TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 269: Gặp Lại Bàng Bác

– Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.

Bất Lão điện, một cổ điện có cái tên muốn làm người ta trường sinh bất tử, nhưng không ngờ bên trong nó lại có “Hoàng Tuyền mộ” đại danh đỉnh đỉnh được ghi lại trong Nguyên Thiên thư.

Hắc Hoàng sợ hãi đến nỗi cả người muốn nhảy lên, nói:

– Tiểu tử, có phải ngươi nhìn lầm không?

– Ta đã thấy Hỏa Long phần, đích thân tới Long Điệp huyết. Hoàng Tuyền mộ này gây cho ta cảm giác không khác lắm so với hai nơi đó.

Đến hôm nay, sự hiểu biết của Diệp Phàm đối với nguyên thuật đã đạt đến một cảnh giới rất cao, hắn tự tin mình không nhìn lầm được.

Đại điện trống trải không có âm thanh nào, vô cùng yên lặng, hai người cũng không cảm thấy có sự dao động của sinh mệnh quanh đây.

– Không có nguy hiểm! Nếu như nơi đây đúng là Hoàng Tuyền mộ, sợ rằng lúc này đã có nguy hiểm rồi.

Hắc Hoàng nghi ngờ.

Hoàng Tuyền mộ chính là một tuyệt địa vô cùng hung hiểm, nhưng Thánh Hiền thượng cổ lại hao tổn khí lực để lấy nguyên một nơi như thế xây thành cung điện, thật sự là bỏ ra rất nhiều công sức!

Diệp Phàm và Hắc Hoàng trở lại tầng điện thứ nhất, cả hai đều muốn cẩn thận quan sát, không muốn làm việc tùy tiện rồi phải nuốt hận.

– Đạo văn, rốt cuộc ta cũng cảm ứng được nó rồi! Nơi này có đạo văn vô cùng cường đại, đạo văn này lấy một lực lượng vô danh, nên nơi này mới có công hiệu làm cho người ta không già!

Đột nhiên Hắc Hoàng nói lên.

– Lực lượng này xuất phát từ nơi nào?

Diệp Phàm hỏi.

Hắc Hoàng nhắm mắt cảm nhận, một hồi lâu sau mới mở mắt ra, nói:

– Ở ngay chính giữa đại điện!

Diệp Phàm khống chế đỉnh đi tới ngay trung ương cổ điện. Mặt đất nơi này được nhiều nguyên thạch bao phủ, trên đó có khắc nhiều đồ án côn trùng chim cá.

Diệp Phàm từ trong đỉnh đi ra, rồi nhặt một khối đá dưới mặt đất lên. Một cái giếng sâu đen ngòm hiện ra trước mắt hắn.

– Quả nhiên…Thánh Hiền thượng cổ thật bỏ nhiều công sức, biến hóa tuyệt địa thành vật cho mình sử dụng!

– Cái giếng này thông đến nơi nào?

– Tất nhiên là thông tới Hoàng Tuyền, hấp thu thần lực ở nơi đó để Bất Lão điện sử dụng.

Nếu như tập trung cảm nhận, có thể thấy ở bên dưới có tiếng nước chảy truyền lên, còn có từng tia khí U Minh bốc ra.

– Rốt cuộc Hoàng Tuyền mộ có gì đặc biệt?

Hắc Hoàng hỏi.

– Theo những gì sách cổ ghi lại, nó là nước của Cửu U Hoàng Tuyền, bị phong ở bên trong nguyên mạch, trong đó còn có một số đồ vật bất phàm.

Diệp Phàm đáp.

Bỗng nhiên có một tia âm khí xông thẳng lên cao, sắc bén như thần đao, kèm theo đó còn có ánh sáng lóe lên, làm cho cái giếng sâu này sáng lên.

Diệp Phàm vội vàng trở lại trong đỉnh, rồi từ bên trong nhìn xuống giếng sâu.

Hắc Hoàng cũng rướn cổ lên, mở to mắt nhìn không ngừng.

“Ào ào”

Tiếng nước chảy cứ như âm thanh sắt đá va chạm vào nhau, dường như rất nặng nề. Lúc chúng chảy đi còn tạo ra từng trận rung động, ánh sáng từ trong nước hất ra bên ngoài.

– Thật là Hoàng Tuyền a!

Hắc Hoàng kinh hô.

Ở ngay phía dưới có một con sông bị phong ở bên trong nguyên mạch trong suốt, sông lớn màu vàng cuộn cuộn chảy, giống như một con rồng vàng đang gầm thét.

