TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 310: Đến từ cổ Quáng Thái Sơ

– Một thời đại sinh ra hai vị Đại đế, đến tột cùng là ai từng cùng Hằng Vũ Đại đế sinh tử đại quyết đấu?

Đồ Phi không tin. Từ xưa đến nay, ở cùng một niên đại chưa từng sinh ra hai vị Đại đế. Sách cổ chưa từng ghi lại.

Đại hắc cẩu nói:

– Dù thế nào cũng có một số việc bị lịch sử quên đi, sẽ không xuất hiện ở đời sau. Ngay cả đã từng kinh thiên động địa, cũng sẽ không để lại chút dấu vết nào.

– Ngươi đang nói cái gì, thật sự có hai vị Đại đế gặp nhau cùng một thời đại? Ai mạnh ai yếu, kết quả như thế nào?

Đồ Phi bức thiết muốn biết.

– Tự nhiên là Hằng Vũ Đại đế còn sống. Trận chiến ấy ảnh hưởng rất lớn, nếu không, đến tột cùng sẽ phát sinh cái gì, rất khó nói rõ.

Mặt trời đỏ rực trên không, đại mạc như hoàng kim tan chảy mà thành, nóng cháy không chịu nổi. Không có một làn gió, không một bóng mây, nóng rát. Hạt cát màu vàng có chút chói mắt.

– Năm đó rốt cục đã xảy ra cái gì, nhanh nói.

Diệp Phàm cũng thúc giục. Vùng đại mạc vô ngần này cũng không biết có bao nhiêu vạn dặm, lại do Hằng Vũ Đại đế dùng Thái Dương Thần Lô một kích đánh ra. Rất khó tưởng tượng đó là một loại uy thế hủy thiên diệt địa như thế nào.

– Danh hiệu của một vị Đại đế khác là cái gì?

Đồ Phi cũng đang truy hỏi.

– Không ai biết, bởi vì đó không phải là người. Nhưng thực lực tuyệt đối có thể so với Đại Đế.

Đại hắc cẩu nói.

– Cái gì, không phải người? Vậy rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ là cổ đế của Yêu tộc

– Không thể nói rõ là cái gì, nhưng tuyệt đối là một trong những thứ cường đại nhất của thế giới này.

Đại hắc cẩu trầm giọng nói.

Diệp Phàm cùng Đồ Phi đều muốn đập nó một trận. Đại hắc cẩu không nhanh không chậm khiến người ta nghe mà sốt ruột, mà nó lại làm mặt tỉnh bơ.

– Nhanh chóng nói một lèo đi.

– Thái độ các ngươi tốt một chút, bổn hoàng không phát uy thật coi ta là mèo bệnh? Cho dù là đại năng cũng không dám bất kính với ta.

– Ngươi lại khoác lác rồi. Nhìn thấy Xích Long đạo nhân, là ai một hơi chạy đi mấy chục dặm. Nghe thấy có Thánh chủ tới, là ai vừa nghe đã chạy?

– Trước khác nay khác.

Đại hắc cẩu ngượng ngùng đáp.

– Thứ có thể so với Đại đế, nó đến từ đâu? Đừng nói cho ta là vượt qua tinh vực mà tới.

Diệp Phàm nhíu mày.

– Không phải ta nói. Tiên Tần Luyện Khí Sĩ trong miệng của ngươi, thật sự không thể sánh cùng Đại đế. Cái thứ cùng Đại đế sinh tử đại quyết đấu kia sinh ra ở trên vùng đất Bắc Vực này.

Diệp Phàm cùng Đồ Phi liếc nhau một cái, đồng thời nghĩ tới một chỗ, tim đập thình thịch.

– Chẳng lẽ ngươi muốn nói…

– Cuối cùng coi như các ngươi không ngốc, rốt cục nghĩ tới. Đúng vậy, cường giả vô thượng có thể so với Đại đế kia, đến từ vùng cấm Thái Sơ.

Lời nói của đại hắc cẩu có thể nói là long trời lở đất, khiến trong lòng người dâng lên sóng lớn, cực kỳ kinh người.

– Ngươi… xác định?

Đồ Phi cứng họng.

