“Rào rào!”
Bàn tay to vươn ra móng vuốt đáng sợ giống như một cái ki lớn, phía trên mọc đầy lông, máu tươi đầm đìa, khiến người ta phát lạnh từ đầu xuống chân.
Hào quang bạc trong đôi hố mắt của Lão Phong Tử rực sáng, từng tia từng đợt, giống như từng con ngân long bắn ra, chém về phía bàn tay to xanh biếc kia.
“Coong!”
Đây là bản lãnh của một Thánh nhân, dãy núi vô tận đều bị hủy diệt thành tro bụi, nhưng mâu quang màu bạc chém trên móng vuốt kia cũng không thể phá hủy nó.
Đốm lửa chói mắt văng khắp nơi, phát ra âm thanh leng keng giống như là chém trên Thần Thiết. Bàn tay to như quỷ trảo chậm rãi vươn tới phía trước, không thể ngăn cản.
– Hắn không phải đã chết rồi sao, tu thành thánh thi hay sao?
Lý Hắc Thủy bọn họ rất nhanh lui lại, núp tránh ở phía sau Lão Phong Tử.
Trong cổ quan tài đá màu đen dài trăm trượng, có phân nửa là máu loãng, đỏ tươi mà đẹp đẽ, đột ngột vươn ra bàn tay mọc đầy lông màu xanh biếc, có vẻ quỷ dị và dọa người.
Thân thể Thánh nhân viễn cổ không mục nát, lơ lửng phía trên, nhưng đầu lại bị vặn gãy, lúc này cũng móng vuốt của bàn tay lớn nổi bật cũng một chỗ, trông càng khiến người ta kinh sợ.
Ngay cả chúa tể Thiên Đình vô địch thế gian đều bị tươi sống bóp chết, sao có thể không khiến người ta phát lạnh, mỗi người đều như rơi xuống hầm băng, như sắp ngừng lại hô hấp.
Khí cơ của cổ quan phát ra cực độ áp lực, không chỉ có sát ý ngập trời, mà còn có áp lực trầm trọng như núi vô cùng vô tận, làm cho tâm thần người ta muốn nổ tung.
– Hãy!
Lão Phong Tử khẽ quát một tiếng, múa động hai tay, lần đầu tiên lão ra tay vô cùng cẩn thận như vậy, thi triển ra bản lĩnh vô thượng của Thánh nhân.
Từng con từng con rồng nhỏ dài chừng một thước di chuyển trong lòng bàn tay lão, đó là từng đạo Tiên thiên văn lạc, lão đang diễn biến đại đạo vô thượng.
Từng tia hỗn độn lưu động, Đạo Đồ huyền ảo khó lường, hai tay lão múa động, phát ra tiếng vang gió bào sấm sét, tiếp theo địa hỏa phong thủy phun trào, giống như đang khai thiên lập địa.
“Ầm!”
Một bức Đạo Đồ hiện lên, tràn ngập khí tức Thái Sơ, như là đại đạo của thiên địa sơ khai vừa mới hình thành, bị lão câu dân tới, uy áp khôn cũng mênh mông cuồn cuộn.
ở giờ khắc này, khắp Thánh Nhai, năm mươi mấy ngọn núi lớn màu đen tất cả đều rung chuyển dữ dội, làm cho tâm thần người ta sợ hãi.
Lão Phong Tử quát nhẹ một tiếng, nâng tay ấn xuống phía dưới, bức Đạo Đồ nguyên thủy thật lớn kia bị lão nắm lấy đánh vào trong cổ quan.
“Phốc!”
Nửa bồn máu loáng bắn tung toé, bàn tay to đầy lông kia bị tiên thiên văn lạc bao phủ, vạn con rồng nhỏ du động, Đạo Đồ tiếp tục diễn biến, lưu chuyển khí cơ của đại đạo vô thượng.
“Ầm!”
