TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 438: Chấn động

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, liền vang lên tiếng ồn ào, mọi người đều nhao nhao bàn tán.

Lúc này, Cơ Huệ tóc tai bù xù, trường mâu màu vàng xuyên ngực mà qua. ghim trên lầu thành, tim và mật bà ta đều phát lạnh, vô cùng kinh sợ, chưa bao giờ bà ta nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.

Toàn thân bà ta đều bị máu loang nhiễm đỏ, Chiến Mâu đang dần phá hủy sinh cơ của bà, mệnh Nguyên đang rất nhanh trôi qua. Bà ta sợ hãi kêu lên:

– Không, mau buông ta xuống! Cứu ta với!

“Xoát!”

Hư không xuất hiện một cái một khe nứt lớn màu đen, một vị trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh của Cơ gia thi triển Đại Hư Không Thuật, xuyên hư không mà đến, hiện ra ở trên lầu cửa thành, muốn giải cứu Cơ Huệ đem xuống dưới.

“Vù!”

Diệp Phàm phát sau mà đến trước, tay phải hắn giống như một tấm thớt màu vàng. vỗ xuống dưới, cuồng lực vô song, đè ép cho hư không vặn vẹo sụp đổ.

“Ầm!”

Bàn tay to màu vàng của hắn như vạn quân như tòa núi lớn, đánh cho vị trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh bay tung ra ngoài xa, phun một ngụm máu. người trưởng lão này trong lòng kinh hãi, nếu hắn không có pháp lực như biển, một kích này đủ để đánh cho hắn tan xương nát thịt.

– người ta muốn giết, các ngươi ai có thể ngăn cản?

Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng. nhìn quét tứ phương, “Ầm” một tiếng, rút trường mâu màu vàng ra.

Hắn tóc đen tung bay, con ngươi thần quang đại thịnh, một tay nắm trường mâu, chi xéo hướng nam Thiên, quang hoa màu vàng lưu động, mũi mâu lạnh như băng mà chói mắt, Cơ Huệ bị ghim ở phía trên, mặt như tờ giấy vàng, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám phát ra tiếng.

– ngươi…

Cường giả vừa mới ra tay nổi giận đùng đùng.

Đồng thời, trong lòng hắn vô cùng ngưng trọng, thân thể Thánh thể vô song hắn sớm đã nghe thấy, nhưng tự mình đối mặt với loại áp lực này, hắn vẫn có cảm giác kinh sợ từng hồi.

“Vù!”

Cả người hắn sáng rực lên, pháp lực như hải dương, sâu không lường được, rồi sau đó đột nhiên bùng nổ, một thân pháp lực mãnh liệt cuốn tới hướng Diệp Phàm, cuồn cuộn mãnh liệt quyết phải bao phủ và trấn áp hắn.

“Ầm!”

Diệp Phàm một tay cầm mâu xuyên thủng thân mình Cơ Huệ, tay kia tung một quyền đánh ra, giống như nắm tay màu vàng vô tận pháp lực đánh xuyên qua trời cao, xé rách mở ra một cái khe nứt đáng sợ, kim mang hừng hực như một thanh thiên đao chém tới phía trước.

“Ầm!”

Thân mình người trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh này bay ngược ra ngoài xa, cái loại huyết khí màu vàng này nhưng lại có thể luyện hóa pháp lực của hắn, khiến trong lòng hắn chấn động.

Diệp Phàm dùng lực chống trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh, thân mình an nhiên không nhúc nhích, độc lập trong hư không, ngay cả góc áo cũng không có lay động, vững như Thái Sơn, chiến lực như vậy khiến cho rất nhiều tu sĩ biến sắc.

– Thánh thể biến mất ba tháng cùng chưa chết, mà so với trước kia còn lợi hại hơn.

– Hắn đánh vỡ lời nguyền mười mấy vạn năm, chẳng lẽ tu vi thật sự sẽ tăng tiến vùn vụt sao? Quả thật đáng sợ!

