– Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.
Đại Hoang kích đen nhánh như mực, xung quanh có hàn khí lạnh lẽo, lại trầm trọng như núi cao, ngay cả tu sĩ đạt đến bí cảnh Tứ Cực cũng khó cầm trong tay. Lúc này nó rơi từ trên trời cao xuống, làm cho cả một ngọn núi sập xuống, nhất thời có bụi mù ngất trời.
“Răng rắc”
Mọi người nhìn thấy líu cả lưỡi. Đại Hoang kích rớt xuống làm cho một dốc đá vỡ vụn, mấy tảng đá lớn lăn từ trên cao xuống, tạo nên những âm thanh ầm ầm.
– Truyền thuyết là sự thật, ngay cả tu sĩ bí cảnh Tứ Cực cũng chưa chắc cầm được nó, thật không ngờ nó lại nặng đến như vậy.
– Chỉ rớt xuống mà đã làm cho dốc núi bị lún xuống đến mấy thước, rốt cuộc Đại Hoang kích nặng bao nhiêu?
Tất cả mọi người rất giật mình, cảnh tượng khi nãy không phải là tu sĩ dùng thần lực bổ núi, mà chính là Đại Hoang kích rơi tự do xuống liền làm nguyên một dốc đá lún xuống. Và Đại Hoang kích cũng không phải là một con quái vật to lớn gì, nó chỉ là một thanh binh khí được người khác cầm trong tay mà thôi.
Mọi người mới liên tưởng mà đã phải than thở trước sự mạnh mẽ của tộc Thiên Bằng: bọn họ lại có thể cầm một thanh binh khí nặng như thế trong tay để đấu với người khác, thật quá đáng sợ!
Chân thân của Kim Sí Tiểu Bằng vương dài đến mấy chục thước, lấp lánh phát sáng, hai cánh dài vừa vươn ra là đã có những cơn gió mạnh làm lay động trời đất.
Lúc này Diệp Phàm đáp xuống lưng nó rồi đánh mạnh xuống, con chim màu vàng khổng lồ này liền chấn động mãnh liệt.
“Ầm”
Đại đỉnh cao chín thước đập mạnh xuống, lông chim màu vàng bay tán loạn. Mạnh mẽ như chân thân Kim Sí Tiểu Bằng vương cũng không chịu nổi, hắn đau đớn rống to lên một tiếng, âm thanh vang vọng cả hư không.
Toàn thân nó phát sáng lấp lánh, vạn đạo kiếm khí cùng nhau bộc phát muốn đánh bật Diệp Phàm xuống, nhưng bây giờ nó đã kiệt sức, còn Diệp Phàm lại có đỉnh và đóa hoa sen màu xanh bảo hộ thân thể, nên Kim Sí Tiểu Bằng vương chỉ đành lực bất tòng tâm.
– Ta không tin đánh không vỡ chân thân của ngươi được!
Diệp Phàm không dùng thần thức, hắn chỉ dùng đại đỉnh đánh xuống, đánh mạnh đến nỗi làm cho chân thân Thiên Bằng phải rống lên môt tiếng thảm thiết, lông vũ bay loạn trong hư không.
“Gào”
Diệp Phàm cầm đại đỉnh liên tục đánh xuống sống lưng chân thân Thiên Bằng. Qua nhiều lần chỉ tấn công vào một chỗ, rốt cuộc cũng có tiếng nứt xương vang lên.
Kim Sí Tiểu Bằng vương phun ra một ngụm máu, xương lưng đã bị gãy hai chỗ.
– Ta muốn giết ngươi!
Hắn gào to lên, đôi mắt tỏa sát ý vô tận. Bỗng nhiên có một ánh sáng màu vàng lóe lên, hắn hóa lại thành hình người rồi thúc động Bằng Vũ kiếm, hắn muốn dựa vào chiêu này để thoát khỏi Diệp Phàm.
“Ầm”
Nhưng Diệp Phàm lại bám chặt vào lưng của hắn, tiếp tục cầm đỉnh bổ mạnh vào đầu của hắn.
Một người mạnh mẽ như Kim Sí Tiểu Bằng vương cũng cảm thấy choáng váng, hai lỗ tai vang lên oong oong.