Tiên uy cái thế mãnh liệt cuốn đi khắp mọi ngồ ngách trên Thánh Nhai, trận văn của Đại Đế cổ lưu lại cũng không có ngăn cản, mà còn bắn ra từng đợt từng đợt hào quang, cũng chung trấn áp phong lại cổ quan tài.
“Ù ù…”
Năm mươi mấy ngọn núi lớn màu đen cũng tồn tại, đều là từ trong Bất Tử Sơn cắt ra, lúc này tất cả đều lay động sắp sụp đổ.
“Phù phù!”
Rốt cục, bàn tay to đầy lông kia bị Đạo Đồ áp chế, rơi xuống thật mạnh trong nửa bồn máu loãng, bắn tung lên một mảng lớn máu tươi, không ngờ lại làm cho hư không xảy ra mai một.
Mấy người đều biến sắc, nếu như bắn vào trên người, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Trôi qua mười mấy vạn năm, máu trong quan tài còn khủng bố như vậy.
– Một giọt máu đủ để giết chết một vị cường giả…
Đồ văn của tiên thiên văn lạc đan vào ra, bao phủ xuống che lại bồn máu, tính cả chúa tể Thiên Đình đều bị trấn áp ở phía dưới.
– Đáng tiếc, Sát Thủ Quyền Trượng vô thượng, cũng bị phong bế ở bên trong bồn máu.
Lý Hắc Thủy lòng có tiếc nuối.
– Thánh nhân đương thời bản lĩnh thật nghịch thiên…
Đại hắc cẩu ngạc nhiên thán phục, nó đã làm tốt dự tính xấu, không nghĩ tới Lão Phong Tử lại phong bế mất quỷ trảo kia lại.
Bọn họ rời xa cổ quan, lại bắt đầu nghiền ngẫm Đạo Đồ Cửu Bí khác trên không trung, cẩn thận tìm hiểu.
Diệp Phàm tay cầm Bồ Đề Tử quan sát cẩn thận, phát hiện Đạo Đồ cộng tất cả có chín trọng, trong lòng hắn thầm giật mình kinh ngạc. Không trách trong truyền thuyết có một vị Thánh nhân viễn cổ ăn vào Bất Tử Thần Dược, sống hai kiếp mới tu luyện bí quyết chữ “Hành” đến cảnh giới tận cùng, đặt chân vào thần vực thời gian.
Nó có kỳ diệu đoạt thiên địa tạo hóa, cần mấy mấy đời mới có thể thẩm nhuần, cũng không phải gom lại đại cương mà thành tựu đơn giản như vậy
Tuy nhiên, nếu chỉ riêng về vấn đề tốc độ, thì cũng không cần thời gian lâu như vậy, những Thánh nhân viễn cổ kia đã tu luyện tới trình độ bay lên tới thần vực.
Diệp Phàm trong lòng buông lỏng xuống, hắn biết trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không ngộ ra được, liền dựa vào Bồ Đề Tử ngộ đạo, hắn khác theo nét vẻ cả chín trọng bí quyết chữ “Hành” ghi nhớ trong lòng.
Trừ hắn ra, đại hắc cẩu cũng Lý Hắc Thủy cũng khó có thể làm được, Đạo Đồ móng lung huyền ảo, rất khó nắm bắt hết được.
Đương nhiên, Lão Phong Tử tự mình có thể lạc ấn xuống, sớm đã hiểu rõ hết thảy chín trọng này. lão đã không cần nhìn xem chi bắt đầu thôi diễn trong lòng.
Đại hắc cẩu kêu gào:
– Bổn hoàng quả là thiên tài, trong thời gian ngắn như vậy đã khác theo nét vẽ được bốn đồ hình, ta phải nghịch thiên!
Nó đứng thăng thân mình, kêu to phải nghịch thiên, dùng hai chân chạy cực nhanh trên Thánh Nhai, Diệp Phàm nhìn thấy thật không nói nên lời.
