TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 45: Kim chủ, bao tôi đi! (25)

<[email protected]> Chương 45Kim chủ, bao tôi đi! (25)

Tịch Mặc thật không ngờ lại có chuyện như thế này xảy ra, xem những tấm ảnh trên mạng rất lâu mà mãi không lấy lại được tinh thần.

Anh biết Hạ Huyên không phải như những gì mà cô ta biểu hiện ra bên ngoài, nhưng anh không bao giờ ngờ được rằng một thiên kim tiêu thư lá ngọc cành vàng, luôn kiêu ngạo tự đắc, chẳng coi ai ra gì đó lại từng là hung thủ giết người.

“Tịch tổng, có điện thoại của chủ tịch Tịch”. Trợ lý cầm điện thoại đi tới, nói chuyện cũng không dám nói to thở mạnh.

BOSS hiện tại còn đáng sợ hơn trước đây.

Tịch Mặc đập “phạch” vào cái máy tính rồi nhận lấy điện thoại từ tay trợ lý.

“Ba.”

“Triệu kiến cuộc họp gấp, hủy hôm ước với Hạ Huyên.” Giọng nói và hơi thở của người đàn ông trong điện thoại rất mạnh mẽ, “Ba không cần biết con muốn làm gì, bây giờ Hạ Huyên không còn là vị hôn thê của con nữa rồi, nhớ kỹ chưa?”

“Con biết rồi.”

Tịch Mặc cúp điện thoại, thần sắc trầm lặng, “Hãy sắp xếp buổi họp báo ngay.”

Tổng tài giải trí Phương Đông đơn phương tổ chức cuộc họp với báo chí, tuyên bố hủy hôn với Hạ Huyên, liệu đây có phải là minh chứng cho thấy Hạ Huyên đúng là tên hung thủ từng giết người đó không?

Bản tin vừa phát, điện thoại của Tịch Mặc đã rung lên, là Hạ Huyên gọi tới.

Tịch Mặc chẳng thèm để ý, với tay tắt điện thoại đi.

Chỉ có cách vứt bỏ Hạ Huyên, công ty giải trí Đông Phương đang trong giai đoạn then chốt, không thể vì Hạ Huyên mà làm hỏng cả kế hoạch được.

Hạ Huyên không dám ra khỏi cửa, bên ngoài đều là những phóng viên đang nhăm nhe chờ tin, thậm chí còn cả cư dân mạng đang vô cũng phẫn nộ, nếu không phải cô ta đang được bảo vệ trong một khu rất an toàn thì e rằng đám người kia đã xông vào tận nhà rồi.

Nhưng khu vực đó không phải chỉ có một mình Hạ Huyên, thậm chí còn có cả các minh tinh khác, nhiều phóng viên và người ở đây như thế, dù có muốn trốn ra ngoài cũng không trốn được.

Cuối cùng thì cảnh sát không thể không vào cuộc để điều tra.

“Reng reng!”

“Reng reng, reng reng!”

Chuông cửa không ngừng vang lên, mấy người mặc cảnh phục bên ngoài không khỏi nhìn nhau mấy lần, sau đó liền gọi Ban quản lý tới phá cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, một mùi máu tanh bỗng xộc lên mặt. Trên chiếc sô pha ở phòng khách, Hạ Huyên chỉ mặc một chiếc váy ngủ 2 dây, một cánh tay buông thõng trong không trung, trên cánh tay chằng chéo đầy những vết thương, từng giọt máu đua nhau tí tách tí tách rơi đầy trên chiếc thảm lông trên sàn nhà, chiếc thảm màu trắng bỗng chốc biến thành màu đỏ thẫm.

“Cảnh sát, có phải Hạ Huyên tự sát trốn tội không?”Bác sĩ, y tá vừa ra thì đã bị đám phóng viên vây chặt.

“Hạ Huyên bị giết hay là tự sát? Cô ấy có đúng là hung thủ của vụ án giết người phân thây ở trường 211 không? Cảnh sát, anh hãy nói vài câu gì đi?”

“Xin lỗi, hiện tại chúng tôi chưa thể tiết lộ, xin hãy nhường đường.” Cảnh sát gạt nhóm phóng viên sang một bên để nhường đường đưa Hạ Huyên lên xe cấp cứu.