“Ầm”
Diệp Phàm không muốn đối phương tỉnh táo lại, lại tiếp tục dùng đỉnh đánh vào, làm cho Kim Sí Tiểu Bằng vương choáng váng mặt mày, quay cuồng ở trên bầu trời như đang say rượu vậy.
Nhưng mà, dù sao Kim Sí Tiểu Bằng vương cũng là cường giả trong thế hệ tuổi trẻ, chiến lực vô cùng kinh người. Từ lúc hắn xuất đạo tới nay, hầu như là vô địch đồng giai, khó mà đánh bại được.
– A…
Hắn kêu to một tiếng, mái tóc vàng bay múa trong gió. Hắn ta phát động kiếm khí ngất trời, cố gắng tránh thoát Diệp Phàm.
“Rầm”, “rầm”
Diệp Phàm liên tục dùng quyền đánh vào đầu, cổ, sống lưng của Kim Sí Tiểu Bằng vương. Kim Sí Tiểu Bằng vương miệng phun máu tươi, quay cuồng liên tục.
Mọi người quan chiến há mồm cứng lưỡi. Kim Sí Tiểu Bằng vương không ai sánh nổi lại bị cưỡi đánh như thế, đây là một hình ảnh dù có tưởng tượn thì mọi người cũng không tưởng tượng nổi, nhưng nó lại đang xảy ra ngay trước mắt.
“Rầm”, “rầm”…
Diệp Phàm ngồi trên lưng Kim Sí Tiểu bằng vương, không ngừng tung quyền đánh xuống. Chỉ sau một lát, mặt mũi của Kim Sí Tiểu bằng vương đã sưng vù lên, tóc tai bù xù, trông vô cùng thê thảm.
Mọi người ngẩn cả người, đường đường là Kim Sí Tiểu Bằng vương mà lại bị người đánh đến như vậy.
– Đủ rồi, nên dừng ở đây thôi!
Một tu sĩ Yêu tộc ở đằng xa trầm giọng nói.
– Điện hạ, nói hắn dừng tay lại được rồi!
Một tên khác lại mở miệng.
Bọn họ là những Yêu tu cùng đi theo Kim Sí Tiểu Bằng vương tới đây.
– Đúng, trận chiến này cũng nên kết thúc tại đây!
Ngay cả Yêu tu bên Thanh Y Tiểu Giao vương cũng lên tiếng.
Nhan Như Ngọc gật đầu, đến lúc này thì đã không cần chiến đấu nữa, thắng bại phân rõ ràng rồi. Mà Kim Sí Tiểu Bằng vương chính là đời sau của vương giả tộc Thiên Bằng, nếu như hắn ta chết ở đây thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.
– Ai nói ta thua? Còn chưa kết thúc!
Kim Sí Tiểu Bằng vương gầm lên, cả người hắn tỏa ánh sáng vàng chói lóa.
Thân thể của hắn ta run mạnh một cái, đánh bay Diệp Phàm ra ngoài chỉ trong nháy mắt.
– Đây là…Thiên Bằng Bác Long thuật!
Có người kinh hô.
– Không phải chỉ khi nào tu vi ở bí cảnh Tứ Cực thì mới sử dụng được thánh thuật sát sinh này sao?
– Mẹ kiếp, chẳng lẽ điển nhân điên cuồng này sẽ mở phong ấn sao? Vô sỉ, vì muốn đánh bại Diệp Phàm mà hắn bất chấp sao?
Đồ Phi thất kinh.
– Bác Long thuật…lại gặp rồi. Mẹ kiếp! Giận quá đi mất!
Hắc Hoàng thì thầm, như nhớ lại việc gì đó.
Đồ án do Thiên Bằng Bác Long thuật hóa thành có thể được gọi là Bác Long đồ!
“Ầm”
Quanh thân thể Kim Sí Tiểu Bằng vương xuất hiện một ngọn lửa màu vàng bốc cháy mạnh mẽ, và sau đôi cánh của hắn xuất hiện một bức Bác Long đồ! Đó là hình ảnh một con chim đại bàng thần thánh đang đè lên một con chân long uốn lượn, bức đồ án này phát ra uy áp vô thượng làm rung chuyển tâm hồn người khác, mọi người ở trên không nhìn thấy kinh hãi không thôi.
– Công chúa điện hạ, mau ngăn hắn lại, tên điểu nhân điên cuồng kia muốn giải trừ phong ấn.
Đồ Phi kêu lên.
