Ánh trăng như nước trút xuống như sương như khói, trong Thần Thành là một vùng mông lung.
ở bên cạnh Hóa Long Trì, ánh mắt Diệp Phàm trong suốt nhìn lên tinh không. Hắn vô cùng im lặng, không nhúc nhích chút nào, chỉ có sợi tóc tung bay, áo trắng phất phới.
Hắn không nói gì vì còn có một lượt thiên kiếp nữa chưa giáng xuống. nghĩ tới mưa rền gió dữ, sóng to gió lớn sập ập tới thì hắn liền phải hết sức đề phòng.
Các tu sĩ khác lại không ai giữ được bình tĩnh, trong lòng chấn động mãnh liệt. Tiếng động rầm rĩ truyền tới từ trên trời cao, gần như sôi trào.
– Chẳng lẽ hắn đột phá cửa ải thành công rồi? Ta cảm thấy hắn dường như đã tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh rồi.
– Đây là sự thật sao? Mười mấy vạn năm, Thánh thể Thái Cổ khó có thể tu luyện, chẳng lẽ hôm nay đánh vỡ được nguyền rủa rồi?
– Thật sự khiến người ta khiếp sợ. Thánh thể phá quan thành công được gọi là tiểu thành, tương lai có lẽ có thể đạt tới đỉnh phong, sánh ngang cùng Đại Đế.
Tất cả mọi người đều bàn luận. Diệp Phàm chống được bốn lần thiên kiếp mà vẫn còn sống bình an, dùng lôi điện rèn luyện thân thể, đây là kỳ ngộ tới mức nào chứ?
Từ xưa tới này, tu sĩ gặp phải thiên kiếp là chuyện cực kỳ hiếm thấy, được lôi kiếp tẩy lễ thần niệm và thân thể thì sau này luyện sẽ có lợi ích vô tận, khiến rất nhiều người phải hâm mộ và ghen tị.
– Thánh thể thật sự đột phá, sáng tạo ra kỳ tích sau thời đại Thái Cổ.
– Điều này sao có thể chứ? Thánh hiền cổ chẳng phải đã nói thiên địa này đã thay đổi sao, Thánh thể không thể tu luyện được nữa…
– Thật sự là rung động. Thánh thể đánh vỡ nguyền rủa có ý nghĩa gì? Tương lai có thể phân cao thấp với Đại Đế.
Vào giờ khắc này không ai có thể khiến lòng ngừng chấn động. Bởi vì rất nhiều người đã nhận ra Diệp Phàm thật sự đã đột phá, tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thành công rồi.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương dáng vẻ cao lớn, mạnh mẽ có lực, mái tóc tung bay giống hư hoàng kim, con ngươi tràn ngập dã tính, chiến y trên tòa sáng lạnh như băng, áo khoác tung bay phất phới.
Hắn cảm nhận được một luồng áp lực, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lần đầu tiên biến sắc. Đôi mắt hắn bắn ra hai luồng sáng sắc bén, tràn ngập sát khí, chiến ý dâng cao.
Dao Trì Thánh nữ trông như thần tiên, áo trẳng tung bay, sương mù bao phủ thân thể, đôi mắt đẹp lóe lên những tia sáng kỳ dị. Nàng suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Diệp Phàm, lại nhìn lên bầu trời đêm.
Diêu Quang Thánh tử ở phía bên kia thần sắc bình tĩnh, một trăm lẻ tám thần hoàn bao phủ thân thể, trông như thần linh. Trên mặt hắn không thể hiện chút biến hóa nhưng trong lòng đã có sóng gợn.
Hắn có thể xưng là kỳ tài xưa nay hiếm có, có thể nói là tư chất ngút trời. Khi hắn đột phát tới Tứ Cực thì cũng từng dẫn phát lôi kiếp, nhưng tuyệt đối không khủng bố như thế này.
Rất nhiều nhân vật cao tuổi đều cho rằng hắn có khả năng so sánh với Đại Đế thời niên thiếu nhưng hiện giờ lại xuất hiện một Thánh thể khiến hắn cảm thấy áp lực trầm trọng.
