Dao Trì tương đương tráng lệ và xinh đẹp tuyệt trần. Thánh sơn nguy nga, tú phong không linh dường như đi vào trong Tiên vực, khiến người ta bị lạc cùng say mê.
Núi đá chảy Thần tuyền, linh thảo mọc trên sườn núi, thụy thú nằm trong núi. Vừa có tiên khí lại có kỳ cảnh, mỹ lệ nhiều vẻ.
Nơi đây là thần thổ nổi danh đã lâu của Đông Hoang, tự nhiên cũng có long khí lượn lờ mà còn không ở số ít. Tử khí hoa quý không dưới vạn luồng, tiên vụ mông lung huyền ảo hóa hình thành rồng lớn.
Nơi ở của Diệp Phàm rất thanh nhà yên tĩnh, tinh xá ở trong một vùng Tử Trúc Lâm, có một hồ nhỏ trong vắt ở bên ngoài phong, thanh tĩnh mà yên áng.
Trúc tía như ngọc, từng đốt sáng bóng, đất trong rừng có linh dược sinh trưởng, cũng không quá dày, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài cây. Nhìn kỹ đều có dược linh mấy trăm năm, thậm chí có thể nhìn thấy cổ dược ngàn năm trở lên.
Đại hắc cẩu vừa tới chỗ này đã bắt đầu chạy lung tung, ánh mắt nhìn tới nhìn lui, nói rõ hay là mang theo tiểu bé ngắm cảnh nhưng trời mới biết nó rốt cục muốn làm gì.
– Con chó chết này vừa nhìn là biết không có ý tốt, hơn phân nửa là hướng về vườn Bàn Đào.
Lý Hắc Thủy nói.
Đại hắc cẩu sau khi tiến vào Dao Trì đều không ngừng càu nhàu, nói bóng nói gió hỏi người khác vườn Bàn Đào ở nơi nào, không không có người thì ngay cả nước miếng đều thiếu chút nữa chảy ra ngoài.
Vườn Bàn Đào của Dao Trì nổi tiếng thiên hạ, chính là linh căn cực độ nổi danh của Đông Hoang. Người thường ăn một miếng đào là có thể kéo dài mạng sống nhiều năm, đối với tu sĩ cũng rất có ích.
– Cũng không phải Bất Tử Thần Dược, đối với nó mà nói có lực hấp dẫn lớn như vậy sao?
Khương Hoài Nhân hoài nghi.
– Ngươi không nghe con chó chết kia lẩm bẩm sao, nó muốn tìm một gốc lão thụ Bàn Đào cổ xưa nhất mà không phải là những linh đào ở trong tiên viên. Ta cảm giác ít nhất có thể so với linh dược tuyệt thế hơn vạn năm.
– Ta nhớ ra rồi. Dường như gia gia ta từng nói Dao Trì có một gốc cổ thụ, là báu vật quý nhất chi sau Bất Tử Thần Dược.
Ngô Trung Thiên nói.
– Cái gì, gần bằng Bất Tử Thần Dược, đây là linh căn gì?
Liễu Khấu kinh ngạc.
– Nghe nói là từ trong Thần Khư mang ra…
Thần Khư là một trong bảy cấm địa Sinh Mệnh của Đông Hoang, ngang hàng với Bất Tử Sơn, Cổ Quáng Thái Sơ. Nó ở khu vực tây bộ Đông Hoang, thần bí khó lường.
Tương truyền nơi đó là di tích thần chi để lại, thậm chí có ghi chép nơi này nghi có Nam Thiên Môn, thiên cung nguy nga rộng lớn vô ngần không có cuối.
Nơi đó là một nơi cấm địa Sinh Mệnh, từ trước đến nay có vào mà không có ra, không ai có năng lực thăm dò hết mọi bí tán. Năm tháng đằng đẵng mấy chục vạn năm, thể gian thương hải tang điền nhưng Thần Khư lại không có biến hóa gì.
Trong thiên địa, Bất Tử Thần Dược chẳng qua có vài gốc, đều tự lựa chọn nơi ở tạm. Có thể phi thiên độn địa, hiện giờ đều tiến vào trong cấm địa Sinh Mệnh.
Tục truyền Bất Tử Bàn Đào Thụ cắm rễ trong Thần Khư, cao không quá một thước, vạn năm cũng chỉ có thể kết hai ba quả Bàn Đào Thần Dược.
– Mười mấy vạn năm trước, một vị Thánh nhân của Dao Trì từng tiến vào Thần Khư, cửu tử nhất sinh nhưng chung quy vẫn đi ra, không mang theo Bất Tử Bàn Đào Thụ nhưng lại mang về một quả Bàn Đào Thần Dược.