#Hạ Huyên tự sát trốn tội#

#Hung thủ vụ án giết người phân thân trường 211#

Tất cả các tin hot nhất trên mạng đều viết về vụ án giết người phân thân trường 211.

“Kẻ đắc tội với cô thật đáng thương.” Lục Thanh Vận lướt đọc các thông tin trên điện thoại của Thời Sênh, nụ cười ẩn hiện sự khó hiểu, dường như khuôn mặt của hắn ta tràn đầy ác ý.

“Con người đáng thương ắt hẳn sẽ có chỗ đáng ghét.”, Thời Sênh cầm chiếc điện thoại lên, rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh mình, “Lục tiên sinh, từ miệng của anh mà có thể nghe được hai chữ ĐÁNG THƯƠNG, đúng thật là…” Giọng mỉa mai, đả kích!

Lục Thanh Vận bỗng nhiên cười lớn, gương mặt sáng lạn, nụ cười rồi đôi mắt như những vì sao lấp lánh, “tôi chỉ là một người bình thường.”

“A…”

Người bình thường, một người bình thường mà đẹp đến như thế này sao?

Người bình thường, một người bình thường mà quỷ quyệt thành thần thế này sao?

Bỏ đi, hắn là Kim chủ, hắn nói sao thì là như vậy.

Bổn cô nương không so đo với hắn.

“Anh đưa tôi ra sân bay làm gì?” Thời Sênh nhìn kiến trúc bên ngoài, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc.

“Đón ông già.”

“Hả? Lục lão gia đến sao?” Thời Sênh tròn mắt nhìn hắn, rồi chyển sang giọng điệu nghiêm túc: “Công việc của tôi bận bịu là thế, mà một tháng chỉ nhận được một chút phí sinh hoạt của anh, tăng lương cho tôi đi!”

Lục Thanh Vận: “…” Hắn có tiền thật, nhưng cũng không thể ném đi như thế được!

Số lần gặp nhau của họ và số lần tăng lương chắc cũng ngang nhau.

Nhìn thấy sân bay càng lúc càng gần, vì không muốn để ông nội làm phiền mình, Lục Thanh Vận liền dùng tiền để mua sự im lặng, mà thực ra hắn cũng nhiều tiền mà.

Nhưng mà…

Lục Thanh Vận đột nhiên ghé sát Thời Sênh, hơi thở ấm áp nam tính bao trùm lên cô, “Vậy làm bạn gái tôi, thì có nên cho tôi một chút quyền lợi gì chứ?”

Thời Sênh đang kỳ quái không biết Lục Thanh Vận ghé sát mình để làm gì thì nghe thấy hắn đòi quyền lợi, mặt Thời Sênh trầm xuống, “Lục tiên sinh, tôi bán nghệ chứ không bán

thân.”

Lục Thanh Vận: “…” Cô bán nghệ của môn phái nào vậy?

Cả ngày chỉ biết – Tiêu tiền! Tiêu tiền! Tiêu tiền!

Dường như hiểu được Lục Thanh Vận đang nghĩ gì, Thời Sênh nghiêm nghị nói: “Tiêu tiền là một nghệ thuật, số tiền mà gần đây tôi tiêu đều là tiền do chính tôi kiếm ra.”

Lục Thanh Vận lặng lẽ ngồi ngay ngắn người lại.

Hắn đang bao nuôi một người phụ nữ có kỹ năng về tiêu tiền nhưng lại hoàn toàn không có điểm yếu nào! Đúng là đánh giá quá thấp cô rồi!

Sân bay người xuôi người ngược, Thời Sênh trở thành một nghệ sĩ đã có danh tiếng nhưng lại hoàn toàn không có ý thức của một nghệ sĩ, quang minh chính đại kéo Lục Thanh Vận đi qua cổng VIP để đón Lục lão gia.

Có hai cố gái đứng bên cạnh Thời Sênh, cứ ngước mắt nhìn chằm chằm Thời Sênh.

“Hình như là Tiểu Hoàn Tử?”