Tử Phủ Thánh nữ có Tiên Thiên Đạo Thai, thân cận đại đạo, có thần vận Thiên Nhân Hợp Nhất, giống như huyền nữ giáng xuống trần gian nhưng giờ phút này khuôn mặt nàng cũng lộ dị sắc.
Diêu Hi giống như viên minh châu tòa sáng, như đóa Thần Liên mới nở nhưng trong lòng cũng dậy sóng bốn bề, nhìn không chớp mắt vào thân ảnh Diệp Phàm ở phĩa xa xa. Cảnh tượng vừa rồi chứng kiến khiến nàng khó có thể bình tĩnh được.
Trong thế hệ thanh niên có rất nhiều truyền nhân Thánh địa, các đệ tử kiệt xuất của các thể lực, lúc này đều cảm nhận được áp lực. Thánh thể nếu thành công tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thì tất sẽ là địch thủ đáng sợ của bọn họ, không ai có thể thản nhiên.
Nếu nói lúc này ai có thể cười nhất thì đó là An Diệu Y, có thể nói là cười một lần khuynh thành, cười hai lần khuynh quốc, dung nhan tuyệt sắc đủ khiến thiên hạ đại loạn, điên đảo chúng sinh. Ngọc thể của nàng thon thả, đường cong hoàn mỹ, y phục nhẹ bay, cơ thể lóe lên ánh sáng trong suốt.
Nụ cười của nàng vô cùng động lòng người, sóng mắt như nước, da thịt trắng nõn như tuyết, khiến trăng sáng trên bầu trời cũng như thất sắc, khến tâm linh rất nhiều tu sĩ lay động, gần như không thể tự kiềm chế.
Các đại nhân vật của các Thánh địa Đông Hoang đều trầm mặc không nói. Khương gia và Phong gia bồi dưỡng ra một Thánh thể đánh vỡ nguyền rủa, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là tin tức tốt.
Rất nhiều đại nhân vật tới từ Trung Châu lúc này cũng nhíu mày. Thánh thể đại thành có thể sống trên vạn năm. Thiếu niên trước mặt nếu có thể trưởng thành thì chắc chắc là đứng đầu thiên hạ một vạn năm rồi.
Con cháu bọn họ sẽ bị chấn nhiếp không biết bao nhiêu đời, trừ phi xuất hiện nhân vật cấp bậc Đại Đế chứ nếu không thì ai có thể trấn áp Thánh thể đại thành chứ?
Có lẽ không thể cho hắn trưởng thành, bóp chết từ trong trứng nước mới đúng là lựa chọn tốt nhất, làm một mẻ, khỏe suốt đời.
Diệp Phàm đứng yên cạnh Hóa Long Trì, đợi mãi vẫn không thấy thiên kiếp đợt thứ năm xuất hiện. Bầu trời đêm dịu dàng không hề có chút dấu hiệu, cũng không có một tia khí tức nguy hiểm nào.
– Có lẽ bổn hoàng sai rồi. Vừa rồi lôi điện đánh ngươi quá khủng bố, ngay cả Hỗn Độn Lôi Đình cùng xuất hiện, có thể là ông trời cũng phải ngượng mà không giáng thiên kiếp xuống nữa.
Đại hắc cẩu cũng không dám khẳng định.
– Ha ha ha…
Bốn lão nhân Phong tộc vô cùng sung sướng cười to. Sau này có thể aắn một vị Thánh thể đánh vỡ nguyền rủa vào chiến xa của Phong tộc đã đủ để tộc này cường thịnh cả vạn năm.
– Tốt, hôm nay rốt cục cũng đánh vỡ truyền thuyết rồi.
Khổng Tước Vương cũng gật đầu.
Rất nhiều người ở xa xa cùng phụ họa truyền tới tiếng chúc mừng.
Thần Vương áo trắng lộ vẻ vui mừng, tuy nhiên vẫn chưa thả lòng mà cầm Ly Hỏa Thần Lô trong tay, nhìn quét bốn phương, sợ có người bí quá hóa liều ra tay ám sát.