– Con chó chết này! Con bà nó! Thật khác thường!
Lý Hắc Thủy căm giận không thôi.
Hắn hao hết khí lực cũng chỉ khác theo nét vẻ được hai đồ hình, có thể hay không tìm hiểu thấu đáo còn khó nói. Kết quả, lại nhìn thấy một con chó dùng hai chân chạy tới chạy lui, có hình có dạng, thật sự khiến hắn tức giận bất binh không thôi.
Mây trời rất nặng sắp sụp xuống, có một cỗ khí cơ huyền bí tràn ngập, làm cho khắp dãy núi màu đen đều có chút quỷ dị.
Lão Phong Tử ngẩng đầu nhìn trời, vung ống tay áo, cái nắp quan tài dài trăm trượng bay lên, đậy xuống cổ quan tài, một lần nữa khép kín lại.
Rồi sau đó, bọn họ ngồi xếp bằng trên Thánh Nhai, tất cả đều nhám mắt không nói, đều lĩnh ngộ đạo của mình. Ngay cả đại hắc cẩu thường không an phận nhất cũng yên lặng tại chỗ.
“Két!”
cũng không biết thời gian qua bao lâu, quan tài cổ bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lớn, cái nắp quan tài lệch ra khỏi vị trí, một bàn tay xanh biếc thò ra.
Mấy người đều mở to mắt, đều nhảy dựng trong lòng, giống như là bị Ma Thần vô thượng nhìn thẳng vào mình, mỗi một tấc huyết nhục đều co rút lại, không còn nghe mình sai khiến.
– Nó đi ra…
Có bé hoảng sợ sắp khóc, núp ở sau lưng Diệp Phàm.
“Ầm!”
Cái nắp quan tài rơi xuống thật mạnh trên mặt đất, một thân ảnh cao lớn hùng vĩ bước ra khỏi quan tài, hào quang trong hố mắt phóng ra như lưỡi đao sắc bén bức người.
– Cái gì?
Mấy người đều sửng sốt ngây người, không nghĩ tới sự tình đột nhiên phát sinh như thế, thi thể của Thánh thể đại thành lại tự đi ra.
Hắn cao ngất oai hùng, so với thường nhân còn cao hơn hai ba cái đầu, như một Thần Ma bất diệt nhìn xuống sinh linh, như người chủ đại địa trôi dạt qua bao năm tháng khó có thể ma diệt, trường tồn vĩnh hằng ở thế gian.
Đôi mắt đó hết sức khiếp người, không thể nhìn thẳng vào. Máu ướt đẫm dính bết tóc tai cũng một chỗ, lực lượng đang lưu chuyển không hề hủ nát, cả người dầy đặc lông xanh, khí tức bức người, khiến tâm thần người ta như sắp nổ tung.
– Đây là… Thánh thể đại thành!
– Chết mà không cứng, bị Tà Linh nhập chủ thân thể hay sao?
Lý Hắc Thủy bọn họ động không thể động, muốn chạy trốn cũng không được, áp lực mênh mông bằng bạc, khí tức khủng bố, đè ép bọn họ gần như sắp ngất đi.
Lão Phong Tử đứng lên, thân thể lão cũng cao lớn hùng vĩ, mâu quang như ngân long nhìn chằm chằm vào ma thân khủng bố phía trước, giằng co cũng nó.
“Ảm! Am!”…
Khối cổ thi cao lớn này, từng bước một đi tới phía trước, mâu quang bắn ra tia sáng tuyệt thế như hai ngọn Thần đãng, khiến cho người ta sợ hãi.
Lão Phong Tử tóc đen tung bay, khí thế bạo tăng, cũng bước nhanh tới trước, căn bản không đổi sắc muốn đối kháng với khối thánh thi viễn cổ này.
– Đại sự không tốt rồi! Thân thể độc nhất vô nhị có thể quét ngang thiên hạ của hắn bị cổ sinh vật nhập chủ rồi… Con bà nó!
