TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 491: Đi tới Thánh Nhai

Khi đoàn người Diệp Phàm tiến vào trong Vọng Không Thành, toàn bộ đường phố lập tức im lặng, ai ai cũng tránh đi, chỉ còn lại các Thánh chủ tới nghênh đón Lão Phong Tử.

Sắc mặt mọi người đều vô cùng cung kính, ai nấy đều cực kỳ cẩn thận, hành đại lễ với lão, không ai dám chậm trễ chút nào.

Khương gia Thánh chủ, Phong tộc Thánh chủ, Cơ gia Thánh chủ, Thánh Chủ Diêu Quang, Tử Phủ Thánh chủ, Vạn Sơ Thánh chủ, Dao Trì Nữ Thánh chủ…

Trong một ngày này, cả Đông Hoang đều chấn động mãnh liệt, giống như sóng thần đánh sụp cả đại lục, khắp thiên hạ người người dõi theo, ai ai cũng bàn luận về việc này.

Một vị Thánh nhân vô cùng nổi danh xuất hiện một lần nữa, thọ nguyên được kéo dài thêm, ngay cả người ở Trung Châu cũng biết, thiên hạ trở thành một mảnh sôi trào.

Toàn bộ Âm Dương Giáo đều hoàn toàn trầm mặc, không dám nói câu nào, cũng không dám phái người đi Đông Hoang, thậm chí bọn họ đã chuẩn bị nghênh chiến Thánh nhân tại đại bản doanh ở Trung Châu rồi.

Cơ Hạo nguyệt và Cơ Tử Nguyệt cũng đi theo Cơ gia Thánh chủ, đều có cơ hội tới bái kiến Thánh nhân, bởi vì hai người này là tương lai và hy vọng của gia tộc bọn họ.

Thần Vương thể khi ở Nam Vực đã từng đại chiến với Âm Dương Thánh tử, ai ai cũng đều biết, hắn đã đánh cho Âm Dương Thánh tử hộc máu mồm mới dừng tay, hiện tại nghe nói Diệp Phàm lại tự tay chém đối phương, Cơ Hạo Nguyệt liền cẩn thận quan sát Diệp Phàm.

Tiểu nguyệt lượng của Cơ gia có má lúm đồng tiền nhỏ trên mặt. chiếc răng khểnh trắng bóng, nàng biết Diệp Phàm tự chém tu vi, sau đó có thể sống sót, liền như trút được một gánh nặng, rất muốn tới đây gặp hắn, nhưng lại bị Thần Vương thể ngân lại, chỉ đành bĩu môi lẩm bẩm

Khương Dật Phi cũng đi cùng Khương gia Thánh chủ, hắn mặc bộ áo trắng như tuyết, thần thái như ngỌC, vô cùng nho nhã tuấn tú, muốn người khác không chú ý cũng không được.

Hắn cũng để lại cho Diệp Phàm ấn tượng rất sâu, cũng với Hoa Vân Phi, Diêu Quang Thánh tử, hắn cũng có thần vận vô cùng độc đáo.

Tới lúc này, Diệp Phàm đã biết được Khương Dật Phi cũng không phải là Thần Vương thể thần bí của Khương gia, nhưng hắn vẫn cảm thấy người này sâu không lường được, không phải là Thần Vương thể thì cũng không kém gì Thần Vương trẻ tuổi của Khương gia cả.

Phong Hoàng cũng đi bên cạnh Phong tộc Thánh chủ, khi nhìn về phía Diệp Phàm thì có chút phức tạp, có thể mời một Thánh nhân ra mật giúp mình, hơn nữa lại chém cho Âm Dương Thánh tử nửa tàn phế, khiến cho nàng vô cùng chấn động, tiềm lực của Thánh thể còn lớn hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.

Ngoài ra Dao Trì Thánh nữ, Đạo Nhất Thánh nữ, Tử Phủ Thánh nữ cũng đều đi cùng Thánh chủ của mình, tới bái kiến Lão Phong Tử.

– những Thánh chủ này có ý gì vậy, tại sao lại đưa các Thánh tử, Thánh nữ cường đại nhất của mình tới đây?

Lý Hắc Thủy vô cùng ngạc nhiên.