Dao Trì vì sao mà nổi tiếng? Người đời đều biết bọn họ có một cái suối ao, nổi tiếng thiên hạ, các Thánh địa luyện dược đều tới nơi này cầu nước. Có thể nói là một cái ao thần.
Nhất là trước thái cổ, cái ao này thần diệu nhất, nước chảy ra gần như là Sinh Mệnh Thần Tuyền, có được hiệu quả người chết sống lại xương trắng sinh ra thịt.
Sau khi vị Thánh nhân kia trở về, đem hạt giống Bàn Đào Thần Dược chôn xuống đất, mỗi ngày đều dùng Dao Trì Thần Tuyền tưới tám, cuối cùng thật sự khiến nó mọc rễ nảy mầm.
Chưa từng có một loại Bất Tử Thần Dược có thể diễn sinh ra gốc thứ hai, đều là độc nhất vô nhị. Dao Trì dùng Thần Tuyền chăm sóc, táng tạo ra một kỳ tích.
Tuy nhiên, thiên địa tiên trân thế gian vô song, chung quy là khó thể cùng tồn tại. Ngoài quả lần đầu tiên kết ra có thể sánh được Bàn Đào Thần Dược thì quả ngày sau kết ra đều không thể so sánh.
Nó có thể xưng là thiên hạ đệ nhất linh dược nhưng không thể xưng là Bất Tử Thần Dược. Bởi vì loại Bàn Đào quả này chỉ có thể giúp tu sĩ cường đại kéo dài mạng sống hơn một ngàn năm.
– Hơn một ngàn năm, cùng coi như là thần dược!
Khương Hoài Nhân ngạc nhiên thán phục.
Ngô Trung Thiên lác đầu tiếp tục nói:
– Đó là trước thái cổ, hiện giờ khẳng định không được.
– Vì sao?
Liễu Khẩu hỏi.
Trước thời thái cổ, nước trong Dao Trì gần như Sinh Mệnh Thần Tuyền. Mỗi ngày dùng nó để tưới, gốc Bàn Đào Thụ kia tự nhiên sinh cơ bừng bừng, kết quả cũng có đặc tính thần dược.
Nhưng tám chín vạn năm trước linh tính của suối ao giảm xuống không bằng quá khức, dùng nó tưới cũng không còn tác dụng lớn như vyậ.
Mà mấy vạn năm trước Dao Trì lại bởi vì nguyên nhân không biết nào đó mà bỏ qua chốn cũ thiên di tới đây, tuy nói dùng thủ đoạn nghịch thiên đem Tiên Trì chi căn cùng di dời tới nhưng dù sao cùng đã đại thương.
Ngô Đạo gia gia của Ngô Trung Thiên biết nhiều hiểu rộng, biết được rất nhiều bí tán. Hắn phỏng đoán Thần Tuyền không bằng lúc trước, Bàn Đào cổ thụ ưồng ở bên cạnh kết quả hiện nay nhiều nhất có thể kéo dài mạng sống năm trăm năm.
Diệp Phàm nghĩ tới chốn cũ Dao Trì. Hắn vì lấy được Tây Hoàng Kinh, từng cùng Hắc Hoàng xông vào, nhìn thấy Tiên Trì vứt bỏ, khắp đáy hồ đều là tử thi, đến nay đều không rõ đã xảy ra cái gì.
– Con chó chết này làm sao cái gì cũng biết. Không cần phải nói, khẳng định là hướng về thiên hạ đệ nhất linh dược rồi.
Mấy người đều không nói gì, âm thầm cầu nguyện nó ngàn vạn lần đừng gây họa, bằng không hơn phân nửa chịu không nổi.
Sau nửa canh giờ, đại hắc cẩu cống tiểu bé chở về, buồn bă iu xìu, không một chút tinh thần. Nhìn thấy bộ dạng nó như vậy, mấy người đều thở phào một cái.
– Ngươi đi đâu vậy?
Diệp Phàm hỏi.
– Du sơn ngoạn thủy, xem mỹ nữ tám!
Đại hắc cẩu tức giận đáp.
– Chó chết, ngươi sẽ không thật sự đi rình coi Dao Trì tiên tử tắm chứ. Có phúc cùng hưởng, dẫn chúng ta đi nhìn một cái.
Hai mắt Liễu Khấu tỏa sáng.
– Con bà nó, ngươi cho là bổn hoàng lưu manh như ngươi sao!
Đại hắc cẩu càng buồn bực.
– Cẩu cẩu đi trộm đào, kết quả bị người bắt được, vội chạy ra ngoài.
Tiểu bé giọng giòn tan đáp.
– Chỉ biết ngươi không làm chuyện tốt, bớt đi gây họa!
Mấy người cùng nhau quở trách nó.
