Chung quanh đại đỉnh, cây cỏ phồn vinh đâm chồi nảy lộc, sinh cơ bừng bừng. Đây là một chốn bồng lai tràn ngập sinh mệnh cùng hy vọng.
Tiếng tụng kinh vang khắp nơi sâu trong dãy núi, thiện xướng và cầu nguyện liên tiếp nổi lên, phảng phất thật sự đi tới trước thời hoang cổ, vài vị Đại đế đang luận đạo.
Ngày thứ hai mươi mốt, đại đỉnh mù mịt, cổ kinh đại đạo mặc dù đang vang lên nhưng đã không giống như trước. Vùng rừng núi này như có một cỗ hương vị nói không nên lời.
Đồ Phi cùng Đại hắc cẩu giương mắt nhìn lên, khắp nơi xanh mướt, như là tới giữa mùa hè, dây mây cùng cỏ cây phồn thịnh tới cực điểm.
Diệp Phàm khoanh chân ngồi phía trên đỉnh của Vạn Vật Mẫu Khí. Hắn đã xuất hiện, lần bế quan này đã chấm dứt.
Xoát!
Hắn mở hai mắt, thần mang như Chân Long lao ra, chói mắt còn hơn tia chớp.
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức trở nên bình thản, đáp xuống đất, hòa vào cảnh vật chung quanh, như hòa thành một thể với cỏ cây.
Tiếng tụng kinh ngừng, đại đỉnh hóa thành cao hơn một thước treo trên đầu của hắn. Diệp Phàm lưng cõng Đả Thần Tiên, lẳng lặng đứng ở đó, tường hòa mà tự nhiên.
Không có khí thế khiếp người, không có khí chất phiêu dật. Có chỉ là chân thật. Giống như một thiếu niên nhà bên rất sáng lạn không quá mười năm, mười sáu tuổi đứng ở nơi đó.
Không cảm giác được sự cường đại của hắn, không giống như là một tu sĩ. Như là một thiếu niên bình thường, người trần mắt thịt, có một cỗ khí chất quay về bản chất.
– Rốt cục xuất quan, tiến vào Đạo Cung tứ trọng thiên, cách đại viên mãn không xa nữa.
Đồ Phi cười nói.
Đại hắc cẩu tới, đi quanh một vòng, không ngờ đang chảy nước miếng nói:
– Nghe nói thánh thể thái cổ một khi tiểu thành, máu sẽ không giống như trước, là thần vật chế thuốc. Tiểu tử, hay là ngươi cho ta ít máu đi.
Đồ Phi liếc nó một cái nói:
– Được rồi, đừng nói nữa. Buổi tối chuẩn bị cái bô đặt trong phòng của Diệp Phàm, ngày hôm sau tới lấy thánh dịch, hiệu quả càng lớn.
Gâu-
Đại chiến người và chó bắt đầu. Một người một chó ở cùng một chỗ, có hơn nửa thời gian đều đánh nhau.
– Đừng đánh nữa.
Diệp Phàm khuyên bảo.
Lần này, rốt cục hắn tiến vào Đạo Cung tứ trọng thiên. Chính như hắn dự đoán, tu thành Tỳ Thần Tàng, thuộc Thổ trong Ngũ hành. Hắn tu Đạo Cung ngược Ngũ Hành.
Tỳ Thần Tàng chủ vận hóa, thống tinh huyết, thâu bố thủy cốc tinh vi. Vi căn nguyên sinh hóa khí huyết, nhu dưỡng tạng phủ bách hải, là nền móng cho tương lai.
Thần Tàng này phi thường trọng yếu, những thứ hậu thiên cần rất nhiều đều từ nó hóa sinh. Diệp Phàm cảm thấy khí huyết càng tràn đầy, cường độ của thân thể đạt tới một trình độ làm cho người ta sợ hãi.
Hiện tại hắn không sợ đao binh, Pháp bảo cùng binh khí gì cũng đều có thể dùng thân thể chống đỡ, một quyền đánh nát. Trừ khi Vũ khí có căn nguyên, bằng không căn bản vô dụng đối với hắn.
Đồ Phi thử tế ra một kiện Pháp bảo, kết quả dưới đôi nắm tay màu vàng kia, tất cả đều bị đánh thành bột mịn, không còn sót lại chút nào.
– Ta cảm thấy, nếu ẩu đả gần người với ngươi, nhất định bi kịch, chỉ có thể viễn công.
