Mấy ngày nay không ngừng có đại giáo tạo áp lực, không cho Dao Trì che chở Diệp Phàm, dù chưa chính xác nói rõ, nhưng cùng ám chì thực rõ ràng.
Diệp Phàm chuẩn bị đi xa, không nghĩ làm cho Dao Trì khó xử.
– Cửu Bí đều thất lạc ở nơi nào, Đông Hoang còn có sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm.
– Không sai biệt lam đều cắt đứt kế thừa, ngươi có thể tìm được ba bí ở Đông Hoang đã là may lam rồi.
Đại hắc cẩu thở dài.
– Phải không, một khi đã như vậy, đúng thời điểm rời Đông Hoang rồi! Chúng ta đi tới một vùng thiên địa khác!
Diệp Phàm làm ra quyết định như vậy.
Tái kiến, Đông Hoang!
Diệp Phàm quyết định rời phiến đại địa mênh mông này, bước trên hành trình mới.
Trước khi rời đi còn có một số việc phải xử lý.
Sau đó không lâu, bọn họ vượt qua hư không, đi vào bên ngoài Thái Huyền Môn ở Nam Vực, nhưng không đi vào, mà chi truyền vào một phong thư cho Lý Nhược Ngu lão nhân.
Hiện giờ. Hoa Ván Phi thoát đi, đều là một tay Diệp Phàm tạo thành, hắn không tiện đi vào môn phái đó, nhưng lo láng cho Trương Vãn Xương, sợ hắn sẽ bị người bát cóc giống như Y Y.
Bởi vậy, hắn đặc biệt tới đây, gửi lên một phong thư nói rõ cho Lý Nhược Ngu lão nhân biết để phòng ngừa.
Làm xong hết thảy, Diệp Phàm thở phào một cái, chuẩn bị rời xa Đông Hoang.
– Hu hu… Bé không muốn tách xa cùng đại ca ca!
Có bé khóc oa oa, níu một góc áo Diệp Phàm, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, thương tâm rơi lệ không chịu buông tay.
– Ta phải đi một nơi rất xa, có thiên nan vạn hiểm, chờ ta ổn định xong, lại đến tiếp đón các ngươi.
Diệp Phàm ngồi xổm xuống, dịu dàng an ủi, giúp bé lau sạch nước mát trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
– Nhưng, bé thật sự nhớ đại ca ca…
Tiểu tử kia hai mắt đẫm lệ nức nở, điềm đạm đáng yêu, nói cái gì cũng không muốn chia tay.
– Đế hắn đi đi! Không lâu sau ta cùng đi với bé tim hắn!
Đại hắc cẩu ở bên cùng khuyên nhủ.
– Không lâu sau là thời gian bao lâu, vì sao không đi bây giờ luôn?
Có bé rơi lệ, mặc dù đang hỏi đại hắc cẩu, nhưng đôi mắt đầy trông mong nhìn Diệp Phàm.
Tiểu tử kia lưu luyến không rời, trải qua mọi cách khuyên bảo, mới mặt đầy nước mát gật đầu, nói:
– Đại ca ca! Huynh phải sớm một chút tới đón bé nha!
– Cẩu cẩu, hu hu… Không được nói dối, đại ca ca nếu không về, ngươi phải dẫn ta đi tim hắn!
Có bé không ngừng rơi lệ, lại bát đại hắc cẩu thề.
– Đây là mấy tấm trận thai lớn, vượt qua đại vực không thành vấn đề, cùng đủ ngươi dùng vài lần!
Đại hắc cẩu giao cho Diệp Phàm một số trận thai, bảo hắn thu vào trong đỉnh.
– Ngươi định đi đâu?
Diệp Phàm hỏi.
– Trở về Tử Sơn nhìn thử xem, nếu có thể mở ra, ta mang bé đi vào dạo vài vòng!
Đại hắc cẩu lưng cống cô bé nói.
Diệp Phàm lập tức lộ ra thần sắc khác thường, nhìn thẳng vào đại hắc cẩu, nhưng cũng không nói gì.
– Đừng nhìn ta như vậy!