Đại hắc cẩu sinh ra liên tưởng không tốt.
Đột nhiên, ma thân hùng vĩ dừng lại, không có tiếp tục bức tới đây, hắn nhìn thẳng vào Diệp Phàm, con ngươi không hề chớp mắt, hai đạo thần mang gần như nối liền trên thân thể Diệp Phàm.
“Ầm!”
Huyết khí màu vàng cả người Diệp Phàm lập tức sôi trào, hắn phát hiện năng động, thoát một cái đứng lên, tinh khí toàn thân sục sôi cuồn cuộn.
Thân thể hắn như ngọc lưu ly bảy màu, trong vát không tỳ vết, huyết khí hoàng kim lao ra, sáng lạn loá mắt, thánh huyết như sông lớn cuộn trào, bay nhanh lưu động, trong cơ thể phát ra tiếng sấm ù ù.
Giữa hai Thánh thể sinh ra cảm ứng
Cây Thanh Liên trong Luân Hải của Diệp Phàm kia, phát ra lục quang vạn trượng, lập tức vọt ra lượn lờ trong sương mù hỗn độn, bay đi về hướng Thánh thể đại thành.
“Xoát”
Lục hoa nhoáng lên một cái rồi tát, Tam Diệp Thanh Liên biến mất ở trong Luân Hải của Thánh thể đại thành, không còn thấy bóng dáng.
Có bé cả kinh kêu lên, giữ chặt góc áo hắn, vô cùng khẩn trương. Lý Hắc Thủy cũng trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.
Diệp Phàm từng có một lần trải qua như vậy, cũng không có sợ hãi. Hắn tĩnh tâm ngưng thần, cẩn thận cảm ứng, có lẽ đây chính là một hồi đại cơ duyên.
Thần niệm của hắn như là một phán thành hai, một bộ phận ở lại trong thân thể mình, bộ phận kia thì tiến vào trong Luân Hải của Thánh thể đại thành.
giờ khắc này, Diệp Phàm bị rung động thật sâu sắc, tâm thần đám chìm trong Thanh Liên, tiến vào trong Luân Hải của Thánh thể đại thành, hắn mới kiến thức được vì sao lại gọi là “Hải”.
Mặc dù sắp khô cạn, nhưng Khổ Hải Kim sắc này vẫn như cũ mênh mông khôn cũng, không có cuối, có Thần lực cuồn cuộn mãnh liệt, thần quang hoàng kim gần như nổ tung thiên địa.
Nếu so sánh mà nói, Khổ Hải Kim sắc của hắn chỉ là một cái hồ nhỏ, thậm chí có thể gọi là vùng nước nhỏ, kém quá xa so với “Hải” của Thánh thể đại thành.
“Đây là thể hiện vô địch thiên hạ của Thánh thể đại thành sao?” Diệp Phàm thật sự bị kinh sợ.
Cái này phải tu luyện lâu đến cỡ nào, mới có thể tích góp từng tí một ra thần lực mênh mông như thế, ngay cả sắp khô cạn, cũng vẫn như cũ khó mất đi trên đời!
“Trách không được có thể ưanhhùng cũng Đại Đế cổ…”
Diệp Phàm lần trước không có thu được phụ trợ bí pháp trong Thánh thể đại thành, hiện giờ tự nhiên có nhiều hơn chờ đợi, còn cẩn thận thôi diễn và tìm kiếm.
“Ầm”
Luân Hải của Thánh thể đại thành rốt cục sống lại, đại dương màu vàng mênh mông vô tận ngập trời mà lên, quả thực sắp đánh nát phiến thiên địa này, Thanh Liên nặng nề di chuyển ở bên trong đó.
Ở bên ngoài, đám người Lý Hắc Thủy vô cùng hoảng sợ, Thánh thể đại thành bộc phát ra kim quang vạn trượng, làm cho các núi lớn vô tận đều nứt nè.
