Khắp Loạn Vân Châu đều là núi, cây cổ tùng cao che trời, núi cao tới tận tầng mây.
Bọn họ đi tới một vách đá dựng đứng, vải cây thông già có chạc cây giống như sừng rồng, vô cùng cứng cáp trong tầng mây.
– Đợi mọi việc nước chảy thành sông, chúng ta thay mặt hắn đi lĩnh giải thưởng, đưa mấy người của đại Thánh địa tới đây.
Đồ Phi đề nghị.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra ý cười, nói:
– Phải tính kỹ từng bước, cân nhắc cẩn thận, không thể để xảy ra nghi ngờ gì, nếu không thì thật có lỗi với tên mập khốn kiếp này.
Nếu thành công thì chắc chắn Đoạn Đức sẽ tức đến nổ phổi, khổ công chuẩn bị một hồi, phiêu lưu vô cùng lớn, kết quả là may áo cho người.
Hắc Hoàng ve vẩy cái đuôi to trụi lủi của mình, nó cũng rất mong chờ mười vạn cân Nguyên này, nghĩ tới việc lấy số lượng này từ tay Đoạn Đức, nó lại muốn cười to lên.
Trên vách đá dựng đứng này truyền đến tiếng cười hắc hắc của hai người một chó, ở ngoài mấy trăm dặm, Đoạn Đức hắt xì một cái, ngẩng đầu nhìn trời, nguyền rủa một phen, sau đó lại vùi đầu vào việc khắc đạo văn.
– Hắc Hoàng, ngươi canh giữ ở đây, nếu tên mập chết bầm đó rời đi thì ngươi nhanh chóng chạy tới sửa một chút đạo văn của hắn, ta cùng Đồ Phi xuống núi nhìn xem sao, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị đưa người của Thánh địa tới.
Sau khi Diệp Phàm vả Đồ Phi đi vào Sơn Nham Thành, cảm giác có chút không đúng, tu sĩ tới đây không khỏi đông hơn một chút.
– Làm vậy không được, lừa Nguyên thật là khó a!
Cơ gia và Diêu Quang đều có Thái thượng trưởng lão tới, các Thánh địa khác còn có đại nhân vật nào nữa không thì vãn còn chưa rõ.
Ngoài ra, tán tu cũng không ít, rất nhiều người có tiếng tăm lừng lẫy, tương đối mà nói thì một thế hệ trẻ tuổi cũng không đáng sợ bằng những người này.
Thậm chí Diệp Phàm còn nghĩ rằng có thể cả đại năng, thậm chí cả Thánh chủ cũng tới rồi, đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nếu là trước đây thì hắn tuyệt đối sẽ hủy bỏ kế hoạch, chính hắn tuyệt đối không thể lừa được Thánh địa, hiện tại tất cả đều là Đoạn Đức tiến hành, nhưng hắn vẫn còn có chút do dự.
– Đoạn Đức hôm nay có thể khắc xong đạo văn, tối đa là ngày mai hắn sẽ động thủ, tới lừa gạt Thánh địa, chúng ta không có thời gian nữa, cần phải lừa tên mập kia, phải nhanh chóng quyết định ngay.
Hai người lại quay về trong ngọn núi, thương lượng một lần nữa.
Đại hắc cẩu đầu vuông tai lớn, rất uy mãnh, đứng dưới một gốc cổ tùng, nói:
– Theo ta thì trực tiếp cướp tên mũi trâu kia là đỡ việc, cũng là an toàn nhất.
Thánh địa kế thừa mười mấy vạn năm không dễ chọc chút nào, lần phong ba này rất lớn, vượt qua bọn họ đoán trước, có không ít nhân vật cấp tiền bối tới đây.
Nếu bọn họ giả mạo đi lĩnh mười vạn cân Nguyên thì mới thực sự để lộ dấu vết, mà người Đồ Phi tuyển được cũng không đáng tin chút nào.
– Nhưng tên đạo sĩ khuyết đức này rất thần bí, chúng ta cũng không chắc chắn có thể thu thập được hắn.
Đồ Phi nhíu mày nói.
