TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 512: Sát trận phong chư hùng

Thành trì cổ xưa vắng lặng, không nghe được tiếng côn trùng đêm, nhất là sau nửa đêm, ngay cả một ngọn gió cũng không có, tựa như phòng đá kín mít.

Không một tiếng động, một mảnh mây đen xuất hiện, tối đen như mực che đậy cả bầu trời, trăng sao biến mất, mặt đất chim trong bóng đêm, càng thêm vắng lặng.

Đêm khuya, mây đen phủ xuống như đậy một cái nắp nồi, khí tức áp lực nặng nề, lúc nào cũng có thể trút xuống một trận mưa to.

Mây đen cuồn cuộn lan tràn bốn phương tám hướng, mấy bóng người như u linh đạp bộ pháp thần bí xâm nhập vào đại viện tối om, không có một tiếng động nhỏ nào.

Rốt cuộc có người không nhịn được muốn ra tay, đoàn người Diệp Phàm khóa chặt mấy bóng người như u linh, nhưng mà tâm tư không đặt vào trên bọn họ, mà chăm chú nhìn vào hư không.

Cường giả Sát Thủ Thần Triều viễn cổ dung nhập trong hư không đang tới gần, Diệp Phàm dùng Thần Nhãn nhìn thấu, nói cho mấy người khác.

Không có sát ý, không có sức sống, chỉ có mây đen đè xuống, có một loại khí cơ nặng nề.

Bùm!

Mây đen trên trời đánh xuống một tia chớp, chiếu sáng cả tòa thành cổ, đánh vỡ trầm láng.

Kiếm vang rung trời, sát khí đột nhiên trào lên, kiếm khí lạnh như băng thấu tới xương lập tức quét qua trạch viện cổ.

Ầm!

Vào lúc này, sát ý như biển quét qua khắp chốn, từng mảnh kiến trúc sụp đổ thành phấn bụi, không gì tồn tại được dưới sát niệm vô hình.

Kiếm khí xông lên trời, kiếm quang chiếu sáng mãnh liệt đối đầu với mây đen bên trên, mảnh trạch viện cổ này liền không còn tồn tại, bị xé nát hoàn toàn.

Phốc!

Huyết quang phun ra, Diệp Phàm vung thánh kiếm như bóng ma chém một bóng người thành hai đoạn, máu tươi phun ra mang theo một mảnh hoa lệ.

Bùm!

Hắn lật tay một kiếm chém vào hư không, bùm một tiếng đập một tên Thần Triều viễn cổ ẩn trong hư không thành bãi thịt nát.

Kiếm nặng như chùy, lực lượng của hắn vô cùng lớn đánh gục tên sát thủ mạnh mẽ tự cho rằng minh che giấu rất tốt áp sát người, xương cốt gãy nát.

Ở bên kia, đám người Ngô Trung Thiên cùng ra tay, kiếm quang xông lên, huyết quang chói lóa, kiếm khí chói mắt tung hoành phát ra tiếng nổ lớn.

Nơi đây sát khí ngập trời như ngàn vạn ngọn núi lửa cùng phun trào, khắp nơi đều là dao động khủng bố, trong bóng đêm càng có nhiều người đánh tới đây.

Nhưng mà đoàn người Diệp Phàm chống lại những cường giả như bóng ma, toàn bộ đều phòng bị những sát thủ trong hư vô, đó mới là tuyệt sát chí mạng.

Phốc!

Diệp Phàm đại khai sát giới, liên tục chém mấy kẻ địch mạnh, sau đó lười kiếm vung lên vỗ vào hư không, chém ra một cái đầu đầy máu, đối phương chết không nhắm mắt.

Phốc! Phốc!

Ngô Trung Thiên, Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân trước sau ra tay, gần như đồng thời đâm thủng hư không, trường kiếm nhắm thẳng một bóng người, sau đó tan vỡ.

Giết!

Người Sát Thủ Thần Triều viễn cổ hiểu được, dùng bí pháp vô thượng che giấu căn bản không thể trốn khỏi đối phương, đã bại lộ từ sớm.

Ngược lại, đối phương lợi dụng bọn họ ẩn nấp, không dám có động tác quá lớn, lập tức ra tay chém giết, gần như một người giết một cường giả, chết rất oan.

– Các ngươi đã ra vẻ đáng thương, ta đánh cho các ngươi thành cháu ngoan luôn!

Đại hắc cẩu gào rú, móng vuốt của nó cùng đánh tan một cao thủ Nhân Thế Gian.

