Trong thạch viên chữ Thiên, có rất nhiều kỳ thạch giá trên trời, tất cả đều không tầm thường chút nào, mỗi khối đều rất kinh người, giá cả của chúng cũng có thể khiến cho rất nhiều người phải chùn bước.
Tại một nơi cây trúc hơi thưa, có vài tia nắng chiếu xuống, Diệp Phàm nhìn thấy một khối kỳ thạch có giá trên trời, là mười hai vạn cân Nguyên tinh thuần.
Khối đá này rất đặc biệt, có hình cầu tự nhiên, đường kính khoảng một thước rưỡi, khi sờ vào thì cảm giác một tia ấm áp.
– Thứ này khẳng định là được người ta mài thành.
Lý Hắc Thủy ngắt lời, hắn thấy khối kỳ thạch này trông rất chỉnh tề.
– Tiểu hữu, ngươi đoán sai rồi, tảng đá này trời sinh đã vậy, không tin thì ngươi cứ nhìn cẩn thận mà xem.
– Lúc này vẫn còn có nắng, sau khi mặt trời chiếu xuống thì đều có tinh khí nhè nhẹ lưu chuyển, có người đoán rằng bên trong đó có thạch thai.
– Năm đó có rất nhiều người muốn mở nó ra, nếu không phải một vị Nguyên Thuật tông sư không đồng ý thì có lẽ ngay cả Diêu Quang Thánh địa cũng đã tự mình bổ ra rồi.
Diệp Phàm cũng đoán ra rằng khối đá này trời sinh đã vậy, cũng không phải là do người ta đèo thành.
Khối kỳ thạch này có tên là Ma Thai, có người đoán rằng bên trong có lẽ chứa Thánh Linh, còn quý giá hơn cả Cửu Khiếu Thạch Nhân của Đạo Nhất Thánh địa.
Đám lão già mất nết này cũng không dám bình luận nhiều, bởi vì Nguyên Thuật tông sư đã từng từ chối mở ra khối đá này, Diêu Quang vì vậy mới hạ giá nó xuống như vậy.
Diệp Phàm cũng không đưa ra kết luận nào, sau khi đứng tại đây một lúc lâu thì mới rời đi, tiếp tục chọn đá. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một phen hoa mắt, một tảng đá phía trước lại dẫn động ánh sáng tím trong mắt hắn.
Hắn nhanh chóng tiến về phía trước, đi tới gần thì ánh sáng tím trong mắt đã tiến sâu ba phần bên trong đá, sắp nhìn thấu bên trong nó.
Đúng lúc này, khối kỳ thạch này bỗng nhiên vỡ tan, một con Xích Long lao ra, ánh sáng chói mắt, đánh thẳng vào ngực Diệp Phàm, ý đồ xuyên thủng thân thể hắn.
Biến cố này khiến cho mọi người sợ ngây người, không rõ vì sao lại thế, chỉ có một mình Diệp Phàm là hiểu được, đây chính là cái bẫy mà tên Nam Cung Kỳ có mặt mũi hiền lành bày ra cho hắn.
Khối kỳ thạch này đã bị động tay động chân, bên trong có một khối Nguyên dị chủng tên là Hỏa Hồng, bị Nguyên Thuật đối phương làm phép biến thành long khí, rất dễ khiến người khác lầm tưởng là Thần Nguyên.
Hiện giờ nó nổ tung ra, vô tận tinh khí hóa thành cây đao đoạt mệnh Diệp Phàm.
Nguyên Thuật quyết đấu cũng có thể giết chết người, lúc này điều đó đã được minh họa, vô cùng mạo hiểm, Diệp Phàm nhanh chóng rút lui, tránh khỏi đòn tấn công của Xích Long.
Vù!
Một đạo ánh sáng màu vàng lao vọt tới, tiểu tinh linh màu vàng há mồm hút một cái, tinh khí Hỏa Hồng Nguyên hóa thành một đạo ánh sáng, chui sâu vào trong miệng nó, nó liền hài lòng chép chép miệng, đôi mắt to trong sáng chớp chớp.
