Chương 52THẾ GIỚI TU CHÂN (1)
Thời Sênh vừa mở trừng mắt đã nhìn thấy ngọn lửa vô cùng vô tận, mà cô đang đứng trong lửa, da bỏng rát, miệng khô khốc, tóc sớm đã hóa thành tro bụi.
Quần áo trên người không biết làm bằng gì mà không hề tổn hại, nhưng vẫn không chống đỡ được nhiệt độ nóng rực đó.
“Mẹ kiếp, chọn thật đúng thời gian đó!” Đây là muốn thiêu chết bản cô nương đây mà!
Thời Sênh nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ thoát ra.
Nhưng ở đây chỉ có lửa, vô cùng vô tận, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn được bất cứ thứ gì.
Sóng khí nóng rực hết tầng nọ tới tầng kia cuộn tới, cô tỉnh lại lúc nàychỉ cảm thấy không thể chống đỡ được, thậm chí còn nghe thấy lớp da lộ trần ra bên ngoài của mình bị nướng kêu tanh tách.
Lật bàn! Đây là nơi quái quỷ gì vậy?
Chờ ra ngoài rồi, bà đâysẽ nói chuyện nhân sinh với mi.
“Sư thúc, sư thúc, người tỉnh lại đi. ”
“Sư thúc, tỉnh lại đi…”
Âm thanh cao vút vang lên khắp cả không gian.
Có người?
“Sư thúc, đây là ảo cảnh, người mau tỉnh lại đi!”
Thời Sênh ngây ra, cặp mày lá liễu hơi nhăn lại, ảo cảnh?
Cô đã vào tiểu thuyết huyền ảo rồi?
Mẹ nó chứ, cứ coi như là tiểu thuyết huyền ảo, sao vừa vào đã là ảo cảnh?Đây là kiểu logic gì vậy?
Cắn răng, Thời Sênh nhắm mắt, để mình trầm tư, tiếng lửa thiêu đốt xung quanh dần xa, nhiệt độ cũng dần hạ xuống, đau đớn toàn thân biến mất, cô cảm giác được một luồng hơi mát lạnh.
“Phù…” Thời Sênh mở to mắt, lồng ngực nhanh chóng phập phồng mấy lượt.
Người đầu tiên nhìn thấy là một thiếu nữ trông khá đáng yêu, đang lo lắng nhìn cô, thấy cô mở to mắt mới thở phào như trút được gánh nặng.
“Sư thúc, dọa chết con rồi. ” Trên mặt thiếu nữ là niềm vui sống sót sau kiếp nạn.
Thời Sênh tỉnh bơ như không, quan sát thiếu nữ mấy lượt, trên người nàng ta mặc là trường bào màu trắng, gần giống kiểu cách cô đang mặc trên người, chỉ khác màu sắc.
Màu của trường bào trên người cô có màu xanh đậm.
Đệ tử thân truyền.
Trong đầu tự động hiện mấy chữ như vậy.
Kịch bản và kí ức ào ào ập đến, đầu Thời Sênh choáng váng, mắt tối sầm lại, cô nghe được tiếng thiếu nữ đầy lo lắng gọi mình, nhưng ý thức càng ngày càng rời xa cô.
Đây là một cuốn tiểu thuyết tu chân.
Nữ chính Diệp Thanh Thu, là kiếp sau của một Nguyên Anh Đại Năng, là đứa con gái thứ không được Diệp Gia yêu thương ở phàm tục, tẩy kinh phá tủy, lại bước lên con đường tu tiên.
Diệp Thanh Thuvì có Thủy Linh Căn nên được Phiêu Miểu Tông ở dưới hạ giới nhận làm đệ tử. Thủy Linh Căn chính là một loại Lô Đỉnh trong Tu Chân Giới, nhưng nữ chính sẽ trở thành Lô Đỉnh sao?
Đáp án chắc chắn là không.
Nữ chính được Tông Chủ của Phiêu Miểu Tông thu làm đệ tử thân truyền, vị Tông Chủ này cũng là nam phụ thứ nhất. Có sự bảo vệ tháp tùng của nam phụ thứ nhất này, nữ chính ở Phiêu Miểu Tông tu luyện vô cùng thuận lợi.
Luyện đan, luyện khí, trận pháp, phù lục, không có thứ nào không biết.
Lúc này, sao có thể để nữ chính một mình xuất chúng chứ, bia đỡ đạn nữ phụ đương lên cùng ra trận.
Mà nguyên chủ chính là một trong số đó.
Nguyên chủ tên là Thương Thù, đệ tử thân truyền của Phong Chủ Thiên Tận Phong là Ngọc Tiêu.
Thương Thù thích sư huynh của mình là Sở Dạ, nhưng Sở Dạ lại thích Diệp Thanh Thu, Thương Thù đương nhiên bắt đầu các loại khiêu khích, đây là chức trách của nữ phụ.
Mà trong sát hạch một năm một lần, Thương Thù vốn muốn dạy dỗnữ chính, không ngờ lại bịnữ chính dạy dỗ, tu vi trực tiếp lùi xuống luyện khí tầng 8.
Cấp tu tiên Tu Chân Giới, thời kì luyện khí chia làm 10 tầng, sau này mới là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Thương Thù vốn sắp sửa Trúc Cơ, kết quả trong chốc lát bị lùi 2 tầng, việc này khiến nguyên chủ rất khó chịu, cũng càng hận nữ chính.