Tuy nhiên Thần Vương cũng lo lắng quá nhiều rồi. Chẳng ai dám động thủ lần nữa. Bọn họ vừa rồi thấy Diệp Phàm có hi vọng phá quan nên mới lựa chọn ra tay quấy nhiễu.
Mà hiện giờ tất cả đều đã đã định, có Thần Vương tuyệt đại bảo vệ, lúc này xuống tay chỉ sợ sẽ tổn hại thảm trọng, còn xa không bằng thay đổi thời gian mà bóp chết Thánh thể.
Dưới bầu trời đêm, cả một vùng sôi trào, rất nhiều người đều la hét ầm ĩ. Thánh thể trầm luân mười mấy vạn năm sống lại, thể chất vô địch lại tái hiện trên thế gian, trong tương lai không xa nhất định sẽ tỏa kỳ quang.
Lúc này có một sinh linh nhỏ màu vàng chẳng thèm quan tâm, bận rộn với việc của mình, hấp thu tinh khí đầy trời, sau đó lại dáo dác lẻn vào bên trong Hóa Long Trì.
Xích Long lão đạo, Khổng Tước Vương nhìn thấy nhưng không ngăn cản. Bởi vỉ Thần Nguyên đã gần hao hết, còn lại không bao nhiêu, chẳng cần phải đuổi tiểu tử này đi.
Đêm nay nó tuyệt đối là người đại thành. Tinh khí Thần Nguyên dày đặc, hơn nữa hơn phân nửa là tiêu tán trong trời đêm, một bộ phận là bị Diệp Phàm hấp thu, còn một nửa thì chui vào trong cái bụng nhỏ của Thần Tàm.
Lần này đối mặt với Diệp Phàm nó gần như lấy lòng, không giương nanh múa vuốt nữa. hai mắt to chớp chớp trông giống như một tiểu tinh linh, sau đó lặn xuống ao nước.
– Thành công…ta tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh rồi.
Diệp Phàm đứng thẳng người. nhìn lên bầu trời trong vắt nói:
– Lôi kiếp, ngươi còn muốn đánh ta sao?
Ầm!
Đột nhiên chín đạo lôi điện đánh xuống. Mọi người đều ngây dại nhìn trân trối lên bầu trời.
Diệp Phàm vừa dứt lời thì lôi điện đánh xuống, chẳng nhẽ trong còi u mình có người thống trị tất cả sao? Hắn không thể để kẻ khác khiêu khích hắn?
– Tiểu Diệp Tử, ngươi khiêu khích ông trời làm cái gì chứ?
– Vừa nói cái đã bị thiên lôi đánh rồi.
– Diệp tử, ngươi đúng là muốn gọi sét đánh thật mà.
Đồ Phi, Lý Hắc Thủy, Bàng Bác lần lượt kêu to, tất cả đều cảm thấy đại sự không ổn.
Lần này Diệp Phàm trực tiếp vung nắm tay đánh lên bầu trời. Sau khi tiến vào Bí Cảnh hắn cũng không còn sợ hãi nữa. nắm tay màu vàng đập tan chín đạo lôi điện tại chỗ.
Ầm!
Lần thứ hai tổng cộng có tất cả mười tám đạo lôi điện đánh xuống, trong đó có chín đạo nhằm về phía Diệp Phàm, còn chín đạo khác đánh xuống Hóa Long Trì.
Ầm!
Diệp Phàm vươn bàn tay màu vàng khổng lồ ra chụp lấy toàn bộ chín đạo lôi điện, lập tức bóp nát. thủ đoạn khiến người ta phải rung động.
ở bên kia, Thần Tàm trong Hóa Long Trì kêu nha nha sợ hãi, ôm đầu chạy trốn nhưng chín đạo lôi điện hoàn toàn tập trung vào nó mà đuổi theo, lôi quang lấp lánh.
– Không đúng, đây là thiên kiếp của Thần Tàm.
– Trời ạ, Thần Tàm cùng độ kiếp. Nó gọi sấm sét tới.