Đoạn Đức có lai lịch rất thần bí, thủ đoạn hơn người, hắn bị Ngô Đạo đuổi giết nhiều ngày như vậy, thế mà vẫn vui vẻ quay lại được, từ đó có thể thấy hắn không tầm thường chút nào, ngoài ra hắn còn có cổ pháp từ mười mấy vạn năm trước, thực lực khó dò.
Diệp Phàm nói:
– Trước mắt quả thực không nên đi lĩnh Nguyên, tốt nhất cứ để Đoạn Đức đi làm tất cả, oan khuất này để hắn gánh là được, chúng ta nửa đường chặn hắn lại, thật sự không cần thiết phải đối phó với tên mập này.
– Tên mập chết dẫm này sao lại tạo ra cơn phong ba lớn vậy chứ, chính hắn cũng phải đau đầu, chỉ sợ không thu xếp được tốt đâu.
Đồ Phi đi đi lại lại, không nghĩ ra biện pháp nào.
– Mấu chốt là chúng ta không thể xác định được thực lực của tên mập này mạnh tới mức nào. Tuy nhiên, chúng ta cũng không phải đối phó với bản thể của hắn, mà là tên thần chi của hắn mà thôi.
Diệp Phàm phỏng đoán thực lực của đạo nhân chất phác kia, nhưng vẫn không ra kết quả nào.
Đại hắc cẩu đột nhiên mở miệng:
– Nếu chỉ đối phó với tên đạo nhân chất phác đó thì hẳn là không thành vấn đề, bởi vì ta đột nhiên nhớ tới, trước khi cổ pháp mà hắn tu luyện đạt tới đại thành thì có một chỗ thiếu hụt trí mạng.
– Ngươi có cách đối phó hắn?
Đồ Phi kinh ngạc.
– Cổ pháp mà hắn tu luyện tên là Độ Kiếp Thiên Công, hiện tại chín kiếp chưa viên mãn, có một thần chi sợ nhất lôi điện, ta sẽ khắc một chút đạo văn, tới lúc đó vây khốn hắn, hắn tuyệt đối không thoát được đâu.
Diệp Phàm lấy tất cả các tài liệu thu được tại Yêu Thành ra, Hắc Hoàng thì chuyên tâm khắc đạo văn, trước khi mặt trời lặn thì rốt cuộc khắc xong.
– Con chó chết bầm này cũng độc ác thật, đạo văn biến thái như vậy đều có thể khắc ra.
Đồ Phi nói thầm.
Trước khi mặt trời chiều xuống núi, Đoạn Đức cũng rốt cuộc thành công, thu năm thần chi lại, hắn thở phào một cái.
Nhóm Diệp Phàm đứng trên ngọn núi phía xa, cách hắn khoảng mười mấy ngọn núi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của hắn, tránh để cho hắn phát hiện ra.
– Xem ra hắn không định hành động vào đêm nay, phong ba chân chính hẳn là ở ngày mai.
Diệp Phàm đoán.
Quả nhiên, Đoạn Đức ngồi trên đỉnh núi, bắt đầu điều tức.
Mãi tới sau nửa đêm, Đoạn Đức mới như một âm hồn đứng dậy, nhìn về dãy núi phía xa, Hắn vô cùng cẩn thận, quan sát địa hình xung quanh một lần nữa.
– Hắc Hoàng, trông cậy vào ngươi rồi!
Diệp Phàm truyền âm.
Đại hắc cẩu lặng im biến mất, không lâu sau, nó liền quay trở lại.
– Hắn sẽ không phát hiện ra chứ?
Đồ Phi hỏi.
– Bổn hoàng chỉ động tay động chân một chút thôi, bề ngoài thì đạo văn không có gì thay đổi cả, nhưng không thể vượt qua hư không nữa rồi.
Đại hắc cẩu nói.
Ánh mặt trời chiếu xuống, Đoạn Đức ngồi ngay ngắn trên đỉnh núi thổ nạp, từng dòng khí màu trắng to cỡ cánh tay, như những con rồng đi ra đi vào trong thất khiếu của hắn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm nhìn thấy Đoạn Đức tu luyện, thần lực như thế này khiến hắn không thể đoán ra nông sâu tới mức nào, nhưng dòng khí màu trắng kia đều là tiên thiên căn nguyên tinh khí.
Xoát!
Ánh sáng chợt lóe, đạo nhân gầy gò chất phác từ trong cơ thể Đoạn Đức lao ra, bay về phía Sơn Nham Thành cách nơi này ba ngàn dặm.