Đồ Phi cho ra kết luận như vậy.
Lần này Diệp Phàm luyện hóa mười vạn cân Nguyên, cộng thêm một hạt Thần Nguyên, vượt qua dự đoán trước. Tuy nhiên hiệu quả rõ ràng, hắn không cần thử cũng biết mình có được lực lượng đáng sợ cỡ nào.
– Loại cảm giác này thật sự rất tốt…
Bọn Diệp Phàm cũng không rời An Châu. Hai ngày sau đi tới một vùng vách núi cuối cùng, đây là một đám cuối cùng trong năm đám thổ phỉ.
Dốc đá thành vùng, đá núi đột ngột mọc lên. Khắp nơi đều là rừng đá. Nơi đây một vùng yên tĩnh.
Trong vùng loạn thạch này có một ngọn chủ phong, rất là nguy nga, là nơi tụ cư của đám thổ phỉ thứ năm. Phía trên bóng người thấp thoáng, quy mô sơn trại không nhỏ.
Sao trời lấp lánh, gió đêm ùa tới, thổi giữa các khe đá phát ra từng tràng tiếng “Ù ù”. Diệp Phàm cùng Đồ Phi vào đêm tối đi lên ngọn chủ phong.
Ngoài sơn trại, có hai cây cờ lớn bay phất phới. Vài tên tu sĩ ôm vò rượu, đang chè chén với nhau, căn bản không nhận thấy có người đang tới gần.
Bọn Diệp Phàm cũng không ra tay, lặng yên tiến vào trong sơn trại, muốn trực tiếp đánh gục thủ lĩnh thổ phỉ. Trên núi ánh lửa thấp thoáng, trong trại rất náo nhiệt.
Rất nhiều người đều đang đầy chén đổi vò, mùi rượu bay ra rất xa. Bên cạnh những đống lửa có không ít người vây quanh đồng thời còn có cổ nhạc truyền đến. Những người này đúng là tiêu sái, đang uống rượu mua vui.
Giữa không trung có vài thiếu nữ thanh xuân đang múa, dưới ánh trăng đêm phi thường mờ ảo, như tiên tử trong Cung Quảng đang múa.
Tiên nhạc từng hồi, rất là yên bình.
– Sơn trại này thật đúng là không đơn giản. Để nữ tu sĩ ca múa, phô trương không nhỏ.
Diệp Phàm lưng cõng Đả Thần Tiên đi nhanh tới. Đồ Phi sánh vai đi cùng, còn Đại hắc cẩu thì chờ ở bên ngoài, không lộ diện.
– Gan chó thật lớn…
Chính vào lúc này, bên cạnh đống lửa phía trước có người truyền tới tiếng quát lạnh.
– Thứ không biết sống chết, quả nhiên lại lộ diện. Không uổng công chờ các ngươi hai mươi mấy ngày.
Một đám người nối đuôi nhau đi ra từ trong trại. Còn có càng nhiều người từ bên cạnh đống lửa đứng lên, nhanh chóng vây quanh nơi này.
Chân dung Diệp Phàm bao phủ sương mù, cũng không sử dụng Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp. Hắn cùng Đồ Phi đứng sóng vai giữa sân.
– Chính là hai người các ngươi cướp sạch tất cả thổ phỉ An Châu?
Nam nhân trung niên này ba năm, ba sáu tuổi, thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ.
Đồ Phi kinh ngạc nhảy dựng. Đây là một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, không kém bao nhiêu so với hắn. Hắn lập tức mở miệng:
– Bọn họ nhuốm đầy máu tanh, trừng phạt đúng tội, chẳng lẽ là các ngươi chống lưng?
– Phá hỏng chuyện tốt của bản công tử, róc thịt các ngươi cũng khó thể vơi cơn giận.
Nam nhân trung niên trầm mặt nói.
Đồ Phi thân là con cháu đại khấu, trước giờ chưa từng ăn nói khép nép, phi thường cứng rắn quát hỏi:
– Các ngươi là ai? Khẩu khí thật không nhỏ. Ở Bắc Vực còn chưa có người dám quát ta như vậy.
Nam nhân trung niên nhe răng cười nói:
– Các ngươi đánh tan tất cả thổ phỉ An Châu, còn uy phong như vậy. Ngươi nói chúng ta không dám xẻ thịt ngươi?
– Trần Đức, không được vô lễ. Đây là cháu ruột của Đồ Thiên thất gia, còn không mau xin lỗi.