Ầm!

Sát khí đáng sợ sôi trào, người Sát Thủ Thần Triều viễn cổ ra tay, hợp lực với những bóng ma ở bên ngoài chém giết đoàn người Diệp Phàm.

Đó là một cơn sóng lớn xé tan hết thảy, sát niệm vô hình đào mặt đất lõm xuống mấy trượng, tất cả tan biến không gì cản nổi.

Đánh nhau sinh tử bắt đầu, người Sát Thủ Thần Triều viễn cổ ưiển khai đại thuật chém giết, đám người Liễu Khấu suýt nữa bị thiệt thòi lớn, nếu không phải có đại hắc cẩu nhác nhở thì thiếu chút xảy ra nguy hiểm.

Đại thuật sát sinh của những tên này ùn ùn, bọn họ tu đại đạo sát sinh, dùng chém giết chứng đạo quả, thích hợp chiến đấu vượt xa những tu sĩ binh thường.

Đùng!

Ngô Trung Thiên nổi điên, tay không đập nát một tên sát thủ, bột phấn xương cốt bắn ra, máu phun tung tóe. Ngày trước hắn được đám người Đồ Phi mời ra, từng đối đầu với Thánh tử Diêu Quang, có thể tưởng tượng thực lực mạnh mẽ của hắn.

Ở bên kia, Khương Hoài Nhân, Lý Hắc Thủy đều hung ác, đại chiến với Sát Thủ Thần Triều, máu tươi không ngừng bắn ra.

Mỗi người đều cảm giác được nguy hiểm, Sát Thủ Thần Triều viễn cổ có sát thủ hạt giống hùng mạnh ẩn nấp trong bóng tối, còn chưa có người ra tay.

Ầm!

Nguy hiểm đáng sợ phủ xuống, mười vị tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh xuất hiện, thần uy lẫm liệt, đồng thời ra tay đánh về phía Diệp Phàm, muốn đánh hắn thành mảnh vụn.

Xoạt!

Diệp Phàm như một con khỉ dọc theo hư không, thi ưiển bí quyết chữ Hành lưu lại mấy đạo tàn ảnh, như chim ưng lao lên bầu trời, đột nhiên nhảy lên không trung.

Phốc!

Âm Dương Thánh Kiếm trong tay hắn chém xuống, xè đôi một tên cường giả Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, hai nửa thân minh phun máu nhuộm đỏ bầu trời, rơi xuống bên dưới.

– Giết!

Mười tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh tập trung hắn, đuổi theo lên trời, mục đích rõ ràng là giết hắn cướp đỉnh, đây là một đoàn cường giả tạo thành đội ngũ.

Ầm!

Bọn họ liên thủ hùng mạnh cỡ nào, đánh nát bầu trời đêm tạo ra lỗ đen giữa hư không, mười mấy người vô cùng mạnh mẽ, Diệp Phàm chỉ có thể tránh đối đầu trực diện.

– Giết!

Trong bóng tối có người thấy được Diệp Phàm bị đuổi giết, không kiềm chế được, càng có nhiều người lao ra đánh tới khu vực này, tiếng hô giết tận trời làm cho tòa thành cổ già nua này càng trở nên đáng sợ.

Bóng người đông nghịt, có nhiều cường giả đột kích gần như vây khốn Diệp Phàm, nếu không có bí quyết chữ Hành thì hắn khó có khả năng chạy mất.

“Tiểu Diệp tử, có mở ra Vô Thủy sát trận chưa?”

Lý Hắc Thủy truyền âm.

“Chờ đã, còn phải chờ, các người lui ra sau trước đã!”

Diệp Phàm cắn răng đáp, người hắn muốn giết còn chưa tới, vẫn đang đứng nhìn trong bóng tối.

“Còn chờ nữa thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

Ngô Trung Thiên cùng truyền âm, bọn họ sớm rơi vào khổ chiến, gần như bị vây kín.

Ở trong đêm khuya, không biết nơi này đã có bao nhiêu tu sĩ, khắp nơi là một mảnh lộn xộn, khắp nơi là ánh đao, Pháp bảo bay đầy trời, kiếm quang chém nát bầu trời, hào quang chói mắt hoa lệ.

Mảnh đất này đã bị san bằng, đã trở nên sôi trào.

Ẳm!

Khương Hoài An đại bá của Khương Dật Thần xuất hiện, dẫn theo mười mấy người tiếp cận không một tiếng động, đột nhiên ra tay đánh về phía Diệp Phàm, đánh tan mây đen đầy trời.

