Xích!
Những đạo thần quang nối đuôi vọt lên, đan xen trên trời cao hình thành một vùng sát trận giảo sát về hướng Diệp Phàm, sát khí xông lên tận trời.
Tường thành rất cổ xưa, trận văn vô tận vào giờ khắc này tất cả đều hiện lên, lạc ấn trong hư vô như ký hiệu thần quỷ, huyền ảo khó lường, khiếp thần hồn người.
Diệp Phàm hút sâu một ngụm khí lạnh, triển khai bí chữ Hành rất nhanh rút lui ra ngoài, tránh thoát một kích kinh thế.
Trận văn của tòa cổ thành này thật đáng sợ, hắn phỏng chừng ít nhất là do đại năng tuyệt đỉnh bày ra, tồn tại vô tận năm tháng. Năm đó nơi này có nhân vật cấp Thánh chủ tọa trấn.
– Kích hoạt trận văn, thủ hộ cổ thành, đánh gục ác địch đến xâm phạm.
Nam nhân trung niên trên tường thành cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm trong không trung hạ lệnh.
Xoát!
Tòa thành trì tàn phá này quả nhiên có cổ quái, có thể tập trung tất cả lực lượng thần văn công kích vào một điểm, uy lực lớn vô cùng. Vào giờ khắc này tụ thành một luồng thần quang sắc bén như một thanh thiên kiếm chém ra ngoài.
Keng-
Kiếm quang thật lớn dài ngàn trượng lập tức bổ nứt bầu trời, có thể sánh ngang một kích của nhân vật cấp Thánh chủ, chùm sáng chói mắt.
Nếu là người bình thường hơn phân nửa sẽ nuốt hận, bởi vì cổ thành dao động quá nhanh, chùm tia sáng trong chớp mắt chém ra ngoài rất khó né tránh.
Nhưng Diệp Phàm lại không nằm trong số này. Hắn có tu bí chữ Hành trong Cừu Bí, đại biểu cho thành tựu cao nhất trong lĩnh vực này, trống rỗng biến mất lưu lại một đạo ảo ảnh.
– Các ngươi dĩ hạ phạm thượng, tội không thể tha!
Diệp Phàm như một đạo phù quang, vù một tiếng bổ nhào xuống dưới.
– Muốn chết! Nửa bước đại năng cũng không dám cường công!
Nam nhân trung niên cười lạnh, mang theo một tia trào phúng kích hoạt tất cả trận văn. Hắn đứng trên tường thành lù lù bất động.
Xoát! Xoát! Xoát!
Cả tòa cổ thành giống như là sống lại, như một gã kiếm khách tuyệt thế quét ngang ra từng đạo kiếm quang. Tất cả đều dài đến hơn một ngàn trượng, thần quang chém phá mây bay loạn.
Ánh mắt Diệp Phàm sáng rực lên. Tòa thành trì này thật sự rất bất phàm, không biết là nhân vật tuyệt đỉnh như thế nào để lại. Là một nơi tốt dự trữ nuôi dưỡng tinh hoa thiên địa.
Nó đang rút tinh hoa địa mạch chuyển hóa thành lực công kích tuyệt thế, như một vị Thánh chủ đang chiến đấu khiến trong lòng hắn chấn động, rất đáng giá nghiên cứu.
Cả ngàn chùm tia sáng quét ra, ngay cả ruồi bọ đều dập nát nhưng Diệp Phàm lại tới gần, thân pháp quỷ dị giống như xuyên qua gợn sóng, phá tan quầng sáng tiến vào trong thành.
-Ngươi…
Trên tường thành cổ một mảnh đại loạn, tất cả mọi người không biết hắn làm như thế nào, như tiến vào chỗ không người, xuyên qua trận văn tiến vào trong thành.
Ống tay áo Diệp Phàm có chút rách nát, cho dù vận chuyển bí chữ Hành lựa chọn một nơi tường thành tổn hại từ chỗ trận văn không trọn vẹn nhảy vào vẫn bị kiếm quang bổ trúng.
Nếu không phải thân thể hắn vượt qua Thánh chủ, một kích vừa rồi đã khiến cho hắn bị thương. Giá trị của tòa cổ thành này rất cao, bí chữ Hành của hắn trước khi có đột phá mới chỉ có thể tiến vào một cách khó khăn.
Diệp Phàm không nói gì, bước dài lên trước, cả con đường lớn đều run rẩy. Đám người kia đều biến sắc, lộ ra hung quang tế ra binh khí.
– Đây là lãnh địa Tiêu Thái sư ban cho huynh trưởng ta, ngươi muốn cướp đoạt sao?
Nam nhân trung niên hét lớn.
Diệp Phàm lười nói võ nghĩa với hắn, há mồm phun ra một đạo kim liên hóa thành một đạo hào quang vọt qua muốn trấn áp hắn.