– Tham kiến tiền bối, ta nguyện đưa truyền nhân mạnh nhất của mình tặng cho Thiên Tuyền, giúp Thánh nhân ngài xây dựng lại huy hoàng của Thiên Tuyền, để nó có thể tái hiện trên thế gian.

Các Thánh chủ cũng hô lớn.

– Ta @$#

A

&

A

%, thật là bỏ nhiều vốn a, bọn họ dám làm như vậy sao?

Ngay cả đại hắc cẩu cũng bị kinh hãi.

Khắp Vọng Không Thành trở nên yên tĩnh tới cực điểm, nhất là trên con đường cổ kính này, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả mọi người đều chú ý tới nơi này, ai ai cũng chờ đợi.

Nhưng Lão Phong Tử vẫn trầm mặc, thật lâu cũng không nói câu nào.

Một số Thánh chủ toát mồ hôi lạnh, bọn họ đã cướp sạch Thiên Tuyền, gần như không để lại chút gì, hiện tại vị Thánh nhân này không những xuất thế, lại còn thanh tính lại, khiến cho bọn họ vô cùng bất an và lo lắng.

– Ta nguyện ý cung cấp tất cả, để cho Thiên Tuyền khỏi phục lại sự thịnh vượng năm xưa.

Có Thánh chủ tiếp tục mở miệng nói.

những người khác cũng không muốn đi phía sau, vội vàng phụ họa, ra vẻ thật sự muốn khỏi phục lại vinh quang khi xưa của Thiên Tuyền, tái hiện lại ánh sáng huy hoàng của Thánh địa đã từng vô cùng phồn thịnh này.

Các Thánh địa có nội tình rất cường đại, có chiến lực cái thế, chống được cả thế gian này, nhưng nếu tiến hành một trận chiến, thì chi e sẽ suy yếu trong thời gian rất dài.

Do Lão Phong Tử là Thánh nhân đương thời, hắn không có việc gì cả, lại không bị thương tổn gì, thọ nguyên cũng còn rất dài, có thể đại chiến với bất kỳ địch nhân nào.

Nếu mà hắn đại khai sát giới, khiến cho “nội tình” của các Thánh địa này tiêu hao hết, còn hắn thì lại có thể đánh lâu dài, thì đây chính là một hồi đại họa gây ra hậu quả không thể lường trước được.

– Đã mất đi thì cứ để nó mất đi thôi…!

Rốt cuộc Lão Phong Tử cũng nói một câu, mái tóc đen rậm rạp bay múa theo làn gió, lộ ra khuôn mặt màu cổ đồng đầy vẻ tang thương.

Khuôn mặt hắn rất đoan chính, mũi thẳng miệng khép, nét mật vuông vắn như dùng đao khắc thành, vô cùng kiên nghị, chỉ là đôi mắt lại như vực sâu không đáy, không ai có thể nhìn thấu được.

Bỗng nhiên, trên trời rơi xuống những bông hoa trắng như tuyết, mỗi một bông đều lớn cỡ bàn tay, cánh hoa tràn ngập các sợi tơ máu.

– Nhân Thế Gian…!

Rất nhiều người đều biến sắc, đây là hành động giết người cực kỳ phách lối khoa trương của Thần Triều Sát Thủ, chỉ vào thời kỳ hoang cổ trước kia thì bọn họ mới dám làm vậy, hiện tại chẳng lẽ bọn họ định cường thế xuất hiện lại sao?

– Tất sát Thánh thể!

Trong trời đất dường như có bốn chữ này đang ầm ầm vang vọng, giống như tiếng sấm. tiếp theo đó là một cánh hoa trắng như tuyết cao hơn nửa người rơi xuống.

– Nhân Thế Gian Tất Sát Lệnh!

– Đây là ủy thác mà có hơn mười người trở lên thuê thì mới phát ra thần triều Tất Sát Lệnh này.

Có người cả kinh thốt lên. nói ra ý nghĩa của việc này.

Trên cánh hoa trắng nõn kia khắc hình ảnh nhân thế chìm nổi, đại diện cho Nhân Thế Gian, mặt sau có khắc hai chữ bằng máu tươi: Diệp Phàm.

Đây là Tất Sát Lệnh của Sát Thủ Thần Triều thời viễn cổ, có Thánh nhân bảo vệ mà vẫn dám giết, đây chính là chuyện có ý nghĩa rất sâu xa.

