– Trước không cần hành động thiếu suy nghĩ! Hiện tại, tình thế ở Yên đô rất phức tạp, nhất cử nhất động của ta chỉ sợ đều khiến người ta chú ý, lúc này không nên ra tay!
Diệp Phàm nói.
Điều hắn quan tâm nhất chính là vấn đề Độc Nhân. Loại kế thừa này quá mức cường đại và đáng sợ, nếu khiến hắn trưởng thành thì ngày sau khẳng định sẽ là đại địch cái thế.
Nhất Niệm Hoa Khai, Quân Lâm Thiên Hạ đại biểu phong thái vô thượng của Độc Nhân năm đó! hơn nữa đối phương còn có Vạn Hóa Thánh Quyết độc nhất vô nhị, dù không thể nói quét khắp thiên hạ nhưng cũng không khác nhiều.
Tương truyền, Độc Nhân còn khai sáng ra một bí thuật vô thượng tuyệt luân chuyên chém giết chư vương! chỉ là truyền thuyết nhưng cũng đủ khiến nhân thế kinh hãi.
– Với lão thể sinh ra thần thai, lúc già lại tái sinh! Đáng sợ như vậy không phải là tương đương trải qua hai kiếp Đại Đế sao?!
Lý Hắc Thủy líu lưỡi.
– Tương truyền hắn sống dài nhất, sẽ không phải là đang còn trên nhân thế đi?!
Đồ Phi cũng nghi hoặc. Gia gia hắn nắm giữ Thôn Thiên Ma Quan, đối với hiểu
biết về Độc Nhân cũng khiến hắn có cảm giác hết hồn!
– Không thể nào! Nếu hắn còn sống thì năm đó khẳng định đã có một trận chiến chấn động muôn đời với Vô Thủy Đại Đế rồi!
Hẳc Hoàng thì thào.
– Đại Đế cổ chẳng lẽ không ai còn sống sao? Bọn họ tài ba trác tuyệt, ngạo thị cổ kim. ta không tin cả đám đều chết hết!
Bàng Bác nói.
– Nếu không chết thì khi ta đào đàn tràng. đào mộ của hắn, với tính cách của hắn thì sớm nhảy ra lột da ta rồi!
Đại hắc cẩu lẩm bẩm.
Mấy người không biết nói gì, ngẫm lại cũng đúng là như vậy. Nếu hắn còn sống thì sao có thể tách ra khỏi Thôn Thiên Ma Quán, khiến nó thất lạc trong thiên hạ mà không phải do chính mình nắm giữ.
Diệp Phàm cảm giác vô cùng áp lực. Các loại bí pháp đối ứng với Thôn Thiên Ma công đều là thánh thuật quán thế, mà Bất Diệt Thiên Công lại rất thần bí, ngay cả Hắc Hoàng cũng không biết có kỳ thuật kinh thế nào đối ứng với nó.
“Cần phải đi Thánh Nhai, tìm được bí thứ ba trong Cửu Bí..
Trong đầu Diệp Phàm nổi lên ý niệm như vậy.
Hắn tuy từng học Đạo Kinh và Tây Hoàng Kinh nhưng đều là các tâm pháp của các Bí Cảnh, không phải là bộ kinh hoàn chỉnh, không ghi lại các thánh thuật vô thượng.
Lúc này hắn cảm giác rất thiếu bí thuật, tâm pháp cường đại.
cũng may Đấu Chiến Thánh Pháp độc nhất vô nhị, chính là thánh pháp công phạt đệ nhất, có thể thiên biến vạn hóa, diễn biến ra vô tận đại thuật sát sinh. Nếu không hắn đúng là lấy trứng chọi đá khi giao chiến với các tử địch.
– Các ngươi có phát hiện ra tung tích Thần Vương không?
Diệp Phàm hỏi.
Lúc trước, khi hắn từ Bắc Vực tới đây từng có ước định với mấy người. Nếu hắn chừa trị được vết thương đại đạo thì khẳng định sẽ làm ra một đại động tĩnh, để bọn họ tìm ra Thần Vương.