Phàm là địa vực không có trận văn của Đại Đế bảo vệ, đều không một tiếng động hóa thành bột mịn, mà ngọn Thánh Nhai này thì dưới bảo vệ của Phong Thần Bảng vẫn an nhiên vô sự.
Lão Phong Tử lộ ra vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, phát ra một mảng thần quang nổi lên một quầng sáng không thể công phá, bảo hộ cô bé và bọn họ ở trong đó.
– Thánh thể đại thành rất khủng bố, thân thể chết đi nhiều năm như vậy, còn có thể tràn ra dao động đáng sợ như thế…
Bọn họ biết rằng đây vẻn vẹn chỉ là một góc băng sơn, không có khả năng hiện ra toàn bộ thánh uy vô thượng của Thánh thể đại thành.
Ở trong Khổ Hải Kim sắc giống như đại dương mênh mông, Diệp Phàm phát hiện ra quỹ tích lưu động của thần lực, hắn thấy được bí pháp tương tự.
Đó là một bức Đạo Đồ vô thượng, hóa thành sách cổ mênh mông, lưu động khí cơ huyền bí, có hỗn độn vô tận cuồn cuộn mãnh liệt.
Hắn lập tức bị thu hút, đây dĩ nhiên là thánh pháp của một Bí Cảnh đơn tu, rất giống như pháp môn hắn đoạt được trước kia.
“Nhiều hơn không ít biến hóa, càng thâm ảo hơn…”
Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ, bí pháp này quả thực là tạo ra riêng cho Thánh thể rèn thân, nếu như kết hợp cũng một loại cổ kinh nào đó, cũng thôi diễn không ngừng tu Đan Nhất Bí Cảnh đến mức tận cùng.
“Đây mới là cổ pháp không sứt mẻ, lần trước được đến cũng không phải là Đan Nhất Bí Thuật hoàn mỹ!” Diệp Phàm giật mình, đồng thời vô cùng kích động và vui mừng.
Đây cũng không phải là tâm pháp chính thống, mà là một loại bí thuật phụ trợ, có thể trợ giúp hắn tu luyện Đan Nhất Bí Cảnh đến cảnh giới cao thâm nhất, diễn biến Luân Hải đến đạo cảnh tột cùng.
Diệp Phàm hoàn toàn chìm sâu vào, dần dần sờ soạng, hắn khác theo nét vẽ Đạo Đồ không sứt mẻ, cuối cùng tiến lên trong Đạo Cung, tiếp tục thăm dò.
“Giống nhau…”
Trong lòng hắn càng kinh dị, loại bí thuật này thích ứng với mỗi một Bí rảnh. đều có thể tiến hành phụ trợ. Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long Bí Cảnh các thứ của Thánh thể đại thành, tất cả đều do bí thuật này phụ trợ phát triển rộng ra.
“Quá tuyệt vời!” Diệp Phàm biết đây là báu vật vô giá, là bí pháp quán thế giúp hắn ngày sau tiến lên lĩnh vực vô thượng.
Hắn cảm thấy được, đây là bí quyết phụ trợ chỉ Thánh thể mới có, với hắn mà nói ý nghĩa quá lớn, giá trị không thể đo lường.
Diệp Phàm càng thăm dò, càng khiếp sợ, không ngờ Thánh thể đại thành lại tu luyện mỗi một Bí Cảnh đều đạt tới mức cực hạn, thật khiến cho người ta rúng động.
Cổ nhân chuyên tu một cái Bí Cảnh, đạt tới cảnh giới tột cùng, cũng đã là thành tựu kinh thế, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi rồi. Mà Thánh thể đại thành lại chuyên tu toàn bộ!
“Trách không được, chiến lực độc nhất vô nhị, có thể tranh phong cũng Đại Đế cổ. Sau khi ta đạt tới đỉnh phong, cần một lần nữa chuyên tu lại mỗi một Bí Cảnh…”