– Tiểu tử ngươi lại lập công rồi!
Lý Hắc Thủy cười to.
Tiểu tinh linh màu vàng căn bản không cảm kích chút nào, lập tức giương nanh múa vuốt với hắn và Diệp Phàm, thở phì phì bay đi, hạ xuống vai của tiểu ni cô áo trắng.
Bên cạnh, Cơ Tử Nguyệt khẽ cười, lấy ra một hạt Thần Nguyên Đậu, quơ quơ về phía nó, kết quả là con Thần Tàm này rất không có chút nghĩa khí nào, thí điên thí điên chạy qua.
Tiểu ni cô áo trắng chu môi, rất bất mãn, nhẹ nhàng gọi nó lại, nhưng Thần Tàm vì Thần Nguyên Đậu, liền giả vờ câm điếc.
– Nhất Lâm muội muội đừng tức giận, tiểu tử nghịch ngợm này rất ham chơi, ngươi căn bản không giữ được nó đâu, hay là chúng ta cũng tới quản nó.
Cơ Tử Nguyệt cười rất ngọt ngào, hiện ra má lúm đồng tiền.
– Bé ngoan, ngươi chẳng có chút đề kháng lại dụ hoặc nào cả!
Tiểu ni cô áo trắng tức giận như một tiểu cô nương vậy.
Hai thiếu nữ ở cùng một chỗ, môi hồng răng trắng, cặp mắt to sáng ngời, nhưng một người thì lại chu môi ủy khuất, một người thì lại nhanh nhẹn hoạt bát, không ngừng cười rộ, tôn lên lẫn nhau, rất hấp dẫn chú ý của mọi người.
– Rốt cuộc sao lại như vậy?
Người của thạch phường Diêu Quang bước ra, một khối kỳ thạch giá tận ba vạn cân Nguyên vỡ tan ra, là tổn thất không nhỏ đối với bọn hắn.
– Có kẻ không tinh thông Nguyên Thuật, đánh nát vật liệu đá, để cho hắn bồi thường là được.
Một tên trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia cổ nói, vẻ mặt châm chọc nhìn về phía Diệp Phàm.
– Con bà nó, rõ ràng là các ngươi rắp tâm hại người, muốn giết chết chúng ta, thật đê tiện vô sỉ.
Lý Hắc Thủy mắng.
Một tên trẻ tuổi khác của Nguyên Thuật thế gia châm chọc nói:
– chẳng lẽ các người là thái điểu, lần đầu biết đến Nguyên Thuật à? Nó vỡ trong tay ai thì kẻ đó phải đến bồi thường.
– Được rồi, ta bồi thường là được!
Diệp Phàm ngăn Lý Hắc Thủy lại.
Hắn nhìn về phía Nam Cung Kỳ, lão già này vẫn ra vẻ hiền lành, ấy vậy mà đã cho hắn một đòn phủ đầu. nếu mà phản ứng chậm một chút thì hắn đã chết một cách oan uổng rồi.
Vài tên trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia đều cười lạnh, không thèm che giấu vẻ chế nhạo, đây là giáo huấn đầu tiên đối với đối thủ.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết Diệp Phàm bị ám toán, không ngờ Nguyên Thuật quyết đấu lại còn hung hiểm như vậy. ngay cả việc chọn đá thì nếu mà không chú ý cũng đều có thể bị đối thủ thừa cơ giết chết tại chỗ.
– Đúng là tiểu bối không biết trời cao đất rộng. gặp phải tông sư chân chính thì lập tức phân ra cao thấp, cảnh giới cũng kém xa.
Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung Lý Nhất Thủy liên tục cười lạnh.
– Lũ khốn kiếp này…!
Lý Hắc Thủy nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn qua.
Diệp Phàm kéo hắn lại, không để hắn nói thêm gì nữa, hắn không thèm quan tâm bước tiếp, sau đó nhẹ nhàng giậm chân một cái lên mặt đất.
Oanh!
Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hai tên đệ tử trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia đang ở trong ánh sáng rực rỡ lập tức phun máu. văng ra ngoài.