Trên mảnh đất trước cửa thành Yên đô này, nơi nơi đều là tu sĩ, nơi nơi đều là bóng người. ai nấy đều kinh hoàng. thân thể Tứ Cực chiến với cường giả Hóa Long cực kỳ khủng bố.

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, một trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh khác ngồi xếp bằng trên trời cao, bỗng dưng vươn ra một bàn tay to chộp tới hướng Diệp Phàm. Bàn tay như một ngọn núi cao, bao phủ bầu trời che lấp mặt đất.

Đây không phải là thân thể đối kháng, đây là vận dụng thuật pháp thi triển ra tới cực hạn. Hắn ở trên cao cách mặt đất tới mấy trăm trượng, nhưng lại một tay che trời.

Dưới bàn tay to của hắn hóa thành một phương không gian, phủ trùm xuống định thu Diệp Phàm vào trong đó. Đây là một loại đạo pháp huyền ảo, giống như sáng tạo một tiểu thiên địa khác.

Nhưng, Diệp Phàm hoàn toàn không thèm để ý, để mặc cho bàn tay to kia áp xuống, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ là ở bên thân mình hắn hiện ra một cõi non sông tráng lệ.

“Ầm!”

ở bên trong đó, những ngọn núi lớn cao ngất, thác nước buông xuống trắng xóa, cổ thụ che trời, còn có những dòng sông chen chúc lao xuống, phân cách đại địa, vô cùng bao la hùng vĩ. Đây là một cảnh sông núi xanh tươi mà hùng tráng.

Sơn Hà Cẩm Tú!

DỊ tượng này vừa hiện ra, thay trời đổi đất, giống như là sáng lập ra một thế giới mới. Vạn vật như sống lại thời thiên địa sơ khai, làm cho người ta có cảm giác vô cùng tráng lệ, đồng thời còn có dao động lực lượng đáng sợ.

“Ầm!”

Bàn tay to như ngọn núi của gã cường giả Cơ tộc kia đánh xuống, liền gặp phải công kích đáng sợ, tiểu thiên địa trong bàn tay hắn lập tức sụp đổ, không còn tồn tại.

Sơn Hà Cẩm Tú, hỗn độn khí lượn lờ, tràn ngập mà ra, vô cùng khủng bố, lập tức phá hủy tiểu thiên địa trong bàn tay hắn.

“Phốc!”

Bàn tay to kia bị thương nặng, tung tóe máu tươi đầy trời, giống như một màn mưa máu đỏ, rào rào rơi xuống mặt đất.

– Quá cường đại, dị tượng Thánh thể vừa ra, ai có thể tranh phong cùng?

– Khắc chế hết thảy dị tượng của thiên hạ, ma diệt sức mạnh vô tận của thế gian, trời sinh đứng ở thế bất bại, muốn đại chiến cùng Thánh thể thật sự phải lo lắng hãi hùng.

Ngay cả người đang xem cuộc chiến đều có cảm giác như vậy, càng đừng nói người đang chính mình đối mặt với Diệp Phàm. Hắn cảm nhận được một loại khí cơ cực kỳ nguy hiểm, giống như đang đối mặt với một Thánh linh.

“Ầm!”

Một trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh khác của Cơ gia vọt tới, tướng mạo hắn là một trung niên, thoạt nhìn thực oai hùng, chiến y đồng thau bao phủ thân thể, tỏa ra kim chúc sáng bóng lạnh như băng, vô cùng kinh người.

Tay trái hắn cầm một mặt cổ thuẫn, tay phải cầm một cây Chiến Mâu màu đồng, từng bước một bức tới phía trước, giẫm đạp hư không đều phải nứt vỡ tung tóe. Hắn giống như một anh linh thượng cổ sống lại, tái hiện ở thế gian.

“Ầm!”

Hắn dùng lực chấn một cái, Chiến Mâu màu đồng khuấy động thiên địa, rồi lập tức phóng lớn lên, giống như một dãy núi hùng vĩ rơi xuống, xỏ xuyên qua bầu trời ghim xuống dưới.