Diệp Phàm nhảy lên, thân thể gấp khúc lao tới, tốc độ nhanh đến tận cùng tránh né ra bên ngoài.

Xoạt!

Diệp Phàm gần như lọt vào vòng vây, không ít tu sĩ bao vây quanh hắn, đột nhiên một đạo kiếm quang vọt lên thiểu chút chém vào Diệp Phàm, lưu lại vết máu trên người hắn.

Keng!

Đồng thời, Diệp Phàm vung Âm Dương Thánh Kiếm, ngăn trở một thanh huyết kiếm, phát ra một chuỗi tia lửa, sát ý thấu đến tận xương.

Sát thủ chân chính của Nhân Thế Gian cùng Địa Ngục xuất hiện.

Lúc này, đáng sợ nhất không phải ai khác mà là cường giả hạt giống của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, bọn họ trở thành vua trong bóng đêm, chiếm cứ quyền chủ động tuyệt đối trong loạn chiến.

– Các người đừng để ý tới ta, nhanh chóng lui lại!

Diệp Phàm hét lớn, để mấy người Khương Hoài Nhân rời đi trước.

Ẳm!

Cánh cửa địa ngục như mở rộng, sát niệm vô tận như thủy triều sôi trào, mấy lão già hùng mạnh phủ xuống, đồng thời dùng thần thuật chém về phía Diệp Phàm.

Hắn dùng bí quyết chữ Hành nhảy lên như bước đi trong hư vô, thân hình lúc sáng lúc tối, nguy hiểm tránh khỏi một chiêu phải chết.

Keng!

Thần kiếm nhỏ máu vung lên, vẻ lên một đạo ánh sáng như sao băng chiếu sáng bầu trời đêm, một cường giả hạt giống Địa Ngục bị Diệp Phàm lấy đầu.

Keng!

Trong mắt Diệp Phàm sáng chói không tát, thân thể nhạt như làn khói, triển khai đại thuật sát sinh trời sinh, thân thể uốn éo gần như hư ảo, tiếp đó Âm Dương Thánh Kiếm chém ra với một góc độ không thể tưởng tượng.

Phốc!

Hắn bị mấy nhân vật lão tiền bối đuổi giết, vung thánh kiếm đập nát đầu một tên cường giả hạt giống Địa Ngục, máu tươi phun trào, màu trắng tràn ra, xác chết rơi rụng.

Xoạt!

Khương Hoài An đại bá của Khương Dật Thần tay nâng một tòa tháp cổ xanh lục đè xuống, có thể đánh sụp cả một ngọn núi lớn, uy thế cực kỳ khủng bố, người xung quanh không thể không tránh xa.

Đồng thời, mười mấy người đi cùng hắn đều lấy ra thần binh, từng đạo thần quang tung hoành đánh về phía Diệp Phàm.

Xoạt!

Hắn triển khai bí quyết chữ Hành biến mất tại chỗ, xuất hiện cách xa ngàn trượng, trong hư không im lặng đâm ra Xích Huyết Sát Kiếm đâm tới huyệt thái dương, sắc bén tàn nhẫn.

Keng! Keng! Keng!

Diệp Phàm gặp phải cường giả hạt giống Nhân Thế Gian, dùng nhanh đấu nhanh, trong nháy mắt chém ra hơn một ngàn kiếm, tiếp đó thân hình hắn bỗng biến mất.

Phốc!

Âm Dương Thánh Kiếm trong tay hắn đâm thẳng vào, xuyên từ thiên linh cái đối phương, chém rụng hạt giống khủng bố này.

Ket quả này làm cho trong lòng nhiều người trầm xuống, không nhìn thấy hắn thi triển đạo lực khủng bố, nhưng thủ đoạn giết chóc này lại đáng sợ như thế.

Ẳm!

Chín lão giả Hóa Long biến thứ tám lãng không đi tới, mỗi người đánh ra một chưởng dập nát hư không, Diệp Phàm bỏ chạy, nhưng mép gió lốc vẫn bao phủ hắn.

Đang!

Trên đầu Diệp Phàm hiện ra một cái đỉnh cổ, phủ xuống vạn đạo mẫu khí, tựa như một con rồng nhô, mỗi đạo đều có thể đè sụp một ngọn núi, bao phủ kín kẻ.

Hư không dập nát, mặc dù hắn dùng Vạn Vật Mẫu Khí hộ thể cùng bị đánh bay ra bảy tám thước, khóe miệng tràn máu.

– Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh!

Tất cả mọi người điên cuồng, bởi vì cái gì? Còn không phải bởi vì cái đỉnh này.

Đông đảo cao thủ, tu sĩ vô tận cùng lao tới, tất cả đều muốn giết Diệp Phàm cướp đỉnh.

Diệp Phàm bay ngược lại, nhưng bốn phương tám hướng khắp nơi đều là bóng người, hắn lọt vào vòng vây, căn bản không thể thoát ra được.

Phốc!

Không một tiếng động, một thanh thần kiếm xanh vàng đâm tới, độc, chuẩn, chính xác, đâm vào quỳ tích mà Diệp Phàm phải đi qua, gần như xé rách eo lưng.

May mắn bí quyết chữ Hành của hắn phát huy tới cực hạn, nguy hiểm tránh qua, dù là vậy thì cùng xuất hiện một vết máu, chảy ra không ít máu màu vàng.

Thần sắc Diệp Phàm phát lạnh, vung Âm Dương Thánh Kiếm chém tới trước, hắn không ngờ người ra tay lại là Thánh tử Vạn Sơ, tới trước mắt còn phục kích hắn.

Lúc này Thánh tử Vạn Sơ cả người bao trùm trong ánh sáng xanh, thần y màu xanh che đậy cơ thể, che đi diện mạo của hắn, nếu không có Thần Nhãn thì nhìn thấu được.

Oong!

Cả người như một vị chiến thần xanh chói lọi, hào quang hừng hực, trong tay bỗng nhiên bắn ra một tia máu, một cỗ lực lượng cán nuốt xuất hiện, tan rà vạn vật.

Trong lòng Diệp Phàm nghiêm túc, phát huy bí quyết chữ Hành đến mức tận cùng xông ra ngoài, ngay chỗ cù xuất hiện một cái hố máu, không ít người rơi vào liền hóa thành máu loáng.

– Thiên Yêu Huyết Hạp!

Rất nhiều người kinh hô.

Trái tim Diệp Phàm đập mạnh, đó là do một vị Thiên Yêu tuyệt đại xa xưa dùng máu huyết của mình để con cháu tế thành thần vật, uy lực vô cùng mạnh mẽ, cao thủ nào bị kéo vào đều sẽ hình thần hủy diệt.

Mới vừa rồi, không phản ứng nhanh thì suýt nữa đã rơi vào.

Thánh tử Vạn Sơ thường ngày vô hại, lúc này tế ra thần vật trấn tông độc ác, có thể hòa tan bất cứ thứ gì, quả nhiên vô cùng đáng sợ.

Không ai ngờ tới, người cầm Thiên Yêu Huyết Hạp trong tay lại là một vị Thánh tử tiền đồ rộng lớn.

Ầm!

Đột nhiên, một đạo hào quang hỗn độn xuất hiện sát bên người Diệp Phàm, sắc bén tuyệt thế gần như bổ trúng hắn, khiến cho cả hư không cùng sụp đổ.

Diệp Phàm giật minh, nhanh chóng tránh ra, xoay người nhìn lại, cách đó không xa là một người mặc áo tơi tóc tai bù xù, đầu đội nón tre, tay cầm một thanh chùy gô rách nát, phát ra một chùm tia sáng.

Thánh tử Tử Phủ!

Người đó chính là Thánh tử Tử Phủ, trừ Diệp Phàm ra thì không ai biết được hắn cũng không nhịn được ra tay.

Xoạt!

Thánh tử Tử Phủ còn đeo một cái hồ lô lớn màu đen trên vai, đột nhiên phun ra ác thủy màu đen ngập trời, ăn mòn hết thảy, lập tức làm không ít người hình thần hủy diệt, gần như bao phủ cả Diệp Phàm ở bên trong.

Loại nước đen này tản ra khí tức tử vong, quả thực không gì không hủy được, các thần binh sắc bén dính phải liền hóa thành sương khói, biến mất tăm.

Ầm!

Ác thủy ngập trời, cơn sóng màu đen mãnh liệt lao tới Diệp Phàm, muốn đánh ngã hắn.

Các Thánh tử quả nhiên đều bất phàm, đều có kỳ duyên, không chỉ có truyền thừa bản thân, còn có những thủ đoạn đáng sợ khác.

Đùng!