Bên cạnh bọn họ, một khối kỳ thạch đột nhiên vỡ tan ra, tinh khí của Nguyên bên trong đó đều đánh lên người bọn hắn.
– Địa Mạch Hóa Long Thuật!
Trong mắt Nam Cung Kỳ lóe lên ánh sáng. nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Đây đúng là do Diệp Phàm cố ý ra tay, dùng Nguyên Thuật loại bỏ Nguyên dị chủng bên trong khối kỳ thạch này, hóa thành long khí, trả lại món nợ khi nãy.
– những thứ này chỉ là tiểu thuật mà thôi, ta còn có đại thuật sát sinh, các ngươi nếu muốn chơi thì ta sẽ bồi tiếp đến cùng.
Diệp Phàm bình tĩnh đáp lại.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đám người Dao Trì Thánh nữ, An Diệu Y, Yêu Nguyệt Không. Kim Xích Tiêu. Khương Dật Phi đều không kìm được phải nhìn kỹ lại.
những nhân vật lớp tiền bối cũng lộ vẻ ngạc nhiên, yên lặng theo dõi mọi thứ.
– Lát nữa cắt thạch phân định thắng thua!
Nam Cung Kỳ xoay người rời đi.
Diệp Phàm đi sâu vào trong rừng trúc, từng cây trúc ngọc lóe ra ánh sáng trắng nõn, hắn nhìn thấy một khối đá cực kỳ đặc biệt, khó có thể bước tiếp nữa.
– Khối đá này lại có giá hai mươi lăm vạn cân Nguyên tinh thuần!
Lý Hắc Thủy cả kinh thốt lên, trên mặt hiện ra vẻ không tin. Khối đá này có thể nói là quá đắt tiền, là tảng đá đắt nhất mà hắn từng thấy, đúng là giá trên trời theo nghĩa đen.
– Tiên Phần?
Diệp Phàm cũng giật mình, khối kỳ thạch này tên là Tiên Phần, rất quái dị, tuy nhiên cũng khá xứng đôi với hình dáng của nó.
Khối đá này cao hơn hai thước, giống như một ngôi mộ cổ, cái đáy có đường kính ba thước, tràn ngập vết tích thời gian, không giống một tảng đá chút nào, mà lại trông giống như một loại đồ cổ khổng lồ vậy.
– Tảng đá này thật sự giống như một ngôi mộ, nếu vứt nó ở nghĩa trang, gần như khó có thể phân biệt được.
Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc.
– Hai vị tiểu ca, các ngươi nhìn kỹ lại xem. tảng đá này cũng có thể được coi là tảng đá cổ kính nhất tại thạch phường Diêu Quang. tuyệt đối là trấn viên chi bảo, vô cùng kỳ lạ.
Bên cạnh, một lão già giới thiệu, ánh mắt đầy nóng bỏng. xúi bẩy Diệp Phàm chọn nó.
– Tảng đá này rất được coi trọng đó, các người xem. dường như trên mặt nó còn có chữ viết nữa, năm đó lão hủ ta thiếu chút nữa đã cùng người khác liên thủ mua xuống rồi, nhưng rốt cuộc thì vẫn không dám động.
Lại có một lão già mở miệng, chỉ vào một mặt bên của Tiên Phần, nghĩ muốn thông qua Diệp Phàm để thỏa tâm nguyện của mình, muốn biết khối đá này rốt cuộc có thứ gì.
Diệp Phàm bước lên quan sát cẩn thận, liền vô cùng kinh ngạc, trên mặt Tiên Phần quả thực có ấn ký, giống như là chữ viết được khắc lên vậy, nhưng lại có dấu vết của tự nhiên.
– Thật kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự là phần mộ do trời sinh ra sao, trông rất giống chữ khắc của thiên địa a!
Lý Hắc Thủy nghẹn họng, nhìn trân trối.
Rất hiển nhiên là Tiên Phần này có danh tiếng quá lớn. sau khi Diệp Phàm dừng lại tại đây thì có rất nhiều lão già tiến lên xung quanh hắn. nhìn họ có vẻ khó bình tĩnh được.