Diệp Phàm hất tay áo, thu Hắc Hoàng đã thu nhỏ lại vào trong, sau đó cùng với Đồ Phi im lặng rút đi, từ một con đường khác bay về tòa sơn thành này.
Tới lúc này thì cũng không cần theo dõi Đoạn Đức nữa, chỉ cần theo sát đạo nhân chất phác là đủ rồi.
– Hắc hắc, tất cả đều để cho tên đạo sĩ khuyết đức đó đi làm, mọi oan ức xui xẻo đều do hắn gánh chịu, chúng ta hơi độc ác quá thì phải?
– Đối với tên mập chết bầm này thì nên như vậy, trước đây hắn đã làm những việc gì thì hiện tại chỉ là báo ứng mà thôi.
Lần này bọn họ vô cùng an toàn, ngay cả nguy hiểm khi giả mạo đi lĩnh Nguyên cũng không phải trải qua, chỉ cần vào lúc mấu chốt cướp sạch của đạo nhân đó là được rồi.
Sơn Nham Thành cũng không to lớn, nằm giữa một vùng núi non trùng điệp, khắp nơi đều là cây cối, lá vàng bay múa theo làn gió thổi qua.
Vào buổi trưa, không khí tại tòa thành này đột nhiên có chút vi diệu, dường như có mạch nước ngầm đột nhiên bắt đầu khởi động.
Sau đó, một lượng lớn tu sĩ bay lên trời, phi về một phương hướng, tiến vào trong dãy núi vô tận.
– Đi thôi!
Trong mắt Diệp Phàm lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Rất nhiều tu sĩ đều râu tóc bạc trắng, là các nhân vật lớp già, thực lực cường đại tới mức nào thì bọn họ cũng không biết được.
– Nhiều lão già như vậy, không hiểu làm sao mà Đoạn Đức lừa được, lại còn không lộ ra chút sơ hở nào nữa chứ.
Đồ Phi giật mình.
Hắc Hoàng nói:
– Trong Độ Kiếp Thiên Công có Thái Thượng Vô Tình Trảm, có thể biến mình thành một người khác, tên mũi trâu này tất nhiên sẽ không lộ ra dấu vết rồi.
Lúc này vị nữ Đạo sĩ của Đạo Nhất Thánh địa, Hạng Nhất Phi của Đại Diễn Thánh địa, Cơ Bích Nguyệt của Cơ gia, truyền nhân Tử Phủ Thánh địa đều hiện thân, đuổi theo.
– Thần vương tương lai của Cơ gia cũng tới đây.
Đồ Phi nói.
– Truyền nhân của Vạn Sơ Thánh địa cũng tới rồi.
Thần sắc Diệp Phàm hơi động.
– Hạ Cửu u xuất hiện, tiểu tử này thật là kiêu ngạo, tốt nhất là hôm nay thu thập hắn một trận.
Đồ Phi nói.
Trên bầu trời, Hạ Cửu u mặc một bộ y phục trắng như tuyết, không dính chút bụi nào, tuy chỉ có mười ba, mười bổn tuổi, nhưng hắn lại như một vị tiên, siêu trần thoát tục, dưới chân hắn có chín đạo long khí song song với nhau, nâng hắn bay lên trên ngọn núi phía xa, hai lão giả áo xám gắt gao đi theo.
Diệp Phàm nói:
– Chúng ta theo sau, đạo nhân chất phác này đang dẫn đầu, ta nghĩ hắn đã lấy đến một phần Nguyên rồi, đừng để hắn trốn trên đường.
Loạn Vân Châu tràn ngập núi non, rất nhiều ngọn núi thẳng tắp tới tận trời, mây mù vờn quanh đỉnh núi.
Hôm nay, có vô số tu sĩ đổ về đây, khắp nơi đều có bóng người, có nữ tử xinh đẹp, cũng có lão nhân mấy trăm tuổi, tất cả đều bay về một hướng.
– Đoạn Đức lần này chơi lớn rồi, hắn nghĩ rằng có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, hiện giờ nhiều người như vậy vây quanh, đột nhiên hắn lại phát hiện ra không thể vượt qua hư không, ta muốn xem hắn hóa giải bằng cách nào.