“Sao có thể được chứ, Tiểu Hoàn Tử là nghệ nhân, sao có thể xuất hiện ở sân bay được…” Mặc dù là nói như thế, nhưng hai cô gái ấy rõ ràng đều cảm thấy rằng người đứng cạnh họ lúc này chính là Tiểu Hoàn Tử.

“Sao chúng ta không lại hỏi xem?”

“Nhưng… được!”

Hai cô gái ấy hít một hơi thật dài, rồi chầm chậm bước tới bên cạnh Thời Sênh và Lục Thanh Vận, một cô gái mặt mũi đỏ ửng ngước mắt nhìn Thởi Sênh và hỏi, “Xin hỏi, cô có phải Giang Vãn không?”

“Hả?”Thời Sênh nhất thời giật mình, sau đó mới gật đầu, “Đúng là tôi!”

Hai cô gái bỗng mắt sáng long lanh, kích động kéo tay bạn mình, cuối cùng bọn họ cũng được nhìn thấy Tiểu Hoàn Tử ngoài đời thực, nên vô cùng hào hứng, vô cùng hạnh phúc!

Bình tĩnh, bình tĩnh, là một Hoàn Tử, bọn họ phải tỏ ra thật có tố chất.

Bình tâm lại sau sự kích động, hai cô gái vẻ mặt say mê của mình, hai mắt long lanh chăm chú nhìn Thời Sênh.

“Tụi em… tụi em là fan của chị, Tiểu Hoàn Tử có thể cho tụi em xin chữ ký được không?”

“Có thể ký tặng fan dễ thương như thế này là vinh dụ của tôi mà.” Thời Sênh vừa cười vừa nói, rồi với tay lấy chiếc bút trên người của Lục Thanh Vận, “Cô muốn ký vào đâu?”

Cô gái choáng váng cả người, vội vàng lấy cuốn sổ từ trong chiếc balo nhẹ nhàng đưa qua rồi lại tiếp tục si mê nhìn chằm chằm vào mặt Thời Sênh.

Tiểu Hoàn Tử thật dễ thương, Tiểu Hoàn Tử thật đẹp!

Hi hi, bọn họ muốn cưới Tiểu Hoàn Tử.

Thời Sênh ký tên xong thì ân cần hỏi lại, “Nhìn hai em rất giống sinh viên? Đến đón ai sao? Gần đây thời tiết nóng nực, nhớ chú ý chống nắng đấy nhé.”

“Tiểu Hoàn Tử cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng làm việc mệt quá, chúng em sẽ đau lòng lắm đấy.”

“Tiểu Hoàn Tử diễn nữ tướng quân trong “Đế Hoàng Thư” thật oai phong, sau này liệu có diễn những vai như vậy nữa không?”

“Đế Hoàng Thư” là bộ phim điện ảnh đang hot gần đây, Giang Vãn không phải diễn viên chính, chỉ là diễn viên phụ, là một vị nữ tướng quân vô cùng oai hùng.

Lúc lên phim oai phong tới mức làm người ta phải đỏ mặt, mỗi lần xuất hiện đều vô cùng kiêu hùng khiến người khác không thể rời mắt! Còn đẹp và lẫm liệt hơn cả nam nhân vật chính và nữ nhân vật chính.

“Cũng có thể đấy chứ!” Thời Sênh cố tình nhếch nhếch đôi lông mày.

Hai cô gái rất muốn ôm Tiểu Hoàn Từ nhưng tự nghĩ rằng không thể làm vậy, làm như vậy sẽ thu hút nhiều fan của Tiểu Hoàn Tử đến, mà như vậy thì họ sẽ cướp mất Tiểu Hoàn Tử. Họ thực sự không ngốc, giống như fan của các minh tinh khác, đến gặp mặt cũng còn khó, huống chi là được tiếp xúc ở cự li gần như thế này thì quả là quá hạnh phúc rồi.

Hai cô gái cố ý chặn lấy thân hình của Thời Sênh, bên cạnh cón có cả Lục Thanh Vận đang đứng đó, phía trước thì lối ra nên nhất thời không ai thấy được Thời Sênh.

Diệu kế của fan thật thâm sâu! Thật đáng nể!

Đọc truyện chữ Full