TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 514: Lại chém Thánh tử

Diệp Phàm vung Âm Dương Thánh Kiếm chém chết Thánh tử Tử Phủ, đầu cùng thần thức trở thành tro tàn, chỉ còn lại một thi thể không đầu phun máu.

Một thế hệ Thánh tử kết thúc tính mạng, vốn rất có khả năng trở thành Thánh Chủ vô thượng, nhưng hôm nay đến cuối cuộc đời, trở thành bụi bặm trong lịch sử.

Có thể dự đoán được, không lâu sau chắc chắn sẽ có một trận đại loạn, đây là vị Thánh tử đầu tiên bỏ mình ở Đỏng Hoang trong những năm gần đây, nhất định sẽ gây ra một trận sóng gió.

Lạn Mộc Chùy không có một chỗ nào giống như thần kỳ, bên trên bề mặt còn có dấu bị trùng cắn, đã sắp mục nát. không có bộ dạng của vũ khí, ném xuống đất cũng không có ai nhặt.

Nhưng chính là một cái chùy gỗ nát bét này lại phát ra hỗn độn quang đánh Âm Dương Thánh Kiếm ra vết rạn, uy lực cực lớn nhiều lần hóa giải nguy cơ cho Thánh tử Tử Phủ.

Diệp Phàm cầm trong tay cảm thấy nhẹ nhàng, tựa như một cây củi gỗ, không có bao nhiêu trọng lượng, dường như hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy.

Đùng!

Hắn dùng ngón tay ấn mạnh. Lạn Mộc Chùy phát ra tiếng vang trống rỗng như gỗ mục ruỗng, nhưng mặc kệ hắn tăng lực lượng cỡ nào cũng không thể đánh nát, tính chất cực kỳ cứng rắn.

Bùm!

Hắn cầm Lạn Mộc Chùy vung lên, oong một tiếng hư không bị xé ra một cái lỗ đen lớn, một đạo hào quang hỗn độn bắn ra.

– Đây là bảo vật gì, uy lực còn lớn hơn Âm Dương Kiếm!

Diệp Phàm kinh dị.

– Khẳng định là một kiện thần vật…

Đại hắc cẩu mỏ tới, tròng mắt trợn tròn, móng vuốt nhanh chóng dò xét, cái tật tham lam bắt đầu phát tác.

Diệp Phàm biết cái tính của nó, luôn luôn phòng bị sẵn, nhấc tay đè nó xuống nói:

– Đừng có tranh cướp, nhanh chủ trì sát trận, không được để chạy một người.

Lúc này, mảnh địa vực này khắp nơi là máu. mùi tanh xông lên, không biết đã chết bao nhiêu người. cảnh tượng dọa người như đi tới lò sát sinh.

Khương Hoài Nhân, Ngô Trung Thiên cũng đi tới, nhìn Lạn Mộc Chùy mà chậc chậc kỳ lạ không thôi, không ngờ có thể phát ra hỗn độn quang, cứng rắn không aì phá được, có thể coi là thần vật.

– Thánh tử Tử Phủ đã chết…

Mấy người Liễu Khấu đều cảm thấy lớn chuyện, đó là chủ nhân Thánh địa trong tương lai, bị Diệp Phàm chém chết tươi, truyên ra ngoài thì toàn Bắc Vực sẽ gặp một trận động đất.

-Ạ…

Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục truyền đến, sát trận Đại đế viễn cổ khoáng thế vô song, hóa thành một cái máy nghiền nghiền ép thiên địa, không ngừng biến từng sinh mạng thành thịt băm.

– A….

Không ai có thể trốn chạy, cổ trận sát phạt như gió thu quét lá vàng, mỗi một lần đều chém chết một đám người, đúng là máy xay thịt.

Rất nhiều cường giả, ngay cả Hóa Long biến thứ tám, thậm chí siêu cấp cao thủ đỉnh phong cũng khó thoát khỏi trận văn Đại để cổ tiêu diệt, bùn máu lẫn lộn bột phấn xương cốt.

Trong màu đỏ tươi có lẫn những khối xương cốt trắng bệch làm người ta da đầu tê dại, cực kỳ thê thảm không nỡ nhìn.

