Tử Sơn hùng vĩ bao la dị thường, như một cây trụ chống đỡ bầu trời, đứng sừng sững trên mặt đất màu đỏ mênh mông bát ngát, lộ ra hết tư thế vĩ đại của nó.
Lão đạo đứng trên không trung, đưa lưng về phía Tử Sơn, mặt nhìn ra xa xa, nói:
– Các ngươi cũng ra đi, chẳng lẽ đợi ta tiễn bước từng người đi ra hay sao?
Hai mắt hắn có màu vàng mờ nhạt, màu da bên ngoài thân như đồng thau, rắn chắc hữu lực, áo đạo bào cũ kỹ tung bay phất phới, không có tư chất của tiên phong đạo cốt, ngược lại giống như một Yêu Vương bất hủ, khiến người ta sợ hãi.
“Xoạt…”
Hai luồng kim tuyến từ trong mắt hắn bắn ra, trên bầu trời xa xa bị bức hiện ra năm bóng người, tất cả trông đều chật vật không chịu nổi, hiển nhiên lão đạo không có ý đả thương người, bằng không những người này phải nguy hiểm rồi.
Trong đó có bốn người là lão già, những người này tuổi tác quá lớn, gần như hàm răng đều rụng hết, gầy trơ cả xương, dù có nói da bọc xương cũng không sai biệt lắm, trên đầu hói chỉ có mấy sợi tóc lưa thưa, gần như toàn bộ đều rụng hết.
Trong lòng Diệp Phàm chợt ngưng trọng, mấy lão nhân này hắn đều nhận biết, từng thấy qua trong tiểu thế giới của Thánh hiền cổ sáng lập, là các bộ hạ già lão của Thanh Giao Vương, thọ nguyên sắp hết, không nghĩ tới bọn họ cũng đến đây.
Còn có một người trung niên chừng ba mươi tuổi, dáng người vạm vỡ, mày kiếm dài tới mang tai, hai mắt sắc bén, mặt như dao gọt, anh khí kinh người, chính là Khổng Đằng đại đệ tử của Khổng Tước Vương.
– Xin hỏi ngài là vị tiền bối nào?
Mấy lão yêu sinh mệnh đã gần hết, địa vị và thực lực có thể so với Thái thượng trưởng lão của các Thánh địa, trải qua năm tháng lâu đời, thế mà sau khi nhìn thấy lão đạo, đều phi thường mất tự nhiên và bất an.
Lão đạo tạo cho người ta áp lực quá lớn, căn bản không giống như một người, mà ngược lại giống như là một cái động sâu không đáy khiến người ta nảy sinh lòng úy kỵ, hắn bình thản mở miệng, nói:
– Năm đó hết thảy đều sớm phai nhạt.
– Các ngươi đều đi đi thôi.
Lão đạo không nói thêm gì, tay áo vung lên, sương mù màu xám ngập trời, bầu trời đều như bị che khuất, “ầm” một tiếng, tất cả mọi người bị cuốn bay đi, biến mất ở phía chân trời.
Trong số người đó, chỉ có một mình Khổng Đằng không bị cuốn bay đi, trên người hắn hỗn độn quang hoa lóng lánh, chính mình rất nhanh bay đi về phía phương xa.
– Hỗn độn thần quang…
Lão đạo có chút kinh ngạc, vươn ra một bàn tay to chộp vào hướng hư không.
“Ầm…”
Vòm trời rung chuyển một trận, Khổng Đằng sớm đã phóng tới xa xa lập tức bị nắm bắt trở về, hắn lập tức biến sắc, quát:
– Lão đạo ngươi là ý gì?
Hắn không chỉ có kế thừa huyền pháp của Khổng Tước Vương, ngay cả tính ngông nghênh CŨNG có vài phần tương tự, cũng không có sợ hãi, ngược lại ra tay chống đỡ.
“Đông!”
Khổng Đằng vừa đảo tay, một vuông đại ấn đen tuyền xuất hiện, bắn ra vạn đạo hào quang tường hòa, đánh vào lão đạo cách đó không xa.