Xoát!
Nam nhân trung niên rống to một tiếng, tế ra một tòa bảo tháp lung linh, lay động ra một vùng hào quang rực rỡ nghênh đón nhưng làm sao có thể ngăn được kim liên do một hơi Tiên Thiên của Diệp Phàm hóa thành.
Choảng!
Linh Lung Tháp đương trường bị xuyên qua, trở thành một đống sắt vụn rơi rụng trên đường. Nam nhân trung niên “thịch thịch” lui ra phía sau, lộ ra thần sắc khó tin.
Tinh khí Tiên Thiên của Thánh thể vô kiên bất tồi, căn bản không phải hắn có thể lý giải. Diệp Phàm ngay cả nhân vật Hóa Long biến thứ sáu đều có thể chém giết thì không chi nói là hắn nữa.
Ba!
Một hơi Tiên Thiên hóa thành liên hoa hạ xuống đánh bay hắn ra ngoài, đập mạnh lên tường thành đứt gân gãy xương, rốt cục không bò dậy nổi.
– Không nên!
Nam nhân trung niên hoảng sợ kêu to, cảm thấy trêu chọc vào một vị sát tinh, là một người căn bản không thể dây vào.
Xích… Xích…
Diệp Phàm liên tục điểm chi cố định mấy chục tên binh lính không thể nhúc nhích. Hắn lộ ra một tia cười lạnh nói:
– Chỉ bằng vào đám ô hợp các ngươi cùng muốn ra oai phủ đầu với ta?
– Tha mạng, chúng ta vô ý mạo phạm, đều là do Thánh chủ phân phó.
Rất nhiều người e sợ, lên tiếng cầu xin, tu vi bọn họ đều rất thấp.
– Người nào dám đến Lư Thành ta giương oai?
Một thanh âm uy nghiêm vang lên, trong phù Thành chủ lao ra một luồng dao động khủng bố, một đạo thần quang rất nhanh bay ra.
Một thanh phi kiếm đài bằng bàn tay sáng như nước hồ thu, vô cùng sắc bén, lãnh mang bắn ra bốn phía hóa thành một đạo điện quang chém về phía cổ Diệp Phàm.
Quỹ tích nỏ xẹt qua một vùng mơ hồ, hư không đều vặn vẹo. Có thể thấy được tốc độ của nó cực nhanh và lực lượng to lớn khiến người ta kinh sợ.
Keng-
Diệp Phàm tay không đón đỡ, phát ra một chùm tia lửa sáng lạn, phi kiếm gào lên rơi thẳng xuống, hai tay hắn kẹp lấy dùng sức chấn động.
Rắc! –
Một món bí bảo vượt qua muôn ngàn thử thách, trải qua cao thủ tâm huyết tế luyện từ đây bị hủy diệt trở thành một đống vụn sắt.
– Đây… Yêu nghiệt! Đây là người phương nào?
Mọi người cứng họng.
Tu vi của Thành chủ là Hóa Long biến thứ sáu, phi kiếm tính mạng giao tu mới vừa tế ra đã bị người ta hủy diệt. Thiếu niên trước mắt này cũng quá khủng bố.
Xoát!
Một người trung niên xuất hiện. Hắn là chủ của Lư Thành, mặt trầm như nước nói:
– Đây là lãnh địa của Tiêu gia ta, ngươi đang khiêu khích uy nghiêm của Tiêu Thái sư sao?
– Từ nay về sau thành này đổi chủ. Đừng nói cho ta là các ngươi không biết, muốn giả bộ hồ đồ ta dùng nắm tay nói cho các ngươi.
Diệp Phàm trực tiếp vọt qua, nói:
– Không phải ngươi muốn ra oai phủ đầu với ta sao? Ta đến nói cho ngươi, có một số người không thể mạo phạm!
Ầm!
Nắm tay hắn không có hào quang nở rộ nhưng lại lực lượng nát hư không, chí dương chí cương, lực đạo không gì sánh nổi. Nơi nắm tay đi qua hư không sụp đổ, đáng sợ vô cùng.
Choàng! Đỏng…
Các loại pháp khí bay ra ngăn cản Diệp Phàm nhưng dưới nắm tay của hắn hết thày đều phí công, đều hóa thành mảnh vụn. Trên mặt đất xuất hiện một đống đồng nát sắt vụn lớn.
Trung niên Thành chủ hoàn toàn ngây dại, nơi nào ra mắt thân thể cường đại như vậy, cho rằng đụng phải nhân vật cấp Thánh chủ, quên vận dụng pháp lực cường đại của mình.
Ầm!
Tốc độ Diệp Phàm mau lẹ biết bao, lập tức tới gần, một quyền đánh lên cằm hắn. Tức thì răng bay tán loạn, hắn như rối gỗ bay xa trăm trượng.
Đông!