– Không hề, như đá chìm đáy biển, căn bản không có chút tin tức nào. Ta cũng đã nhờ người hỏi tham. Gia gia Khương Nghĩa đã đi vào Khương gia nhưng không tìm được chút manh mối nào!
Đồ Phi nói.
Lý Hắc Thủy cũng thở dài:
– Đông Hoang quá lớn, nếu muốn tìm Thần Vương thì đúng là nói dễ hơn làm!
Diệp Phàm nhíu mày. Hắn cửu tử nhất sinh, rốt cục tìm ra Thần dược bất tử không hư hao gì nhưng lại không tìm được Thần Vương. Điều này khiến hắn vô cùng đau đầu!
– Yên tâm đi, nếu Khương gia có tin tức thì sẽ báo cho chúng ta biết đầu tiên.
Lý Hắc Thủy nói.
Thần Vương có đại ân với Diệp Phàm, hắn không muốn người này ngã xuống như vậy. Hắn muốn tìm đường sống cho lão, giờ đã có hy vọng lại không thể thực hiện được.
– Ta nghĩ Thần Vương hẳn còn chưa ly thế! Dù sao Tiểu Đình Đình ở cùng chỗ với hắn. nếu hắn dự cảm không còn nhiều thời gian nữa thì sẽ đưa cô bé về Khương gia!
Bàng Bác phán đoán.
Diệp Phàm lắc đầu thở dài:
– Đây chính là vấn đề ta quan tâm nhất!
Hắn rất lo lắng, sợ rằng Thần Vương sau khi dùng dư lực, nghịch thiên cải mệnh cho Tiểu Đình Đình mà hao hết một hy vọng sống cuối cùng.
Đây rất có thế là điều đã xảy ra. từ khi hai người biến mất. Diệp Phàm đã nảy sinh suy nghĩ như vậy!
Lúc này ngoại giới chấn động. rất nhiều đại nhân vật tề tụ ở Thái Huyền, đi đến Tinh Phong.
Truyền nhân của Độc Nhân Đại Đế xuất thế không ai không muốn! Nếu thật sự là như vậy thì chính là một hồi đại kiếp nạn. mối họa không thể tưởng tượng được.
Ánh mắt tất cả mọi người trong thiên hạ đều nhìn lại đây, cũng không hề thua kém với việc Thánh thể phá vỡ nguyền rủa. Tất cả các đại giáo vô thượng đều có người đi tới.
Diệp Phàm thành công chuyển dời ánh mắt thế nhân, một Thánh thể cũng không phải quá kiêng kị nhưng truyền nhân của Độc Nhân lại khác.
hắn rốt cục mỉm cười, Đấu Chuyển Tinh Di, Họa Thủy Đông Dan. ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn thẳng vào đối phương, ai ai cũng tìm kiếm truyền nhân của Độc Nhân.
Hoa Vân Phi biến mất, mọi người tìm kiếm tung tích của hắn. dù chưa có chứng cứ rõ ràng nhưng hắn gần như đã biến thành kẻ địch của cả thế nhân.
– Chiêu này thật là khéo! Hoa Vân Phi còn sống hay chết thì tác dụng cũng không nhiều, thay Diệp Phàm mang lấy áp lực này!
Đồ Phi cười lớn.
– Không sai! Đẩy gánh nặng này đi thì Tiểu Diệp Tử có thể an tâm tu luyện rồi, chậm rãi tích tụ lực lượng, đợi những người kia quay lại thì mọi chuyện đã chậm rồi!
Lý Hắc Thủy cũng cười lớn.
– Các ngươi đừng lạc quan mù quáng như vậy! Ta càng nghe càng thấy tên Hoa Vân Phi này rất khó đối phó, tâm cơ âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn! ngươi như vậy không thể dễ dàng bị giết chết đâu! ngàn vạn lần không nên bị bức thành Độc Nhân thứ hai!