“Hỗn Độn Thạch!”
Diệp Phàm nhảy dựng trong lòng, hắc thạch này không phải là vật ở trong tẩm cung Đại đế kia sao? Không ngờ lại rơi vào tay thầy trò Khổng Tước Vương.
Vuông đại ấn màu đen này vừa mới xuất hiện, liền khiến áp lực nơi đây chuyển mình tăng lên, khiến người ta hít thở không thông. Nó rất nhanh biến thành lớn, chật ních bầu trời, đen nghịt khôn cùng, xuất hiện một lực tràng khó tin giam cầm hư không.
“Ầm!”
Khí tường hòa buông xuống, như là ngân hà trên chín tầng trời đổi chiều, áp lực cực kỳ trầm trọng, khiến người ta khó thở. Dù là tu sĩ cường đại rơi thân ở trong đó, chỉ sợ cũng phải tan xương nát thịt.
Nhưng lão đạo thì lại không chịu ảnh hưởng chút nào, vui mừng không sợ, lẩm bẩm:
– Đây là một lũ tiên thiên sát khí từ trong Hỗn Độn Thạch tinh luyện ra.
“Keng!”
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, đại ấn màu đen kia lập tức bị cố định, mà còn rất nhanh thu nhỏ đi, hắn dùng tay chụp lấy, trong nháy mắt hiện ra trong lòng bàn tay.
“Ầm!”
Thạch Ấn màu đen dập nát, hóa thành một đoàn hỗn độn khí, lơ lửng giữa bàn tay lão đạo.
Đột nhiên, một tiếng thét dài truyền ra, ở trong hỗn độn khí hiện ra một đám sát khí lành lạnh, rồi một con Ngũ Thải Khổng Tước hiện lên, phát ra hào quang mãnh liệt, muốn phá nát lòng bàn tay kia.
– Yêu đệ là ngươi!
Lão đạo lộ ra dị sắc, chưởng chỉ lóe ra hào quang, cố định Ngũ Thải Khổng Tước giữa không trung.
– Ngươi là… Xích Long đại ca.
Ngũ Thải Khổng Tước là một tia thần niệm của Khổng Tước Vương, nhập chủ ở trong hỗn độn khí, chỉ khi cần thiết mới hiện ra trợ giúp đệ tử.
Xa xa, Diệp Phàm chấn động trong lòng, lão đạo này là đại ca kết bái của Khổng Tước Vương, quả nhiên là rất có lai lịch.
– Là ta, lại xuất thế! Không ngờ vừa tới Bắc Vực liền đụng phải ngươi!
Lão đạo gật gật đầu, buông tay thả ra hỗn độn khí và Ngũ Thải Khổng Tước.
Bên cạnh, Khổng Đằng ngẩn người, đại ca của sư tôn, đó là nhân vật loại nào chứ?
– Xích Long đại ca! Huynh đi nơi đó, một ngàn năm trăm năm trước như thế nào đột nhiên biến mất, đệ cứ tưởng rằng huynh đã ngã xuống rồi chứ?
Khổng Tước Vương hỏi.
Diệp Phàm giật mình cả kinh, đây là nhân vật cỡ nào? Thoáng cái biến mất một ngàn năm trăm năm!
Nghe nói, Khổng Tước Vương đã tu luyện hơn hai ngàn năm, lão đạo này chỉ sợ đạo hạnh có tới gần ba ngàn năm.
– Một lời khó nói hết, ta bị nhốt ở Thánh Nhai, thiếu chút nữa chết ở trong đó, một lần bị vây khốn chính là một ngàn năm trăm năm a!
Lão đạo cảm thán.
– Thánh Nhai, là chỗ vách đá bị máu của Thánh thể thái cổ đại thành nhuộm thành màu đỏ sậm trong truyền thuyết kia ư?
Ngũ Thải Khổng Tước lộ ra vẻ ngạc nhiên.
– Máu của Thánh thể thái cổ đại thành ta không có tìm được, ngược lại đi lầm vào trong trận văn của một vị Đại đế khắc để lại, thiếu chút nữa bị luyện hóa chết tươi.