Nhan Như Ngọc lắc đầu, nói:
– Phong ấn của hắn vẫn chưa được giải, chưa qua một canh giờ thì không thể giải được.
Thanh Y Tiểu Giao vương cũng gật đầu, nói:
– Kim Sí Tiểu Bằng vương chưa giải khai phong ấn, hắn đang sử dụng một loại bí pháp để thôi động Thiên Bằng Bác Long thuật!
– Bí pháp này vô cùng kinh khủng, chính là bí thuật tối mật của tộc Thiên Bằng, vừa được gọi là đại thuật sát sinh, vừa được coi là dị tượng.
Hắc Hoàng thấp giọng tự nói.
Kim Sí Tiểu Bằng vương lúc này như một vị thần, lấp lánh phát sáng, Bác Long đồ vừa hiện lên thì một cỗ uy áp kinh khủng như sóng biển ngất trời đánh tới chỗ Diệp Phàm.
– Kim Sí Thiên Bằng ta từ lúc xuất đạo đến nay chưa từng bại trận, thật không ngờ lại bị ngươi đánh chật vật như vậy. Hôm nay, dù ngươi có là Thánh thể Hoang Cổ thì ta cũng giết!
Thần sắc hắn lạnh như băng, sợi tóc bị máu tươi màu vàng thấm nhuộm, ánh mắt rất dọa người.
Toàn thân Kim Sí Tiểu Bằng vương trở nên óng ánh, ngọn lửa quanh người càng bốc cháy mạnh hơn, đôi ngươi khổng lồ cũng biến thành màu vàng, sau đó hắn tung một quyền đánh tới.
Bằng khiếu động thiên!
Sau lưng của hắn, con Thiên Bằng trông rất sống động kia bay ra hóa thành một đạo thiểm điện đánh tới Diệp Phàm, theo sát Thiên Bằng còn có một con chân long!
Khí tức kinh khủng và uy áp vô thượng của chiêu thức này làm cho người ta phải run sợ, gần như muốn quỳ xuống bái lạy.
– Mẹ kiếp, thật sự là Thiên Bằng Bác Long đồ.
Hắc Hoàng cắn răng, thầm nói.
“Ầm”
Bên người Diệp Phàm xuất hiện hư ảnh một đóa hoa sen màu xanh, đóa hoa sen này tỏa sáng lấp lánh, tạo thành một màn sáng bao phủ Diệp Phàm lại.
Ngay giây khắc đó, con Thiên Bằng màu vàng kia đã giơ cao đôi vuốt sắc nhọn ra, đôi cánh màu vàng chém mạnh xuống, còn chân long lại cuốn thân thể muốn cắn nát Diệp Phàm.
Nhưng lạ lùng thay, khi đến gần Diệp Phàm thì Thiên Bằng và chân long lại biến mất, không còn thấy nữa. Cũng ngay lúc ấy, thân thể Kim Sí Tiểu Bằng vương chấn động mãnh liệt, rồi Bác Long đồ lại tái hiện sau lưng hắn. Vẫn là bức tranh ấy, vẫn là uy áp khiếp người ấy.
– Xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?
– Vì sao Bác Long đồ vừa bay ra thì lại biến mất, rồi trở về sau lưng Kim Sí Tiểu Bằng vương?
– Bác Long đồ chính là dị tượng, nhưng bản thân Thánh thể Hoang Cổ có thể chống lại dị tượng, vì thế Bác Long đồ đã bị áp chế!
– Sao có thể như vậy? Bác Long đồ chính là dị tượng thượng cổ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không thể áp chế.
Mọi người khiếp sợ, đây chính là sự đối kháng giữa hai loại thể chất của hai chủng tộc khác nhau.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, nói:
– Dị tượng của ngươi không có hiệu quả với ta!
– Không thể như thế, Bác Long đồ vừa là dị tượng vừa là đại thuật sát sinh!
Kim Sí Tiểu Bằng vương cắn răng, thôi động thần lực, làm cho Bác Long đồ ở sau lưng càng thêm khiếp người, giống như Thiên Bằng và Chân Long thật sự phủ xuống thế gian. Sau đó con Thiên Bằng liền nhập vào tay phải của hắn còn Chân Long lại tiến vào tay trái, lúc này người ta lại có cảm giác quanh hai tay của hắn đang có một con chim ưng và một con rồng đang quấn quanh.