Hắc Hoàng cảnh báo.
Bàng Bác cười nói:
– về sau chúng ta có thể ung dung bố trí! Lần này đẩy tới một gã Độc Nhân, lần sau sẽ đẩy tới một Vô Thủy!
Ngoại giới sôi trào, đủ loại tin tức truyền ra. Diệp Phàm rốt cục có được một đoạn thời gian thoải mái.
Mấy ngày sau. hắn không ngừng tìm kiếm cô gái nhỏ. Hắn quyết tâm phải tìm bằng được, nếu không sẽ cảm thấy rất có lỗi với lương tâm của mình.
Nhưng đây chẳng khác gì mò kim đáy biển, không có một chút manh mối nào.
– Diệp Tuệ Linh nên đi ra mới đúng! Nếu nghe được tin ta không sao, nàng nhất định phải tới lấy Thánh quả chứ?!
Diệp Phàm lấy Thánh quả ra phân phát cho mấy người. Hắc Hoàng tham lam nhễu nước miếng ào ào, bệnh cũ tái phát, bắt đầu chuẩn bị cướp đoạt của mọi người.
May mắn và Lý Hắc Thủy và Đồ Phi đều đã hiểu tính nó, phản ứng mau lẹ, dù bị nó cắn mấy phát nhưng vẫn bảo vệ được Thánh quả của mình.
– con chó chết này thật đáng giận, những điểm khác không sao nhưng cứ thấy bảo vật là lao tới, đúng là bó tay!
Hai người không ngừng nguyền rủa!
– Bổn hoàng mà là hạng người như vậy sao?! Xem lại năng lực phản ứng của các ngươi đi!
Da mặt đại hắc cẩu đúng là dày tới không ai ngờ.
Mới đầu mấy người khăng khăng không muốn vì bọn họ biết phải cần nhiều loại Thánh quả hợp lại mới tạo ra Thần dược bất tử không hư tổn, như thế mới cứu được Thần Vương và Tiểu Đình Đình.
Nhưng Diệp Phàm kiên quyết tặng mỗi người một quả. còn hắn không dùng thêm. bởi vì rất khó khăn mới đủ dùng, cần thần căn bổ tề nữa.
Mấy ngày sau cũng không tìm được cô gái nhỏ, trong lòng Diệp Phàm vô cùng bất an. lo sợ có chuyện gì phát sinh.
cuối cùng hắn và Bàng Bác rời khỏi Yên đô, đi gặp một ít cố nhân, là những đồng học ngày xưa khi vừa tới thế giới này. Nếu không có gì bất ngờ thì bọn họ hẳn vẫn ở nước Yên.
Trạm dừng chân đầu tiên tự nhiên là Linh Khư Động Thiên. Hai người sống ở nơi này gần một năm. mọi chuyện năm đó vẫn còn hiện rõ trong mắt.
Nhưng khi bọn họ tới đây lại nghe được một tin dữ, đồng học Trương Trừ Phi đã chết.
Năm đó, tổng cộng mười ba người Diệp Phàm được Vi Vi mang ra khỏi rừng già nguyên thủy phạm vi tâm trăm dặm, sáu người Bồng Lai Tiên Cảnh, mỗi người thu hai làm đồ đệ.
Linh Khư Động Thiên thu Bàng Bác và Trương Trừ Phi làm đệ tử, còn Diệp Phàm chỉ là đi theo Bàng Bác mà thôi, không phải là môn đồ chân chính vì lúc đó hắn đã bị nhận ra là phế thể thái cổ.
Sau khi tới đây, Trương Trừ Phi được sư phụ của hắn mang đi bế quan. Diệp Phàm và Bàng Bác cũng gặp được mấy lần, không ngờ giờ quay lại thì vị đồng học này đã về với đất cắt.
– Chúng ta tới thăm mộ của hắn chút đi!