Đại hắc cẩu lẩm bẩm, rồi sau đó nói:
– Ta biết ngươi nghĩ đến Vô Thủy Kinh, nhưng ta cũng không có cách nào mở ra, hơn nữa, hơn phân nửa không tliích hợp ngươi tu luyện, ngươi sớm một chút cố gang sinh ra Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai đến đây đi, Trên thực tế, công pháp tu luyện của ngươi hiện giờ đều là các huyền pháp Bí Cảnh mạnh nhất, tuyệt đối không kém so với bất cứ cổ kinh nào!
– Đại ca ca! Huynh phải bảo ưọngnha, sớm một chút tới đón bé…
Tiểu tử kia giơ cánh tay nhỏ bé, dùng sức vẫy vẫy, lệ rơi không ngừng.
– Hữu duyên còn có thể gặp lại!
Đại hắc cẩu giống như một tia chớp màu đen chở tiểu bé biến mất ở cuối chán trời mờ mịt.
“Chuyện Đông Hoang đã xong, ta nên rời đi rồi.” Diệp Phàm tự nói, đi vô mục đích trong một tòa cổ thành.
– Thánh thể không tự chém tu vi, không thể lưu lại họa lớn này!
– Người này không thể lưu lại ở thế gian!
Dọc theo đường đi, hắn nghe được rất nhiều lời bàn tán như vậy, khi vào khu vực thuộc Vạn Sơ Thánh Địa là kịch liệt nhất, gần như phải phát ra Tất Sát Lệnh.
Ngầm nghĩ cẩn thận, bọn họ không thể không giận, Thánh tử bị Diệp Phàm giết chết, Thánh chủ ngã xuống ở Vạn Long Sào, Thánh nữ Triệu Yên Nhiên bị thiên kiếp đánh chết.
Mối hận lớn như vậy, bọn họ như thế nào chịu từ bỏ ý đồ?
Ngoài ra, Tử Phủ Thánh Địa, Đạo Nhất Thánh Địa cùng đều phẫn nộ, tất cả đều đang tìm kiếm tung tích hắn.
Vả lại, Diệp Phàm biết một tin tức khác, Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi gần đây thực lực tăng tiến vùn vụt, đột phá trở thành cường giả Hóa Long biến thứ hai.
– Thánh tử của đại giáo ta thật đúng là kỳ tài, tuổi trẻ như thế đã trở thành cường giả Hóa Long biến thứ hai, có mấy người có thể làm được?
Một vị Thái thượng trưởng lão của đại giáo đó nói với người khác.
– Thật đúng là kỳ tài!
Mọi người ngạc nhiên thán phục.
Nên biết rằng, Thánh tử một khi đạt tới Hóa Long biến thứ hai tuyệt đối rất khủng bố, cường đại hơn xa so với người bình thường, có thể vượt vài cái cảnh giới giết người.
Thái thượng trưởng lão của Đại Diễn Thánh Địa rất kiêu ngạo, mơ hồ trong lời nói lộ ra hiện giờ Hạng Nhất Phi có thể lực áp Thánh thể, là nhân tài kiệt xuất của
thế hệ trẻ.
– Hạng Nhất Phi hắn còn sống?
Diệp Phàm kinh ngạc, trong nháy mắt hiểu được, người này vượt qua thiên kiếp, chiếm được lợi ích rất lớn đã đột phá một cái cảnh giới.
Hạng Nhất Phi đầu tiên là đổ máu đêm hôm đó, muốn đi vào Vô Thủy sát trận giết hắn, lần này lại cùng nhiều Thánh tử như vậy chung sức thi hành thủ đoạn độc ác, thiết hạ kết cục phải chết đối phó hắn.
“Không nghĩ tới, hắn lại độ kiếp thành công, tuy nhiên tuyệt không thể lưu lại hắn.”
“Trốn thoát còn đột phá, ta cùng phải đưa ngươi ra đi!” Diệp Phàm nở nụ cười lạnh, người này nhất định phải diệt trừ.
Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi đột phá đến Hóa Long biến thứ hai, khiến cho thiên hạ chấn động, rất nhiều người đều tán thưởng.
Mặc kệ nói thế nào, không có người nào biết rõ tu vi của Diêu Quang Thánh tử và Cơ Hạo Nguyệt, trước mắt hắn là Thánh tử thứ nhất được phát hiện là Hóa Long biến thứ hai.