– Muốn giết ta thì tới đây đi!

Diệp Phàm hét lớn.

Bỗng nhiên, cả bầu trời dường như cũng đen kịt lại, có vô số cánh hoa màu đen rơi xuống, giống như ngọc đen vậy, bên trên cũng nhiễm tơ máu.

– Cái gì, Địa Ngục cũng xuất hiện sao, đây là Sát Thủ Lệnh của bọn họ!

– Sát Thủ Thần Triều Địa Ngục thời viễn cổ cũng xuất hiện!

Mọi người đều kinh hãi hô lên, tất cả biến sắc.

cuối cùng, một cánh hoa màu đen thật lớn rơi xuống, phía trên có khắc một vị thần đang mở ra xiềng xích, thoát khỏi Địa Ngục, đại biểu cho Sát Thủ Thần Triều thời viễn cổ này.

Ngoài ra, trên cánh hoa còn khắc hai chữ bằng máu tươi: Diệp Phàm.

cũng giống như Tất Sát Lệnh, Thần Triều Sát Thủ Địa Ngục thời viễn cổ cũng nhận được tối thiểu mười ủy thác, yêu cầu tới giết Diệp Phàm.

– Lại có nhiều truyền thừa cổ xưa liên hệ với Nhân Thế Gian và Địa Ngục, muốn giết chết Thánh thể.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Biết rõ hắn ở cùng với Thánh nhân, vậy mà vẫn dám phát ra Tất Sát Lệnh, thật sự Nhân Thế Gian và Địa Ngục này khiến cho người ta sợ hãi lạnh cả người.

Cánh hoa trắng như tuyết, giống như hoa cắm trên nghĩa địa, từng bông nhiễm đầy tơ máu, bay lả tả khắp trời, phủ đầy đường phố.

Cánh hoa màu đen đại biểu cho cái chết, tràn ngập sương mù, phát ra khí tức hủy diệt, bay múa trong trời đất, khiến người ta vô cùng khiếp sợ.

Hai đại Sát Thủ Thần Triều đều xuất hiện, chấn động tất cả mọi người, kích động tới thần kinh của từng người một, nhất là các Thánh chủ, họ khó mà bình tĩnh được, lớp tiền bối của bọn họ đã từng tham gia cuộc chiến tiêu diệt các thần triều này.

Khi xưa ba đại thần triều này bễ nghễ thiên hạ, thống trị suốt thời gian rất dài, khiến cho tất cả các truyền thừa cổ kính tại Đông Hoang đều tắt tiếng, không dám làm cho bọn họ tức giận.

Điều này là do nếu mà chọc giận bọn họ, tất sẽ có nhân vật tuyệt đại nào đó bị ám sát, tổn thất thảm trọng không thể lường được, khiến cho các Thánh địa cũng ăn không tiêu.

Ba đại thần triều thời viễn cổ này vừa thần bí vừa khủng bố, ngay cả Thánh nhân cũng dám ám sát, lại còn thành công nữa. trên thế gian này có ai mà không e ngại bọn họ?

Đó là một thời đại hắc ám, được gọi là một hồi đại họa của nhân loại, thần triều viễn cổ đứng trên cao, nhìn xuống khắp Đông Hoang, khiến cho mỗi một Thánh địa đều cảm thấy áp lực xưa nay chưa từng có.

Cánh hoa rơi lả tả trên đường phố, mỗi cánh hoa đều có sợi tơ máu trên đó, sát khí vô hình đang lượn lờ, trong truyền thuyết thì khi Tất Sát Lệnh hiện thế, không ai có thể tránh thoát được cả.

– Không biết thực lực của bọn họ như thế nào, trước thời hoang cổ thì chỉ cần Tất Sát Lệnh vừa xuất hiện thì chưa có ai có thể tránh được một kiếp cả.

Rất nhiều người nhìn về phía Diệp Phàm, lộ ra dị sắc, thần thoại bất bại của Sát Thủ Thần Triều, những Tất Sát Lệnh đã từng phát ra chưa từng có người nào ngoại lệ thoát được.

– Hai đại thần triều ẩn giấu biết bao năm tháng, hiện tại lại xuất thế, còn dám phách lối như vậy, chỉ sợ họ cũng có đủ thực lực cường đại.

Phong tộc Thánh chủ nhíu mày.