Hai người đều có chút ảm đạm. cùng nhau đi tới thế giới này không ngờ có người đã rời xa thế gian. không bao giỜ còn gặp lại nữa.
Trương Trừ Phi cũng không phải bị ai giết chết mà một năm trước, khi đi hái linh dược đã bị một con hung thú giết chết, vô cùng thảm thiết!
– Còn nhớ rõ khi tốt nghiệp thì ngươi sau khi uống say, khóc, cười, nói ra ý tưởng và sự tiếc nuối của mình…
– Đi vào thế giới này, chúng ta không thể ở cạnh nhau lâu. cuối cùng cũng không thể gặp được ngươi lần cuối…
Hai người đổ một ít rượu lên mộ phần của hắn. trầm mặc hồi lâu. Đây là thế giới của tu sĩ, mọi cái đều vô cùng tàn khốc, tràn ngập nguy cơ.
Khi hai người trở lại Linh Khư Động Thiên, rất nhiều người không dám hít thở mạnh. Chưởng giáo Linh Khư cũng rất khẩn trương vì ngay cả hắn cũng chỉ là Đạo Cung nhất trọng thiên mà thôi, sợ có gì không đúng lại làm hai ôn thần này nổi giận giáng tội.
– Không cần như vậy, Linh Khư có ân với chúng ta, kiếp nạn của hắn không có quan hệ gì với Linh Khư Động Thiên cả!
Qua gần sáu năm. bọn họ đã là tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, đủ nhìn xuống khắp nước Yên này.
Đông Hoang thật sự quá lớn, Linh Khư Động Thiên cũng chỉ là môn phái tầng thấp nhất. Nhân vật Đạo Cung nhất trọng thiên đã là cao thủ nhất cấp ở nước Yên thì tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh đã có thể xưng hùng trong mấy chục quốc gia như vậy rồi!
Mấy chục quốc gia có lẽ cũng chỉ bằng một môn phái tầm trung. Mấy trăm quốc gia sợ rằng không có được một đại phái! Đông Hoang mênh mông vô ngần, số lượng quốc gia đúng là vô tận.
lão nhân Ngô Thanh Phong được mời ra. Chưởng giáo Linh Khư Động Thiên còn có chút lo lắng, biết vị trưởng lão này có ân đối với hai người.
Kỳ thật Diệp Phàm và Bàng Bác cũng không gặp những đồng học khác, chủ yếu là muốn gặp lão nhân này. Đây chính là người dẫn dắt hai người bước vào con đường tu luyện.
Mấy năm qua đi, ngô Thanh Phong đã già đi đôi chút tuy nhiên tinh thần rất tốt. gặp hai người lại rất cao hứng.
– Đứa nhỏ, ta đã nghe về chuyện của ngươi, thương thế đại đạo của ngươi…
lão nhân thở dài.
– Không sao đâu! Mạng của hắn rất kiên cường. sẽ vượt qua cửa này thôi, lão cứ yên tâm!
Bàng Bác cười nói, không hề có chút cao ngạo nào vì quan hệ này rất gần gũi.
– Không thể ngờ được các ngươi lại có thành tựu thế này, có thể sánh bằng những Thánh tử kia!
lão nhân Ngô Thanh Phong rất kích động, một trong hai người là đồ đệ của hắn.
Hai người bồi tiếp lão nhân này rất lâu sau đó Diệp Phàm lưu lại vài cân Thần Tuyền, bên trong có một thần căn rồi mới rời đi, cảm thấy sẽ thật hiếm có cơ hội gặp lại nữa…
Bọn họ đi rất xa rồi vẫn thấy lão nhân này đứng ở sơn môn, mái đầu bạc trắng, tấm lưng không còn thẳng nữa. thân hình khô gầy. Lão như hóa đá nơi đó, nhìn theo hai người đi xa.
Đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng, Diệp Phàm và Bàng Bác cũng rất thương cảm. xoay người thi lễ rồi đó bay lên trời biến mất.