Thế giới tu giả tàn khốc, một khi khai chiến thì không nói nhân từ, khó nói ai đúng ai sai, chỉ có sống chết cùng pháp tắc rừng rậm.

Diệp Phàm tiến tới đi đến trước thi thể không đầu của Thánh tử Tử Phủ, tháo chiếc hồ lô màu đen sau lưng hắn, cái này cũng là một kiện bí bảo.

Không nói bản thân hồ lô, chỉ riêng Thiên Âm Tuyệt Thủy cũng đã vô giá, đây là nước tử vong, ngay cả thân thể Thánh Chủ cũng bị hòa tan, không ai dám dính tới.

– Ồ, Lạn Mộc Chùy kia… rất giống cái nút lọ của cái hồ lô lớn này.

Khương Hoài Nhân mắt sắc, liếc một cái nhìn ra khác thường.

Diệp Phàm nhét Lạn Mộc Chùy vào, kín kẽ vừa lúc bịt kín miệng hồ lô đầu chùy hợp thành một thể với miệng hồ lô.

– Tạo hóa mà, cái này tuyệt đối là một kiện thần vật, ngay cả nút lọ cũng có thể phát ra hỗn độn quang, khủng bố như vậy, thế thì cái hồ lô này cũng có thể tưởng tượng được.

Đại hắc cẩu lập tức nhào lên, mắt lóe hung quang chuẩn bị cướp.

– Con chó chết bầm nhà ngươi chẳng lẽ không biết yên phận một chút hay sao?

Diệp Phàm liếc sang nó.

Trong lòng mọi người chấn động, cái hồ lô đen này tuyệt đối có lai lịch rất lớn, nút lọ cũng đáng sợ như vậy, không cần phải nói bản thể hồ lô.

– Có lẽ tiểu tử Tử Phủ này vừa lấy được hồ lô không bao lâu, đúng là phá của trời mà, lấy nút lọ hồ lô đối địch, căn bản hiểu được giá trị chân chính của nó.

Đại hắc cẩu nói.

Mấy người bọn họ sờ mó một lát, nhưng không phát hiện cách sử dụng hồ lô đen này, nó còn cứng hơn cả thần thiết, ngay cả ngón tay vàng của Diệp Phàm cũng không xuyên thủng được.

– Tuy rằng Thiên Âm Tuyệt Thủy là vô giá, nhưng mà so sánh với hồ lô đen thì không bằng chút xíu nào, dùng để chứa nó thì đúng là lãng phí.

-Ạ…

Tiếng kêu thảm thiết nối liền, đến giỜ không còn mấy người còn sống, đều bị chém thành thịt nát, một mảnh đỏ tươi thê lương máu tanh, chỉ còn sót lại mười mấy người.

Diệp Phàm rất bình thản, trong ánh mắt không có gợn sóng, lẳng lặng nhìn tất cả, hắn không ra tay thì thôi, một khi quyết đoán thì kiên quyết như thế.

– Đáng tiếc, chỉ có hai Thánh tử tới đây…

Hắn đang tìm kiếm chỗ Thánh tử Vạn Sơ.

Người sống sót chưa chắc là người mạnh nhất, Vô Thủy sát trận khiếm khuyết, chỉ có một góc nhỏ, có chỗ lực sát thương khủng bố đến tận cùng, có nơi lại tương đối yếu ớt.

– Ở bên đó!

Trong mắt Diệp Phàm chợt lóe sáng, nhanh chóng lao tới, xuất hiện trước một đống thi hài. Ở nơi đó có một người toàn thân bị máu bao phủ, nằm yên lạnh băng, không có một chút sức sống.

Hắn lăn lộn trong bùn máu, bị chôn ở bên dưới, nếu là người khác thì căn bản không cảm giác được, nhất định bị cho là một kẻ đã sớm chết.

Nhưng mà Diệp Phàm tu thành Thần Nhãn, liếc một cái liền nhìn ra hắn còn sống, căn nguyên sinh mệnh tràn đầy đang phát ra ánh sáng hừng hực, chưa hề tắt đi.