– Tương truyền, lúc Cửu U Hoàng Tuyền thối lui khỏi nhân gian đã làm cho một phần bề mặt quả đất bị rớt xuống, chẳng lẽ đây là sự thật?

Hắc Hoàng giật mình, tự hỏi bản thân.

Thần sắc Diệp Phàm trịnh trọng, nhìn xuống con sông màu vàng dưới đất mà không nói gì. Hắn không để ý lắm đến mấy chuyện Hắc Hoàng vừa nói, dù sao đó cũng là vật chết, cái hắn quan tâm nhất chính là đồ vật ở bên trong con sông màu vàng.

“Xoẹt”

Linh khí ở dưới giếng vọt lên như rồng đang bay lên, làm cho người ta có cảm giác cả người được gió xuân tắm mát.

– Con bà nó, đây là khí tức thần nguyên!

Hắc Hoàng kinh ngạc, nói:

– Tiểu tử, mau nghĩ cách đi, ở dưới có thần nguyên đó, mau mau thu lấy!

– Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng chúng ta có thực lực làm vậy không? Chỉ cần phá vỡ nguyên mạch là cả hai chết ở đây ngay.

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Lúc này, con sông màu vàng đang chảy cuồn cuộn kia truyền ra ngoài một chút ánh sáng, có thể thấy thấp thoáng ở bên trong còn có một khối nguyên dài mảnh đang trôi đi.

– Sao ta cứ thấy nó giống một cái quan tài bằng đá?

Hắc Hoàng giật mình.

– Đó là thần nguyên, bên trong có phong cái gì đó!

Thần sắc Diệp Phàm trở nên ngưng trọng.

Khối nguyên dài mảnh đó chìm ở dưới đáy Huyền Hoàng, nên rất khó nhìn rõ hình dáng của nó như thế nào. Sau đó nó bị cuốn đi xuống chỗ sâu của nguyên mạch, nhất thời phía dưới tối sầm đi.

– Thần nguyên a, phía dưới Bất Lão điện này có một khối thần nguyên!

Hắc Hoàng vừa nhảy vừa la.

Dĩ nhiên những lời này được bọn họ truyền âm nói với nhau, chứ không phải trực tiếp nói chuyện bằng miệng.

Diệp Phàm lấy phiến đá kia lấp miệng giếng lại một lần nữa, rồi lẩm bẩm:

– Thánh Hiền thượng cổ quả nhiên không phải là nhân vật bình thường, có thể phong ấn Hoàng Tuyền mộ, biến hóa tuyệt địa thành vật cho mình sử dụng.

Đồng thời hắn cũng nhíu mày, từ việc này có thể đoán ra chỉ một khối thần nguyên thì không thể bằng được hơn ngàn vạn cân nguyên. Nếu không, di hài Thánh thể Hoang Cổ kia chắc chắn đã lấy nó ra để luyện hóa, chứ không phải lưu lại ở nơi đây.

Diệp Phàm và Hắc Hoàng đi qua liên tiếp mấy tầng điện, đều thấy ở ngay giữa đại điện có một cái giếng, ở đấy có nguyên mạch phong ấn Hoàng Tuyền lại.

Dưới mỗi miệng giếng đều có khắc hạ đạo văn phức tạp, hóa thần lực bên trong tuyệt địa thành trường sinh lực. Phát hiện được điều này, Hắc Hoàng cảm thấy rất hứng thú, nhưng cẩn thận nghiên cứu một hồi lâu, nó cũng không hiểu được.

– Thật không biết phải nói thế nào nữa, dưới đất là Hoàng Tuyền mộ, trên mặt đất lại là Bất Lão điện…

Diệp Phàm cảm thán.

Đây vốn là một tuyệt địa hung hiểm, nhưng lại được Thánh Hiền thượng cổ dùng đạo văn huyền ảo diễn hóa thành một bảo địa để trì hoãn việc già lão.

Sống hay là chết, tất cả chỉ được ngăn cách bởi một cái giếng.

Sau khi đi qua sáu tầng đại điện, phát hiện có tất cả sáu miệng giếng cổ thì Diệp Phàm mới yên lòng, Hoàng Tuyền mộ đã bị phong ấn triệt để. Mặc dù đã qua nhiều năm tháng như thế, nhưng các đạo văn do Thánh Hiền bố trí vẫn không mất hiệu lực.

Nếu không phải như vậy, chỉ cần phong ấn tuyệt địa này bị phá vỡ một chút là hắn và Hắc Hoàng sẽ chết ngay lập tức, không thể nào sống sót được.

Khi tới tầng bảy đại điện, Diệp Phàm và Hắc Hoàng hốt hoảng phát hiện đồ vật ở bên trong Hoàng Tuyền mộ rõ ràng là một quan tài bằng đá, quan tài này gắn liền cùng với khối thần nguyên kia.

