Có những tấm gương của Phiêu Miểu Tông đó,một vài kẻ muốn gây phiền phức cũng từ bỏ ý định luôn, nơi Thời Sênh ở, trong chu vi vài dặm đều không nhìn thấy một người sống.
Đợi người của các đại môn phái gần như tới đủ rồi, thi đấu tông môn cũng sắp bắt đầu.
Ngày đầu tiên khi thi đấu, Diệp Thanh Thu mới mang theo người tới, mông còn chưa ngồi nóng, loạt đệ tử đầu tiên đã tới cáo trạng rồi.
“Tông chủ, Thương Thù làm chúng ta bị thương thành thế này, không thể cứ như vậy bỏ qua, người phải báo thù cho các đệ tử!”
“Đúng thế tông chủ, cô ta làm như vậy chính là đánh vào mặt Phiêu Miểu Tông, tông chủ, người nhất định phải báo thù cho chúng ta!”
Đệ tử lòng đầy căm phẫn vây lấy Diệp Thanh Thu, thi nhau tố tội.
Tổng kết lại, vẫn là chỉ có một câu, báo thù cho họ.
Diệp Thanh Thu nhậm chức tông chủ là việc không lâu trước đây, sau khi tông chủ tiền nhiệm chết, vị trí tông chủ của Phiêu Miểu Tông luôn để trống, người có năng lực tranh giành đều nằm xuống cả rồi, mà người khác cứ coi như có thực lực nhưng lại vì danh bất chính, ngôn bất thuận nên không thể lập tức kế nhiệm.
Thi đấu tông môn sắp bắt đầu, bọn họ đương nhiên không thể không có tông chủ, thế là mấy vị phong chủ còn sống đột nhiên liên danh muốn Diệp Thanh Thu nhậm chức.
Diệp Thanh Thu giả bộ từ chối mãi, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.
Không có hỗ trợ của vị sư phụ tông chủ kia, mấy năm nay, Diệp Thanh Thu cũng chịu không ít khổ, cả người đều u ám, “Việc này ta sẽ làm chủ cho các ngươi, đều lui xuống dưỡng thương trước đi, không thể thua trong thi đấu tông môn được.”
Vỗ về những đệ tử đó xong, tiễn họ đi rồi, Diệp Thanh Thu đập bàn tay lên bàn, gương mặt gớm ghiếc, từ trong kẽ rang ken két phun ra hai tiếng, “Thương Thù!”
Nữ nhân này giết sư phụ của nàng ta, một mồi lửa hủy đi Phiêu Miểu Tông.
Nỗi khổ mấy năm nay của nàng ta đều là nhờ Thương Thù ban cho, thù này,nàng ta sẽ đòi lại.
“Cô gái nhỏ, ngươi không nén nhịn được rồi?” Thanh âm châm chọc đột vang lên.
Diệp Thanh Thu ngây ra, sắc mặt gớm ghiếc dần dần cởi bỏ, khôi phục lại phong thái một nữ thần lạnh lùng, “Lần này ngươi lại muốn gì?”
“Khặc khặc…” Thanh âm đó cười hai tiếng quái dị, “Ta ngửi thấy mùi rất thơm.”
“Hừ.” Đáy mắt Diệp Thanh Thu lóe lên tia nhìn hiểm ác, “Đây là thi đấu tông môn, thế lực của cả tu chân giới đều tập trung ở đây.”
“Cô gái nhỏ, cái này không thể theo ngươi được, nếu… khặc hặc… hậu quả đó ngươi có lẽ không muốn thử đâu.”
“Ngươi…” Diệp Thanh Thu cũng không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch, thân mình hơi run rẩy, đáy mắt đầy thù hận, cánh tay buông bên người nắm chắc lại thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ.
…
Thi đấu tông môn thật ra chính là các môn phái phái người lên, tiến hành cọ sát, dùng nó để kiểm tra thực lực các phái. Nói trắng ra chính là thăm dò, xem xem mấy năm nay, nhà nào đó có phải lại có thêm đả thủ giỏi giang không?
Thời Sênh xem những người này đánh nhau rất hứng thú, cùng Phượng Từ bá chiếm chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất, chỗ nàng sạch sẽ trống trơn như bị gió lốc quét qua vậy, không nhìn thấy một người sống nào.
Phượng Từ đã trực tiếp đốt sạch các chướng ngại đó rồi bê tới chiếc giường mềm, đồ ăn vặt, trà ngon, ô che nắng đều đủ cả.
Tư thế này còn nhàn nhã hơn xem kịch.
Mọi người vữa nghĩ tới khi mình đang cọ sát bên trên, bên dưới có yêu nữ và đại ma đầu xem, liền có chút run rẩy.
Vị trí của Phiêu Miểu Tông ở đối diện Thời Sênh, ánh mắt của Diệp Thanh Thu lúc nào cũng quét qua Thời Sênh. Mười năm nay, nàng ta nghe nói không ít tin đồn về Thương Thù, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người trực tiếp đụng mặt nhau.
So với mười năm trước, Thương Thù gần như không có gì thay đổi, chỉ là quần áo trên người đã đổi thành màu đen, vừa hay hình thành một sự đối lập một đen một trắng rất rõ rệt với nam nhân bên cạnh.
Nam nhân đó rốt cuộc là ai?
“Sao ta không nhìn thấu tu vi của Diệp Thanh Thu? A Từ, huynh có thể nhìn thấu không?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Phượng Từ.