Đồ Phi rất mong chờ cảnh này, rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Đoạn Đức lúc đó.
Bọn họ phi hành rất nhanh, dần đuổi theo đoàn người, từ xa nhìn thấy đạo nhân chất phác, Hắn vẫn có vẻ rất thật thà, vô cùng bình tĩnh.
– Hắc hắc, lát nữa xem ngươi cười hay là khóc!
Tốc độ bay của những người này cũng không chậm, đi đầu tiên là một đám lão giả, cùng với các Thánh tử và Thánh nữ, có thể nói là nhanh như súc địa thành thốn.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc tại ngọn Linh Sơn này, tất cả mọi người tản ra, sau đó từ bốn phương tám hướng bao vây ngọn núi lại.
Ngọn núi cũng không cao, các cây tùng xanh biếc, như có từng dải lụa từ đỉnh núi trải xuống, thoạt nhìn vô cùng tươi đẹp.
– Trên núi quả nhiên có người tu luyện.
– Có lẽ tin tức là thật!
Hai lão giả tinh thần quắc thước gật đầu, lần lượt nói, sắc mặt hồng nhuận, tóc trắng như tuyết, rất có khí chất của lão thần tiên.
Nghe hai người nói, ở phía xa Diệp Phàm cả kinh, đây là hai Thái thượng trưởng lão của Diêu Quang.
Một bên khác thì có ba lão giả khí chất xuất chúng đang đứng trên không trung, rất nhiều người nhận ra họ là ba tên Thái thượng trưởng lão của Cơ gia.
Diệp Phàm thầm hô may mắn, trước đây không có vọng động, để cho Đoạn Đức đi lên làm, hiện giờ có rất nhiều đại nhân vật tới đây, tình thế rất phức tạp.
Đồ Phi nói:
– Có nghe thấy mấy người kia bàn luận không, các Thánh địa đều có Thái thượng trưởng lão tới đây. Còn có một lão già nói là phảng phất thấy được một vị Thánh chủ lóe lên một cái.
Người trên Linh Sơn dường như cảm giác được, rất nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
– Quả nhiên là hắn!
– Đúng vậy, đúng là tên thiếu niên họ Diệp kia, Vạn Vật Mẫu Khí ngay trên người hắn.
Khắp nơi xao động ầm ĩ, rất nhiều người nhận ra đó là “Diệp Phàm”.
Hắn mặc một bộ y phục màu tím, tóc đen xõa xuống như thác nước, đôi mắt sáng ngời, tuy nhiên chỉ có bộ dạng mười năm tuổi, thoạt nhìn rất thanh tú, thậm chí còn có chút non nớt.
– Mấy tên Thánh địa các ngươi chẳng lẽ đều có mũi chó hay sao, vẫn còn tìm được tới đây.
Thiếu niên áo tím trên ngọn núi khẽ quát.
Lời này vừa phát ra, bốn phía đều ồ lên, tên “thánh thể thái cổ” này quả nhiên là to gan lớn mật, bị vây quanh mà còn dám nói vậy.
– Tiểu nhi, chết tới nơi rồi mà còn mạnh miệng.
Một lão già mắng.
– Ha ha…!
Thiếu niên áo tím ngửa mặt lên trời cười vang, mái tóc bay rơi loạn, cao giọng nói:
– ít cậy già lên mặt đi, ngày sau ta sẽ tới bái phỏng các Thánh địa các ngươi, chờ thánh thể thái cổ đại thành, ta sẽ từng bước đập chết Thánh chủ của các ngươi.
-Ồ…!
Tất cả mọi người đều lớn tiếng xôn xao bàn luận, lời này rất đại nghịch bất đạo, hiện giờ khắp Đông Hoang chỉ sợ có mỗi mình hắn dám nói thế.
– Tên mập chết dẫm kia, ta xem ngươi xử lý thế nào!
Diệp Phàm nghiến răng. Đạo sĩ khuyết đức này bốc phét không kiêng nể gì, hậu quả khẳng định là Diệp Phàm hắn phải gánh chịu.
– Nếu tên mập này phát hiện không thể vượt qua hư không, không biết sẽ có vẻ mặt gì, ta đoán có lẽ sẽ xanh mét mặt mày đi.
Đồ Phi cười hắc hắc.