Đêm khuya, mưa to giãn giụa, Diệp Phàm cầm trong tay quyền trượng màu vàng giống như một Ma Thần xuất hiện trong một tòa trấn nhỏ, trải qua nửa tháng cố gang, hắn truy tìm được hành tung của Hạng Nhất Phi.
“Còn dám ra ngoài lịch làm…” Diệp Phàm cười lạnh, hắn có Thần Nhãn, ngày đó biết được rõ ràng thân phận của hắn.
“Ầm!”
Điện mang lóe ra, mưa to rơi tầm tả, Diệp Phàm cầm trong tay quyền trượng Thiên Đỉnh, đứng trước nhà trọ, vô tận sát khí tập trung vào Hạng Nhất Phi.
– Người nào?
Đại Diên Thánh tử cả kinh kêu lên, phóng lên cao.
– Chính là người tới giết ngươi!
Diệp Phàm từ trong màn mưa to đi tới, mỗi một bước hạ xuống, trấn nhỏ đều rung chuyển một hồi.
– Là ngươi, Diệp Phàm!
Đại Diễn Thánh tử cả kinh, tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, hắn nhìn thấy chán thân Diệp Phàm giữa màn mưa lớn.
– Không sai!
– Diệp huynh! Ngươi đây là ý gì?
– Tiên ngươi ra đi!
“Âm!”
Sát ý vọt lên ngập trời, mưa to như trút nước, màn mưa che phủ trời đất một mảnh tối đen, Diệp Phàm cầm trong tay Sát Thủ Quyền Trượng đánh ra.
“Keng!”
Bắn ra hào quang chói mát, Đại Diễn Thánh tử đánh trả, đại chiến một trận cùng Diệp Phàm!
Thần mang ngút trời, sát khí xông thẳng lên trời cao, trong màn mưa đêm tiếng sấm, tia chớp, kiếm ảnh, đao quang, kinh động cả tòa ưẩn nhỏ.
Đại chiến kịch liệt, hàn quang bắn ra bốn phía, chiếu sáng cả bầu trời đêm, “A…”
Đại Diễn Thánh tử kêu to. Hoàng Kim Thánh Kiếm trong tay bị Sát Thủ Quyền Trượng đánh nát tả tơi, tiếp theo “phắc” một tiếng vang nhỏ, đầu của hắn bị chém
rơi xuống.
Diệp Phàm rời đi trong mưa đêm, chim sâu vào trong màn mưa tầm tả, lưu lại trong lòng rất nhiều người một cái bóng giống như Ma Thần.
Ngày thứ hai, tin tức truyền ra, thế nhân đều kinh hoàng, mọi người còn đang ngạc nhiên thán phục Đại Diễn Thánh tử làm thế nào đột phá tới cảnh giới rất cao.
Ket quả, chưa qua bao lâu. Hạng Nhất Phi đã bị người chém chết, rất nhiều người đều rõ ràng nghe được, hắn hô lên tên Diệp Phàm, tự nhiên hiểu là người phương nào gây nên.
Thánh thể quá cường thế, căn bản không có gì cố kỵ!
– Trời ạ! Thánh thể quá lớn mật, công khai đến chém Thánh tử, hắn muốn làm
gỉ?
Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi bị chém ở một tòa trấn nhỏ, chỉ để lại một khối thi thể không đầu, làm cho rất nhiều người kinh sợ.
Thời đại Thánh thể sắp tới rồi sao? Hắn hiện tại căn bản không thèm che giấu.
– Còn dám âm thầm đuổi giết ta, ta từng bước từng bước tiêu diệt tất cả truyền nhân của các ngươi!
Ngay tại ngày đó, Diệp Phàm phóng ra một câu nói như vậy.
Câu nói này vừa truyền rộng ra, Đông Hoang “ồ” lên, Thánh thể không sợ, hoàn toàn không sợ bất cứ ai!
Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi bị giết chết, đây là một cái tát trắng trợn vào mặt, Không lâu trước đó mọi người còn đang ngạc nhiên thán phục, nảy sinh ra một vị kỳ tài, kểt quả chi giây lát đã bị chém chết.
