại để làm gì?

– Ngươi…

Lông mày Đồ Phi dựng đứng lên, rất tức giận.

– Thánh vật nguyên căn Huyền Hoàng nhị khí này…ta muốn lấy nó!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương nói rõ ý định của mình.

– Bằng huynh, huynh làm như vậy không tốt…

Thanh Y Tiểu Giao vương nhíu mày.

– Cho ngươi hai sự lựa chọn.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương không có chút tình cảm của loài người, hắn nhìn Diệp Phàm rồi tỏ ra lãnh khốc, nói:

– Một là lưu lại nguyên căn Huyền Hoàng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng; hai là ta tự mình tới lấy, kết thúc tính mạng của ngươi.

Đồ Phi giận dữ, hắn chưa bao giờ thấy một người nào ngang ngược như vậy. Mặc dù hắn biết Kim Sí Tiểu Bằng vương tung hoành trung vực Đông Hoang, gần như là vô địch khắp thiên hạ trong những người trẻ tuổi, nhưng cũng không nhịn được mà tức giận lên.

Mi tâm Diệp Phàm khẽ rung động, thần thức màu vàng đã hóa thành một thanh tiểu kiếm màu vàng dài một tấc, lúc nào cũng có thể bắn ra.

– Nếu như ngươi tấn công ta, ngươi sẽ chết không toàn thây!

Đôi mắt của Kim Sí Tiểu Bằng vương hiển lộ sát ý điên cuồng, từ trên cao nhìn xuống Diệp Phàm.

Đọc truyện chữ Full