Hồ lô đen trong tay Thánh tử Tử Phủ đáng sợ, khiến người ta càng sợ hơn là Lạn Mộc Chùy trong tay hắn, đánh ra một đạo hào quang hỗn độn, đánh lên Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh.

Hắn muốn lấy thần vật này, chấn cổ đỉnh rơi khỏi đầu Diệp Phàm, cướp tới tay. Đồng thời hắn cũng muốn đánh phá phòng ngự, rót hắc thủy vào trong hủy diệt Thánh thân của Diệp Phàm.

– Đó là Thiên Âm Tuyệt Thủy, chạm vào phải chết.

Có nhân vật lão tiền bối biết hàng, rốt cuộc nhận ra lai lịch hắc thủy.

Nhưng mà không ai biết chùy gỗ có thể phát ra hào quang hỗn độn là gì, không ai biết thần vật đó có gì chú ý.

Thánh tử Tử Phủ chiếm được cái chùy cùng hồ lô đen, Thánh tử Vạn Sơ có Thiên Yêu, đều khác với những truyền thừa của bọn họ.

Ầm!

Bỗng nhiên uy áp khủng bố ngập trời, khiến cho mảnh hư không sụp đổ, không ngừng lan tràn, khe nứt lớn che phủ bầu trời.

Nửa bước đại năng ra tay!

Vào lúc này, Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh trên đầu Diệp Phàm, mọi thứ không chạm vào người, dung hợp đại đạo khiến cho mọi người đỏ mắt, những nhân vật hùng mạnh rốt cuộc không nhịn được.

Nhân vật khủng bố như vậy xuất hiện, Diệp Phàm không còn cơ hội, căn bản không chống được, nếu không đi thì bị người ta lấy đỉnh là chuyện sớm muộn.

Lúc này, bí quyết chữ Hành phát huy đến cực hạn, nhưng mà có chừng năm vị nửa bước đại năng cùng xuất hiện, bọn họ không phải đồng bọn, nhưng tất cả đều ra tay với Diệp Phàm.

Mỗi người đều muốn cướp được tiên cơ, đoạt được đỉnh này lấy làm của riêng.

Đồng thời, Diệp Phàm còn cảm giác được một loại sát khí, nắm giữ truyền thừa Thiên Đỉnh, hắn tự nhiên hiểu được đó là một sát thủ khủng bố đang giám sát.

Sát Thủ Thần Triều viễn cổ có uy hiếp quá lớn, từ khi bắt đầu đến giờ vẫn có mặt ở khắp nơi.

– Không để đinh lại, vậy thì để mạng lại đi!

– Từ nay Thánh thể trở thành quá khứ, biến thành bụi bặm!

– Ở trước mặt nửa bước đại năng, ngươi chỉ là con kiến!

Các vị nửa bước đại năng đều ra sát thủ, muốn giết Diệp Phàm, hắn nhanh chóng xông ra ngoài, dùng bí quyết chữ Hành bỏ chạy.

Còn ở phía sau, những người khác đều ra tay, thiên địa sôi trào. Nhất là Thánh tử Tử Phủ cùng Thánh tử Vạn Sơ đang ẩn trong bóng tối, dùng đại sát khí khủng bố mai phục, uy hiếp cực lớn.

– Hắc Hoàng, lưu tất cả bọn chúng lại cho ta!

Diệp Phàm hét lớn, hắn không có cách nào chạy thoát, bí quyết chữ Hành cũng không được, bầu trời bị người ta giam cầm, khắp nơi đều bị khóa chặt.

Nếu ưi hoàn thêm một lát, hắn phải chết chắc, không có một tia hy vọng sống sót, chắn chắn hình thần hủy diệt.

Ầm!

Thiên địa biến sắc, phong vân biến hóa, mảnh hư không hiện ra văn lạc vô tận, bao phủ tất cả mọi người bên dưới, sát niệm vô hình làm cho bầu trời cùng lay chuyển.

Một góc sát trận Đại đế viễn cổ xuất hiện, khí cơ sát phạt tuyệt thế nối liền thiên địa đại đạo, tựa như chém giết tất cả sinh linh trên đời.

Diệp Phàm không biết tất cả Thánh tử cùng Thánh nữ có bị giam hay không, nhưng rõ rằng lần này tuyệt đối là máu chảy thành sông, sẽ dẫn tới một trận động đất lớn.

– Các ngươi muốn giết ta, cướp lấy Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh…

Diệp Phàm quét qua mọi người, nói:

– Vậy xin lỗi, tiễn tất cả các ngươi lên đường…

Đọc truyện chữ Full