Dan tới chấn động thiên hạ, đại giáo các nơi đều chú mục, Diệp Phàm không chỗ nào cố kỵ, chủ động ra tay, khiển không ít người đều trong lòng kiêng kị.
Ta đánh không lại lão, nhưng ta lại có thể giết chết truyền nhân của các ngươi, đây rõ ràng là Diệp Phàm truyền ra một loại tín hiệu rất nguy hiểm.
Trong các Thánh địa, tự nhiên có một số người đều âm thầm hành động muốn tim ra Diệp Phàm, đánh hắn chết tươi, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Mưa bụi lượn lờ, núi xa mờ ảo như than vẽ, non sông tươi đẹp, nước từ trên núi chảy xuống, thanh tĩnh tường hòa, như một bức tranh thủy mặc.
Diệp Phàm một đường đi về hướng tây, vẫn không vội vã chạy đi, hiện giờ tu luyện cũng không phải bế quan là có thể thành, cần hiểu được thiên địa tự nhiên.
Xem chim nhạn kia bay về phương nam, nước chảy đi xa, nghe mưa rơi trên lá, hoa rơi xào xạt, trôi theo khe suối đá, có khi cùng sẽ có một loại lĩnh ngộ.
Cứ như vậy hắn rong chơi theo dòng nước từ trên núi chảy xuống, lửng thững dạo chơi, thể xác và tinh thần đều vô cùng thoải mái, buông xuống tất cả án oán tinh cừu, siêu thoát mà đi.
Đây là một loại yên tĩnh của tâm linh, không cầu mỗi thời mỗi khắc đều bảo trì, chỉ cần có một loại lĩnh ngộ như vậy.
– Buông bỏ hết thảy, ngay cả sông núi đều càng tươi đẹp.
Diệp Phàm tự nói, đứng thẳng trên chiếc thuyền con, du hồ dưới mưa phùn trong màn sương mù.
Tu sĩ không phải tiên, mọi người đều có thất tinh lục dục, cần thể nghiệm đủ loại hồng trần, quy về tự nhiên như vậy, là một cuộc sống siêu nhiên, cùng một loại tâm tình.
– Công tử vừa thấy chính là người bận rộn, ngày thường khó có được thời gian thanh nhàn.
Lão ngư nông chủ nhân chiếc thuyền nhỏ nói.
Trong khoang chiếc thuyền nhỏ bếp lò đỏ rực, lão ngư nông lấy tài liệu ngay tại chỗ, làm vài món đồ ăn cá trong hồ, lại lấy ra Hoàng tửu, bày ra trên bàn gỗ.
Diệp Phàm ngồi xuống bên bàn, vừa thưởng thức cảnh mưa bụi trong hồ, vừa khẽ uống một ngụm, rất là ung dung tự đắc, trong lòng một mảnh yên binh.
– VỊ nhân huynh này thật hào hứng!
Ở trên hồ, dưới mưa bụi, một chiếc thuyền nhẹ rè nước chầm chậm chạy tới, đúng là Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt của Cơ gia.
Ở trên thuyền nhỏ còn có Cơ Tử Nguyệt đôi mắt trong sáng, răng trắng tinh, bọn họ cùng thưởng thức cảnh hồ ở dưới mưa bụi, tuy nhiên không có uống rượu, cũng không có ngư phu chèo thuyền.
Diệp Phàm nở nụ cười, cầm chén rượu ra ý mời sau đó uống một hơi cạn sạch, hắn không lộ mặt thật, đối mặt với hai người cùng làm như không quen biết.
Hơi nước tràn ngập, sóng nước lượn lờ, trong hồ mờ mờ, xa xa lại một chiếc thuyền con bơi tới, phía trên đứng một người nam nhân tuổi còn trẻ, một thân áo xanh, mái tóc đen nhánh, hắn dường như hòa nhập trong thiên địa tự nhiên, có một loại thần vận kỳ bí.
Diệp Phàm kinh ngạc, đúng là Diêu Quang Thánh tử, không hề giống như quá khứ thần hoàn bao bọc toàn thân, chói sáng lóa mắt, mà nay hắn có chính là tự nhiên thoát tục.