Thánh tử Vạn Sơ vậy mà lại giả chết, muốn trốn khỏi một kiếp này, hắn cũng bất đắc dĩ, đã bị buộc tới mức này.

Diệp Phàm lao tới như bóng ma, không một tiếng động vung Âm Dương Thánh Kiếm hóa thành một con rồng vỗ xuống, kiếm quang thô to chạm tới mây đen trên trời.

Xoạt!

Thánh tử Vạn Sơ hóa thành ánh sáng xanh lao lên như ánh sáng, trốn ra bên ngoài, mặt đất bị chém nát tối om sâu không thấy đáy.

– Diệp huynh, chúng ta có chút hiểu lầm.

Thánh tử Vạn Sơ lên tiếng, muốn nói gì đó, nhưng mà Diệp Phàm lại kích động bí quyết chữ Giai, vung thánh kiếm chém tới trước, căn bản không cho hắn có cơ hội.

Keng!

Một kiếm này xé rách cả bầu trời, mây đen ngập trời tan biến, ngôi sao sáng chói tụ lại như thác nước, ngàn vạn đạo ánh sáng trắng xóa đổ xuống.

Thánh tử Vạn Sơ biến sắc, hắn cảm nhận được mũi nhọn mang theo sắc bén khủng bố, tràn ngập khí tức tử vong, không thể chống lại.

Nhưng ở trong Vô Thủy sát trận, hắn không có cách nào trốn tránh, đi sai một bước sẽ là thần hình hủy diệt, hắn chỉ có thể đối mặt với kiếm quang to như ngọn núi kia.

Bí quyết chữ Giai vừa kích hoạt, chiến lực tăng lên gấp mười lần, tạo thành khí cơ hủy diệt xé nát hết thảy, Âm Dương Thánh Kiếm chói sáng như mặt trời.

Bùm!

Lòng bàn tay Thánh tử Vạn Sơ trong suốt phun máu, mở ra một cái hộp máu thê lương, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời đêm, tựa như hung linh thái cổ sống lại muốn hủy diệt vạn vật.

Thiên Yêu Huyết Hạp!

Năm đó, một vị Thiên Yêu dùng Yêu Thần huyết của mình cho con cháu tế luyện thành vũ khí lực sát thương không gì sánh bằng, máu Thiên Yêu có thể hòa tan tất cả đối thủ.

Bùm!

Lực lượng một kiếm của Diệp Phàm rất lớn, đụng vào huyết quanh lập tức đánh bay Thánh tử Vạn Sơ, miệng phun máu bay ra ngoài.

Chiến lực gấp mười xuất hiện, thế gian ai dám đối đầu?

Tương đương mười nhân vật cấp Thánh tử hợp lực ra tay, đánh vào một mình Thánh tử Vạn Sơ, hắn ở trong Vô Thủy sát trận không thể tránh né, dù là thủ đoạn nghịch thiên nhưng cũng không chịu nổi, lập tức bị thương nặng.

Nhưng mà trong lòng Diệp Phàm lại nghiêm nghị, nhanh chóng lui ra sau, Âm Dương Thánh Kiếm trong tay hắn dính phải ma huyết, vết rạn bên trên nhanh chóng lan rộng.

Rắc!

Âm Dương Thánh Kiếm gãy nát, bị Thiên Yêu Huyết Hạp hủy diệt hoàn toàn.

Cả người Diệp Phàm bùng lên ánh sáng vàng hừng hực, ngăn cản Yêu Thần huyết dính lên người, lấy ra Lạn Mộc Chùy dùng sức đánh xuống, đánh tan huyết quang vô tận.

– Bảo hạp trong truyền thuyết do Thiên Yêu tuyệt đại luyện thành, nhất định phải cướp lấy.

Ở phía sau, đại hắc cẩu lớn tiếng gào lên.

Diệp Phàm vung Lạn Mộc Chùy, một đạo hỗn độn quang đáng sợ bắn ra đánh về phía Thánh tử Vạn Sơ, giữa hư không nổ ra một cái lỗ đen.

Ầm!

Thiên Yêu Huyết Hạp dài không tới ba tấc, nhưng chứa đựng biển máu vô tận, lúc này tuôn trào sóng lớn vô biên gần như bao phủ cả mảnh thiên địa này.

