– Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.
– Ta có nên hiểu rằng nàng đang ở đây khích lệ ta, muốn ta dùng hành động để chứng minh chăng?
Diệp Phàm cười nói, trong ánh mắt còn có chút dục vọng.
Bên ngoài cửa sổ có những cây cổ tùng đứng thẳng, nước suối chảy suôi, cảnh vật vô cùng thanh tĩnh. Trong phòng thì ánh nến chập chờn, Tần Dao ngồi thẳng ở trên ghế, quần áo lụa mỏng làm hiện rõ những đường cong mê người.
Nàng nhấp nháy mắt một chút, nói:
– Đừng nói sang những chuyện khác, khi nãy ngươi đi đâu?
– Người tình xưa lại không tin ta như vậy, thật làm ta thương tâm.
Diệp Phàm lấy một ghế dựa tới, rồi ngồi xuống.
– Tiểu hài tử xấu xa, còn nói người tình xưa nữa chứ.
Tần Dao cười khẽ, lấy cánh tay trắng như tuyết vuốt nhẹ mái tóc, nói tiếp:
– Sao ngươi lại tới Bắc vực?
– Người của Diêu Quang thánh địa có lòng tốt đưa ta đến đây, sau đó ta không ngừng phi ngựa đi tìm tung tích của ngươi, vất vả lắm mới đến được nơi Thanh Giao vương ẩn cư.
Tần Dao liếc hắn một cái, nói:
– Ngươi vẫn không thay đổi, miệng mồm cứ lẻo mép như thế.
– Ngươi phải có lòng tin với mị lực của mình.
Diệp Phàm duỗi thẳng người ra trên ghế, lộ vẻ mệt mỏi rồi nhìn Tần Dao nói:
– Đã khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.
Tần Dao nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng khêu gợi bỗng nhiên lấp lánh phát sáng, nàng vươn tay ra nắm lấy gương mặt Diệp Phàm, nói:
– Tiểu hài tử xấu xa, đừng có nói chuyện ngọt xớt như thế rồi chuyển sang chuyện khác.
Diệp Phàm cầm lấy bàn tay trắng mịn đó, kéo nàng ta tới sát cạnh mình, nói:
– Lời nói thật lòng ngươi cũng không tin sao?
– Mù mắt bổn Hoàng rồi!
Ngay lúc này một con chó mực vén rèm che cửa lên bước vào, vừa thấy cảnh này thì nó lẩm bẩm nói:
– Ta không nhìn thấy gì cả, các ngươi cứ tiếp tục.
Nói xong lời này, cái đuôi cụt của nó dựng đứng lên, nghênh ngang xoay người rời đi.
“Xoẹt”
Tần Dao vuốt ve bàn tay của Diệp Phàm, nhẹ nhàng xoay người ngồi lại trên ghế, lắc đầu cười không ngừng.
– Đang tốt như vậy mà bị con chó chết này phá hư, nó muốn trả thù ta mà.
Diệp Phàm cũng lắc đầu, tức giận nói.
– Tốt cái đầu ngươi!
Tàn Dao nhẹ nhàng trách cứ, nói:
– Ngươi có biết là ngươi gây ra sóng gió lớn thế nào không? Cũng dám cắt đứt mấy chục cái xương cốt của Kim Sí Tiểu Bằng vương không ai sánh nổi, ngươi thật biết ra tay đó.
– Có gì không dám chứ, nếu như ta không nặng ta thì người chết chính là ta.
Diệp Phàm tỏ vẻ không quan tâm, nhẹ nhàng cầm lấy chén trà rồi uống một hớp.
– Kim Sí Tiểu Bằng vương là người nào chứ? Từ lúc xuất đạo đến nay hầu như chưa bại bao giờ, nhưng giờ lại bị Thánh thể Hoang Cổ áp chế. Sau chuyện này, chắc chắn tên của ngươi sẽ truyền ra ngoài, càng có nhiều người biết hơn.
Nói tới đây, Tần Dao khẽ lắc đầu, nói:
– Đáng tiếc, Thánh thể Hoang Cổ ngươi cuối cùng cũng dừng bước ở bí cảnh Đạo Cung. Nếu không phải như vậy, ngươi sẽ có tiền đồ mênh mông đó.
– Không có gì tuyệt đối cả, có khi ta lại đánh vỡ được ma chú, tiến vào bí cảnh Tứ Cực.
– Ngươi nên thực tế một chút đi, ngay cả thế gia Hoang Cổ cũng không bồi dưỡng nổi Thánh thể, ngươi lại không có bối cảnh gì, một mình tu hành…có lẽ con đường tu hành đã dừng ở đây.
– Ngươi rất hiểu rõ Thánh thể Hoang Cổ ư? Có thể nói cho ta nghe một chút?
Diệp Phàm hỏi.
Tần Dao khẽ cười, nói:
– Hiểu biết của ta với loại thể chất này cũng chỉ có hạn thôi, nhưng mà ta từng nhìn thấy một Thánh thể Hoang Cổ khác. Không biết có giúp được gì cho ngươi không?
– Cái gì?
Diệp Phàm vừa nghe thấy liền đứng dậy, thần sắc rất khiếp sợ.
– Chỉ là một cái di hài thôi.
Tần Dao lại nhẹ nhàng nói:
– Ngày mai nói tiếp, ta đi ngủ đã.
– Tần Dao tiên tử, không thể nói giữa chừng như vậy. Di hài Thánh thể Hoang Cổ kia ở nơi nào?
Tần Dao đứng dậy, nàng hơi nghiêng đầu một chút, ngáp ngáp rồi mở miệng nói:
– Ngay trong tiểu thiên địa này…