Bên cạnh hồ nước khổng lồ có cây cối xanh um, những tảng đá kỳ lại khắp nơi, tơ trúc tung bay, người lui tới không dứt. Rất nhiều người đi qua nơi này đều dừng lại nghỉ chân.
Bỗng nhiên một con thuyền ngọc cắt ngang phía chân trời, đi vào trên không trung của hồ lớn. Mây khói lượn lờ, sương mù bao phủ, rất nhiều điểm sáng lóe lên, mờ ảo mà thánh khiết.
Những tiếng nhạc tuyệt mỹ, uyển chuyển sâu kín, phiêu đàng vang lên, khiến người ta như mê như say, giống như tiếng nhạc từ trên chín tầng trời, động lòng người vô cùng, gột rửa tâm linh người khác.
– Truyền nhân của Diệu Dục Am tới rồi.
– An Diệu Y, nhất định là nàng. Sớm đã nhe nói nữ đệ tử của Diệu Dục Am sắp xuất thế, có một số đệ tử của thế gia thái cổ đều vì nàng mà tới Thánh thành.
– Nàng là Am chủ tương lai của Diệu Dục Am. chẳng lẽ thực sự lại tới đây. Nói như vậy thì đệ tử của Thánh địa và thế gia thái cổ hẳn phải tranh đấu gay gắt rồi.
Thuyền ngọc có năm màu bảy sắc, phía trên có một nữ tử đang đứng, y phục toàn thân trắng như tuyết nhẹ nhàng tung bay, biểu lộ hoàn toàn vẻ đẹp hoàn mỹ động lòng người của nàng.
Hầu hết mọi người ven hồ đều là tu sĩ, thị lực tất nhiên là rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nữ tử này.
Nàng giống như minh châu tỏa sáng, xuất trần và tú lệ vô cùng, vẻ đẹp như ẩn hiện, ngọc cốt trời sinh, dung nhan gần như hoàn mỹ, không tìm ra chút tì vết.
Diệp Phàm cũng chấn động từ tận đáy lòng. Nữ tử tên An Diệu Y này quả thực cực kỳ xinh đẹp, có thể so sánh với Nhan Như Ngọc, không thể tìm ra chút khuyết điểm nào cả.
Nàng tuy vậy có vẻ trẻ mới mười tám mười chín tuổi, thân thể nhỏ nhắn mềm mại giống như tiên ngọc được tạc tỉ mỉ mà thành, da thịt như tuyết, giống như mang theo sương lạnh.
– Đây nhất định là An Diệu Y. Ta đã nghe nói từ sớm là dung mạo của nàng vô song, khó thấy tại Đông Hoang, là một vị giai nhân tuyệt đẹp, đáng tiếc là lại sinh ra ở môn phái này, đúng là minh châu trong bùn mà.
Có người lắc đầu thở dài, giống như rất tiếc hận vậy.
Diệu Dục Am có thanh danh thực sự không tốt, bằng không cũng không thành nơi phong nguyệt của Thánh thành. Điều này có liên quan tới việc tu luyện của bọn họ.
Tuy nhiên phong thái tuyệt thế của An Diệu Y lại không hề nhiễm chút bụi trần, tươi đẹp mà lạnh lùng, toàn thân như băng ngọc, thoạt nhìn vô cùng xuất trần và thánh khiết.
Đây là một loại cảm giác tương phản mãnh liệt. Không ít người đều đoán rằng nàng là một vưu vật tuyệt vời, giống như nước mùa xuân hóa thành nhưng không ngờ lại băng cơ ngọc cốt thế này.
Ánh sáng lấp lánh. An Diệu Y đứng bên trên thuyền ngọc, mái tóc đen tung bay, áo trắng phất phơ, cả người giống như không nhiễm bụi trần, như tiên tử trên cung trăng, so với Thánh nữ của Thánh địa cũng thành khiết hơn.
Thần sắc Diệp Phàm bình thản. Hắn cũng không thể tin nổi trời sinh nàng lại có khí chất băng khiết như vậy.
Hắn cảm thấy An Diệu Y muốn thu hút người khác. Một thế lực vốn có thanh danh không tốt lại nuôi dưỡng một nữ tử như thần nữ, Thánh nữ như vậy hoàn toàn là muốn sử dụng lòng người.
Bởi vì bọn họ tu luyện cuối cùng là Ngọc Liên nhiễm bụi trần, không có khả năng mãi vẫn xuất trần mà cuối cùng phải rơi vào nơi phong nguyệt.
Làm như vậy lại càng hấp dẫn người khác, càng khiến người ta động lòng. Tạo hình một nữ tử thanh cao không thuộc nhân gian cũng chỉ vì muốn động lòng người khác mà thôi.