Có một chút mà hắn cũng không nói ra, đối phương dám phát ra Tất Sát Lệnh, rõ ràng là đang khiêu khích Thánh nhân đương thời, hơn phân nửa là muốn lập uy.

Nếu thật sự là như vậy, vấn đề sẽ trở nên khá nghiêm trọng, cho thấy nội tỉnh của hai đại Sát Thủ Thần Triều đã mạnh mẽ tới mức khiến người ta vô cùng sợ hãi.

– Chẳng lẽ bọn họ đã khỏi phục loại cường thịnh năm xưa?

Thánh Chủ Diêu Quang cũng nhíu mày.

ngày xưa, trong điện phủ cổ kính của Nhân Thế Gian gần như có đủ đầu lâu của chư vương, không thiếu một loại thể chất nào, giết hết anh kiệt trên thế gian, không ai có thể tranh phong được.

Mà Địa ngục lại chỉ có hơn chứ không kém, bọn họ như là một đám thần linh sa đọa vô tình, cầm thần kiếm còn đọng máu, chém hết Thánh nhân trên thế gian, cường đại tới mức đáng sợ.

ở trong địa ngục có da của Thánh nhân mà bọn họ từng giết chết, ngoài ra còn xương cốt, huyết nhục, tạng phủ các loại, vô cùng tanh máu, khiến cho người ta sợ hãi, là một tổ chức vô cùng thần bí và khủng bố.

– Điều này…!

Cơ gia Thánh chủ cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói:

– Nếu là thật sự tái hiện sự thịnh vượng năm xưa, chỉ sợ lại xảy ra một hồi hắc ám náo động, dẫn tới tai nạn và rắc rối lớn bằng trời.

Sát Thủ Thần Triều thời viễn cổ chủ yếu đi giết người là chính, những người này cả đời dùng sát nhập đạo, là những người am hiểu đại thuật sát sinh nhất trên đời, những người cũng giai gần như rất khó chống lại và phòng bị được bọn họ.

Các Thánh địa đều tham dự một hồi đại chiến kinh thế trước thời hoang cổ đó, bọn họ không phải không nghĩ tới việc nhổ tận gốc Nhân Thế Gian cũng với Địa ngục, nhưng khi chân chính giao thủ thì mới biết được phải trả cái giá lớn tới mức nào.

Sát Thủ Thần Triều đệ nhất là Thiên Đình có hai vị Thánh nhân đang khô cạn thọ nguyên, tuổi đã xế chiều, căn bản không thể phát huy ra toàn bộ chiến lực, vậy mà vẫn lôi được ba vị Thánh nhân còn đang phong độ của các Thánh địa chôn cũng.

Mấy Đại Thánh địa lựa chọn thời cơ chiến đấu vô cùng chính xác, thừa dịp lão Thánh nhân của Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ tọa hóa, Thánh nhân mới còn chưa sinh ra, dùng một trận chiến, dốc hết sức ra tay giành thắng lợi.

Kết quả lại vẫn vô cùng thảm khốc, phải trả cái giá không nhỏ chút nào, vì vậy đã không đủ sức để tiêu diệt Nhân Thế Gian và Địa ngục nữa, đành để mặc cho bọn chúng toàn thân trở ra.

Xoát!

Một đạo luồng cầu vồng kinh thiên từ trên trời giáng xuống, đường kính đạt tới ba trượng, đây là một đạo kiếm quang sắc bén, chém về phía Diệp Phàm, có thể được coi là kinh hãi thế tục.

– Cái gì, lại dám làm trò, ra tay trước mặt Thánh nhân, đây là Sát Thánh Kiếm Thuật của Nhân Thế Gian.

Tất cả mọi người đều biến sắc, Nhân Thế Gian thật sự điên rồi sao? Cho dù nội tình của bọn họ lớn mạnh tới mức cực độ khủng bố, chẳng lẽ lại không sợ nhân vật cái thế Lão Phong Tử này hay sao?

Đây là đại thuật sát sinh do nhân vật cấp Thánh chủ đánh ra, chém chết cả hư ảo lẫn thực tế, không gì là không tiêu diệt được, cắt ra một vết chém đại đạo, phảng phất như đang xé ra tấm chắn giữa thời viễn cổ và hiện tại.

Đọc truyện chữ Full