Tất cả mọi người đều giật mình, trợn mắt há mồm. Hiển nhiên là Diệp Phàm bị vạ lây, ở gần nó nên bị động dính vào.
-$%#. con Thần Tàm hỗn đản kia hại chết Tiểu Diệp Tử mất. Vừa bị sét đánh xong giờ tại nó mà lại bị thêm một lần nữa.
Đồ Phi mắng.
– Ta ngất mất. Con Thần Tàm này đúng là tai họa mà. Nó sao lại cũng độ kiếp, lại còn kéo cả Tiểu Diệp Tử vào.
Bàng Bác lo lắng nói.
– Con Thần Tàm không hay ho này. Bản thân bị thiên lôi đánh còn chưa tính lại còn làm liên lụy tới người khác.
Lý Hắc Thủy cũng nguyền rủa.
Không ai không khiếp sợ. Thiên kiếp xưa nay ít có vậy mà hôm nay lại xuất hiện tới hai lần.
Tuy nhiên nếu nghĩ lại thì cũng cảm thấy thoải mái. Thần Tàm là sinh linh thế nào chứ? Trong năm tháng Thái Cổ, chỉ cần trải qua cửu biến là nó sẽ trở thành tồn tại vô địch cả trên trời dưới đất.
Nó nếu đột phá cửa ải thì khẳng định có thiên kiếp. Bởi vì nó cũng rất nghịch thiên. Vừa rồi Thần Tàm nuốt nhiều tinh khí Thần Nguyên như vậy, lúc này sắp sửa lột xác.
-o0o-
Thần Tàm chạy nhanh như chớp, còn tường rằng chuyện này không quan hệ với nó nhưng mãi vẫn không thoát khỏi được lôi quang, bị đánh ngã trái chúi phải, ôm đầu trốn loạn.
Tất cả mọi người đều không biết nói gì cho phải. Con Thần Tàm này cũng quá khác thường đi, thiên kiếp của chính mình mà còn không biết nữa.
Tiểu ni cô áo trắng ở xa xa chu cái miệng nhỏ nhắn thành chữ o, hô lên:
– Tiểu ngoan đừng chạy nữa. Mau chống cự đi. Chỉ có bản thân ngươi mới vượt qua được.
Thần Tàm ôm đầu chạy trốn, vọt vào trong lòng Diệp Phàm. Nó vừa rồi thấy Diệp Phàm chống lại được thiên lôi, hiện giờ muốn tìm kiếm sự che chở.
– Con Thần Tàm xúi quẩy này, thật sự lôi Tiểu Diệp Tử xuống nước rồi. Đúng là nên lột da nó.
– Tên nhóc này muốn hại chết ta.
Diệp Phàm muốn nhéo nó thật đau.
Con mắt to của Thần Tàm tràn ngập vẻ oan uổng. Đến hiện giờ nó còn chẳng biết tại sao thiên kiếp lại giáng xuống, ôm đầu chạy trốn, hai mắt đẫm lệ, ư ử xin giúp đỡ, trông đáng thương vô cùng.
Diệp Phàm trực tiếp truyền thần niệm cho nó, nói cho con vật nhỏ ngây thơ này biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sau đó gần như muốn hộc máu mà đối kháng với thiên kiếp mới.
Hắn có cảm giác muốn mắng người. Thế này là thế nào chứ?
– Tiểu tử lui lại đi. Bổn hoàng khắc một loại trận văn có thể giải vây cho ngươi.
Vào thời khắc mấu chốt, Hắc Hoàng truyền âm nói.
– Ta đã bị liên lụy rồi, còn có biện pháp giải vây sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
– Năm đó Vô Thủy Đại Đế thường xuyên gặp phải lôi kiếp, liên lụy quá nhiều người. Sau này hắn sáng chế ra một loại trận văn có thể giúp người bị liên lụy tránh kiếp nạn.
Diệp Phàm không nói gì thêm nữa. dựa theo sự chi điểm của Hắc Hoàng mà tránh trong một trận văn cách đó không xa. Tất cả lôi điện thực sự biến mất thật.