– Ngươi cười thực tà ác, có ý đồ gì thế hả?
Nam nhân từng nói cho Diệp Phàm chút tin tức kia hỏi.
Diệp Phàm cười cười nói:
– Không có gì. Ta chỉ cảm thấy Diệu Dục Am này thực không tầm thường, có thể đóng gói lễ vật đẹp đẽ như vậy, lúc này mới có thể câu được cá lớn.
– Ngươi đang nói cái gì thế?
Diệp Phàm cười khẽ nói:
– Thứ không có được mới là thứ tốt nhất. Đắp nặn ra một tiên tử cực kỳ cao xa như vậy, sau đó thỏa mãn một số ít người, cho họ cơ hội đánh rớt nàng xuống phàm trần, giống như lời ngươi nói, đệ tử của các Thánh địa và thế gia thái cổ hơn phân nửa sẽ bị câu tới.
Nam nhân này phản bác:
– Ngươi nói sai rồi. An Diệu Y sau khi sinh ra đã có tiên quang phát ra, xinh đẹp trời xinh, thánh khiết xuất trần, cũng chẳng phải là do đắp nặn thành đâu.
– Nói như vậy thì ta nói sai rồi sao?
Diệp Phàm nói gì cũng không tin vào lời đồn đại như vậy.
– Diệu Dục Am tuy rằng thanh danh không tốt như An Diệu Y đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đó.
Nam nhân này vẫn cố gắng bảo vệ nàng.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một nụ cười nhạt nói:
– Ngươi mới nhìn mà đã như vậy, quả nhiên Diệu Dục Am đúng là thượng thừa, hiểu rõ lòng người.
Hào quang lóe lên. Thuyền ngọc ngũ sắc chìm sâu vào bầu trời trên hồ lớn. Nơi đó có lầu quỳnh điện ngọc, mây mù bao phủ, trông rất mơ hồ.
– Ta, An Diệu Y, đêm rằm sẽ gảy một khúc đàn…
Giọng nói tự nhiên từ bên trong cung điện trong mây mù truyền ra, rõ ràng mà thanh nhã.
Nhưng cẩn thận nghe kỹ lại thấy giống như khiến người ta say mê, trông cao nhã lại có vẻ động lòng người.
An Diệu Y đi tới Thánh thành, tin tức này được truyền ra rất nhanh, đêm rằm gảy đàn, khiến cho cả thành sôi trào.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đêm nay Diệu Dục Hồ sẽ tấp nập người tới.
Sớm đã có lời đồn An Diệu Y xuất thế. Nàng có thể nói là một trong những nữ tử xinh đẹp nhất Đông Hoang, tiếng tăm truyền khắp thiên hạ.
Hiện giờ sen ngọc còn chưa dính bùn, đệ tử của Thánh địa và thế gia thái cổ đều bị câu dẫn tới.
Diệp Phàm rời khỏi Diệu Dục Hồ, tiếp tục đi tới. Đi hơn một canh giờ nữa nhưng vẫn chỉ mới đi được một góc nhỏ của Thánh thành mà thôi.
Đi qua hồ nước xanh thẳm, hắn tới một con đường nhỏ cổ xưa, cũng không biết đã qua bao nhiêu thời đại, bề mặt đá lát đường đã bị đi cho bóng loáng.
Toàn nhìn thấy những vườn ngự uyển rộng rãi, đền đài liên miên, Diệp Phàm muốn tiến vào trong con đường nhỏ này xem nó có gì đặc biệt chăng.
Hắn rẽ ngang rẽ dọc một hồi vào trong con đường nhỏ này nhưng lại tiến vào một khu phường thị tự do, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Phàm thực giật mình. Nơi này tuy rằng chỉ là một ít hàng vỉa hè, không thể so sánh được với những cung điện kia nhưng trên mặt đất lại có không ít thứ
Lục Đồng Kim Tinh, Xích Hồng Ngọc Tủy, Thần Huyết Thổ, Tinh Thần Thạch…các loại tài liệu quý báu cần gì cũng có.
Rất nhiều đồ vật đều là bảo bối mà Đại hắc cẩu muốn vơ vét để khắc đạo văn, bên ngoài rất khó tìm, nhưng ở trong một góc nhỏ của Thánh thành đều có thể tìm đủ.
Điều này làm cho hắn không thể không cảm thán, Thánh thành không hổ là trung tâm của Bắc Vực, là nơi tụ hội của phong vân trong thiên hạ.
Mấy thứ này chỉ có thể đặt ở hàng vỉa hè, những góc thế này không biết có tới bao nhiêu, khẳng định là có rất nhiều phường thị tự do thế này.