– Con bà nó, con khỉ chết bầm. Nếu không phải là nó giành trước một bước, rút dây động rừng, người của Dao Trì khẳng định không thể phòng bị được bổn hoàng.
Đại hắc cẩu căm giận không thôi.
– Ngươi đây là logic cường đạo gì, đi trộm Bàn Đào còn có lý, làm sao còn dính dáng tới Đấu Chiến Thánh Viên…
– Bất Tử Bàn Đào Thụ ở niên đại thái cổ nắm giữ trong tay của Vương thái cổ dòng tộc Đấu Chiến Thánh Viên, con khỉ chết bầm kia tính kẻ trộm không thay đổi, hiện giờ lại nhòm ngó.
Đại hắc cẩu nguyền rủa:
– Con khỉ chết bầm không dám đi tìm gốc Bất Tử Bàn Đào Thụ chân chính ở Thần Khư, lại chạy đến nơi đây góp náo nhiệt, cướp đoạt sinh ý của bổn hoàng.
Bọn Diệp Phàm tới Dao Trì đã vài ngày nhưng sự kiện vẫn còn chưa bắt đầu, giống như còn có nhân vật trọng yếu chưa đến đông đủ.
Ngoài một số nơi đặc biệt ra, bọn họ rất tự do, hành động cũng không bị hạn chế, tham quan khắp nơi trong vùng cổ địa này.
– Ca ca, ở kia có một con khỉ.
Tiểu bé kéo áo Diệp Phàm.
– Ở đâu có khỉ? Bổn hoàng hận nhất là khỉ, quá khứ như vậy hiện tại cùng thế.
Đại hắc cẩu kêu lên.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi phi thường cường đại, thân thể vàng óng đứng ở cách đó không xa. Hắn rất rán chắc, tràn ngập cảm giác lực lượng, ánh mắt như đuốc sáng ngời có thần.
– Đấu Chiến Thánh Viên…
Trái tim Diệp Phàm nhảy dựng. Hắn dùng Thần Nhãn nhìn ra bản thể người này, toàn thân bộ lông hoàng kim dày đặc, mắt lửa ngươi vàng. Nó không ngờ thay đổi tướng mạo, lẫn lộn đi vào.
Đây là một kẻ không tầm thường. Thân là Vương tộc thái cổ, tuy rằng còn chưa trưởng thành nhưng đã mơ hồ có khí thế lực ép đại năng, tới đây làm gì?
Diệp Phàm kinh dị phát hiện, một gã Thái thượng trưởng lão của Dao Trì khách khí tiễn con khỉ đi ra, hiển nhiên cũng có phát hiện nhưng lại cũng không vây giết.
– Ngươi nhận ra ta?
Con khỉ mở miệng. Lúc này hắn hóa thành hình người, thanh âm rất trẻ, không phải là ngôn ngữ thái cổ, đã biết nói tiếng người.
Diệp Phàm gật đầu lẳng lặng nhìn hắn. Đấu Chiến Thánh Viên là hắn cắt ra từ trong kỳ thạch, hai người có nhân quả rất lớn.
– Ngươi không sợ Nhân tộc vây giết sao?
– Thiên địa thay đổi, chủng tộc thái cổ sắp sống lại. Nếu bọn họ vây giết ta, tương lai khẳng định sẽ có Vương thái cổ diệt Thánh địa. Bọn họ biết những điều này.
Con khỉ rất trấn định.
– Ngươi tới muốn làm gì?
Lúc này đám Khương Hoài Nhân cũng biết đây là con Đấu Chiến Thánh Viên đại náo Thần Thành kia, đều kinh hãi không hiểu.
– Ta muốn tới Bàn Đào cổ thụ của Dao Trì cứu người.
Con khỉ rất trực tiếp, ánh mắt sáng ngời:
– Ta biết trên người ngươi có hạt giống Kỳ Lân. Nếu ngươi tặng ta, tương lai ta trả ngươi một cái đại ân tình.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động. Con khỉ này rất không tầm thường, thể chất đặc thù, một khi vận chuyển thiên công khiến Thánh huyết của hắn đều sôi trào, không biết có nhân quả gì. Hắn tự nhiên không muốn trở mặt, hy vọng kết giao.
Rất nhanh bọn họ nói chuyện với nhau, không khí coi như hòa hợp. Diệp Phàm uyển chuyển biểu lộ hạt giống Kỳ Lán không còn, tuy nhiên có thần vật khác có thể thay thế.
– Ta từng nói với người của Dao Trì, nếu có thể dùng máu của Vương thái cổ tẩm bổ một khối Thạch Vương một tháng, bọn họ đáp tặng ta một quả Bàn Đào Thần Dược.
Con khỉ nói.