Trong lòng hắn chấn động. Vô Thủy Đại Đế quả nhiên là tài ba hơn người, mấy chuyện này mà cũng có thể nghĩ ra, có biện pháp lừa dối cả trời cao.
– Tiểu tử ngươi đừng mừng vội. Ta nghĩ tới một chuyện, thiên kiếp của ngươi có lẽ còn chưa hết đâu.
Đại hắc cẩu âm thầm cảnh báo hắn.
– Cái gì?
Diệp Phàm cả kinh.
Thần Tàm bên kia đang chạy loạn, dùng tiếng thải cổ non nớt kêu lên sợ hãi, khiến tất cả mọi người bay vọt khắp nơi trốn tránh, sợ bị nó liên lụy.
Sinh linh nhỏ màu vàng này vô cùng tủi thân, cuối cùng một mình kháng cự thiên kiếp, bị đánh cho hai mắt đẫm lệ, oa oa khóc lớn. Tuy nhiên khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối chính là dù nó đầy vết thương, ngã trái ngã phải nhưng cũng không bị tổn thương trí mạng.
Ầm!
Bỗng nhiên hư không rung chuyển. Cả vòm trời dường như sụp xuống, khiến rất nhiều tu sĩ dựng tóc gáy, trong lòng sợ hãi.
Trái tim Diệp Phàm có cảm ứng, nhìn lên bầu trời đêm, cảm thấy nguy hiểm khôn cùng. giống như tận thế đã tới, khiến hắn mất hết ý niệm can đảm trong đầu. Lần thiên kiếp này tuyệt đối hoàn toàn hướng về hắn rồi.
Dưới ánh trăng đêm, một loạt ký hiệu tiên thiên hiện lên trên bầu trời, đan xen với nhau tạo thành một bức Đạo Đồ, chậm rãi đè xuống.
Hư không rung chuyển gần như sụp đổ. Đạo Đồ này huyền ảo khó lường, giống như hình thể của đại đạo, khiến người ta hít thở không thông, khó có thể thả lòng, linh hồn cũng phải run rẩy.
– Đây là cái gì?
Tất cả mọi người đều rung động tới tận đáy lòng, không hiểu nổi thứ này.
– Đây cũng là thiên kiếp sao? Vì sao không có ánh chớp, không có sấm sét mà chỉ có Tiên Thiên Đạo Đồ hiện lên?
Rất nhiều người không thể lý giải, không rõ tại sao lại thế này.
Ầm!
Án ký tiên thiên này giáng xuống, bao phủ lấy Diệp Phàm.
– Khó trách… Thánh thể quả nhiên gặp nạn khi đánh vỡ nguyền rủa.
Một giáo chủ bất hủ của Trung Châu mở miệng.
– Thánh hiền cổ từng đoán rằng con đường của Thánh thể đã bị chặt đứt. tất cả hóa ra đều là sự thật. Khó trách mười mấy vạn năm nay cũng không có Thánh thể đại thành xuất hiện…trời cũng không thể tán thành rồi.
Một vị lão nhân của bất hủ hoàng triều thở dài.
Tuyệt đại Thần Vương truyền âm với Diệp Phàm:
– Đừng phân tâm. Nhất định phải vượt qua một ải này. Ta tới trợ giúp ngươi.
Sau khi Diệp Phàm đột phá Tứ Cực Bí Cảnh liền có Tiên Thiên Đạo Đồ giáng
xuống trấn áp. Nó to lớn trang nghiêm. huyền ảo mà thâm sâu. không ai có thể kháng cự, đều sẽ bị đánh trở lại Nguyên hình.
Thứ này đã sớm vượt qua phạm trù thiên kiếp, không phải là lôi đình, không phải là điện quang mà là ấn ký tiên thiên đại biểu cho ý chí của đại đạo.
Thiên địa không thể tiếp nhận Thánh thể.
Đây là một loại kết cục khiến người ta tuyệt vọng. người ta sinh ra trong thiên địa, làm sao có thể phản kháng nổi? Không có khả năng siêu thoát đại giới, gần như không có khả năng thay đổi điều gì.