– Nơi đây cách vùng cấm Thái Sơ không biết bao nhiêu vạn dặm, vì sao đại chiến ở đây?

Diệp Phàm cũng có nghi hoặc.

Đại hắc cẩu nói:

– Năm đó, Hằng Vũ Đại đế kinh tài tuyệt diễm, vì đúc vũ khí Cực Đạo, đi tới vùng cấm Thái Sơ, từng đại khai sát giới ở đó…

Tâm thần Diệp Phàm khẽ nhảy dựng. Hắn đã tận mắt nhìn thấy địa phương đó, thi cốt thành đống thành vùng, cho dù mười mấy vạn năm trôi qua vẫn còn có mấy trăm bộ xương lòe lòe phát sáng. Tuyệt đối là sinh vật khủng bố.

– Hằng Vũ Đại đế, khi vũ khí Cực Đạo thành công, thiên địa đều động. Tất cả mọi người ở Bắc Vực đều cảm ứng được, kinh động mọi sinh vật.

Chính vào ngày đó, khi Hằng Vũ Đại đế rời vùng cấm Thái Sơ, có thứ có thể sánh với hắn đuổi giết.

– Ngươi đừng nói là cái thứ kia là ở trong cổ Quáng đuổi theo ra.

Đại hắc cẩu trầm giọng nói:

– Các ngươi đoán đúng rồi. Căn cứ vào một vị thánh hiền đời sau khảo chứng, đích thật là thứ từ trong cổ Quáng đi ra.

Diệp Phàm vô cùng giật mình. Vùng cấm Thái Sơ cùng cổ Quáng là hai khái niệm.

Hắn từ xa nhìn vào cổ Quáng Thái Sơ, nơi đó cực kỳ khủng bố. Hắn thậm chí hoài nghi bên trong có Thần. Thế gian cũng có lời đồn trong đó có thánh linh.

Cái đêm đó, Âm Minh Nhãn Lý Đức Sinh nhìn thấy rất nhiều thứ không tầm thường, hiện tại nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.

Trong dòng thác bạc sóng sao từ trên trời đổ xuống có những cỗ thi thể mặc trang phục cổ xưa đang tắm ánh sao thánh khiết, chìm chìm nổi nổi, cũng có rất nhiều điểm sáng.

Mà đó chẳng qua là một góc của núi băng, là một lớp sa mỏng vùng ngoài cùng nhất của Cổ Quáng. Trong mỏ quặng rốt cục có cái gì, không ai nói rõ.

– Người có thể tranh phong cùng Đại đế nguyên lai tới từ cổ Quáng Thái Sơ.

Đồ Phi thì thào lẩm bẩm, hơi thất thần.

– Ngươi nói sai rồi, nó không phải là người.

Đại hắc cẩu chỉnh lại.

– Vậy ngươi biết nó là cái gì sao? Thế gian không phải có truyền thuyết trong Cổ Quáng có tiên sao, chẳng lẽ là bọn họ?

Diệp Phàm hỏi.

Đại hắc cẩu lắc đầu nói:

– Có người nói là sinh vật thái cổ, cũng có người nói là tiên. Còn có người nói là thánh linh, cũng có người nói là cổ nhân. Lời đồn rất nhiều, nói không rõ, nói không rõ.

– Hằng Vũ Đại đế cùng nó đại chiến bao lâu?

Diệp Phàm hỏi. Hắn tương đối quan tâm vấn đề này.

– Thời gian rất dài, nghe nói là cái ngày đó khắp Bắc Vực chỉ có ba vị thánh hiền cảm ứng được Đế uy vô thượng. Dựa theo bọn họ thuật lại, bầu trời Bắc Vực đều bị đánh run lên, nhưng những người khác lại không hay biết gì.

– Đây chính là tiên uy của Đại đế vô thượng sao. Đánh tới mức độ như vậy còn có thể giấu được mọi người.

Đồ Phi kinh hãi.

Đại hắc cẩu nói:

– Dựa theo ghi chép của một vị thánh hiền để lại, Hằng Vũ Đại đế quả thật gặp đối thủ. Nếu không, cũng sẽ không thất thủ đánh ra một vùng đại mạc vô ngần như thế này.