Bọn Liễu Khấu đều líu lưỡi. Các tiên tử của Dao Trì thật đúng là cao thủ đàm phán. Dùng máu của Vương thái cổ tẩm bổ Thạch Vương một tháng, đây thật đúng là giá trên trời kinh thế.
Đương thời làm sao còn có thể tìm được một Vương tộc thái cổ thuần khiết như vậy, toàn thân đều là báu vật, đặc biệt tinh huyết quý nhất.
– Ta cần Nguyên Thuật của ngươi trợ giúp, đem vương huyết rót vào trong Thạch Vương.
Con khỉ mở miệng.
– Chuyện này không thành vấn đề, cũng không phải rất khó.
Diệp Phàm gật đầu.
– Dao Trì thật biết buôn bán, ta tưởng là một đám tiên tử áo trắng, kết quả cũng đều là người có máu có thịt.
Khương Hoài Nhân lẩm bẩm.
– Đừng nói lung tung. Tương đối mà nói, bọn họ không tranh với đời, siêu việt tất cả môn phái.
Ngô Trung Thiên trách mắng, không cho hắn nói lung tung.
– Được, hiện tại chúng ta đi gặp người của Dao Trì.
Con khỉ gật đầu.
Người thừa kế Nguyên Thiên Sư cùng Đấu Chiến Thánh Viên dắt tay nhau mà tới, Dao Trì tiếp đài phi thường long trọng. Vài vị Thái thượng trưởng lão tự mình ra đón, Dao Trì Thánh nữ ngồi tiếp ở bên cạnh.
– Tảng đá này rất đặc biệt, rất không giống với những Thạch Vương khác. Chúng ta cũng không muốn phong ấn mà là hy vọng thai nghén ra sinh mệnh.
Một vị Thái thượng trưởng lão nói.
Ngày xưa một vị Thánh nhân viễn cổ của Dao Trì để lại tảng đá này, tràn ngập chờ mong, một mực truyền thừa đến nay.
Dao Trì Thánh nữ thướt tha đi trước dán đường, không linh như tiên, lưu động ra vô tận thần vận. Vẻ đẹp này có thể khiến lòng người yên lặng và an lành.
Mấy vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì đi cùng, dẫn bọn họ tới trọng địa của Dao Trì – Tiên Trì, đây là nguồn gốc cái tên của bọn họ.
Phía trước hơi nước mênh mông, bốn phía chim hót hương hoa, dường như thế giới thần thoạt. Trân cầm dị thú giống như Tam Túc Kim Ổ, Hỏa Phượng Hoàng, Kỳ Lán lui tới ở phụ cận.
– Gốc Bàn Đào cổ thụ kia quả nhiên lại kết quả rồi!
Đại hắc cẩu nói thầm.
Bên bờ Tiên Trì có một gốc cây cổ thụ, cứng cáp như rồng có sừng, cao tới mấy chục thước, duỗi thân lên vòm trời, xanh um tươi tốt, bên trên có kết mấy quả.
Mùi thơm ngào ngạt, vừa ngửi khiến người ta thấy lỗ chán lông toàn thân thư giãn, thấm vào ruột gan. Vừa nhìn đã biết là bảo dược tuyệt thế.
Bất Tử Bàn Đào Thụ trong Thần Khư cao không quá một thước, cây này mặc dù cao lớn như thế, sinh trưởng mười mấy vạn năm nhưng vẫn không thể so sánh.
Dưới gốc Bàn Đào cổ thụ có một tảng đá trong suốt, trên có cửu khiếu bát khổng, phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, thoạt nhìn phi thường thần dị.
– Con bà nó, không ngờ có một tảng đá như vậy.
Đại hắc cẩu khiếp sợ, không kim nổi kêu lên.
Dưới gốc Bàn Đào cổ thụ cạnh Tiên Trì còn có mấy người đang quan sát, trong đó một người Diệp Phàm nhận biết, chính là Âu Dương Diệp vô tận tiếp cận cảnh giới Nguyên Địa Sư. Lúc ở Thần Thành chính là lão già này nhận ra hắn mới khiến hắn có đại họa sát thân.
Âu Dương Diệp cùng nhìn lại, trong mắt sáng tối không ngừng, không biết suy nghĩ cái gì, khóe miệng lộ ra một tia ý cười thản nhiên, không biết suy nghĩ cái gì, đầy thâm ý.
Diệp Phàm rất chán ghét người của thế gia Nguyên Thuật cổ, cũng không để ý đến.
-Hừ!
Đấu Chiến Thánh Viên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay, vươn một bàn tay màu vàng chộp về phía trước nói:
– Ngươi lại dám có sát ý đối với bằng hữu của ta, muốn chết sao?