Diệp Phàm không cam lòng, đỉnh lơ lửng trên đầu. áo trắng nhiễm thánh huyết, thân thể chống trời, ngay cả mái tóc đen cũng gần như bị thiêu đốt. Cả người hắn bừng bừng như bốc cháy, ra sức đấu tranh.
Tuyệt đại Thần Vương vẫn không khuất phục, mái đầu bạc trắng như tuyết, mày kiếm dựng thẳng. tư thế oai hùng khiếp người, tế ra Ly Hỏa Thần Lô phong ấn bầu trời, ngăn cản Đạo Đồ giáng xuống, muốn nghịch thiên nối tiếp con đường bị cắt đứt của Thánh thể.
Đánh vỡ Tiên Thiên Đạo Đồ này, đập tan văn lạc tiên thiên này, nói thì dễ, làm thì khó. Đây là đạo thể hiện thành hữu hình, hiện giờ nếu giúp đỡ Thánh thể thì căn bản không thể tồn tại nổi.
– Không thể nghịch ý trời, không thể làm trái đại đạo. Con đường phía trước của Thánh thể đã bị cắt đứt. không ai có thể tiếp nối.
– Thánh hiền cổ sớm đã định luận, ai có thể vi phạm ý chí của thiên địa chứ? Tất cả đều không thể thay đổi được.
Nhân vật tuyệt đỉnh của hoàng triều bất hủ Trung Châu, giáo chủ vô thượng của chư tử bách giáo đều lần lượt nói. Sách cổ đã sớm ghi lại rằng thiên địa có biến hóa. Thánh thể khó có thể tu luyện thành.
– Vì sao lại như vậy. đã phá quan thành công rồi mà thiên địa còn không ủng hộ, thế là thế nào/.
– Không thể làm trái thiên đạo, ngay cả nhất thời có thể nghịch thiên thì cũng sẽ bị đánh rớt thôi.
– Thật đáng tiếc. Mười mấy vạn năm rốt cục cũng có người đánh tan được nguyền rủa. không ngờ cuối cùng lại gặp phải hoàn cảnh thế này, phía trước không còn đường đi nữa.
Tất cả mọi người đều bàn tán, nhiều tu sĩ không thể lý giải. Biểu hiện của mỗi người không giống nhau, có kẻ cười lạnh, có kẻ vui sướng khi người khác gặp họa, có người thở dài, có người tiếc nuối.
Rất nhiều thế lực lớn đều thở phào một cái. Tương lai nếu xuất hiện Thánh thể đại thành thì sẽ sây ra áp lực quá lớn với bọn họ. Hiện giờ rốt cục có thể yên lòng. Rất nhiều người đều lộ vẻ âm thầm suy tính.
– người này hơi bất đồng với các Thánh thể trong quá khứ. Năm đó Thánh thể do Thánh địa bồi dưỡng sau khi vào Đạo Cung ngũ trọng thiên liền gặp thiên kiếp, bị văn lạc tiên thiên cản trở.
– Đáng tiếc thật. Rốt cục không thể phá tan ma chú. kết quả vẫn chỉ là công dã tràngthôi.
Lúc này Diệp Phàm đã không còn đường lùi, chỉ có thể tiếp tục tranh đấu.
Hắn cầm Bồ Đề Tử trong tay, giận dữ bay lên, vung quyền đánh vang trời. Nắm tay màu vàng của hắn ẩn chứa từng đạo hoa văn. sinh ra quỹ tích, đối kháng với đồ văn trên bầu trời.
Ầm!
Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng hư không như một tấm vải rách bị đánh rung chuyển, bị đập vỡ vụn dưới thân thể kinh thế của Thánh thể.
Nhưng Đạo Đồ khổng lồ kia vẫn chưa hề bị ảnh hưởng, kiên định mà thong thả hạ xuống đất, áp bức hư không sụp đổ, khiến đất đai quanh Diệp Phàm văng tung tóe.
Đây là một loại sức mạnh vô hình to lớn, giống như cả Tinh Hà giáng xuống, chẳng gì cản nổi, không gì không phá nổi, nghiền nát tất cả mọi thứ cản đường nó, phá tan tất cả những gì hữu hình.