Có thể đoán rằng bên trong những cung điện to lớn kia nhất định còn có những thứ quý báu hơn nhiều.
Diệp Phàm đi vòng vo nửa vòng lại gặp được không ít dược liệu quý hiếm. Ngọc Xà Lan, Cửu Diệp Phượng Hoàng Thảo, Xích Nguyệt Quả, Ổ Ngọc Thần Liên… Hương thơm ập tới, tuyệt đối là hàng tốt.
– Chỉ cần có Nguyên, đúng là cái gì cũng có thể mua được.
Hắn hơi cảm thán. Nguyên không phải là vạn năng, nhưng không có Nguyên thì vạn vạn điều không thể.
Diệp Phàm vòng vo nửa phường thị, đi tới nơi bán vật liệu đá. Những quầy hàng này tất nhiên đều chỉ bày đá tảng mà thôi, thoạt nhìn rất bình thường, chẳng có gì khác biệt.
Nhưng Diệp Phàm lại hơi kinh hãi. Những vật liệu đá này đều không đơn giản, có dính một tia khí tức Thái Sơ, vừa hỏi giá đã thấy đắt đỏ vô cùng.
– Cậu thanh niên mua khối vật liệu đá này đi. Lấy danh dự mà đảm bảo là nó được lấy từ Thái Sơ đó, có khi cắt được bảo bối kinh thiên cũng nên.
Một ông lão ngồi chồm chỗm trên mặt đất, mời mọc Diệp Phàm mấy khối kỳ thạch trên quầy.
Số lượng người đi tới phường thị tự do rất nhiều, thỉnh thoảng cũng có người dừng lại.
Diệp Phàm vừa ngẩng đầu lập tức liền giật mình. Ở phía trên không của phường thị tự do có một Thiên Cung khổng lồ treo giữa bầu trời, nguy nga bất phàm.
– Kia là nơi nào, chẳng lẽ cũng là một nơi phong nguyệt?
– Cậu thanh niên nói gì đó. Đây là Thiên Yêu Cung bảo khuyết, là một trong bảy phòng đấu giá lớn của Thánh thành, thường xuyên có báu vật tuyệt thế được bán ở đó với giá trên trời đó.
Lão già bên cạnh nói.
– Phòng đấu giá treo lơ lửng trên trời, thật sự là xa xỉ…
Diệp Phàm không biết nói gì, hơn nửa ngày sau mới hỏi:
Có Thần Nguyên không?
– Có, đúng là có. Xác thực đã từng đấu giá rồi.
Lão già kia gật đầu thật.
– Hức.
Diệp Phàm hít sâu một hơi. Hắn cảm thấy đến Thánh thành này là đúng nơi rồi.
Lão già kia nói:
– Đó có gì mà lạ. Thiên Yêu Cung bảo khuyết là một trong bảy phòng đấu giá lớn nhất Thánh thành, cái gì cũng từng bán qua, nửa năm trước còn từng bán cả một quyển cổ kinh.
Diệp Phàm thực sự kinh hãi. Bí điển vô thượng chính là vật truyền thừa của Thánh địa mà.
– Không phải đầy đủ, nghe nói chỉ là một quyển tàn kinh, chỉ đề cập tới một Bí Cảnh thôi.
Nghe thế nhưng Diệp Phàm vẫn cảm thấy vô cùng giật mình. Thánh thành quả nhiên bất phàm, ngay cả thần vật như Thần Nguyên, cổ kinh mà cũng có thể đấu giá.
Lão già kia cười nói:
– Cậu thanh niên lần đầu tới Thánh thành phải không? Ha ha, lại nói tiếp, mấy ngày nữa Thiên Yêu Cung bảo khuyết sẽ bán đấu giá Long Văn Hắc Kim đó.
– Không thể nào. Ngay cả loại đồ vật đó mà cũng bán đấu giá sao? Đó là thánh vật của Đại đế trăm ngàn đời khó gặp mà.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Diêu Quang Thánh binh Cực Đạo cũng là do Long Văn Hắc Kim chế thành.
– Chỉ là một khối nhỏ bằng cái móng tay thôi. Quá ít. Ngay cả Đại đế cổ tái sinh nếu muốn rèn thành Vũ khí Cực Đạo cũng không đủ.
Diệp Phàm thoáng an tâm, gật gật đầu. Khối Huyền Hoàng Xích Kim mà mình nắm trong tay khẳng định đủ tạo ra một cái Kim Cương Trác.
Có lẽ vào lúc bất đắc dĩ thì hắn có thể lấy nó ra bán đấu giá, đổi lấy Thần Nguyên.