– Dị tượng biến mất, ngươi không thể khắc chế được nữa. Thiên Bằng Bác Long thuật!
Kim Sí Tiểu Bằng vương hét lớn, vung tay đánh về phía trước.
“Ầm”
Quanh tay Kim Sí Tiểu Bằng vương như có Thiên Bằng và Chân Long đang lượn quanh, khí thế mạnh mẽ có thể đánh sập cả núi lớn. Thiên Bằng và Chân Long tản phát khí tức làm kinh sợ mọi người.
“Răng rắc”
Ngọn núi ở dưới chân Kim Sí Tiểu Bằng vương phải nhận lấy chấn động mạnh mẽ, toàn bộ cỏ cây ở trên đều biến thành tro bụi, các tảng đá to bay ra khắp nơi, nguyên một đỉnh núi bị lún xuống.
“Ầm”
Diệp Phàm sử dụng Đấu chiến thánh pháp để chống lại, quả đấm màu vàng đấm thẳng vào một ưng một rồng. Vừa mới tiếp xúc vào nhau, lập tức có một cỗ năng lượng cuồng bạo càn quét ra, đánh bay hai người ra ngoài.
Mấy người quan chiến cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, bí thuật vô thượng này mà đánh vào người bọn họ thì sợ rằng thân thể sẽ bị nát bấy ngay lập tức.
“Xoẹt”
Diệp Phàm bay trở lại, thần sắc vô cùng điềm tĩnh. Hắn tiếp tục tung quyền đánh tới phía trước.
“Ầm”
Kim Sí Tiểu Bằng vương bị đánh bay ra ngoài, không thể thi triển Thiên Bằng Bác Long thuật.
– Chuyện gì vậy? Khí tức điểu nhân điên này vừa rồi còn làm cho người ta sợ chết khiếp, nhưng sao lại biến mất rồi?
Đồ Phi cảm thấy khó hiểu.
– Cái này…ta hiểu rồi. Chỉ khi cảnh giới đạt đến bí cảnh Tứ Cực thì mới thi triển được Thiên Bằng Bác Long thuật, hắn bị phong ấn mà có thể đánh được một chiêu đã là không tồi.
– Một chiêu không thể đánh bại được Thánh thể Hoang Cổ, hắn cũng không thể đánh ra chiêu thứ hai, thần lực đã cạn khô rồi…
Nhan Như Ngọc gật đầu.
– Nếu như ở bí cảnh Tứ Cực thi triển Thiên Bằng Bác Long thuật, rốt cuộc bí thuật này sẽ kinh khủng đến mức nào?
Đồ Phi kinh hãi.
Diệp Phàm nhanh chóng lượt đến tung một quyền vào mặt của Kim Sí Tiểu Bằng vương, làm cho người này bị đánh bay ra sau. Kim Sí Tiểu Bằng vương vừa phun một ngụm máu ra xong thì lại thấy Diệp Phàm đã tấn công tiếp, liên tục tung quyền đánh vào thân thể của mình.
– Con bà nó, ta muốn xem thử phải đấm bao nhiêu cái mới có thể cắt đứt xương của ngươi.
Diệp Phàm liên tục tung quyền đánh vào một chỗ. Sau khi đấm liên tiếp chín quyền, bỗng nhiên có một tiếng “rắc” giòn tang ở ngay xương ngực của Kim Sí Tiểu Bằng vương vang ra, rốt cuộc Kim Sí Tiểu Bằng vương cũng bị Diệp Phàm đánh gãy xương.
Nhưng Diệp Phàm chưa vì thế mà dừng lại, hắn tiếp tục đánh sang những chỗ khác. Sau đó hắn có một phát hiện, chỉ cần đánh liên tiếp bảy đến chín quyền vào cùng một chỗ là xương cốt chỗ đó sẽ bị gãy lìa ngay.
– Thì ra là như vậy.
Diệp Phàm rất giật mình, bởi vì hắn đã biết được một điều: ngoại trừ thể chất cực độ ra, Kim Sí Tiểu Bằng vương còn biết cả Thiên Bằng Phục Sinh thuật, cũng chính nhờ thần thuật thiên phú này nên Kim Sí Tiểu Bằng vương mới có năng lực chống đỡ mạnh như thế.