Mảnh đất trước cửa thành này nứt toát văng tung tóe, rất nhiều kiến trúc đổ sập, hóa thành đất đá, rồi biến thành bột mịn. Sát niệm cùng áp lực vô hình phá hủy hết thảy.

Cây cổ mâu màu đồng thật lớn như một ngọn núi lớn cắm trong thiên địa, vô cùng đáng sợ, đủ để đè ép tu sĩ Tứ Cực đại viên mãn thành thịt nát, khiến lòng người kinh hoàng. Phảng phất như một chiến hồn thượng cổ cầm thần binh từ trên trời giáng xuống.

Nhưng, Chiến Mâu khổng lồ đáng sợ như vậy vẫn hoàn toàn không làm gì được Diệp Phàm, hắn cầm trường mâu màu vàng đâm xuyên thân thể Cơ Huệ, an nhiên không nhúc nhích, hùng thị tứ phương.

ở trong Sơn Hà Cẩm Tú, ngọn núi lớn cao ngất, thác nước chảy dài như ngân hà rơi xuống, cổ thụ che trời, thiên địa sơ khai, vạn linh hiện thế, hỗn độn khí lượn lờ, căn bản không thể công phá tiến vào.

“Phốc!”

Diệp Phàm vung lên nắm tay màu vàng, chủ động đánh lên trời cao, giống như một vầng thái dương màu vàng rực rỡ, thần diễm hoàng kim thiêu đốt hừng hực bên ngoài, khí thế như núi, cao không thể với tới.

Thân thể hắn kiên cố có thể so với Pháp bảo, một quyền đánh lên trên cây Chiến Mâu thật lớn kia, bẻ sày nghiền nát. Đầu tiên cổ mâu màu đồng thau xuất hiện vết nứt, rồi sau đó lập tức tứ phân ngũ liệt.

“Đông!”

Như tiếng trống trời vang động, người trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh này vung cổ thuẫn trên tay trái lạc ấn ở trên hư không, ngăn chặn thế công của Diệp Phàm. Cổ thuẫn màu đồng hợp nhất cùng thiên địa, lưu chuyển khí tức của đại đạo.

“Ầm!”

Trong Sơn Hà Cẩm Tú, núi sông tráng lệ cùng nhau bay ra, trấn áp về phía trước, sương mù hỗn độn lượn lờ, hủy diệt hết thảy mọi ngăn cản trước nó.

“Choảng!”

Cổ thuẫn lạc ấn trong hư không bị chấn bật ra, hóa thành tro bụi. gã cường giả Hóa Long Bí Cảnh này hoảng sợ, rất nhanh bay ngược lại, phiến hư không hợp nhất cùng hắn này nổ tung biến mất.

Phía dưới, rất nhiều tu sĩ đều không chịu nổi uy áp này, sắc mặt tái nhợt, không tự chủ được thối lui ra xa, có người khóe miệng đều tràn ra tơ máu.

Mấy gã trưởng lão Cơ gia trong lòng trầm xuống, bọn họ cảm ứng được khí cơ nguy hiểm, tuy rằng đối phương không làm khó dễ, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ không cảm nhận được.

Đối phương như là một đầu man long ngủ đông, nếu thực tâm đại khai sát giới, hơn phân nửa bọn họ đều ngăn không được.

– Người trẻ tuổi… ngươi hơi quá đáng, nơi này là Nam Vực, là địa giới của Cơ gia ta, ngươi lại dám hành động như thế!

Một gã trưởng lão trầm mặt xuống.

– Khi bà ta muốn giết ta, có ai cảm thấy quá đáng không?

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, một mình đối mặt với những cường giả Hóa Long Bí Cảnh này, trong lòng hắn vẫn không sợ.

– Cứu ta…

giờ phút này Cơ Huệ thật sự sợ hãi rồi, thân mình bị xuyên trên trường mâu, thanh âm run rẩy, lên tiếng cầu cứu với mấy trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh.