Cô nhớ khi nữ chính đại nhân ở thi đấu tông môn cũng chẳng qua là trúc cơ hậu kì, mà giờ cô đã có tu vi trúc cơ đại viên mãn, vậy mà lại không nhìn thấu nàng ta. Lẽ nào không có sự che chở của tông chủ, nữ chính trái lại còn trưởng thành nhanh hơn rồi?
Phượng Từ chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Trúc cơ hậu kì.”
“Ồ…” Vậy sao bản
cô nương không nhìn thấy được?
“Trên người ả ta có hạ cấm chế, cần ta giải khai không?” Thứ không đàng hoàng, hắn cũng lười ra tay.
Thời Sênh thấy trong mắt Phượng Từ có sự khinh thường, không tránh được lại nhìn về hướng Diệp Thanh Thu, ánh mắt này vừa hay đụng phải cái nhìn của Diệp Thanh Thu, hận ý trong mắt nàng ta không kịp che giấu, bị Thời Sênh nhìn thấy.
Thời Sênh môi cười cười, “Trên người ả ta có phải có chỗ nào không thích hợp đúng không?”
Sự khinh thường trong mắt Phượng Từ càng tăng, trong thanh âm thêm vài phần cứng rắn, “Không cần nhìn nữa, bẩn mắt nàng.”
Thời Sênh tối sầm mắt, đây là cái gì hả?
Thấy bộ dạng kiên trì đó của Phượng Từ, Thời Sênh không thể không thu lại ánh nhìn, nếu cô cứ đối chọi với hắn, người gặp tai ương không phải cô mà sẽ là người xung quanh đây, giờ cô còn chưa muốn bị người ta quần công.
Tỉ võ liên tục mấy ngày cũng không xảy ra bất ngờ gì, Thời Sênh mỗi ngày ngoài xem thi đấu thì đều ở tại chỗ của mình, không có làm việc gì quá giới hạn, việc này khiến một vài người nơm nớp lo sợ thở phào nhẹ nhõm.
…
Nửa đêm, Thời Sênh ngáp dài đi theo sau Phượng Từ trên đường núi vắng vẻ. Phượng Từ thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một cái, xác định cô ấy vẫn đi theo, mới tiếp tục đi lên.
“Chúng ta phải đi đâu đây?” Thời Sênh đi mấy bước về phía Phượng Từ, đi song song với hắn,“Đêm đen gió mát thích hợp giết người, ai lại chọc huynh tức giận mà làm huynh nửa đêm còn muốn lần mò đi giết người thế?”
“Không giết người.” Phượng Từ lắc lắc đầu một cách vô tội, “Đưa nàng đi xem cái hay ho.”
“Hả?” Cái hay ho? Tác phẩm hành động tình yêu phiên bản sống sao? (Tác phẩm xxx)
#Trong đầu ký chủ chứa đựng cái gì vậy #
Nơi Phượng Từ đưa cô đến hình như là cấm địa của Đồng Sơn Phái, đừng hỏi vì sao cô lại biết, dưới sơn môn viết hai chữ to đùng “cấm địa”, người không mù đều nhìn thấy được.
Cả quả núi đều là cấm địa, mẹ kiếp, bên trong có gì chứ?
Thời Sênh đột nhiên có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng, nửa đêm canh ba còn mò tới cấm địa nhà người ta, không phải hơi không ổn sao?
Đường lên núi âm u, Phượng Từ ngưng tụ hai quả cầu lửa đặt bên cạnh Thời Sênh, vừa hay để chiếu sáng cho cô. Khi sắp tới đỉnh núi, Phượng Từ thu lại cầu lửa, đột nhiên đưa tay ôm Thời Sênh vào trong lòng, thân mình nhún một cái, nhảy tới trên một tảng đá gồ ra bên trên.
Phượng Từ ôm cô đi lên trên mấy bước, sau đó thả cô xuống, “Đợi một chút là có thể thấy rồi.”
Thời Sênh nhìn chỗ tối đen phía trước, hai tay vỗ vỗ má, mẹ kiếp, mấy tên Boss phản diện đều khó hầu hạ!
Cứ đợi thế gần một giờ, Thời Sênh ngồi bên trên tảng đá buồn tẻ tới mức bắt đầu tu luyện rồi. Đến khi Phượng Từ gọi cô, cô mở to mắt ra, nhìn thấy ánh sáng lam yếu ớt khắp mặt đất, phác họa ra đường nét những đóa hoa, rất ảo mộng, rất đẹp.
Còn cô lúc này đang ngồi chính giữa vùng sáng xanh đó.
Cảnh tượng này giống như hiệu ứng điện ảnh vậy, trên bầu trời sao mênh mông, muôn sao lấp lánh, vô cùng rung động, những đốm sáng xanh theo gió lấp láy như đang hít thở.
“Thích không?” Phượng Từ nửa quỳ trước mặt Thời Sênh, hơi ngẩng đầu, trong con ngươi đỏ thẫm tràn đầy chờ đợi.
Thời Sênh: “…” Kỹ năng tán gái này học ở đâu?
Một ngày không thả thính bản cô nương thì không thoải mái có phải không?
“Không thích sao?” Phượng Từ thất vọng rủ mi mắt, trên tay nhảy ra ngọn lửa sáng màu vàng.
“Thích, thích.” Đại gia ơi, lời không hợp ngươi liền phóng hỏa, thật sự hay ho lắm sao? Đây là cấm địa của người khác, cấm địa đó biết không?