– Hằng Vũ Đại đế giết chết người từ cổ Quáng Thái Sơ đuổi theo?

Diệp Phàm hỏi.

– Giết. Sau một hồi sinh tử đại quyết đấu, bị Hằng Vũ Đại đế đánh gục tại đây, tươi sống luyện thành tro bụi.

Đại hắc cẩu nhìn đại mạc vô ngần.

– Người có thể sánh với Đại đế, rốt cục vẫn bị luyện cho hình thần câu diệt…

Đây là tin tức chấn thế, Đồ Phi suy nghĩ xuất thần.

Hiện giờ, Đại đế đi xa, xa không thể với tới. Ngày xưa có đế chiến, mà nay ngay cả tung tích Đại đế đều không thể nhìn thấy, khiến người ta than thở.

– Người từ Cổ Quáng Thái Sơ đi ra kia có thể so với Đại đế, ma huyết của nó nhiễm đỏ đại mạc. Vũ khí của nó vỡ nát ở đây, rải rác khắp nơi, hình thành đạo văn không trọn vẹn. Như thế mới hình thành địa phương Thần Mạc yêu tà này.

– Thì ra là hình thành như vậy…

Đồ Phi chấn động tâm thần. Đại hắc cẩu biết quá nhiều, việc này các Thánh địa chưa chắc đã biết rõ.

– Làm sao ngươi biết bí tân của Đại đế?

Diệp Phàm hỏi.

– Bổn hoàng hiểu nhiều biết rộng, từ trước thái cổ, sau tới tương lai vĩnh hằng, không có gì ta không hiểu.

Đại hắc cẩu nghiêng đầu nhìn đi nơi khác.

– Đây thật sự là… Khiến người ta cảm giác rất mộng ảo.

Đồ Phi thở dài, cảm thấy khó tin nói:

– Đó chính là người đi ra từ cổ Quáng Thái Sơ a. Nên biết vùng cấm đó mãi mãi trường tồn, từ xưa đến nay thiên hạ bao nhiêu thiên kiêu tài ba trác tuyệt nhưng không có ai có thể làm gì được. Nhưng mà một vị cường giả vô thượng từ trong đi ra lại bị Hằng Vũ Đại đế giết chết, đế uy khó dò.

Đây thật sự là chuyện khiến người ta khiếp sợ. Không ghi lại trong sách sử, rất khó khiến người tin tưởng.

– Cổ Quáng Thái Sơ không có động tĩnh gì sao. Một nhân vật vô thượng bị giết, hẳn là có phản ứng chứ?

Diệp Phàm hỏi.

– Chuyện này thì không phải hậu nhân có thể biết được, ngay cả thánh hiền thời đại đó cũng không thể phỏng đoán.

Đại hắc cẩu lắc đầu.

– Khẳng định có một ít suy luận chứ. Sau đó không có việc gì đặc biệt xảy ra sao?

Diệp Phàm cảm thấy được hẳn là còn có chút dấu vết để lại.

– Sau đó, trong phạm vi năm mươi vạn dặm vùng cấm Thái Sơ, Hằng Vũ Đại đế cả đời không được bước vào một bước.

– Như vậy…

Đồ Phi hoảng sợ. Đại đế đều có điều cố kỵ.

Đại hắc cẩu nghĩ nghĩ, nói:

– Còn có một loại truyền thuyết. Từ sau trận chiến ấy, Hằng Vũ Đại đế lập đạo thống, trực tiếp đi Trung Châu, rồi chưa từng thấy trở về.

– Bên trong cổ Quáng Thái Sơ đến tột cùng có cái gì? Khiến Đại đế đều kiêng kị như vậy?

Diệp Phàm kinh hãi.

– Loại cách nói thứ ba là Hằng Vũ Đại đế sau trận chiến đó một mình đi tới ngoài vùng cấm Thái Sơ, truyền âm cổ Quáng, cùng người đạt thành điều kiện. Sau đó, không tới mười năm, hắn khai sáng ra Khương gia thái cổ, sau đó hoàn toàn biến mất.

– Sự thật đến tột cùng là như thế nào?