Đúng lúc này, một giọng âm nhu truyền đến.
Trong nội trai, hai tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh nâng một cái ghế mềm đi ra, hơn chục cao thủ tùy tùng hộ vệ ở bốn phía, rất nhanh đi tới gần.
Trên ghế mềm là một nam nhân trẻ tuổi rất âm nhu nằm nghiêng, hắn bưng một ly rượu ngon đang lắc lắc, hai bên có bốn cô gái thanh xuân hầu hạ. Trong đó một cô gái dùng khăn lụa trắng nõn giúp hắn lau giọt rượu khóe miệng.
Sắc mặt hắn trắng nõn, khuyết thiếu khí dương cương. Hắn nhẹ nhàng khoát tay, bốn có gái lui ra phía sau, hắn ném chén rượu sang một bên.
– Đồ huynh, đã lâu không gặp.
Nam nhân âm nhu thản nhiên ân cần thăm hỏi.
– Là ngươi, Từ Nguyên!
Đồ Phi cả kinh, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Diệp Phàm truyền âm hỏi.
– Đây là một tên bại hoại rất khó dây, cháu nhỏ của đệ tam đại khấu Từ Thiên Hùng. Phi thường được sủng ái nhưng xấu từ đầu đến chân, là thứ không tốt lành gì nhất, chưa từng làm chuyện tốt.
Đây là đánh giá của Đồ Phi.
– Hắn rất cường đại sao?
Diệp Phàm hỏi.
Đồ Phi truyền âm nói:
– Hắn thì không thể nói là mạnh, hẳn là còn ở Đạo Cung ngũ trọng thiên. Nhưng gia gia hắn lại cường đại tới rối tinh rối mù, đệ tam đại khấu Từ Thiên Hùng xếp hạng phía trên đại năng Thanh Giao Vương, ai có thể trêu chọc? Ngoài ra, ca ca hắn Từ Hằng lại là đệ nhất cao thủ trong con cháu mười ba đại khấu, ổn áp Ngô Trung Thiên một bậc. Tiểu tử này, không chút sợ hãi, chuyện xấu làm quá nhiều, ngay cả nữ nhân của con cháu đại khấu cũng từng động vào.
Diệp Phàm nhíu mày. Đây chính là ác nhân điển hình, tương đương khó đối phó. Muốn thế lực có thế lực, muốn quan hệ có quan hệ.
Đồ Phi nói:
– Lát nữa nếu như có thể tránh, tốt nhất không nên xung đột với hắn. Tên bại hoại này thù rất dai, chuyện gì cũng đều làm được.
– Đồ huynh, ngươi có thành kiến với ta sao. Hôm nay gặp lại, vì sao không lý tới?
Từ Nguyên nửa nằm trên ghế mềm, lãnh đạm nói.
Đồ Phi mặc dù không có hảo cảm với hắn nhưng không thể không đáp:
– Nào dám. Ta chỉ là có chút bất ngờ mà thôi, không nghĩ tới Từ huynh lại ở nơi đây.
-Hừ!
Từ Nguyên hừ lạnh một tiếng, từ ghế mềm nhỏm dậy, dí sát mặt đen nói:
– Ngươi thật đúng là hăng hái, đi tới An Châu, đem thủ hạ của ta giết sạch sẽ.
Đồ Phi nói:
– Đây là một hồi hiểu lầm. Ta thấy bọn họ đốt giết cướp bóc, chuyện xấu làm hết, bất kể thế nào cũng không thể tưởng được chính là thủ hạ của Từ huynh.
– Ngươi đang chỉ trích ta sao?
Ánh mắt Từ Nguyên hung ác nham hiểm, quét tới quét lui trên người Đồ Phi cùng Diệp Phàm. Hắn khẽ vẫy tay một cái, một cô gái tuổi thanh xuân rót một ly rượu ngon, nhẹ nhàng đưa tới.
– Mười ba đại khấu, cướp cũng có đạo. Chúng ta thân là con cháu bọn họ, không nên làm việc như vậy.
Đồ Phi nói.
Ba!
Từ Nguyên đột nhiên cầm chén ngọc trong tay ném xuống đất, thần sắc âm trầm nói:
– Ngươi quản quá nhiều, đừng tưởng rằng đều là con cháu đại khấu mà ta không dám giết ngươi.
– Ngươi…
Đồ Phi cũng lửa giận dâng trào, chuẩn bị trở mặt. Chiến lực của hắn tuyệt đối ở trên Từ Nguyên.