– Ha ha ha… Đệ xem ra Xích Long đại ca hiện giờ công lực càng thâm hậu, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.
Hắc Khổng Tước cười to.
– Khổ sở tĩnh tọa một ngàn năm trăm năm, cuối cùng cũng có điều lĩnh ngộ, so với trước kia ít nhiều cũng mạnh hơn một chút.
Lão đạo mỉm cười gật đầu.
– Đệ thiết nghĩ, trên đời này người muốn vô thanh vô tức chém giết huynh đệ chúng ta, còn chưa có sinh ra đâu, Xích Long đại ca như thế nào có thể ngã xuống chứ!
Khổng Tước Vương cười dài.
– Hiền đệ có đại cơ duyên à! Từ đâu kiếm ra lũ tiên thiên sát khí kia, xem ra ngươi chiếm được một vuông hỗn độn bảo ấn thiên nhiên, cầm nó trong tay chỉ sợ các đại Thánh chủ phải lo lắng rồi đây!
– Mới vừa chiếm được không lâu, đệ đang muốn chặn giết Thánh Chủ Diêu Quang đây! Đại ca lập tức cùng đi với đệ đi! Lần này đệ định tiêu diệt hắn!
Quả nhiên, khối Hỗn Độn Thạch kia đã bị Khổng Tước Vương thu lấy rồi, mảnh vỡ vừa rồi cũng chỉ là một lũ hỗn độn tinh khí mà thôi, cũng không phải là bản thể bảo ấn.
– Phải lập tức đi ngay sao?
Lão đạo rất muốn quay lại Thạch Trai, bởi vì vật liệu đá nơi đó khiến trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa kinh sợ, có thể trong đó có chứa thứ gì đó hắn cần.
– Đúng vậy, lập tức đi ngay!
Thần niệm của Khổng Tước Vương hóa thành một thiếu niên nhanh nhẹn mười sáu bảy tuổi, nói:
– Đệ cho tu sĩ Yêu tộc tới đây, chính là để thu hút Thánh Chủ Diêu Quang đích thân lại đây, chuẩn bị nửa đường chặn giết hắn. Có lẽ giờ hắn đã nhận được tin tức, hiện tại chúng ta tốt nhất là mau chóng xuất phát!
– Được! Ta cùng đi với ngươi!
Xích Long lão đạo nói xong, nhìn quét một vòng chung quanh, ống tay áo nhẹ run lên, hơn mười người bao gồm Diệp Phàm ở bên trong liền lộ ra thân ảnh.
Phần lớn đều là tiểu tu sĩ bản địa, bởi vì nghe được động tĩnh chạy lại đây xem xét, giờ phút này tất cả đều nơm nớp lo sợ, người dám giết Thánh Chủ trong thiên hạ không có mấy người.
– Các ngươi tốt hơn là nhanh chóng rời đi đi, nơi này không phải chỗ các ngươi có thể chen vào!
Xích Long lão đạo thản nhiên nhìn lướt qua mọi người một cái.
– Xích Long đại ca! Chúng ta một ngàn năm trăm năm không gặp rồi, trên đường tâm tình một hồi!
Hào quang nhoáng lên một cái, Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương trong nháy mắt biến mất, Khổng Đằng cũng rất nhanh rời đi.
“Thì ra người có thể quyết đấu cùng Thánh Chủ khủng bố như vậy! Thật khiến cho người ta kinh sợ…” Diệp Phàm tự nói trong lòng.
Mỗi lần nhìn thấy người đẳng cấp này động thủ, hắn đều có nhận biết hoàn toàn mới, càng hiểu rõ càng cảm thấy các đại Thánh chủ đáng sợ.
Đại hắc cẩu hiện ra trên đường chân trời, hóa thành một luồng ô quang chạy tới, lẩm bẩm nguyền rủa:
– Chạy nhanh đi, độc nhân như vậy khiến bổn hoàng cảm giác được nguy hiểm rất lớn!