Đồ Phi cùng Diệp Phàm đều có nghi hoặc, không thể sáng tỏ.

Những chuyện này đã quá xa xôi, ngay cả truyền thuyết đều khó thể tìm được, càng không nói đến khảo chứng cùng làm rõ chân tướng.

Đại hắc cẩu thở dài:

– Nghĩ lại thời mấy vị Đại đế xa xôi, đều làm ra đại sự chấn động trời đất. Phong tư vô thượng của bọn họ, há là người đời có thể đo lường. Việc ghi lại trong sách của hậu nhân chẳng qua là một ít bề ngoài mà thôi, không ai chân chính hiểu biết bọn họ.

– Ô, chẳng lẽ chúng ta đã đi ra. Phương xa xuất hiện đá lớn.

Đồ Phi kêu lên.

Ngay tại đường chân trời đại mạc có hai tảng đá lớn, lộ ra đường nét như ẩn như hiện.

– Cuối cùng nhìn thấy cảnh vật khác, bổn hoàng thật sự là sợ lại bị vây hơn trăm năm.

Đại hắc cẩu đối với sự việc trong quá khứ vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Hai người một chó chạy nhanh về phía trước, một khắc cũng không muốn dừng trong vùng sa mạc nóng cháy này. Trên mặt cát lưu lại một chuỗi dấu ấn thật dài.

– Đây là khối kim loại màu đen.

Khi chạy đến gần, tất cả bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.

Hai khối kim loại đều dài năm sáu thước, toàn thân đen nhánh, có sắc bóng mờ, khí âm hàn đập vào mặt. Ngay cả dưới mặt trời chói trang giữa trưa cũng khiển người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Khối kim loại màu đen gồ ghề, rất nhiều chỗ giống như bị người dùng chỉ chưởng đánh vào lõm xuống.

– Làm sao lại có khối kim loại như vậy?

Đồ Phi kinh ngạc.

Cùng lúc đó Diệp Phàm phát hiện đất cát tại nơi này khác với nơi khác, đỏ thẫm như máu, có từng đợt khí lạnh lẽo âm trầm.

Đại hắc cẩu nói:

– Vùng sa mạc màu đỏ này hẳn là bị máu tươi của nhân vật có thể sánh với Đại đế kia nhuộm đỏ. Mặc dù thời gian trôi qua mười mấy vạn năm, màu sắc vẫn như cũ không thay đổi.

– Nói như vậy, khối kim loại này chẳng phải là…

Đồ Phi giật mình.

– Đúng vậy, rất có khả năng là Vũ khí của người kia sau khi bị Hằng Vũ Đại đế đánh nát, rơi xuống nơi này hai mảnh.

Trong mắt Đại hắc cẩu tràn ngập hào quang nóng bỏng, vọt qua rất nhanh.

Đương-

Nó dùng sức vỗ vỗ, khối kim loại màu đen không chút sứt mẻ, phát ra tiếng rung như chuông vàng.

– Tuyệt đối là mảnh vỡ vũ khí của người kia.

Đại hắc cẩu kêu lên.

Đồ Phi cũng đi tới gần, dùng sức vỗ vỗ, hai tay hắn run lên cũng khó thể để lại chút dấu vết nào ở phía trên.

– Không thể sánh với thánh vật của Đại đế nhưng tuyệt đối là tài liệu luyện khí đỉnh cấp.

Đại hắc cẩu nói.

Khối kim loại màu đen không biết là vật gì, cho dù Hắc Hoàng kiến thức rộng rãi cũng khó thể nhận ra. Nhưng có một điểm có thể xác nhận, loại tài liệu này phi thường quý báu, mức độ chắc chắn khiến người líu lưỡi.

– Loại đồ vật này phỏng chừng các vị Thánh chủ nhìn thấy cũng sẽ không thể bỏ qua.

Đồ Phi cùng đại hắc cẩu tiến lên, một người một chó đồng thời ra tay, đều tự thu lấy một khối.

Trời rung đất chuyển. Ngay khoảnh khắc khối kim loại màu đen bị thu lấy, hư không lay động một hồi, thiên địa cảnh vật biến dạng.

Đọc truyện chữ Full