May mà sư phụ của Thương Thùrất thương yêu vị đồ đệ này, đã xin chưởng môn đan dược để Thương Thù hồi phục thực lực.
Từ sau lần đó, Thương Thù bắt đầu chuyên tâm tu luyện, một lòng muốn vượt qua nữ chính, thu hút sự chú ý của Sở Dạ.
Trong cuộc giao lưu các đại tông môn 50 năm một lần, khi Thương Thù và nữ chính giao đấuđã dùng thủ đoạn không đàng hoàng. Sau này nữ chính suýt chút nữa bị người ta làm nhục, người bị bắt đó lại nói là do
Thương Thù xúi giục, nhưng chỉ Thương Thù biết, nàng ta căn bản chưa từnglàm.
Trong lúc tức giận,Tông Chủ muốn phế đi tu vi của Thương Thù, Thương Thù thanh minh nhưngkhông ai tin nàng, chỉ có sư phụ của nàng là Ngọc Tiêu đứng ra nói đỡ.
Ngọc Tiêu chặn tông chủ đang tức giận lại, gánh lửa giận của tông chủ thay nàng, dù không đến nỗi khiến Thương Thù phế tu vi nhưng nàngvẫn bị trừng phạt nặng.
Sở Dạ càng ghét bỏ Nguyên Chủ.
Là nữ phụ ác độc, đương nhiên sẽ không lặng lẽ kết thúc như vậy.
Trong một lần rèn luyện, Thương Thù lại lần nữa tìm đường chết, không ngờ nàng ta phá đi phong ấn Ma Tộc, Ngọc Tiêu vì cứu Thương Thù bị ma khí xâm chiếm, còn nữ chính vì cứu Sở Dạ đã đẩy Thương Thù vào trong ma khí của khu vực phong ấn.
Ngọc Tiêu mang chút sức lực cuối cùng đưa Thương Thù ra.
Đáng tiếc, Thương Thù vận khí không tốt, rơi vào Ma Giới, bị ma khí của Ma Giới xâm chiếm, dung nhan bị hủy, tu vi mất sạch, nàng còn tưởng rằng mình sẽ chết đi.
Nhưng không, sau khi trải qua khoảng thời gian đó, nàng phát hiện tu vi của mình dần dần hồi phục. Nàng cố gắng tu luyện, cuối cùng trốn thoát ra ngoài khi phong ấn Ma Tộc mở ra, sau đó liền muốn đi tìm nữ chính báo thù.
Nàng câu kết với một nam nhân rất có dã tâm của Ma Tộc, hai người nghĩ kế dẫn nữ chính tới một bí cảnh, nam nhân đó muốn cưỡng bức nữ chính, lại bị nam chính đuổi tới giết chết.
Còn Thương Thù dù chạy thoát nhưng cũng rất nhanh bị nam chính tìm được.
Thương Thù chết rất thảm, bị nam chính dùng hình phạt nghìn đao cắt da giày vò tới chết, đau đớn đó tuyệt đối không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được.
Thương Thù rất hận, hận Diệp Thanh Thu.
Nhưng càng hối hận nhiều hơn.
Di nguyện của nàng là không được để Ngọc Tiêu chết, nếu có thể, nàng muốn cả đời được ở bên cạnh Ngọc Tiêu.
Nàng muốn báo thù.
…
“Sư muội còn chưa tỉnh sao?”
“Bẩm sư phụ, chưa ạ. Sư tôn nói… tu vi của sư thúc đã lùi lại… rõ ràng sư thúc sắp Trúc Cơ rồi… Nếu sư thúc Trúc Cơ trong năm nay, vậy ngài ấy chính là đệ tử Trúc Cơ trẻ nhất của Phiêu Miểu Tông, giờ đều bị hủy hết rồi, nếu sư thúc biết nhất định rất buồn.”
“Haizz…”
Thời Sênh hồi phục ý thức, liền nghe được tiếng thở dài thườn thượt đó.
“Sư thúc, người tỉnh rồi?” Tiếng nói ngạc nhiên mừng rỡ của nữ tử vàng lên bên tai Thời Sênh, “Sư phụ, người mau đi gọi sư tôn. ”
Huyệt thái dương của Thời Sênh đột nhiên giật giật, sưng đau khó chịu, một lúc lâu sau mới bình phục lại, thấy đứng bên cạnh giường chính là thiếu nữ trước đây mà cô từng nhìn thấy lần tỉnh lại đầu tiên.
Lâm Nhất Nhất, đệ tử của Thiên Tận Phong, xưa nay có quan hệ khá tốt với nguyên chủ.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Thời Sênh liếm liếm bờ môi khô khốc, tiếng rất khan, họng như lửa đốt, nuốt cũng thấy khó.
“Ba ngày rồi. Sư thúc, người uống miếng nước, sư tôn sắp tới rồi.” Lâm Nhất Nhất quay người rót một li nước, cẩn thận đem cho Thời Sênh uống.
Nước mát lạnh, nhuận họng, Thời Sênh mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Cô nhìn trang trí sơ sài xung quanh, ánh mắt rủ xuống, tia sáng u ám bị chặm dưới mí mắt.
Đây chính là bi kịch bị đẩy lùi tu vi của nguyên chủ rồi.