Xẹt!

Diệp Phàm lấy Lạn Mộc Chùy chém ra một cái lỗ đen, dẫn biển máu vô tận vào trong đó, bắn ra thần quang thần quang chém về phía Thánh tử Vạn Sơ.

Hai người nhanh chóng đại chiến, Vô Thủy sát trận đang vận chuyển, Thánh tử Vạn Sơ mỗi bước kinh hoàng, không thể tập trung tinh thần.

Ầm!

Diệp Phàm lại thành công kích hoạt bí quyết chữ Giai, Lạn Mộc Chùy trong tay bùng lên ánh sáng, tựa như có sinh mệnh bắn ra một mảng lớn hỗn độn quang.

Đó là một cảnh tượng đáng sợ, bầu trời đêm không ngừng sụp đổ, một mảnh lỗ đen xuất hiện, Thánh tử Vạn Sơ hét to, dùng Thiên Yêu Huyết Hạp ngăn cản.

Nhưng mà chiến lực gấp mười gia tăng quá khủng bố, phá hủy hết thảy, cả biển máu đều bị nướng khô, tất cả đều tan biến.

Thánh tử Vạn Sơ ở trong Vô Thủy sát trận căn bản không tránh né được, chỉ có thể đón đỡ, ầm một cái bị hỗn độn quang quét bay ra ngoài, thân thể nứt vỡ.

Oong!

Diệp Phàm thi triển bí quyết chữ Hành, tựa như một đạo ánh sáng lao tới, trong thời gian vận chuyển chiến lực gấp mười ngắn ngủi liền tục đánh ra, vô cùng sắc bén.

Phốc!

Thánh tử Vạn Sơ miệng phun máu, lại bị hỗn độn quang quét trúng lần nữa, xương cốt toàn thân đã gãy hơn một nửa, hắn hét lớn:

– Ngươi không thể…

Ầm!

Diệp Phàm không cho hắn có cơ hội nói tiếp, chiến lực gấp mười như bão táp, Lạn Mộc Chùy chấn vỡ hư không đánh bay hắn thiếu chút thành thịt nát.

– Ngươi…

Thánh tử Vạn Sơ phun máu.

Đùng!

Diệp Phàm dùng Lạn Mộc Chùy đè lên Thiên Yêu Huyết Hạp, hỗn độn quang giam cầm biển máu vô tận, hai kiện vũ khí dính vào nhau.

Lúc này, bí quyết chữ Giai tạo ra chiến lực biến mất, nhưng mà Thánh tử Vạn Sơ cũng đã nò mạnh hết đã, ra sức chống cự.

Ầm!

Diệp Phàm vung bàn tay vàng đánh tới trước, khí cơ hủy diệt chấn động.

Rắc!

Cánh tay Thánh tử Vạn Sơ gãy nát, tiếp đó ngực lòm xuống, thân thể bị dấu tay vàng đè xuống.

Phốc!

Thân thể Thánh thể hùng mạnh cỡ nào, bàn tay vàng như cối xay rắn chắc đè lên thân thể Thánh tử Vạn Sơ, lập tức xé nát hắn thành nhiều mảnh.

Nguyên thần của Thánh tử Vạn Sơ lao ra, muốn bỏ chạy, chiếc hồ màu vàng ở giữa mi tâm Diệp Phàm hóa thành một cái đinh nhỏ màu vàng lao tới, đánh nát nó.

Lại một vị Thánh tử Đông Hoang ngã xuống, Chúa tể Vạn Sơ tương lai đã bị xóa sổ, từ nay trở thành mây bụi lịch sử, không còn tồn tại nữa.

Trong một ngày Diệp Phàm liên tục tru diệt hai vị Thánh tử, đã đủ chấn động thiên hạ, đồng thời tiêu diệt nhiều cường giả như vậy, chém tận giết tuyệt, máu thịt đầy đất, sẽ dẫn tới sóng gió ngập trời.

– Diêu Hi ở nơi nào, Thánh tử Đại Diễn Hạng Nhất Phi ở đâu, bọn họ đã tới rồi…

Hắn khẽ nhíu mày.

Đọc truyện chữ Full