Kim Sí Tiểu Bằng vương gầm thét, sát ý trong mắt không hề giảm. Mặc dù đang bị áp đảo hoàn toàn, nhưng hắn vẫn muốn phản kích lại.
“Rầm”
Diệp Phàm vỗ mạnh môt cái vào đầu của Kim Sí Tiểu Bằng vương, muốn đánh đối phương bất tỉnh. Tuy Kim Sí Tiểu Bằng vương không muốn như vậy, nhưng thần lực của hắn đã cạn khô, không thể nào không ngất đi.
Diệp Phàm lại tiếp tục nặng tay, liên tiếp tung quyền để xem thử thân thể tộc Thiên Bằng mạnh mẽ đến đâu. Chỉ trong chốc lát, hắn đã đánh ra hơn trăm quyền vào những bộ phận khác nhau.
“Răng rắc”, “răng rắc”…
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, đến khi tiếng nứt xương liên tiếp vang lên thì mọi người đang quan chiến cũng không thể ngăn cản lại được.
– Mau dừng tay!
Có một Yêu tu hét lớn.
Kim Sí Tiểu Bằng vương chính là một trong những tu sĩ Yêu tộc có hi vọng trở thành Đại Đế, nếu như bị Thánh thể Hoang Cổ đánh phế thì tổn thất sẽ rất nghiêm trọng.
– Chiến đấu đã kết thúc, mau dừng tay!
Thanh Y Tiểu Giao vương mở miệng, hắn không muốn sự việc đi quá xa.
“Rầm”, “rầm”…
Diệp Phàm lại đánh thêm ba trăm quyền nữa, kết quả là toàn thân Kim Sí Tiểu Bằng vương bị gãy khoảng bốn mươi chỗ, ngay cả xương cằm cũng bị vỡ nát.
Hắn cũng biết mình không được giết Kim Sí Tiểu Bằng vương, nếu như lỡ tay giết thật thì đúng là tai họa ngập trời, chắc chắn Yêu tộc sẽ không bỏ qua. Vì thế hắn không có ra sát chiêu, xuất thủ rất chừng mực.
Khi mọi người xông lại giữa hai người, Kim Sí Tiểu Bằng vương đã bị gãy xương đến năm mươi chỗ rồi, thân thể vốn khỏe mạnh gần như bị phế đi.
– Vì sao khi nãy ngươi không dừng tay?
Có tu sĩ Yêu tộc quát hỏi.
– Tiểu Bằng vương, người không sao chứ?
Một người khác lay động thân thể, khẽ hỏi.
– Được rồi, hắn không gặp nguy hiểm đâu!
Nhan Như Ngọc nhìn qua rồi nói với mọi người, lời nàng nói làm cho tâm tình mọi người bình tĩnh lại.
– Kim Sí Tiểu Bằng vương đã bị đánh bại…
– Thánh thể Hoang Cổ làm cho người ta phải sợ hãi, đáng tiếc chỉ dừng ở bí cảnh Đạo Cung, không thể tái hiện phong thái ngày xưa.
Rất nhiều người nói nhỏ tại chỗ, thầm lắc đầu.
Mọi người lại nhìn Diệp Phàm, cảm thấy là lạ. Phải biết rằng trước giờ đã có lời đồn rằng Kim Sí Tiểu Bằng vương có hi vọng bước lên con đường Yêu đế, nhưng một cương giả trẻ tuổi của Yêu tộc lại bị một người được gọi là phế thể đánh bại khi đồng giai với nhau, thậm chí còn thê thảm đến mức thân thể gần như bị phế đi.
Nếu như Diệp Phàm có thể tiến vào tứ cảnh Bí Cực, có lẽ hắn còn có cơ hội đánh bại Kim Sí Tiểu Bằng vương trong việc xem thử ai có tư cách bước lên con đường Đại Đế.
– Đáng tiếc, cả đời không thể bước vào bí cảnh Tứ Cực!
Lại có người thở dài, nói.
– Mặc dù lần chiến đấu đồng giai này Kim Sí Tiểu Bằng vương đã thua Thánh thể Hoang Cổ, nhưng con đường Đại Đế có rất nhiều chông giai, việc lần này có lẽ là một chuyện tốt đối với hắn.
– Tuy Thánh thể Hoang Cổ đã viết tiếp thần thoại bất bại của mình, đáng tiếc đây đã là điểm cuối của hắn, sau này không thể đi tiếp được nữa.