– Tại sao có thể như vậy?

– Quan tài bằng đá trong Hoàng Tuyền mộ…

Diệp Phàm cũng kinh hãi, rốt cuộc đây là nhân vật nào trong sinh vật Thái Cổ?

Hắn chỉ biết trong thần nguyên có phong ấn sinh vật Thái Cổ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một quan tài bằng đá được đậy nắp lại như thế.

– Ta cảm thấy có gì đó không ổn, chắc chắn bên trong quan tài này không phải là sinh vật Thái Cổ!

Đôi mắt Hắc Hoàng chớp chớp, dường như nhớ được điều gì đó.

Khi tiến vào tầng thứ tám cổ điện, Diệp Phàm cảm thấy thất vọng, bởi vì hắn không nhìn thấy bất kỳ công pháp tu hành nào cả.

– Thánh Hiền thượng cổ không lưu gì lại sao?

Hắn cảm thấy khó hiểu.

Hiển nhiên Bất Lão điện này chính là một trọng địa, vĩnh viễn không rơi xuống, chắc chắn đây là nơi tọa hóa của Thánh thể kia, nhưng không ngờ bên trong lại không có gì.

– Nơi đây có bí pháp, nhưng mà ngươi không lấy được đâu, ngay cả bổn Hoàng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn này.

– Ngươi phát hiện được gì?

Diệp Phàm hỏi.

– Tất nhiên là đạo văn! Khi hiểu được đại đạo thiên địa, các Đại Năng thời cổ đều khắc lại bằng đạo văn, ít khi dùng văn tự để ghi lại.

Hắc Hoàng nói.

Diệp Phàm nhíu mày, bây giờ hắn còn chưa nghiên cứu qua đạo văn, huống chi là những đạo văn ngay cả Hắc Hoàng có thành tựu cao như vậy mà cũng không biết được. Nhưng mà hắn cũng không quá buồn sầu, bởi vì hắn đã lấy được bí thuật đại đạo của di hài Thánh thể Thái Cổ kia.

Chỉ còn một tầng điện cuối cùng, nhưng khi gần gặp được Bàng Bác thì Diệp Phàm lại cảm thấy có chuyện không ổn.

Diệp Phàm và Hắc Hoàng đang ở trong đỉnh, từ từ bay tới tầng thứ chín đại điện. Trong lúc di chuyển, bọn họ phát hiện linh khí càng lúc càng nồng nặc hơn, hình như ở phía trước còn có ánh sáng truyền đến.

Bọn họ cẩn thận đề phòng, bởi vì sắp tới sẽ phải đại chiến một trận bằng thần thức. Trong các hình thức chiến đấu, chiến đấu bằng thần thức là kiểu chiến đấu hung hiểm nhất, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục ngay!

Cánh cửa đá nặng nề được đẩy ra…

Sau khi tiến vào tầng đại điện này, ánh sáng liền truyền vào mắt hai người, bóng tối mất đi hẳn.

– Này…

Chỗ này không hề giống một đại điện, đây là một nơi vô cùng rộng lớn, so sánh với tám tầng điện trước còn rộng lớn hơn nhiều. Nơi này có cỏ cây xanh tươi, các loài kỳ hoa đủ màu sắc nở rộ, cổ thụ chọc trời ở khắp nơi, xung quanh còn có dây leo quấn quanh.

Nước suối chảy róc rách, những hòn đá cụi ở bên bờ suối tô điểm chút vẽ đẹp, cổ đình xa xưa, các cây tùng cao ngất…

Nếu nói là đại điện, không bằng nói nó là một khu rừng tự nhiên thì đúng hơn.

– Nơi này là một không gian riêng biệt!

Hắc Hoàng kinh ngạc, thốt lên.

Thánh Hiền thượng cổ có thể mở được tiểu thiên địa, việc mở ra một không gian riêng nhỏ hơn ngay trong đại điện cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Đây là một thế giới tràn đầy ánh sáng và sức sống, đột nhiên từ một nơi không thấy được cả năm ngón tay của mình đến một không gian xanh tươi như vậy, thật làm cho người ta phải giật mình, trước sau tương phản quá lớn.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Bàng Bác, thần thức cường đại đã hóa thành tiểu kiếm màu vàng ngay trong mi tâm, lúc nào cũng có thể phóng ra.

Dưới đất có một con đường bằng đá cuội hướng thẳng vào trong rừng cổ mộc, các dây leo già lão từ trên cây rủ xuống đến mặt đất, xung quanh còn có những đóa hoa màu trắng.