Thân thể cường đại như Diệp Phàm cũng phải rung động răng rắc. Từ lỗ chân lông của hắn tràn ra từng tia máu tươi màu vàng kim mờ nhạt, cuối cùng cả nửa người nhiễm đỏ.
Vút!
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh mang phong cách cổ xưa mênh mông, hóa thành cao tới mấy chục trượng, giống như một ngọn núi nhỏ, chấn nhiếp nội tâm người ta. Nó đánh về lạc ấn ở giữa không trung.
Đạo Đồ ẩn chứa đại thiên địa chuyển động chậm rãi, giống như mang theo cả vòm trời đè xuống, va chạm với đại đỉnh mà không hề bị tổn hại mảy may, không gì có thể kháng cự.
Cong!
Vạn Vật Mẫu Khí rơi xuống. Nếu không phải là thánh vật của thiên địa thì nó đã sớm bị hóa thành bột mịn rồi. Cũng chỉ có nó mới có thể tồn tại cùng thiên địa, không thể bị hủy diệt.
Ầm!
Ly Hỏa Thần Lô chấn động, từ bên trong có một đám hoa văn lao ra, cũng mang ý vị của đại đạo, nghịch thiên bay lên, nhắm thẳng về hướng trời cao, đánh đánh Đạo Đồ kia.
– Đây là…trận văn của Đại Đế.
– Là văn lạc tiên thiên do Đại Đế cổ khắc lại.
Rất nhiều tu sĩ đều kinh ngạc kêu lên, vô cùng hoảng sợ.
Thần lô đứng giữa hư không, đồ sộ không nhúc nhích, chỉ có đám văn lạc kia vọt tới, va chạm rất nhanh với đạo đồ.
Chát!
Tiếng vang nhỏ truyền tới. Tiên Thiên Đạo Đồ run rẩy, trận văn của Đại Đế cũng lay động. Hắn không truyền tới khí tức khiến người ta kinh hãi. Cả thế giới giống như lâm vào tận thế.
– Trời ạ, chặn được rồi, đám trận văn chặn được Tiên Thiên Đạo Đồ rồi.
– Đại Đế cổ quả nhiên bí hiểm, đạo văn lưu lại lại nghịch thiên tới vậy.
Mọi người đều cả kinh kêu lên. Tất cả đều khiếp sợ. Hai loại đồ văn chuyển động trên bầu trời, va chạm liên tục nhưng không bên nào tổn hại cả.
Nhưng mọi người còn chưa kịp nói xong thì tình huống đã lập tức xảy ra biến hóa. Trận văn của Đại Đế mơ hồ đi, dần dần biến mất, không thể ngăn cản Đạo Đồ.
– Chuyện này…trận văn của Đại Đế cũng không cản nổi nó sao?
Mọi người kinh hãi. Nếu thế này thì thế gian này chẳng còn lực lượng gì có thể thay đổi mọi chuyện được nữa.
– Sai rồi. Đại Đế cổ tuyệt đối có thể nghịch thiên, nếu sống lại thì có thể đánh vỡ nguyền rủa của Thánh thể, giúp hắn một đường thẳng tiến.
– Đích xác là như thế. vừa rồi chỉ là một góc trận văn của Đại Đế mà thôi chứ không phải là hoàn chỉnh. Thánh hiền cổ phỏng đoán là nếu không phải Đại Đế thì có hiểu được nhiều nhất cũng chỉ tới một phần mười đế văn thôi.
– Ta không cam lòng.
Diệp Phàm hét lớn. Tinh khí toàn thân tràn ra mênh mông, cả người ngập trong thần quang, ngửa mặt lên trời nhìn tới. Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh lơ lửng trên đầu hắn, buông xuống từng luồng Huyền Hoàng khí, từng tia từng đợt bảo vệ hắn.
Ầm!
Hư không rung chuyển. Lần đầu tiên hắn thi triển dị tượng, xung quanh mông lung, ngăn cách đại thế giới. Hắn giống như một Ma Chủ sáng thế, ngang nhiên đứng thẳng.