– Thần Vương tuyệt thế đã giúp ngươi hóa giải ân oán cùng tộc ta, ngươi cũng không muốn tiếp tục là địch với chúng ta chứ? Mau giao nàng cho chúng ta mang đi! ngươi thấy thế nào?

Một trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh của Cơ gia nói.

người đang xem cuộc chiến ai cũng giật mình kinh ngạc, các trưởng lão này hạ thấp thái độ, rõ ràng lòng có kiêng kị.

– rõ ràng là bà ta muốn tới giết ta, như thế nào có thể bỏ qua!

Diệp Phàm mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào Cơ Huệ, lộ ra vẻ châm chọc, nói:

– Cơ gia có nhân vật anh minh như Thánh chủ của các ngươi, lại có hạng người vô sỉ vong ân phụ nghĩa như ngươi thật khiến ta khó hiểu.

Hắn tự nhiên không phải khen tặng Thánh chủ Cơ gia, chẳng qua chỉ là phân biệt quan hệ rõ ràng, cũng không phải muốn là địch cùng toàn bộ Cơ gia, mà chỉ giết chết riêng một mình lão ẩu này mà thôi.

– người trẻ tuổi! Ngươi cần phải nghĩ kỳ hành động của mình.

Mấy cường giả Hóa Long Bí Cảnh trong lòng nhảy dựng lên, bởi vì bọn họ cảm nhận được sát khí của Diệp Phàm.

– ngươi… Không nên…

Cơ Huệ sắp hỏng mất rồi.

Diệp Phàm khinh miệt nhìn bà ta một cái, nói:

– Đến đây nên chấm dứt đi!

– Lưu tình nương tay!

Mấy tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh hét lớn.

Nhưng, Diệp Phàm chi quét mắt nhìn bọn họ một cái, căn bản không hề cố kỵ, dùng sức phóng một cái, trường mâu hóa thành một tia chớp màu vàng, lại ghim trên lầu cửa thành.

chỉ có điều là lần này lực lượng cực kỳ cường đại, Cơ Huệ biến thành tứ phân ngũ liệt, dán trên tường thành, hoàn toàn bị mất mạng, không phát ra mảy may tiếng động, thân trường mâu rung động, lãnh liệt mà khiếp người.

– Này…

Tất cả mọi người thực giật mình kinh sợ, Diệp Phàm ở trước mặt các trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh giết người, sau đó nghênh ngang rời đi, mà không ai ngăn trở.

– Khụ…

Khi Diệp Phàm rời đi, hắn ho khan một tiếng, khóe miệng tràn ra môt đám tơ máu. Đương nhiên là hắn cố ý làm như thế, hắn không muốn cho người ta biết được vết thương đại đạo đã lành lặn, bằng không sẽ dẫn tới họa lớn. Tốt hơn là để người ta tiếp tục hiểu lầm một đoạn thời gian thì tuyệt vời.

Trong một ngày này, Nam Vực chấn động, Thánh thể cường thế trở về, đại chiến với cao thủ Cơ gia, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đóng đỉnh Cơ Huệ trên lầu cửa thành, dẫn tới một trường chấn động.

Tin tức rất nhanh truyền đi khắp nơi, rất nhiều “Cố nhân” biết Thánh thể chưa chết, ai cũng ngạc nhiên. Hắn có chiến lực như vậy, dám hành động như thế thật khiến rất nhiều người giật mình kinh sợ.

Yên đô tụ tập như trẩy hội, các Thánh địa Đông Hoang, các đại giáo vô thượng Trung Châu đều muốn tiến vào cấm địa Thái Cổ, hái lấy Bất Tử Thần Dược. Nơi này tụ tập vô số cao thủ.

cũng có Vương trẻ tuổi một thế hệ của Trung Châu, cũng có nhân vật thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi của Đông Hoang, gần đây bọn họ luôn luôn đại chiến tranh phong. Sau khi biết Diệp Phàm lại xuất thế, trong mắt những người này đều lộ ra hào quang sắc bén…

Đọc truyện chữ Full