– Bàng Bác!

Đôi mắt Diệp Phàm phát ra một luồng sáng, nhìn thẳng vào trong rừng.

Ở trong khu rừng phía trước có một đàn tế được cây rừng che dấu, một thân ảnh cao lớn lẳng lặng ngồi xếp bằng trên đó. Trên người hắn có không ít lá rụng, tựa như đã lâu rồi không nhúc nhích.

Thân hình người này cường tráng, khôi ngô to lớn hơn người thường rất nhiều. Hắn ta ở trần nửa thân trên, hiển lộ một nước da màu cổ đồng sáng bóng khỏe mạnh, mái tóc đen nhánh xõa đến hông.

Người này chính là Bàng Bác, là người huynh đệ Diệp Phàm đã tách ra khi đến thế giới này chưa đầy một năm. Vài năm đi qua, bây giờ hai người bọn họ mới gặp lại nhau.

“Xoẹt”

Bàng Bác đang ngồi xếp bằng ở trên tế đàn bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai luồng ánh sáng sắc bén lao thẳng ra bên ngoài.

Nhìn thấy ánh mắt bén nhọn như vậy, nhất thời lòng Diệp Phàm trầm xuống. Rõ ràng đây không phải là Bàng Bác, người trước mắt làm cho hắn có cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Tuy thân thể phía trước là người bạn của hắn, nhưng khí tức trên người lại vô cùng đáng sợ, giống như một con dã thú hung dữ.

– Động thủ!

Diệp Phàm hét lớn.

Hắc Hoàng rống to một tiếng làm cho cả phương không gian này cũng lay động, cứ như một con rồng hung bạo gầm thét vậy.

“Xoẹt”, “xoẹt”, “xoẹt”…

Có khoảng mấy trăm lá cờ được ném ra bên ngoài, bao vây khu rừng này lại.

Các lá cờ bay phần phật che trời đắp địa lại, hoàn toàn phong tỏa cả khu rừng và tế đàn, Hắc Hoàng làm như vậy là phòng ngừa đối phương chạy trốn.

– Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền ra, ánh mắt của bóng người cường tráng trên tế đàn lúc này sắc bén như dam găm. Hắn ta nhìn thẳng vào Diệp Phàm, nói:

– Ngươi tới đây là muốn đưa Đạo kinh cho ta sao?

– Ngươi mau thả Bàng Bác ra!

Diệp Phàm rống to.

– Ta chính là Bàng Bác, bây giờ không phải rất tốt sao?

Thân thể cường tráng trên tế đàn vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng ngồi yên ở đó, nhưng khí tức đáng sợ càng lúc càng khiếp người.

– Tiểu tử, ngươi tin đây là một con cô hồn dã quỷ sắp hết thọ nguyên sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy hắn như một con Chân Long vậy?

Hắc Hoàng vội vàng truyền âm.

Giờ phút này, Bàng Bác đang để trần nửa thân trên đúng là một con hung thú Hoang Cổ tàn bạo, tản phát uy áp kinh khủng.

– Hắn ta phô trương thanh thế thôi, chứ không còn sống lâu đâu. Chúng ta cùng tiến lên giết chết hắn!

Diệp Phàm ra tay trước, tiểu kiếm màu vàng đã súc tích từ nãy giờ liền bắn ra bên ngoài.

“Keng”

Mi tâm của Bàng Bác cũng bắn ra một đạo thần quang, đối chọi với tiểu kiếm màu vàng của Diệp Phàm. Ngay lập tức có một đạo ánh sáng chói mắt và những âm thang kinh khủng phát ra, giống như hai cái búa bằng thiết va chạm vào nhau vậy.

– Thần thức thật cường đại, mới chỉ vài năm không gặp mà ngươi đã có thành tựu như vậy.

Đôi mắt Bàng Bác trở nên trong suốt, hắn ta chậm rãi nói:

– Ta vẫn luôn nhớ thương với thân thể của ngươi, nếu như hôm nay đã tự mình đưa tới cửa thì ta sẽ thu lấy.

“Rống…”

Hắc Hoàng gầm thét, giống như một con rồng hung dữ rống động sơn hà, thật khó tưởng tượng được lực lượng trong cơ thể của nó kinh khủng như thế nào, cỗ lực lượng ấy mạnh mẽ đến nỗi làm cho cả không gian này phải run rẩy.

Bỗng nhiên ngay giữa trán của nó có một khe hở tách ra, rồi một con mắt thứ ba xuất hiện. Một luồng ánh sáng đen kinh khủng từ con mắt này bắn ra, tấn công thẳng tới người trên tế đàn!

Đọc truyện chữ Full