Tuy nhiên chưa tới bước đường cùng thì Diệp Phàm tuyệt đối không bán đấu giá vật này. Huyền Hoàng Xích Kim trăm ngàn đời khó tìm, hắn định lưu lại để tự mình rèn Thánh binh.
Cuối cùng hắn cũng rời khỏi phường thị tự do này.
Thánh thành quả thực quá xa hoa, cái gì cũng có, không chỉ những nơi khiến cho người ta hăm hở tiến vào như Yêu Vương Các, Thánh Chủ Khuyết mà còn có Đổ thạch phường, những nơi phong nguyệt khiến người ta say lòng. Đây cũng là một ma thanh cấp tiến, khiến người ta có thể chìm đắm trong đó.
Đi vòng vo hơn nửa ngày, Diệp Phàm cũng chỉ mới đi hết một phần nhỏ của nó mà thôi, còn chưa được một góc của Thánh thành. Thành này thực sự quá lớn, nghe nói phạm vi gần trăm dặm.
– Không được, ta phải đi tìm Lý Hắc Thủy, để hắn giới thiệu về thành này.
Diệp Phàm cảm thấy hiểu biết của mình như vậy rất phiến diện, cần phải có người quen dẫn đường.
Trước đây Đồ Phi đã nói cho hắn phải là thế nào để tìm Lý Hắc Thủy.
Trước khi mặt trời lặn, Diệp Phàm đi vào một con đường nhỏ cổ xưa, tới một cửa hàng bán Nguyên thạch rất nhỏ, rốt cục cũng tìm được Lý Hắc Thủy.
Khuôn mặt Lý Hắc Thủy ngăm đen, trông mạnh mẽ vô cùng, có vẻ chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, là con cháu của đại cường đạo thứ tám Lý Hằng.
Trước đây Đồ Phi từng nói với hắn, Lý Hắc Thủy muốn có tâm cơ là có tâm cơ, có thủ đoạn là có thủ đoạn, người cũng giống tên, tâm địa đen tối.
Cái tên miệng rộng kia còn nói rằng Lý Hắc Thủy không chỉ biết nói mà đã nói là nhất định làm được.
– Tiểu Diệp Tử, ngươi hiện giờ là một danh nhân, Bắc Vực không ai không biết. Yên tâm đi, đi vào Thánh thành tìm ta là được rồi.
Lý Hắc Thủy xem xong tín vật của Đồ Phi liền vỗ ngực nói:
– Trước tiên dẫn ngươi thong thả dạo chơi một chút.
– Ngươi là chủ nhà, tất cả mọi chuyện ta đều nghe lời ngươi.
Diệp Phàm cười nói.
– Thánh thành có mười nơi phong nguyệt lớn. Diệu Dục Am. Thủy Nguyệt tiểu trúc, Quảng Hàn Khuyết là ba lựa chọn tốt nhất, ngươi cứ quyết định đi.
Lý Hắc Thủy mày rậm mắt to, nhìn rất giản dị nhưng tuyệt đối không thể để bề ngoài của hắn mê hoặc.
Diệp Phàm đầu tiên ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười nói:
– Chúng ta tìm một chỗ tùy tiện uống hai chén đi. Chủ yếu là ta muốn nhờ ngươi giới thiệu một số tình huống của Thánh thành. Ngươi giới thiệu cho ta một chút đi.
Lý Hắc Thủy khoát tay chặn lại, vô cùng khách khí nói:
– Tối nay chỉ nói phong nguyệt, không nói chuyện khác. Những chuyện khác ngày mai nói sau. Ngươi đã đến rồi, ta làm sao lại không chiêu đãi ngươi một chút chứ?
Thánh thành ban đêm đèn đuốc tưng bừng, ánh đèn đầy trời chiếu rọi, giống như sóng bạc, rơi xuống trong thành. Ánh trăng như sóng nhưng bao phủ mặt đất.
– Thánh thành có thể tự động thu hút tinh lực của chư thiên.
Lý Hắc Thủy giải thích.
– Thành này rất không tầm thường.
Diệp Phàm cũng chỉ có thể cảm thán.
– Đêm này chúng ta đi Diệu Dục Am. Không ngờ An Diệu Y lại xuất thế. Nữ nhân xinh đẹp nhất Đông Hoang lại tới Thánh thành, đối với thế hệ thanh niên mà nói tuyệt đối là một đại sự. Các đệ tử của Thánh địa và thế gia thái cổ nhất định sẽ tới đây. Đêm nay khẳng định là náo nhiệt lắm.
Lý Hắc Thủy cười hắc hắc.