Bọn họ nhanh chóng quay về Thạch Trai, mà lúc này Vương Xu đám người cũng đã trở lại, thời gian cấp bách, vì để mau chóng rời khỏi nơi này, Diệp Phàm thương lượng với mọi người, thu bọn họ vào trong Ngọc Tịnh Bình.
Sau đó, hắn tế ra cái đỉnh, dựng thân ở trên không trung, phàm là đá tảng đều thu hết vào, tiếng “ù ù” vang động, ngay cả nền đá đều đào lên thu đi.
Vật liệu đá mà Xích Long đạo nhân coi trọng, tuyệt đối không phải là nhỏ, nếu không nhờ có lão đạo này, cũng không biết còn cần bao nhiêu thời đại mới có thể khám phá ra bí mật của những dụng cụ bằng đá này.
Bao gồm cối xay đá, chày đá, nền đá các loại, một đống lớn vật liệu đá, tất cả đều thu vào trong đỉnh, nơi đây lập tức trống trơn.
Cùng lúc đó, Hắc Hoàng cũng khắc xong đạo văn, bọn họ trực tiếp vượt qua hư không, trước rời xa nơi này tính sau.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm xuất hiện ở Khúc Châu, tìm tới Đồ Phi, bảo hắn trợ giúp an trí những người này.
Mới vừa thấy mặt, Đồ Phi liền kích động vọt lại đây, nói:
– Cái hỏa lò kia đâu, lấy ra cho ta xem đi!
Từ khi biết Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang Thánh tử, Diêu Hi bị trấn áp, hắn hận không thể lập tức tìm tới Diệp Phàm xem đến tột cùng chuyện gì xảy ra.
Diệp Phàm bị hắn quấn lấy không có biện pháp né tránh, liền lấy ra hỏa lò, cho hắn xem xét cẩn thận.
– Ha ha…
Đồ Phi cười to, cầm hỏa lò trong tay, lắc lắc, lung lay mấy cái, truyền âm nói vào trong:
– Diêu Quang Thánh tử, Diêu Hi các ngươi có khỏe không, ta rất nhớ các ngươi nha!
“Ầm!”
Ly Hỏa Thần Lô chấn động kịch liệt, lập tức bị đánh gồ lên một cục, chấn động đến hai tai Đồ Phi kêu “o o”.
– Hỏa lò hư cũ này có thể phong bế bọn họ sao?
Hắn dùng lực vỗ một cái, cũng chấn động người ở bên trong.
Diệp Phàm thu trở về, nói:
– Trấn áp một năm rưỡi sẽ không thành vấn đề! Mau mau tìm giúp cho ta một chỗ, ta muốn an trí người của Thạch Trai.
Cuối cùng, Đồ Phi dẫn hắn tới một địa phương tên là Hạo Châu, vùng ốc đảo này phạm vi mấy ngàn dặm, diện tích tương đối rộng lớn, là địa bàn của gia gia hắn.
An trí mấy chục hộ người hoàn toàn không thành vấn đề, tùy tiện tìm một địa phương núi xanh nước biếc là được, môi trường tốt hơn nhiều so với chỗ Thạch Trai trước kia.
– Ta nói này, ngươi chuyển nhà cũng không cần phải dời đá tảng đi chứ?
Đồ Phi nhìn thấy đá tảng trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì, một đống tảng đá lớn như một ngọn núi nhỏ, thoạt nhìn thật bình thường, hoàn toàn không có chỗ nào đặc biệt.
Người trong Thạch Trai đối với mảnh đất non xanh nước biếc này rất vừa lòng, bởi vì trước đó mua sẵn rất nhiều vật tư thực phẩm, cũng không thiếu cái gì, chỉ cần dựng lên nhà cửa.
Dân thôn dã khí thế ngất trời, đều rất có nhiệt tình xây dựng nhà mới,.
Diệp Phàm trực tiếp bế quan, vạn cân Nguyên đã đủ để hắn tiến vào Đạo Cung tam trọng thiên.
Ước chừng trong thời gian một tháng, hắn đều đắm chìm trong trạng thái linh hoạt kỳ ảo, cơ thể phát sinh biến hóa kỳ diệu.