– Khi xưa tới cả Nguyên Thiên Sư cũng từng cố ý đi tìm loại kỳ thạch như vậy, hắn đã từng nói rằng phần mộ trời sinh chắc chắn ẩn chứa tiên trân vô giá.
– Đúng vậy, tảng đá này sở dĩ được đặt tên như vậy chính là vì nó gần như giống với lời miêu tả của Nguyên Thiên Sư, nên mới gọi là Tiên Phần.
– Cổ tiểu ca, lão hủ phải mạnh mẽ đề nghị ngươi điều này, khối đá này tuyệt đối là không tầm thường, rất có thể là Tiên Phần do trời cao sinh ra đấy.
Đám lão già này còn nhiệt tình hơn cả Diệp Phàm, chỉ trong nửa khắc thì đã nói ra hết tất cả chuyện về khối đá này, lại còn nói tới cả chuyện của Nguyên Thiên Sư vạn năm trước.
Diệp Phàm vận chuyển Nguyên Thiên Thần Giác, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng màu tím, nhìn xuyên tảng đá này. Sau đó, hắn đi xung quanh nó vài vòng, cẩn thận nhíu mày cân nhắc.
– Thế nào, ngươi thấy gì vậy, có phải là nó phong ấn một khối tiên thi bên trong không? Nếu vậy thì không chỉ Đông Hoang, cho dù là Trung Châu, Tây Mạc, Nam Lĩnh. Bắc Nguyên cũng đều phải sôi trào a!
Lý Hắc Thủy thầm truyền âm.
Diệp Phàm lắc đầu nói:
– Tuy Nguyên Thiên Thần Giác của ta đã đạt được tiểu thành, nhưng dù sao cũng không phải là Thiên Nhãn, không thể xác định rõ ràng rốt cuộc trong đó có thứ gì.
Bên cạnh có một lão già nhắc nhở, nói:
– Tiểu ca cần phải cẩn thận, nếu đây là phần mộ trời sinh thật thì Diêu Quang cũng không bày ở trong này đâu!
Lập tức có người phản bác, nói:
– Khối kỳ thạch nào cũng không thể xác định rõ ràng được, ta thấy khối tiên thạch này là đáng giá thử nhất đấy.
– Từ trước tới giờ đã có bao nhiêu người rồi, thậm chí ngày xưa có lão tông sư Nguyên Thuật cũng xem qua, nhưng cuối cùng không phải là cũng buông tha sao?
Diệp Phàm còn chưa biểu lộ thái độ, thì một đám lão già đã bắt đầu đấu khẩu với nhau.
Hắn ngồi xuống, khẽ vuốt vết tích trên Tiên Phần, muốn xác định xem nó rốt cuộc có phải là chữ viết trời sinh đã có hay không.
Có người nói:
– Có một số lão bất tử đã từng tới đây, nói rằng những dấu vết này rất giống chữ viết trước cả thời kỳ thái cổ, cũng có người nói rằng đây là đạo văn mơ hồ do trời đất ngưng kết ra.
Trong mắt Diệp Phàm lại bắn ra ánh sáng tím, nhìn không chớp mắt vào những dấu vết cổ kính kia, sau đó ánh sáng tím tiến vào trong đá ba phân để dò xét.
– Cổ Phong tiểu đệ quả là có Nguyên Thuật cao siêu, hai mắt sáng như điện, thật là khiến người khác phải giật mình.
– Hơn một tháng không gặp, Nguyên Thuật của Cổ huynh lại tinh tiến rồi.
Đại Hạ hoàng tử và Yêu Nguyệt Không đứng ở bên cạnh, lần lượt nói.
Diệp Phàm khẽ ngẩng đầu. ánh sáng tím lóe ra, phát hiện có không ít nhân vật cấp Thánh tử đang ở ngay cạnh hắn. còn có cả An Diệu Y và mấy vị đại Thánh nữ, trong lòng hắn liền niệm một tiếng “tội lỗi”.
Lý Hắc Thủy vỗ vai hắn. cười xấu xa, nói:
– Kiềm chế một chút đi!