Bốn bóng người bay vụt tới, đứng ở trước người Từ Nguyên ngăn cản Đồ Phi, sát ý tràn ngập.
– Các ngươi lui ra.
Từ Nguyên thở dài một hơi, nói:
– Quên đi, lửa giận của ta hơi lớn. Đều là con cháu đại khấu, mặc dù ngươi giết nhiều thủ hạ của ta như vậy, mặc dù ngươi làm hỏng cơ nghiệp của ta ở An Châu, nhưng ta cũng nhịn. Ai bảo chúng ta là thế giao chứ.
Đồ Phi ngẩn ra. Tên bại hoại này tiếng xấu vang xa, thù dai và âm độc nhất, làm sao có thể rộng lượng như vậy? Tuy nhiên, hắn rất nhanh liền biết tính toán của đối phương.
Từ Nguyên dùng ngón tay thon dài khẽ gõ ghế mềm, giọng rất âm nhu nói:
– Chúng ta là thế giao, ta không tính toán nhiều. Nhưng là, người này ta không thể buông tha.
Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
– Từ Nguyên, ngươi lấy lùi làm tiến, muốn có ý đồ với hắn, ta nghĩ ngươi nhất định biết hắn là ai hả?
Đồ Phi sa sầm mặt, đối phương muốn mưu đoạt thánh vật.
Từ Nguyên thản nhiên cười lạnh, nói:
– Ta quản hắn là ai. Ta chỉ biết là, hắn giết không ít người của ta, hôm nay phải trấn áp hắn.
Diệp Phàm hiểu ra, đối phương khẳng định từ Đồ Phi mà đoán ra thân phận của hắn, muốn có ý đồ với hắn. Hắn lộ ra dung mạo thật, nói:
– Ngươi muốn như thế nào?
– Ta muốn như thế nào? Ngươi giết nhiều người của ta như vậy, tự nhiên phải lấy tính mạng ngươi.
Từ Nguyên cười rất âm nhu.
Đồ Phi tiến lên, nói:
– Đây là bằng hữu của ta. Ngươi muốn động thủ, không bằng cũng tính cả ta.
– Đồ Phi, ngươi đừng ép ta. Thế giao thì thế giao. Hắn hủy cơ nghiệp của ta ở An Châu, hôm nay ta không thể không trấn áp hắn.
Từ Nguyên thần sắc bất thiện.
– Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Đồ Phi trầm giọng nói.
– Vậy ta cũng chỉ đành xin lỗi ngươi, đem ngươi giải đến trước người Đồ Thiên thất gia. Người này ta phải mang đi.
Từ Nguyên cười, nhàn nhã uống một ly rượu.
– Vậy ta cũng chỉ đành phải đánh với ngươi một trận.
Đồ Phi lạnh lùng nói.
– Ta thật không muốn tay chân tương tàn. Không bằng như vậy đi, ta lại lùi một bước…..
Từ Nguyên ngửa ra dựa vào ghế, nói:
– Để hắn đền cho ta cũng không phải không được, đương nhiên phải có thành ý.
– Như thế nào mới có thành ý?
Đồ Phi hỏi.
Bên cạnh, tu sĩ thực lực đạt tới Tứ Cực Bí Cảnh tên là Trần Đức kia tiến lên nói:
– Tự nhiên là phải dập đầu xin lỗi, bằng không chẳng phải là trò đùa?
– Cũng đúng, hẳn là có chút thành ý.
Từ Nguyên thản nhiên cười.
– Hắn không phải có Vạn Vật Mẫu Khí sao. Đoạt nhiều Nguyên của chúng ta như vậy, dứt khoát đem đỉnh ra đền là xong.
Một tu sĩ khác tiến lên, thực lực cũng tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh.
– Cũng tốt.
Từ Nguyên ngửa vào ghế mềm, thản nhiên nói:
– Để cho hắn dập đầu vài cái, dâng đỉnh của Vạn Vật Mẫu Khí ra đây, ta liền tha cho hắn một mạng, cho hắn rời đi.
– Khinh người quá đáng.
Đồ Phi tức giận.
– Ngươi tin tưởng ăn chắc được ta rồi?
Diệp Phàm rất bình tĩnh, khóe miệng lộ ra một tia ý cười lạnh lùng, bước nhanh lên trước nói:
– Tứ Cực Bí Cảnh rất giỏi sao?
Hắn bước lớn về phía trước, cả ngọn núi đều lay động.